Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 457




Chương 457:

 

“Có phải ngày thường em đã làm quá nhiều việc sai trái nên ông trời mới đối xử với em như vậy?” Đường Ninh quay lưng về phía Mặc Đình, giọng nói có chút nghẹn ngào, cô rất ít khi khóc… Ngay cả khi gặp khó khăn cũng chưa từng thấy cô suy sụp như vậy. Nhưng biết mình tạm thời không thể mang thai, cô tủi thân đến mức muốn khóc, gần như muốn làm thương cổ họng mình.

 

Mặc Đình cũng nằm theo lên giường, vòng tay ôm cô vào.

 

lòng an ủi: “Em chưa từng làm sai chuyện gì cả. Dù ông trời muốn phạt, cũng là phạt anh. Không liên quan gì tới em? Nghe lời… trước hết đừng suy nghĩ lung tung. Sự việc không nghiêm trọng như em nghĩ, có thể điều dưỡng tốt, chúng ta sẽ từ từ điều dưỡng.”

 

“Nhưng…”

 

“Em muốn làm gì anh cũng không phản đối. Cho dù cuối cùng chúng ta không có con, anh chỉ cần em là đủ.” Mặc Đình nghiêm túc xoa mái tóc đen của cô nói: “Thật sự, Ninh, em không thể tưởng tượng nổi em đối với anh quan trọng như thế nào đâu. Dù em muốn tính mạng của anh cũng được, huống hồ gì là không có con. Anh chỉ cần em khỏe mạnh. “

 

Sau khi nghe những lời Mặc Đình nói, Đường Ninh đột nhiên xoay người nằm trong vòng tay Mặc Đình, nhỏ giọng khóc, đến khi khóc mệt rồi mới thiếp đi, Mặc Đình đau lòng hôn lên trán cô, và trông cho đến khi cô hoàn toàn ngủ Say.

 

Sau đó, anh cằm điện thoại của Đường Ninh vào phòng sách, và gọi lại cho số mà anh đã gọi cho Đường Ninh vào lúc sáng.

 

“Alo, xin chào, bệnh viện Thịnh Kinh xin nghe.”

 

“Tôi là Mặc Đình. Tôi muốn biết, báo cáo kiểm tra lúc trước Đường Ninh làm ở bệnh viện anh còn có thể lấy được không?”

 

Bên kia hiển nhiên không ngờ Mặc Đình sẽ gọi lại, ngây ngốc nửa ngày, mới lắp bắp trả lời: “Có … có thể ạ.”

 

“Tôi sẽ cử người đến lấy, không, tôi sẽ tự mình đến.”

 

Vết thương của Đường Ninh thực sự còn đau hơn dao cứa vào tim anh. Để tìm hiểu rõ ràng sự việc, Mặc Đình định tự mình ra trận, mà không cần nhờ tới Lục Triệt, anh chỉ gọi cho Lục Triệt nhờ chị Long qua trông Đường Ninh, nếu Đường Ninh tỉnh lại, có thể khiến tâm trạng cô ấy tốt hơn một chút.

 

Sau đó, anh đích thân lái xe đến bệnh viện Thịnh Kinh và hẹn gặp bác sĩ, không chỉ lấy báo cáo kiểm tra mà còn hỏi lại bác sĩ kết quả khám là gì.

 

“Mặc tiên sinh, giá trị hcg trong máu của phụ nữ không mang thai nói chung sẽ thấp hơn 100IU / L, và giá trị hcg của vợ anh đã đạt đến mức khoảng 7.

 

. Chúng tôi chẩn đoán là có thai.” Bác sĩ giải thích cho Mặc Đình. Nhưng kể từ lúc thầy Mặc Đình, bác sĩ cảm thấy rất áp lực.

 

“Nhưng, vợ anh làm kiểm tra siêu vi B ở một bệnh viện khác. Cuối cùng, cô ấy được chẩn đoán bị nội mạc tử cung mỏng hơn nữa còn mắc u xơ cổ tử cung.”

 

“Mặc tiên sinh, tôi có thể nói với anh một cách có trách nhiệm rằng cô Đường không có khả năng mắc bệnh phụ khoa.” Đối phương nói với Mặc Đình một cách chắc chắn: “Cơ thể của một người như thế nào hoàn toàn có thể nhìn thấy được từ trạng thái của cô ấy. Đây là kinh nghiệm hành y bốn mươi năm của tôi. Tôi không biết các anh đã đến bệnh viện nào để khám. Nhưng điều tôi có thể đảm bảo là nếu cô Đường không mang thai, tôi cái danh hiệu chuyên gia này cũng không cần làm nữa.”

 

Sau khi nghe những lời này, trái tim của Mặc Đình càng trầm trọng hơn, bởi vì bây giờ anh không còn phân biệt được ai là thật, ai là giả…

 

“Nếu kết quả kiểm tra của một bệnh viện không đáng tin cậy, vậy hãy thay đổi thêm vài bệnh viện nữa thì anh sẽ biết ai đúng, còn ai đang lừa tiền.”

 

Đúng vậy, đây dường như là phương pháp duy nhất và cũng chính xác nhất hiện nay.

 

Sau khi lấy được báo cáo kiểm tra của bệnh viện Thịnh Kinh, Mặc Đình quay trở lại Khải Duyệt Cảnh Đề và kêu Lục Triệt sắp xếp đến một bệnh viện khác để kiểm tra thêm vài lần nữa cho Đường Ninh, nhưng ngay khi Mặc Đình bước chân vào nhà, Lục triệt nhận được cuộc gọi, sắc mặt đột nhiên thay đổi…

 

“Tổng giám đốc, báo cáo kiểm tra của phu nhân bị lộ ra ngoài, các phương tiện truyền thông hiện đang điên cuồng lan truyền.”

 

“Thông báo quan hệ công chúng ngay lập tức.” Mặc Đình lạnh lùng nói, đồng thời nghiêm túc dặn dò Lục Triệt: “Đừng để Đường Ninh biết.”

 

“Nhưng… loại chuyện này sao có thể giấu được?” Ánh mắt Lục Triệt lộ ra vẻ nghỉ hoặc. “Tổng giám đốc, tôi nghĩ chuyện này rất kỳ lạ. Bệnh viện do tôi sắp xếp rất bí mật.

 

Theo lý mà nói, bệnh viện đã ký thỏa thuận bảo mật, sẽ không thể lộ ra tài liệu bệnh lý của phu nhân.”

 

Nói đến kết luận này, Mặc Đình đột nhiên dừng bước.

 

Đúng vậy…

 

Cũng chỉ vì liên quan đến Đường Ninh, nên anh suýt chút nữa rơi vào rồi loạn.

 

Vừa mới kiểm tra xong, sau đó tin tức liền bị rò rỉ ra ngoài.

 

Mà hai bệnh viện lại cho ra kết quả kiểm tra khác nhau.

 

Không thể không nói tinh thần Mặc Đình căng thẳng đột nhiên thả lỏng rất nhiều, bởi vì chuyện này càng âm mưu càng cho thấy kết quả của bệnh viện Thịnh Kinh là đúng.

 

“Tổng giám đốc…”

 

“Tôi sẽ thu xếp kiểm tra. Cậu đi điều tra các kênh thông tin bị rò rỉ và tìm ra kẻ chủ mưu đẳng sau.” Mặc Đình lạnh giọng nói: “Nếu thật sự có người cố ý, vậy thì tra rõ ràng mục đích đằng sau cho tôi, tôi sẽ nghiêm túc nói với cô ta.

 

Cái gì gọi là sóng không bằng chết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.