Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1630: 1630: Đây Là Cam Chịu Ngọt Ngào Ảnh




Nhân viên của Hải Thụy vẫn có, nhưng tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài, thế nhưng cô ta vậy mà lại là nhân viên của Hải Thụy, vậy muốn lấy được cũng không phải là chuyện gì khó khăn, nhưng tiền vi phạm hợp đồng thì sao?

Lên đến 100 triệu nhân dân tệ, Hạ Lâm có chút không dám mạo hiểm.

“Chỉ cần cô có thể giúp tôi lấy được ảnh, tôi điều kiện gì cũng tùy cô đưa ra.” Tổng biên tập Lâm khoác lác.

“Thế nhưng, tùy tiện tiết lộ bí mật của Hải Thụy, kết cục cuối cùng cũng không tốt đẹp gì.”

“Vậy cũng có gì khó khăn đâu? Nhân viên Hải Thụy các người, làm rớt điện thoại…tôi chỉ là nhặt được thôi, cái này có thể trách ai chứ? Coi như cuối cùng Mặc Đình có muốn truy cứu, cũng là người làm rớt điện thoại, không thể nào là cô được.”

Hạ Lâm suy nghĩ, cũng cảm thấy có lý mấy phần: “Tôi có thể nhận được lợi ích gì?”

“Cổ phần của văn phòng làm việc Hoa Vinh, đến lúc đó đợi chuyện của Đường Ninh bị nỗ ra, Hoa Vinh cũng có danh tiếng À: ˆ + Ấ xơ.

z LÀ ^ Ấ ` 4.

„ Ä rôi, cô cảm thây người nhét tiên cho cô vân còn ít sao?” Tông biên tập Lâm nở một nụ cười lằng lơ với Hạ Lâm.

Hạ Lâm suy nghĩ, nghĩ đến những nghệ sĩ cuối cùng đó, hâm chí là Đường Ninh cũng có thể xin cô tam cô ta liền phấn khởi khác thường, điều này so với việc kiếm tiền càng có khoái cảm hơn, vì vậy cuối cùng Hạ Lâm vẫn là gật đầu đồng ý, ký tên, tiếp theo đó chính là đi đến Hải Thụy lấy ra bằng chứng thân mật của Đường Ninh với người mẫu, hy vọng có thể thuận lợi, nêu không, bị Mặc Đình bắt được…

Cô ta sẽ chết không toàn thây!

Sau khi buổi yến tiệc kết thúc, Mặc Đình và Đường Ninh người đầy hơi rươi trở về nhà.

Bắt đầu bước vào từ cửa nhà, Đường Ninh hơi say kéo Mặc Đình xoay quanh mình, cuối cùng hai người đều ngã xuống sofa, Đường Ninh đè lên người của Mặc Đình, dùng chóp mũi dụi vào cỗ anh nói: “Đình…em rất vui.”

“Nhìn ra rồi.” Mặc Đình để cho cô cọ vào người, thật ra Đường Ninh thoải mái như vậy cũng làm cho anh cảm thấy rất khó thấy được, hiếm khi nhìn thấy được nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng của cô, đặc biệt là trước mặt nhiều người lạ như vậy.

Nếu như cô ấy lôn có thể vui vẻ hạnh phúc như vậy, kêu anh làm gì anh cũng bằng lòng.

“Anh còn biết gì nữa? Có biết khiêu vũ không? Biết không?”

Mặc Đình bị cô cọ xát đến nổi toàn thân căng cứng, thế mà người phụ nữ này lại không chút mảy may hay biết gì, vì vậy Mặc Đình trực tiếp bế Đường Ninh đứng dậy, ôm cô nhảy múa trên sàn nhà nhẵn bóng trong phòng khách của nhà mình, đương nhiên, mang theo sâu rượu chỉ có thể nhảy những bước nhảy đơn giản nhất thôi.

Đường Ninh trực tiếp nằm ngay trên người Mặc Đình, cùng bước đi qua lại theo bước chân của người đàn ông, hai người đều không nói chuyện, nhưng Đường Ninh lại cảm thấy bầu không khí ngay lúc này thật sự rất hoàn hảo, vì cô không cần nói bất cứ cái gì cả, cũng không cần phải làm gì chỉ cần theo sau bước chân của Mặc Đình, cùng anh đi đến cùng trời cuối đất…

Sau một lúc lâu sau Đường Ninh mới lẫm bẩm hỏi: “Anh có từng nghĩ qua nhân viên của Hải Thụy nếu như không chấp nhận chúng ta thì phải làm sao? Đình…anh biết không? Thật ra tối hôm nay em thật sự rất thấp thỏm lo lắng.”

“Bởi vì em sợ sẽ có Chân Mạn Ny thứ hai, Chân Mạn Ny thứ ba, bọn họ toàn bộ đều đến để gây rắc rối cho anh, nếu như là như thế, em sẽ rất tự trách, rất buồn.”

“Thế nhưng lúc em phản bác lại Chân Mạn Ny, rõ ràng là rất tự tin.”

“Sao em có thể nhìn người ta bắt nạt anh được chứ?” Đường Ninh dĩ nhiên sẽ trả lời như vậy: “Em còn không nỡ nói anh một câu nữa, người khác càng không có tư cách này, em đương nhiên là tức giận rồi.”

Mặc Đình ôm lây CÓ? bỗng nhiên lộ ra một nụ cười thích thú.

Tuy trước đây có máy lần lĩnh hội qua cảm giác được người ta yêu chiều rồi, thế nhưng được Đường Ninh bảo vệ che chở lần nữa, còn khiến anh cảm thấy ngọt ngào lạ thường, trái tim này từ trước đến giờ chưa được phun tưới nhiều mật ngọt như thế này.

“Sau này, nếu như lại gặp phải tình cảnh thế này, em vẫn sẽ phần đấu quên mình.”

Mặc Đình đột nhiên dừng bước lại, bế Đường Ninh lên ghế sofa rồi đè cô xuống: “Anh không cần em phải phấn đấu quên mình, anh chỉ muốn em…lấy thân báo đáp.”

Dưới ngọn đèn treo tường màu vàng ngỗng này, không biết tại sao Đường Ninh lại nhìn thấy rõ ràng tường tận vẻ đẹp tuấn tú của Mặc Đình, cũng có lẽ là vì trong lòng cô sớm đã có đường nét ấy rồi.

Vì thế cô chủ động ngắng đầu lên, ngậm lấy môi dưới của Mặc Đình…sau đó, môi lưỡi nồng nặc mùi rượu lập tức quấn quýt lấy nhau…

Khi nụ hôn kết thúc, Đường Ninh bỗng câu cỗ Mặc Đình, mê hoặc nói: “Làm sao bây giờ? Em cảm thấy càng ngày em càng thích anh.”

“Bây giờ em mới giác ngộ sao?”

“Đây là cam chịu ngọt ngào.” Nói xong, Đường Ninh trực tiếp lật người lại đè Mặc Đình dưới người mình: “Để em chủ động một lần.”

Sau bữa yến tiệc của Hải Thụy, tiêu đề của sáng sớm ngày hôm sau chính là đồn đại Hải Thụy cấm diễn Chân Mạn Ny, còn bộ phận quan hệ công chúng của Hải Thụy lại không có phủ nhận điều này, điều này cũng nói rõ rằng, đây không phải là tin đồn đại, mà là sự thật.

Còn về ai là người truyền ra tin tức, người trong giới tự động biết rõ, ngoài bản thân Hải Thụy ra, thì không có người nào có thể bịa đặt ra được loại chuyện giống như vầy.

Thật ra cũng có thể lý giải, Hải Thụy đoàn kết mấy chục năm như một, đến cả Chân Mạn Ny ở đây vậy mà lại dám ngang nhiên khiêu khích quyền lực của Mặc Đình, người đã không thể nào giữ lại được thì sớm muộn gì cũng phải giải quyết cho dứt khoát.

Về phương diện này Hải Thủy vẫn luôn có tiếng mạnh mẽ vang dội.

Vì Hải Thụy muốn nói với tất cả mọi người một sự thật, chỉ cần là người phá hoại sự đoàn kết của Hải Thụy, Chân Mạn Ny chính là kết cục tốt nhất.

Còn Chân Mạn Ny là nghệ sĩ riêng đầu tiên bị Hải Thụy chủ động cắm diễn, tác dụng lớn nhất thật ra cũng chính là vì làm kinh sợ.

Bất kể bạn là ai, đụng đến giới hạn của Hải Thụy, thì đều sẽ vĩnh viễn không trở mình được.

Chân Mạn Ny ngồi trên giường bệnh vừa khóc vừa cười, cuối cùng trực tiếp đập chiếc điện thoại và các thiết bị điện tử, nếu như cô ta biết rằng, nhà của mình đã bị Hạ Lâm cướp sạch, thế thì sẽ có phản ứng quá khích như thế nào nữa đây?

Điều mà khiến cho Chân Mạn Ny không thể ngờ được rằng, người đầu tiên đến thăm cô ta vậy mà lại là Phương Dục.

‘ Đương nhiên, Phương Dục không phải tự đến mà là mang đến bồi thường: “Tuy từ trước đến giờ Hải Thụy không nợ cô cái gì, nhưng suy cho cùng cô cũng ở Hải Thụy nhiều năm như vậy, CICI giữ lại cho cô, đây là nhượng bộ lớn nhất của Tổng tài À¡m rÖI.

“Đây là thương hại tôi sao?” Chân Mạn Ny mang theo biểu cảm căm hận hỏi ngược lại Phương Dục.

“Cô cảm thấy sao?” Phương Dục trực tiếp trả lời: “Cô không cần thiết phải cảm thấy cô thảm hại biết bao, cũng không cần phải ghi hận Đường Ninh, bởi vì Hải Thụy sớm muộn gì cũng sẽ có người thay thế vị trí của cô thôi, người này cho dù không phải là Đường Ninh cũng sẽ là người khác,nhưng…cô cũng đã làm ra bao nhiêu quyết định sai lầm, chẳng hạn như, ra tay đánh Hoắc Thanh Thanh.”

Chân Mạn Ny đột nhiên không nói gì nữa, xoay đầu nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói với Phương Dục: “Hoắc Thanh Thanh rốt cuộc cũng không thảm bằng tôi.”

“Bởi vì Hoắc Thanh Thanh không thẹn với lòng.” Nói xong, Phương Dục đem toàn bộ hồ sơ của CICI giao cho Chân Mạn Ny: “Đừng xuất hiện trong giới người mẫu nữa, cũng đừng xuất hiện trước mặt Tổng tài nữa.”

“Đây là cảnh cáo lớn nhất Tổng tài dành cho cô.”

“Tôi còn có thể làm gì nữa?” Chân Mạn Ny tự giễu cợt mình: “Suy cho cùng, tôi thật sự thua Đường Ninh, nhưng Đường Ninh cuối cùng cũng chưa chắc đã sống tốt được đâu!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.