Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1618: 1618: Tôi Chỉ Hi Vọng Cuộc Hôn Nhân Của Đường Ninh Là Đáng Giá




“Nhưng mà thư thách đấu này, tôi nhận!”

Ở Hải Thụy, Chân Mạn Ny không thể làm những hành động nhỏ, nhưng không có nghĩa là cô ta không thể tự làm được.

Mặc Đình cho Hạ Lâm về bên cạnh cô ta lần nữa, vừa đúng lúc cô ta để Hạ Lâm ra tay, sau đó có chết cũng không chịu nhận.

Sở dĩ cô ta muốn ra tay với Hoắc Thanh Thanh là, ngoài việc muốn dạy cho Hoắc Thanh Thanh đứng về phía sai, vừa muốn cho Hoắc Thanh Thanh biết rằng Hải Thụy không có vị trí nào cho Đường Ninh, mặc dù Đường Ninh đã dùng những cách “dơ bẩn và bản thỉu” để khiến Mặc Đình trở thành người đại diện, nhưng cũng không bao giờ có khả năng vượt qua địa vị của cô ta ở Hải Thụy!

“Chuyện này tổng giám đốc cũng đã biết…” Lục Triệt nói với Đường Ninh: “Bà chủ, tổng giám đốc sẽ không để chuyện này trôi qua dễ dàng!”

Mặc Đình luôn luôn chán ghét người khác sử dụng thủ đoạn sau lưng, lần này còn dưới mắt anh, đừng nói người này là Chân Mạn Ny, cho dù là ai thì anh cũng tuyệt đối không nhân nhượng.

“Thanh Thanh bị thương thế nào?”

“Các phương tiện truyền thông đang bôi đen cô ấy và Phương Dục.

Đề tránh truyền thông nói lung tung thành việc bị Phương Dục lạm dụng, bây giờ cô ấy đang trốn ở nhà, người đại diện của đang chăm sóc cô ấy.” Lục Triệt giải thích.

“Bác sĩ đâu?”

“Không biết.”

Đường Ninh cúp điện thoại của Lục Triệt, sau đó gọi cho chồng mình: “Đình…”

Mặc Đình đang cầm điện thoại.

Rõ ràng nghe thấy giọng điệu của Đường Ninh có chút gấp gáp, lập tức kìm nén cơn tức giận của mình, anh nhanh chóng nói: “Anh đang giải quyết vấn đề này.

Phương Dục và Hoắc Thanh Thanh bên kia cũng đã sắp xếp bác sĩ đến rồi, đừng lo lắng.”

“Em tin anh, nhưng em muốn gặp cô ấy!” Đường Ninh dần dần bình tĩnh lại.

“Chờ anh xử lý xong việc một chút rồi sẽ đi cùng em.” Mặc Đình nhẹ giọng nói: “Tối nay anh về nhà đón em…”

“Được rồi, em sẽ đợi anh.”

Khi Đường Ninh cúp máy, Mặc Đình đặt điện thoại xuống, trong mắt anh ta loé lên một tia sáng lạnh lùng, chỉ thấy anh chống một tay lên bàn, sau đó ngẳắng đầu nhìn Phương Dục, chỉ nói với anh ta tám chữ: “Ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng.”

Phương Dục nghe xong tám chữ này thì lập tức giật mình, nhưng anh ta không thể không thừa nhận, đây chính là Mặc Đình, Mặc Đình thật sự, chứ không phải được người khác thêu dệt.

Chỉ khi đối mặt với Đường Ninh, anh mới mềm lòng như vậy, còn khi đối mặt với Chân Mạn Ny… anh không bao giờ có thể thương xót vì cô ta là phụ nữ!

“Nhưng chuyện này sẽ tiến hành sau tiệc đêm của Hải Thụy.”

Phương Dục đã sắp xếp một số thứ trong đầu, gật đầu, quay người rời khỏi phòng làm việc của Mặc Đình…

Bảy giờ tối, Mặc Đình về nhà đúng giờ, nhìn thấy Đường Ninh lười biếng ngồi trên sô pha, không có hứng thú lắm, anh vươn tay xoa xoa tóc của cô.

Đường Ninh ngẳng đầu nhìn Mặc Đình, nở nụ cười thoải mái, bởi vì cô biết rằng có anh, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Sau đó, mấy người đi xuống tầng dưới căn hộ của Hoắc Thanh Thanh, nhưng vì bị các phóng viên vây kín, không có chỗ cho Đường Ninh bước xuống.

Vốn là chị Long xuống xe trước để bảo vệ Đường Ninh, mà… lúc này Mặc Đình đang ngồi bên cạnh Đường Ninh nói: “Để tôi tới.”

Chị Long nghe tiếng, lập tức lui sang một bên, nhường vị trí cho hai người.

Khi phóng viên săn ảnh nhìn thấy chị Long, đương nhiên biết người trong xe là ai, lập tức võ cửa xe.

Nhưng khi Mặc Đình ló đầu ra, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng đó lập tức đóng băng trong khoảng cách ba thước.

Phóng viên kích động đến mức muốn bấm máy, lập tức lùi lại mấy bước, nắm lấy cánh tay của bạn đồng hành, nói nhỏ với anh ta: “Đừng chụp, đừng chụp…”

Sau đó, Mặc Đình che chở Đường Ninh xuống xe rồi đi vào căn hộ của Hoặc Thanh Thanh.

Phóng viên muốn theo nhưng không dám theo, đành để mặc kệ, không dám làm việc khác trừ khi muốn tòa báo đóng cửa.

“Đường Ninh có người đại diện như vậy thật quá phạm quy rồi.

Muốn chụp ảnh bọn họ thì phải tùy tâm trạng của Mặc tổng.”

“Nên lần này Đường Ninh và Chân Mạn Ny chiến đầu, tôi cá là Đường Ninh sẽ thắng.”

“Dù sao cũng là một cảnh đặc sắc, chờ mà xem, nếu Mặc tổng đã tới thì đừng chụp, lỡ như chọc giận anh ta thì tất cả mọi người sẽ không có gì để ăn nữa.”

Các phóng viên ở tầng dưới thảo luận theo nhóm, mặc dù muốn có được một số thông tin trực tiếp có giá trị, nhưng họ lại sợ Mặc Đình.

Sau đó, Đường Ninh gõ cửa, người đại diện của Hoắc Thanh Thanh cần thận hỏi xem sau cánh cửa là ai, Đường Ninh tiết lộ thân phận, lúc này người đại diện mới thận trọng mở cửa mời mấy người vào.

Người đại diện nhìn thấy Mặc Đình, mặc dù không nói gì nhưng cũng không kìm được mà lén lau nước mắt, Đường Ninh biết lý do, chỉ nhắc nhở cô vào phòng tắm lau sạch sẽ.

Bởi vì Hoắc Thanh Thanh ở trong phòng ngủ, Mặc Đình không đi vào.

Đường Ninh đưa cho Mặc Đình một ly nước từ trong bếp, sau khi trấn tĩnh người đàn ông mới vào phòng ngủ của Hoắc Thanh Thanh.

Nói thật, nước mắt của Đường Ninh suýt chút nữa đã trào ra khi cô vừa nhìn thấy Hoắc Thanh Thanh, bởi vì khoé miệng của Hoắc Thanh Thanh sưng vù lên, gò má bên mắt trái của cô ấy dính đầy máu.

Đánh giá từ khuôn mặt của thì gần như không thể nhận ra cô ấy, nhưng cô ấy vẫn còn đang cười…

Cô ấy lại còn cười!

“Sao cô lại tới đây?” Hoắc Thanh Thanh nhanh chóng định che lại, nhưng Đường Ninh đã kịp thời nắm lấy cánh tay cô ấy.

“Trước mặt tôi thì cô che cái gì?” Đường Ninh hai mắt đỏ hoe: “Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, cô không nên dính vào, nhưng hết lần này đến lần khác cô đều không nghe! Cô có biết tôi có Mặc Đình bảo vệ hay không?”

“Bây giờ nói điều này cũng không có ý nghĩa gì.”

Sau đó, Mặc Đình xuất hiện ở phía sau hai người, nhìn Hoắc Thanh Thanh một cái, nói với Đường Ninh: “Mọi người đi ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn nói với Hoắc Thanh Thanh.”

Đường Ninh kinh ngạc quay lại nhìn Mặc Đình.

Nhưng Mặc Đình lại nhìn cô trấn an, cuối cùng Đường Ninh gật đầu, sau đó đứng lên.

Một mình đối mặt với Mặc Đình, Hoắc Cảnh Đình vẫn có chút căng thẳng muốn đứng dậy, nhưng lại bị Mặc Đình lên tiếng ngăn lại: “Nằm xuống.”

“Không biết Mặc tổng muốn nói gì với tôi?”

Mặc Đình lạnh lùng, xoay chiếc nhẫn cưới giữa các ngón tay, nói với Hoắc Thanh Thanh: “Nếu như thật sự muốn tốt cho Đường Ninh thì đừng làm những chuyện này khiến cô ấy lo lắng.”

“Mặc tổng nên biết rõ ràng, tại sao tôi phải tăng cường xung đột giữa họ!”

“Cô cho rằng tôi sẽ khiến Đường Ninh phải buồn để cân bằng quan hệ của Hải Thụy sao? Có tôi ở đây, không có chuyện giả vờ hòa bình…” Mặc Đình trực tiếp trả lời: “Cho nên, cô không cần phải dùng bản thân để kiểm tra thái độ của tôi mọi lúc.

“Tôi chỉ hi vọng cuộc hôn nhân của Đường Ninh là đáng giá.”

“Cô ấy có xứng đáng hay không là chuyện giữa chúng tôi, tôi không cần phải giải thích cho cô những gì tôi muốn làm.

Tôi không quan tâm cô chân thành đối với Đường Ninh, nhưng…

đừng hy sinh như vậy, tổn thương bản thân, đây mới thực sự là không đáng.” Nói xong, Mặc Đình đứng dậy, đi ra khỏi phòng của Hoắc Thanh Thanh, quay lại bên cạnh Đường Ninh.

.

||||| Truyện đề cử: Và Mai Lại Sáng |||||

Đường Ninh đứng lên từ trên ghế sô pha, cười với anh, thật ra Đường Ninh đại khái có thể đoán được anh muốn nói gì.

“Tại đêm tiệc, nhất định em sẽ tranh giành vì anh.” Đường Ninh nghiêm túc nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.