Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 470




Chương 470:

 

Đường Ninh mỉm cười rồi cúp điện thoại, sau đó xoay người nhìn thấy Mặc Đình đang cầm sữa ấm: “Nếu Đường Huyên trở về nhà họ Đường là đã có sẵn mục đích và kế hoạch thì bước tiếp theo của cô ta nhất định sẽ coi mẹ em là cái gai trong mắt.”

 

“Yên tâm đi, không ai sẽ trúng kế của cô ta đâu.” Mặc Đình đem sữa đưa lên miệng của Đường Ninh, ra hiệu cho cô uống nhanh rồi nghỉ ngơi.

 

Đường Ninh nhìn Mặc Đình đầy tin tưởng, có người đàn ông này ở đây, cô ấy dường như không cần lo lắng về mọi thứ.

 

Sau đó, hai người nằm trên chiếc giường lớn, Đường Ninh lăn qua lăn lại có chút khó ngủ mà Mặc Đình thì lại bị cô ấy vấy lên người một ngọn lửa, nhưng người con gái này lại hồn nhiên không biết, cho đến khi bên tai truyền đến một tiếng thở dài trầm: “Đừng nhúc nhích.”

 

“Hử?” Đường Ninh ngắng đầu nhìn Mặc Đình.

 

“Em đang cọ lung tung lên một người đàn ông đang “ăn chay”, em có nghĩ đến cảm giác của anh không?” Mặc Đình đè lên cơ thể không thành thật của Đường Ninh, ra hiệu cô ấy ngoan ngoãn.

 

Đường Ninh hiểu được ý của Mặc Đình, tiếp theo cả người cứng đờ: “Hay là chúng ta tách nhau ngủ?”

 

“Không cần, chỉ cần em đừng động chạm lung tung là được rồi.” Mặc Đình ôm cô ấy, dừng sức kiềm chế nhẫn nại.

 

“Vậy mấy tháng tiếp theo phải làm sao?” Đường Ninh có chút lo lắng hỏi Mặc Đình.

 

Mặc Đình không nói, buộc chính mình phải nhắm mắt lại, anh ấy vốn không phải người có ham muốn tình dục cao như vậy, chỉ là sau khi gặp được Đường Ninh, anh ấy chỉ muốn duy nhất cô ấy mà thôi.

 

Đường Ninh cũng không nói nữa, im lặng dựa vào lồng ngực Mặc Đình, sau một lát liền chìm sâu vào giấc ngủ.

 

Mặc Đình khó có thể đi vào giấc ngủ, chỉ có thể buông Đường Ninh ra, đi vào phòng tắm xối nước lạnh lên người, nhưng sau khi sau khi trở về lại sợ hơi ẩm trên người sẽ khiến Đường Ninh bị cảm lạnh, vì vậy anh ấy dựa vào giường lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Đường Ninh…

 

Đêm khuya, Đường Huyên từ trong phòng của mình tỉnh dậy, vội vàng gọi điện cho mẹ Trọng của mình: “Mẹ… Hạ Ngọc Linh đã trở lại, nếu không nhờ con tỉnh táo, nói không chừng lại bị bà ta đuổi khỏi nhà họ Đường.”

 

“Bà ta đúng là mối nguy tiềm ẩn lớn nhất của mẹ, phải nghĩ cách để diệt trừ bà ta.” Mẹ Trọng ở đầu điện thoại bên kia lạnh giọng nói.

 

“Nhưng quyền lực của nhà họ Đường bây giờ đang nằm trong tay Hạ Ngọc Linh, mà bà ta lại không còn nhẫn nhịn giống như trước đây, con sợ con không đối phó được bà ta.” Đường Huyên cảnh giác trả lời.

 

“Bây giờ mẹ không giúp được cho con nữa, con chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.” Mẹ Trọng rất muốn Đường Huyên đoạt được quyền lực nhà họ Đường nhưng lại không muốn bị nhiễm quá nhiều máu tanh, vậy nên đối với con đường trở lại nhà họ Đường của Đường Huyên bà ta luôn ỷ vào việc mình không hiểu tình hình nhà họ Đường để cho Đường Huyên tự mình giải quyết.

 

“Được rồi, vậy thì con sẽ nghĩ cách.” Đường Huyên hết cách chỉ có thể trả lời mà không có sự tự tin, cũng may mà bây giờ trong bụng cô ta đang có một kế sách bỉ ổi, chỉ cần lợi dụng thích hợp thì việc đuổi Hạ Ngọc Linh ra khỏi nhà họ Đường cũng không phải là việc khó.

 

“Bệnh viện bên kia, sắp xếp ổn thỏa rồi chứ2”

 

“Đều sắp xếp xong rồi, chỉ cần chờ kịch hay để xem thị Đường Huyên tin tưởng chắc chắn không nghỉ ngờ đối với kế hoạch của mình, lại không biết mọi thứ sớm đã phát sinh biết có, Đường Ninh từ trước đến nay đều không giỏi tính toán bằng cô ta.

 

Từ trước đã không thẻ, về sau lại càng không.

 

Bởi vì phải phối hợp diễn phim cho nên Đường Ninh và Duy An đã xin nghỉ nửa ngày, thứ nhất là muốn kiểm tra sức khỏe, thứ hai là phải đến bệnh viện diễn phim.

 

Lục Triệt sớm đã làm chim sẻ* ở phía sau đợi bọ ngựa* (‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn), thao túng Đường Huyên nghĩ rằng các bác sĩ đã được sắp xếp hết sức cẩn thận. Nhưng Đường Huyên vẫn tự mình tới bệnh viện, xác định Đường Ninh bị sắp xếp vào trong, đồng thời làm kiểm tra, chờ được tiến hành phẫu thuật, càng nhẫn nại chờ.

 

thấy Đường Ninh được đẩy vào phòng phẫu thuật, cô ta mới hài lòng rời đi.

 

Sau đó, bác sĩ Lâm mặt đầy mồ hôi lạnh gọi điện thoại cho Đường Huyên: “Việc đã làm xong, chừng nào cô mới đưa số tiền còn lại chứ?”

 

“Anh chắc chắn là Đường Ninh đã không thẻ sinh con rồi chứ?”

 

“Đương nhiên rồi.” Bác sĩ Lâm trả lời Đường Huyên dưới sự chỉ thị của Lục Triệt.

 

“Tốt lắm, buổi trưa ngày mai, vẫn là quán cafe kia, đến lúc đó tôi mang tiền mặt đến.”

 

Đường Huyên tự cho mình là không chút sai sót, tưởng rằng không có bản ghi chép chuyển khoản thì có thể tránh bị nghỉ ngờ, nhưng thật ra đây là một cái bẫy do Lục Triệt giăng ra.

 

Sau khi cúp điện thoại, bác sĩ Lâm run rẩy nhìn Lục Triệt nói: “Thế… Thế này được rồi chứ? Anh đã hứa với tôi chỉ cần tôi hợp tác, anh sẽ bỏ qua cho tôi.”

 

Lục Triệt khoanh tay, gật đầu cười: “Lời tôi đã nói ra, chắc.

 

chắn sẽ giữ lời.”

 

Bởi vì người muốn tính sổ, vốn không phải là cậu ấy mà là Mặc Đình…

 

Ngày mai, chắc sẽ có một trò hay để xem rồi…

 

Không…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.