Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 360




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 360: Đây đều là do ông ép mà nên

Mười giờ tối, mưa lớn bỗng tạnh.

Đường Ninh đã bình tĩnh lại dưới sự an ủi của Mặc Đình, hai vợ chồng ôm nhau ngủ, ôm má nhau.

“Cảnh phim tối nay đã bảo Hull lùi lại rồi, ngủ thôi.”

Đường Ninh chui vào lòng Mặc Đình, áp chặt vào trong ngực anh: “Không được, em sẽ ngủ nửa tiếng. Em muốn dậy đi quay phim.”

“Được rồi, em muốn ngủ, anh sẽ ôm em, em muốn quay phim, anh sẽ đi cùng em.” Mặc Đình không ép Đường Ninh nghỉ ngơi, mà dung túng theo ý Đường Ninh. Vì sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa ông cụ và Đường Ninh, Mặc Đình đột nhiên phát hiện ra rằng Đường Ninh hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ và mài giũa trong thời thơ ấu của cô ấy.

Sự gạt bỏ và gây khó dễ của người nhà họ Đường, tham vọng kiểm soát của ông cụ, còn có cảm giác áy náy và khó chịu của chính cô ấy…

Những chuyện này khi nghĩ đến, anh cũng cảm thấy đau lòng.

Vì vậy, một tiếng sau, cảnh phim đêm bắt đầu quay…

Nửa đêm, sau khi ông cụ trở lại nhà họ Đường, trợ lý liền gọi bác sĩ gia đình đến, dẫn tới sự chú ý của những người còn lại trong nhà họ Đường.

Đường Huyên lo lắng theo trước theo sau, thẳng đến khi ông cụ ổn định mới hỏi trợ lý: “Ông nội đi đâu vậy? Làm sao đột nhiên bị bệnh?”

“Cái này…” Trợ lý có chút xấu hỗ.

“Còn có gì không nói được? Ông nội như thế này…” Vẻ mặt Đường Huyên vô cùng lo lắng.

“Chủ tịch đi gặp cô Đường Ninh.” Trợ lý nói thật.

Đường Huyên nghe xong, bỗng sững sờ: “Ông nói ông nội đi gặp Đường Ninh? Ông nội từng nói sẽ không bao giờ’ gặp Đường Ninh nữa…”

“Đều là cháu gái, làm sao không gặp được? Đó là lời nói tức giận của chủ tịch thôi!”

Đường Huyên đưa thuốc và nước cho trợ lý, xoay người, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, bước vào phòng mình, cô ta đã chịu đựng mọi chuyện rồi, nhưng tại sao Đường Ninh lại không chịu cách xa nhà họ Đường?

Trong lòng cô ta biết rõ là, ứng cử viên thừa kế trong lòng ông cụ Đường luôn là Đường Ninh, nhưng thật đáng tiếc, Đường Ninh là con của tiểu tam, ai cũng được, nhưng cô ấy không có tư cách này.

“Ông nội… đều là ông ép mà nên.” Đường Huyền nắm chặt hai bàn tay, trong đầu bất giác muốn khiến Đường Ninh cách xa nhà họ Đường, xa từng chút, từng chút mội…

“Cảnh thứ 181, cảnh quay thứ ba, bắt đầu!”

Cảnh này là quay cảnh đối đầu giữa Đường Ninh và vận động viên, về việc nuôi dưỡng đứa trẻ, vận động viên hoàn toàn trở tay không kịp.

Trên con đường lầy lội sau cơn mưa, Đường Ninh đang ôm đứa trẻ, thân thể của cô đã rất yếu ớt, nhưng vận động viên nhìn thấy cô, không những không nhận ra cô mà còn không có ý định nhận con của cô.

Dưới máy quay, Đường Ninh ôm đứa trẻ, lộ ra nụ cười khinh thường, nhìn bóng lưng vận động viên nói: “Con tôi là thiên tài. Anh không nuôi sẽ hối hận đó.”

“Đồ đàn bà điên, tôi là vận động viên, tôi không thể có con, tôi còn phải đoạt giải, trở thành quán quân!”

Đường Ninh nhìn bóng lưng không quay đầu lại đó, đấu tranh một chút, thân thê lung lay sắp đổ…

“Anh ấy thực sự là một thiên tài.”

Trong bầu trời đêm, truyền ra tiếng lầm bẩm của cô ấy…

“Qua…” Hull đứng dậy hét lớn, gần đây ở Thịnh Kinh quá lâu, nên cũng học được không ít tiêng địa phương, lúc này hét lên cũng không khiến người khác khó chịu.

Quay xong, Đường Ninh còn chưa hoàn hồn, Mặc Đình đã đi tới bên cạnh cô, quấn áo khoác cho cô: “Bà Mặc, ra khỏi vai diễn thôi!”

“Vẫn còn hai cảnh cuối cùng. Ngày mai có thể hoàn toàn kết thúc rồi nhỉ?” Đường Ninh có chút cảm thán nói: “Đột nhiên có chút không nỡ.”

“Ngày mai là xong rồi…” Mặc Đình kẹp lấy, đưa cô rời khỏi phim trường: “Hôm nay muộn quá rồi. Lập tức về khách sạn nghỉ ngơi thôi. Ngày mai sẽ quay sáng.”

“Ngày mai… Em có nhớ những gì đã hứa với anh không?”

“Tất nhiên là nhớ.”

“Hào môn thật là thối nát, quá lộn xôn rồi.”

“Đây cũng không phải là tin tức đặc biệt lớn gì, có gì đáng để bùng nổ.”

“Đường Ninh là con gái của tiểu tam, nên có khi nào sẽ là tiểu tam của người khác không?”

Nếu là trước đây, Đường Ninh nhìn thấy những tin tức thế này, chỉ biết khịt mũi coi thường, vì cô hoàn toàn không quen biết người làm tổn thương mình, nên không tức giận vì người xa lạ.

Nhưng lần này, tin tức này chỉ có người nhà họ Đường mới có thể truyền ra được, vì chỉ có người nhà họ Đường mới biết được.

“Chị Ninh…”

Hàn Hinh Nhi thấy Đường Ninh chịu uất ức, cũng có chút khó chịu, muốn khuyên nhủ, nhưng Đường Ninh lại nắm lấy cổ tay cô ấy nói: “Đừng nói với Mặc Đình, anh ấy vừa đi, Hải Thụy còn rất nhiều việc phải làm.”

“Thật ra, boss vừa gọi cho em, bảo em đừng nói với chị chuyện này, tránh cho chị thầy khó chịu.”

“Không sao, dù sao cũng là sự thật, bị vạch trần cũng không có gì không tốt.”

“Nhưng… liệu có ảnh hưởng đến cách nhìn của người nhà họ Mặc về chị không?” Hàn Hinh Nhi lo lắng về điều này.

“Giúp chị chuẩn bị xe, chị muốn về nhà họ Đường một chuyến.” Đường Ninh nói với giọng kiên định, vì một số việc cô buộc phải đi giải quyết. Chịu để Đường Huyên chà đạp, bắt nạt như này là chuyện mà Đường Ninh trước đây.

sẽ làm. Giờ, đừng ai nghĩ tới làm tổn thương cô, bởi vì làm tổn thương cô cũng giống như làm tổn thương Mặc Đình!

“Có cần nói một tiếng với boss không?”

“Đương nhiên cần, nhưng chị phải qua đó trước, vì ở đây chị không thể ngồi yên một giây nào nữa.”

“Được, vậy chị đi trước. Đây là chìa khóa xe. Nhân lúc truyền thông còn chưa tràn vào, chị đi nhanh lên.” Hàn Hình Nhi nói trong lúc bảo vệ Đường Ninh.

Đường Ninh rời khỏi khách sạn, còn Hàn Hinh Nhi thấy bóng lưng Đường Ninh rời đi, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật gian nan, ví dụ như cô, một nhà họ Hàn đang yên đang lành, anh trai tham lam, chị gái thâm độc. Còn Đường Ninh bị chính người thân của chị ấy ép đến mức này. Rốt cuộc, phải thù hận lớn đến mức nào mới rút kiếm chĩa về phía người thân thế này?

Thực ra, Đường Ninh hiểu rất rõ vì sao Đường Huyên lại dùng chiêu này, vì biết ông nội đã tìm cô.

Chính là sợ cô tiếp nhận nhà họ Đường mà làm đến nước này?

Không ngại vạch trần chuyện xấu trong nhà họ Đường?

Đường Ninh lái xe lao nhanh trên đường, nhưng mới đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Mặc Đình: “Giảm tốc độ, đi chậm lại!”

Đường Ninh lập tức giảm tốc độ.

“Ninh, em qua trước đi. Anh đang trên đường đến đón em.

Dù sao hôm nay tuyên bố kết hôn, vừa hay… hoàn cảnh đúng rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.