Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1647: 1647: Quý Phu Nhân Thật Hạnh Phúc




Địa điểm gặp mặt với đạo diễn người Pháp được sắp xếp tại trang viên của vị đạo diễn này, Mặc Đình đưa Đường Ninh cùng khiêm tốn đến làm khách, nhưng trên đường đi, Mặc Đình phát hiện một chiếc ô tô màu đen đi theo phía sau anh không xa.

Thật sự không khó để đoán ra, bởi vì camera có phản quang, nhưng Mặc Đình chỉ giả vờ như không nhìn thấy gì, khóe miệng giương lên nụ cười, sau đó tăng tốc độ xe, tiến vào bãi đậu xe của trang viên.

Nhìn thấy người thật, Đường Ninh mới biết, hóa ra vị đạo diễn người Pháp mà Mặc Đình đến gặp là Hull.

Nổi tiếng quốc tế, từng đoạt giải Oscar đạo diễn xuất sắc nhát, nhưng 2 năm kết hôn này, để chuyên tâm chăm sóc vợ con nên số lượng tác phẩm giảm đi.

Có lẽ vì vợ không ở đây nên Hull tự chăm con gái có chút lực bất tòng tâm, bị con nhỏ ôm đùi cọ xát, bướng bỉnh gây sự không thèm ăn sáng.

Hình tượng Hull hơi sụp đổ, nên cười xin lỗi hai người Đường Ninh: “Thực xin lỗi, tôi nghĩ là tôi thật sự không có cách nào bàn chuyện hợp tác… thật ra cũng không có dự định này!”

Mặc Đình cười nhẹ, sau đó chỉ vào Đường Ninh bên cạnh trả lời đối phương: “Vợ tôi chắc hẳn có thể giúp ông giải quyết chuyện này.

Về phần hợp tác, tôi cảm thấy ông sẽ có hứng thú.”

Hull đưa mắt đánh giá Đường Ninh, hơi nâng giọng kính màu vàng của mình: “Các cô cậu cũng có con rồi?”

“Không, nhưng vợ tôi rất dịu dàng, cũng rất cẩn thận… nên chắc tốt hơn ông Hull một chút.” Mặc Đình nói thẳng.

Bản thân Hull cũng ngại ngùng nhún vai: “Vậy thì làm phiền quý phu nhân rồi.”

Khả năng tiếng Pháp của Đường Ninh cũng không thua kém Mặc Đình chút nào, nên cô bước thẳng lên, ôm bé gái nhỏ lên, sau đó nói với hai người đàn ông: “Hai người đi bàn chuyện đi, con nhỏ giao cho em, em sẽ chăm sóc cô bé thật tốt.

Nếu quả thật không được, em sẽ nhờ dì giúp đỡ.”

Mặc Đình nhìn Đường Ninh ôm đứa bé, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận cảm động, cúi đầu hỏi Đường Ninh: “Thật không sao chứ?”

“Ừ.” Đường Ninh gật đầu, đừng coi thường cô!

Hull kinh ngạc nhìn cô con gái mà mình không thể chống cự được, không ngờ lại ngoan ngoãn trong lòng Đường Ninh, có chút không phục hỏi con gái nhỏ: “Tại sao cha không thể ôm con được?”

Đứa bé lập tức cười khanh khách, ôm lấy cỗ Đường Ninh…

Đại khái thì đứa bé này xem nhan sắ!

c Sau đó, hai người đàn ông tiến vào phòng làm việc bàn chuyện hợp tác, còn Đường Ninh ôm đứa nhỏ đến bãi cỏ trong vườn, vì đã hỏi người làm, bãi cỏ được xử lý đặc biệt, nên Đường Ninh trực tiếp ôm đứa nhỏ ngồi trên mặt đất.

Cô gái nhỏ tên là Kaif, là một cô nhóc rất hoạt bát, nhưng may mắn là, Đường Ninh thực sự rất kiên nhẫn với trẻ nhỏ…

“Đào hoang” tác phẩm trước của đạo diễn Hull mặc dù đã phá kỷ lục phòng vé ở u Mỹ, nhưng chưa mở ra thị trường châu Á.”

“Điểm này, tôi cũng thừa nhận.” Hull nói một cách nghiêm túc: “Xét cho cùng, văn hóa phương Đông và phương Tây có sự khác biệt rất lớn, mà cậu chắc cũng biết tôi không quay tác phẩm phương Đông, tôi cảm thấy nó sẽ phá hủy chiêu bài của tôi.

Tôi không thích dùng diễn viên phương Đông, vì hầu hết họ đều không có kỹ năng diễn xuất.”

“Quả thực ngôi sao của phương Đông nhiều hơn diễn viên, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn là ông cứ đọc kịch bản trước rồi lại cho tôi câu trả lời.

Diễn viên chưa bao giờ là vấn đề.” Mặc Đình lấy kịch bản ra, đặt trước mặt đối phương: “Hãy cân nhắc xem.”

Hull liếc nhìn bìa kịch bản, không được làm lòe loẹt thu hút sự chú ý, chỉ một câu đơn giản nhất là kịch bản phim “Đồ nhi ngốc”.

Đồ nhỉ ngốc…

Một cái tên rất thú vị, Hull gần như lập tức không kịp giở kịch bản ra.

Câu chuyện này kể về một vận động viên thiên tài và một nữ “Đây chỉ là một bản thảo mà đã tuyệt vời như vậy, vậy…” Đôi mắt của Hull lóe tia sáng: “Tôi đáp ứng, tôi tham gia… nhưng diễn viên…”

“Tôi đảm bảo, kỹ năng diễn xuất tốt.”

“Được.” Hull lập tức gật đầu, đạt được thỏa thuận với Mặc Đình.

Sau đó, hai người đàn ông nghe thấy tiếng cười hoan hô từ trong vườn, Hull cầm lấy kịch bản nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Đường Ninh ôm Kraif lăn trên nền đất, ông đột nhiên nở nụ cười: “Quý phu nhân hình như rất thích trẻ con.

Các cô cậu định có con chưa?”

“Tôi muốn để cô ấy tận hưởng thêm vài năm được tôi chiều chuộng như con gái.

Dù sao thì cuộc đời người phụ nữ cũng có nhiều trói buộc hơn người đàn ông.

Sau khi trở thành mẹ, cô ấy sẽ bị vướng chân.”

Hull gật đầu: “Mặc tổng nói rất đúng.

Nếu không phải vợ tôi đi Mỹ làm việc, cho tôi cơ hội này, tôi nhất định sẽ không biết rằng chăm sóc một đứa trẻ cần vất vả như vậy, quý phu nhân rất hạnh phúc.”

“Là tôi rất hạnh phúc.”

“Đã thế này, vậy tôi cũng không có gì phải cân nhắc nữa.

Chúng ta ký hợp đồng đi.

Tôi tin rằng bộ phim do một người đàn ông yêu vợ đưa ra, sẽ yêu thương và hà khắc hơn bắt cứ ai, như con của cô cậu vậy.”

Mặc Đình nhìn Đường Ninh cách đó không xa mỉm cười: “Không thể phủ nhận rằng sau khi có cô ấy, tôi cảm thấy làm việc gì cũng trở nên có ý nghĩa.”

“Ông Hull, ông có kính viễn vọng không?”

“Mượn dùng một chút.”

Hull đầy tò mò đưa chiếc kính viễn vọng cho Mặc Đình, sau đó, thấy Mặc Đình dùng kính viễn vọng dòm ngó xung quanh.

Quả nhiên, phát hiện có người không sợ chết treo trên cây, cầm máy…

Kỹ thuật chụp lén quả thực là tốt, nhưng đáng tiếc…

“Có người theo dõi cô cậu? Những tay săn ảnh này thật là khiến người ta chán ghét.” Hull thấy Mặc Đình thu lại kính viễn vọng, bỗng hơi tức giận.

“Không có cách nào, vợ tôi quá nỗi tiếng.” Mặc Đình giải thích: “Cô ấy cũng là người mẫu…”

“Mong là cô cậu luôn cần thận.” Hull và Mặc Đình lại bắt tay, rồi ngồi xuống tiếp tục ký hợp đồng, còn về những tay săn ảnh không sợ chết ở bên ngoài.

Hóa ra đây là nhân viên của tổng biên tập Lâm kia, người đủ hết rồi à?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.