Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 310




Chương 310: Không ai có thể bắt nạt Đường Ninh

“Về điều này, tại sao anh không đi giải thích chứ?” Nhạc San San truy hỏi J-King: “Đương nhiên, đây cũng không phải chuyện tuyệt vời gì nhưng Hải Thụy nắm giữ nhiều tài nguyên thông tin như vậy, thật sự là khiến tôi cảm thấy đoán được bên ngoài nhưng lại lại có tình lý bên trong.”

“Đây cũng là điều khiến Mặc Đình khác biệt với những người khác, chỉ cần trung thành với anh ấy thì dù bị kiểm soát sự riêng tư của bản thân thì cũng không thành vấn đề, ngược lại còn có cảm giác an toàn như được bảo vệ vậy.”

“Mà anh sẽ chỉ dùng để uy hiếp… đây chính là sự khác biệt.”

Nói xong Nhạc San San đứng dậy, trước khi rời đi cô ta còn làm tư thế hôn gió một cái với J-King: “Chúc anh đoạt quyền thành công, sẽ không chết quá thảm!”

“Đúng rồi, có những người mãi cứ cảm thấy rằng nếu họ được trao quyền lợi và địa vị như nhau thì họ có thể được điều gì đó lớn lao, cuối cùng sự thật sẽ chứng minh rằng làm người thì phải nhận thức được vị trí của bản thân mình!”

J-King lạnh lùng vuốt ve khóe môi của mình, đã tới mức này rồi còn quan tâm đến vị trí cái gì chứ?

Anh ta chỉ biết là đàn ông thì đều có dã tính, không có người đàn ông nào không quyền thế!

Hôm sau, Đường Ninh cùng Mặc Đình ngủ nguyên một buổi sáng, cô muốn Mặc Đình nghỉ ngơi thêm vài ngày nhưng nhìn ` thấy phản ứng hưng phán của Mặc Đình đối với “Đồ nhi ngốc”

thì cô biết mình không có lý do gì để ngăn cản.

Chỉ là tư thế ngủ của hai người tối qua có chút… phá vỡ chừng mực quan hệ giữa hai giới của Đường Ninh, cho nên khi cô rời khỏi giường hai má cô liền đỏ ửng.

Hơn nữa một số công cụ vẫn còn đang đè nén bộ phận quan trọng của người nào đó, chắc chắn là không thoải mái, Đường Ninh suy nghĩ một chút, chỉ có thể thay anh rửa sạch một chút.

Mặc Đình tỉnh dậy khi Đường Ninh đưa tay ra, đương nhiên anh ấy không cho Đường Ninh biết, nếu không cô vợ nhỏ này của anh ấy nhát định lại xấu hỗ nữa…

Chỉ đợi đến khi Đường Ninh lấy chăn đệm phủ lại Mặc Đình mới vươn ta ôm Đường Ninh đè ở dưới thân mình: “Bà Mặc, em thật có đức hạnh nha.”

Đường Ninh biết anh ấy có ý liền xấu hỗ và giận mà che kín hai má lại: “Anh ngủ một giấc nữa đi, còn một chút nữa là sẽ rời sân bay.” Nói xong cô ấy liền đây Mặc Đình ra, trốn vào phòng tắm.

Mặc Đình chống thân người không nhịn được liền cười khẽ lên, nếu mỗi sáng đều có thể hạnh phúc như vậy thì dù phải dùng tính mạng đổi lấy anh ấy cũng bằng lòng.

Một giờ chiều, hai vợ chồng quay trở về Thịnh Kinh nhưng trước khi bước lên máy bay, Đường Ninh nhận được một cuộc gọi ngoài ý muốn, sắc mặt cũng thay đổi theo…

*Tôi là Đường Huyên, sau khi về nước thì cùng ta gặp mặt đi.”

Nhà họ Đường!

Nghe được giọng nói của Đường Huyên, Đường Ninh có một loại cảm giác như đã có máy đời, bất tri bất giác đã qua chín năm.

Thực tế là cô đã quen với trạng thái bản thân không có không thích, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi đến từ nhà họ Đường, cảm giác đầu tiên của cô chính là dường như bản thân gặp phải phiền toái rồi.

Đường Huyên ở bên kia điện thoại thấy Đường Ninh hồi lâu không trả lời, giọng điệu cứng lại một chút: “Sao, cô không muốn ư?”

“Chúng ta hình như không có cần thiết phải gặp mặt.” Đường Ninh trực tiếp nói, khi còn nhỏ luôn cảm thấy mình đã đoạt mắt đồ của người khác, khi mười bảy mười tám tuổi là tuổi trẻ khí thế hừng hực, nhưng cô giờ đã hai mươi sáu tuổi rồi, cô ấy cũng không cần lại phải che giấu suy nghĩ của mình nữa, ngoài ghét bỏ nhau với anh em nhà họ Đường ra thì họ thực ra chẳng có tình cảm gì khác.

“Tám giò sáng mai, tôi sẽ cho tài xế chạy xe đến đón cô.”

Đường Huyên dường như hoàn toàn không nghe thấy Đường Ninh nói chuyện.

Đường Ninh không thèm phản bác nữa, cuối cùng mới nói một câu: “Tôi sẽ tự mình chạy xe tới.”

“Tùy cô.”

Đường Ninh đặt điện thoại xuống, Mặc Đình thuận thế ôm vai của cô ấy: “Xảy ra chuyện gì ư?”

“Đường Huyên hẹn em gặp mặt, trưởng nữ nhà họ Đường!”

Đường Ninh giải thích nói: “Nhưng mà em chỉ muốn cùng anh sống cuộc đời của chúng ta, em không muốn dính nhiều đến nhà họ Đường.”

Mộ Đình cúi đầu hôn lên trán cô, giọng điệu đầy xót xa: “Anh biết.”

“Ngày mai em sẽ quay lại ngay sau khi gặp mặt xong, em sẽ không nán lại lâu.” Đường Ninh hỏi ý kiến của Mộ Đình.

“Ừm, lấy chiếc xe tốt nhất trong nhà mà chạy…”

Đường Ninh hiểu ý của Mặc Đình, chỉ đơn giản là không muốn cô ấy bị Đường Huyên làm nhục, nhưng Đường Ninh cảm thấy điều này không có ý nghĩa gì cả, bởi vì sự khinh thường của Đường Huyên đối với cô ấy là bắt nguồn từ mẹ cô ấy.

Sau khi bước lên máy bay, Đường Ninh rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ bởi vì sự buông thả của cô tối qua, còn Mặc Đình thì ôm Đường Ninh lặng im suy nghĩ, bắt luận là ai cũng không thể bắt nạt Đường Ninh, kể cả là nhà họ Đường!

Sáng sớm hôm sau, Đường Ninh đến gara dưới tầng hầm của cô ấy và nhìn thấy chiếc Maybach phiên bản giới hạn toàn cầu đang đỗ ở vị trí trong cùng, cô lắc đầu, vẫn là chạy chiếc xe xe bình thường nhất có rèm che, bởi vì loại này khiến cô ấy cảm thấy rất thuận tiện.

Nơi hẹn gặp với Đường Huyên là một câu lạc bộ sa hoa ở Thịnh Kinh.

Chín giờ sáng, Đường Ninh đã tới câu lạc bộ, bước vào chỗ đã đặt trước sau đó chờ Đường Huyên đến.

Dường như bắt kể là bao nhiêu năm trôi qua thì thói quen của Đường Huyên vẫn không thay đổi, cô ta thích để người phải đợi mình, để làm lộ ra địa vị xã hội của cô ta.

Tuy nhiên, Đường Ninh cũng không lộ ra biểu hiện khó chịu gì, cô chỉ ngồi đó, tùy ý lật xem tạp chí.

Thật bất ngờ rằng trong ba cuốn tạp chí lại có thể có hai cuốn có trang bìa đều là cô.

Nửa tiếng sau, Đường Huyên cuối cùng cũng lững thững đến muộn, đối mặt với Đường Huyên giàu kinh nghiệm và độc ác, Đường Ninh lúc này quả thực giống như một cây hoa tường vi yếu đuối.

Đường Huyên mặc một chiếc áo cao cỗ màu đỏ sẫm và chiếc áo khoác gió màu đen, mái tóc uốn lọn to tỏa ra đằng sau lưng, trang điểm đậm nhưng không thô tục, vẻ đẹp của cô ta có chút dã tính.

Sau khi nhìn thấy Đường Ninh, cô ta trực tiếp lấy trong chiếc túi xách nạm kim cương ra một bản hợp đồng, đưa cho Đường Ninh: “Đây là thư chuyển nhượng cổ phần giải trí trực thuộc công ty con của tôi, cô xem xem có vấn đề gì không thì ký vào.”

Đường Ninh không nhúc nhích, chỉ có khóe miệng thản nhiên khẽ nhếch một cái.

“Tôi đang uống trà với một khách hàng vừa xuống lầu thì thấy cô đang chạy xe… Tuy rằng cô là đại gia trong làng giải trí, nhưng đối phương dường như không mấy để ý đến cô, cũng không có tên tuổi, cô rất dễ bị bát lợi, ký tên đi, để tránh việc về sau cô trắng tay.”

Đường Ninh cúi đầu, nâng ly cafe lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Hôm nay cô tìm tôi đến đây chính là vì muốn nói chuyện này ư?”

“Mấy hôm trước, ông nội trước mặt tôi có nhắc đến tên của cô.”

“Sợ tôi quay về nhà họ Đường sao?” Đường Ninh cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của Đường Huyên, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Nếu cô không đến quấy rầy tôi thì tôi sẽ không nhớ nổi sự tồn tại của nhà họ Đường, công ty cô thu hồi lại đi, xem như tôi không trở về nhà họ Đường sẽ là điều kiện, cô sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.”

“Tôi hy vọng cô từ nay về sau rời khỏi giới người mẫu.” Đường Huyên dùng giọng lạnh lùng hơn nói: “Bây giờ cô càng ngày càng nỗi tiếng, nhắc đến cô, có người luôn luôn nghĩ đến gia cảnh của cô, tuy rằng chúng ta không muốn thừa nhận nhưng giới truyền thông sẽ chủ động gắn liền chúng ta lại với nhau, tôi không muốn nhìn thấy tên của bắt kỳ trong nhà họ Đường xuất hiện trên những tạp chí dơ bần đó.”

“Bởi vì cùng bị đặt cạnh với những cái tên không ra gì đó khiến tôi cảm thấy có chút buồn nôn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.