Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 334




Chương 334 Ảnh đề và người mới

“Được, đợi đến ngày bộ phim này hoàn thành, chúng ta sẽ công bố tin kết hôn.”

Hơn nữa ở trước mặt anh, em muốn thế nào cũng được, chỉ là Mặc Đình không có nói ra câu này, vẫn luôn giữ ở trong lòng.

Sau khi trở lại khách sạn, Mặc Đình lập tức kéo Đường Ninh vào phòng tắm, đợi sau khi cô rửa sạch đi một thân mệt mỏi, Mặc Đình mới thuận thế ôm lấy cô: “Ngày mai máy giờ bắt đầu quay?”

“Ưm… Bốn giờ.” Đường Ninh ngơ ngác trả lời.

Mặc Đình ôm chặt cô đồng thời ghé vào tóc cô để cảm thụ mùi hương của cô.

Đường Ninh vô thức nhào vào lòng Mặc Đình, áp mặt cô vào ngực anh, lầm bẩm nói: “Rất nhớ anh.”

“Anh đây.”

Đường Ninh ừ nhẹ một tiếng, tựa hồ như bỗng nhiên an tâm, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, mà Mặc Đình lại lặng lẽ đứng dậy, cần thận kiểm tra vết thương trên chân Đường Ninh.

Bởi vì hai lần té lăn vừa rồi mà đôi mắt anh đau nhói!

Sáng hôm sau, Đường Ninh từ trên giường thức dậy, trong tiềm thức vươn tay thăm dò vị trí bên cạnh, phát hiện bên cạnh lạnh lẽo. Đường Ninh bắt thình lình ngồi dậy, phát hiện trời đã sáng đã đành, Mặc Đình lại sắc mặt nặng nề đứng bên cửa sổ.

Đường Ninh vén chăn đứng dậy, đi tới trước mặt Mặc Đình dò hỏi: “Cả đêm không ngủ? Đang tức giận sao?”

Mặc Đình không nói, nhưng Đường Ninh có thể nhìn ra anh đang cáu kỉnh…

“Tại sao?”

“Không có cách nào làm cho em quý trọng thân thể của mình, xem ra anh có lỗi.” Mặc Đình chậm chạp sau một hồi mới nói tiếp: “Xem ra anh phải mua bảo hiểm toàn thân trên dưới cho „ em.

Đường Ninh sửng sốt trong chốc lát, phát hiện người đàn ông này thật sự là phúc hắc đến mức người thần đều phẫn nộ, rõ ràng biết cô sẽ áy náy, liền dùng cách này trừng phạt cô.

“Em đã suy xét rồi, chỉ một bộ phim này thôi, sau này sẽ không làm nữa.” Đường Ninh giơ tay xin thề: “Nhưng bây giờ đã bảy giờ rồi, em có cảnh quay lúc bốn giờ…”

“Em đừng quên, anh là người đại diện của em. Hull bên kia anh đã chào hỏi qua rồi, thời gian quay sẽ kéo dài đến buỏi chiều.

Mà Lâm Thanh cũng đã mở miệng không ngại chạm mặt em.

Sau này em không cần đợi lâu như vậy để diễn vào buổi tối nữa.”

“Lấy việc công làm việc tư?”

Mặc Đình bát lực ôm hai má của cô rồi nói: “Là đau lòng. Buổi sáng có thể đi xem Lâm Thanh diễn xuất học được chút gì đó.”

“Còn chuyện của J-king bên ngoài sao rồi?”

“Đừng hỏi gì cả…” Những chuyện phiền phức kia Mặc Đình không muốn để Đường Ninh biết, chỉ có duy nhất một chuyện: “Lâm Xung cũng xem như hoàn toàn bị em thu phục rồi.

Chuyện này đợi em khi nào có thời gian anh sẽ nói chỉ tiết hơn…”

Đường Ninh gật đầu, sau đó cùng Mặc Đình đi đến phim trường.

Các nhân viên trên phim trường nhìn thấy Mặc Đình xuất hiện, toàn bộ đều kính cần lễ phép chào hỏi Mặc Đình.

Mặc Đình từ trước tới giờ luôn tỏ ra thận trọng khi đối mặt với người ngoài, cũng chính vì bộ dáng không dễ bắt chuyện này cho nên khiến cho người trong đoàn phim kính trọng nhưng không gần gũi.

Mặc dù bây giờ anh là bạn trai của Đường Ninh, nhưng … dù sao anh cũng là chủ tịch của Hải Thụy, đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi.

Lâm Thanh đang quay một cảnh bị mắng chửi, mà cha anh ấy đang bắt ép anh ấy nhảy xuống nước.

Lâm Thanh là một kẻ ngốc, vì vậy anh ấy đứng trên bờ co người lại, vừa xua tay vừa thô kệch lảng tránh. Cuối cùng dứt khoát làm ra một động tác vô cùng buồn cười, chạy đến trước ghé, giấu đầu dưới ghế, bĩu môi ôm lấy cơ thể run rầy…

.

Không thể không nói kỹ năng diễn xuất của Lâm Thanh… xác thực sẽ khiến mọi người quên mất rằng anh ấy là một diễn viên, rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vào vai một cậu bé mười sáu mười bảy tuổi cư nhiên lại có thể giống hệt như thật.

Đặc biệt là ánh mắt ngây thơ sợ hãi kia…

“Qua!” Đạo diễn ra lệnh, Lâm Thanh lập tức đứng lên, trợ lý lầy áo khoác ra quấn lên người anh ấy.

Lâm Thanh vừa lau mặt vừa nhìn Đường Ninh bên ngoài hồ bơi, ánh mắt càng thâm sâu…

Sau đó anh ấy nói với trợ lý: “Gọi Đường Ninh qua đây.”

“Là… có chuyện gì vậy?” Trợ lý chỉ sợ Lâm Thanh gây phiền toái cho cô, dù sao chủ tịch Mặc vẫn còn ở đó, đây là kim chủ nha, không thể đắc tội.

“Gọi cô ấy qua đây…” Lâm Thịnh sắc mặt lạnh xuống nói.

Trợ lý vội vàng gật đầu: “Anh đừng tức giận, tôi liền đi gọi.”

Sau đó, trợ lý nói ra yêu cầu của Lâm Thanh với Mặc Đình, mà Mặc Đình liếc mắt nhìn Lâm Thanh, lúc này mới yên tâm để Đường Ninh đi qua.

Đường Ninh một mặt nghi ngờ, vị ảnh đế này ngay từ đầu đã có nhiều thành kiến với cô, nhưng hiện tại là chuyện gì vậy?

Sau đó, Lâm Thanh từ vị trí bên cạnh chỗ ngồi của mình lấy ra rất nhiều sách giáo trình liên quan đến nâng cao kĩ năng diễn xuất đưa cho Đường Ninh: “Cô là người rất thông minh và hiểu biết, cũng rất biết suy đoán, hy vọng những thứ này sẽ giúp ích cho cô.”

“Tôi hy vọng ngày càng có nhiều diễn viên, mà không phải ngày càng có nhiều minh tinh. Chúng ta là người truyền đạt những câu chuyện. Tôi đã nhìn thấy điểm này từ cô, vì vậy tôi xem trọng cô.” Lâm Thanh nói xong, dừng lại vài giây, tựa lưng vào ghế và tiếp tục nói : “Hãy nhớ rằng, điều tôi coi trọng là thái độ của cô, mà không phải kỹ năng diễn xuất của cô. Nếu bàn về kỹ năng diễn xuất thì cô còn kém xa lắm.”

“Cảm on…” Đường Ninh cười nói.

“Trở về đi, nếu không chủ tịch Mặc sẽ nghĩ tôi muốn ăn thịt cô.”

Đường Ninh nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Lâm Thanh, cuối cùng xoay người bước đi, bởi vì cô biết đây là phong cách làm việc của Lâm Thanh. Anh ấy dường như có một loại chấp niệm đối với diễn xuất, thậm chí có thể gọi là si mê…

Vì vậy chỉ cần có người mới yêu thích diễn xuất anh ấy sẵn sàng hỗ trợ.

Đường Ninh trở lại bên người Mặc Đình, mà Mặc Đình lại nhìn tài liệu cô đang ôm trong tay, sờ sờ đầu cô: “Em luôn có ma lực chinh phục người khác.”

“Chủ tịch Mặc, em bỗng nhiên có linh cảm “Đồ nhi ngốc” nhất định sẽ bán chạy.”

“Em hết lòng là được rồi…” Mặc Đình thực sự không muốn tạo quá nhiều áp lực cho cô.

Buỏi trưa ngày hôm nay, Lục Triệt cầm chứng cứ đi tìm Nhạc San San, điều này khiến Nhạc San San thát kinh.

Sự trả thù của Hải Thụy đã đến mức này rồi, gần như hủy hoại sự nghiệp của cô ta, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Lục Triệt ngồi trên ghế, nheo đôi mắt dài hẹp, sau đó lấy ra video đưa cho Nhạc San San xem: “Cô có biết cái này so với tiền vi phạm hợp đồng nhiều hơn bao nhiêu không?”

Nhạc San San nhìn thấy đoạn video, sắc mặt của cô ta đột nhiên trắng bệch lập tức hỏi ngược lại: “Đoạn video này từ đâu ra?”

“Hôm nay tôi đến đây là muốn cho cô một cơ hội cuối cùng…

Rốt cuộc, giữa cô và J-KING có giao dịch gì, nói đi.” Lục Triệt thu lại điện thoại, hơi hơi ngồi thẳng người, điều chỉnh tốt tư thế như muốn nghe tâm sự trong lòng.

Vẻ mặt của Nhạc San San vô cùng mắt tự nhiên, cô ta dường như đang chần chừ do dự…

“Cô nên biết, nếu chúng tôi đã có đoạn video này, trong tay chúng tôi nhất định còn có nhiều nội dung hấp dẫn hơn …” Lục Triệt dụ dỗ.

Nhạc San San nhắm mắt lại, bởi vì cô ta biết Mặc Đình sắp bắt đầu ra tay rồi…

“J-KING đã bắt cóc con của tôi.”

Lục Triệt sắc mặt cứng đờ một hồi, sau đó thẳng người truy hỏi: “Có chứng cớ không?”

“Có đoạn ghi âm.”

“Báo cảnh sát!” Lục Triệt nghĩ cũng không cần nghĩ nhắc nhở cô ta: “Chuyện này chỉ có cảnh sát mới có thể giúp cô. Chẳng lẽ cô vẫn còn trông đợi J-KING thả con của cô ra sao? Trừ phi cô chết! Tội bắt cóc nhẹ thì năm năm nặng thì chung thân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.