Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1606: 1606: Tôi Muôn Ôm Cô




Chị Long nhìn điện thoại, sửng sốt một lát… rời khỏi xe ô tô, quay trở lại cửa chung cư của Lục Triệt, lần này không cần cô ấy chủ động, Lục Triệt đã tự giác mở cửa ra, chị Long đẫy cửa vào, lại nhận ra Lục Triệt đã biến thư phòng của cậu ấy rồi tung lên.

“Cậu hai, cậu đang tìm văn kiện đây sao? Đây là đang xét nhà chứ…” Chị Long hơi kinh ngạc, ngồi xổm trên mặt đất tìm tập văn kiện bằng da màu xanh lam cho Lục Triệt.

“Không còn cách nào khác, rất quan trọng.” Lục Triệt có chút mắt tự nhiên tựa vào mép bàn làm việc, nghiêng đầu trả lời.

“Được rồi, cậu ra ngoài trước đi, để tôi tìm xem…” Chị Long bắt lực xua xua tay: “Bình thường cậu cũng tìm văn kiện kiểu này sao? Rồi ai dọn cho cậu?”

Lục Triệt không trả lời, tranh thủ thời gian chuồn đi…

Đùa à, cậu ấy đi theo bên người Mặc Đình bao lâu rồi, những thứ như văn kiện mà tìm kiếm theo cách này thì đã sớm bị Mặc Đình sa thải một trăm lần rồi, chỉ là cậu ấy cảm thấy cách này có thể giữ chị Long ở lại lâu hơn một chút.

Sau khi rời khỏi thư phòng, Lục Triệt tựa vào bức tường lạnh băng để tỉnh táo lại, bởi vì cậu ấy cũng không biết rốt cuộc thì vì sao mình lại làm như thề.

Chị Long chấp nhận số phận, một lần nữa dọn dẹp lại thư phòng của Lục Triệt, thế nhưng mà nghĩ lại thì, năng lực làm việc của Lục Triệt không có vấn đề, cũng có thể nói là già dặn h và cẩn thận, trợ lý đặc biệt như thế này sẽ để văn kiện quan trọng như thế ở trên bàn sao? Mà hơn nữa, trong một đống văn kiện thế này, Lục Triệt muốn tìm ra một phần văn kiện bằng da màu lam hẳn là rất dễ dàng, cậu ta cần gì phải đem hét tất cả đồ vật trên giá sách xuống?

Hơn nữa, với tư duy của người bình thường, chẳng hạn như cô ấy, thì mình tìm đồ làm rồi loạn thư phòng, dù thế nào cũng sẽ tự mình thu dọn ổn thỏa, căn bản sẽ không suy nghĩ đến việc làm phiền người khác…

Chẳng lẽ, cậu ấy… muốn giữ mình lại thêm một lúc nữa?

Chị Long tự mình đa tình nghĩ vậy.

Thế nhưng dựa vào EQ của Lục Triệt thì…

Chị Long bị Lục Triệt làm cho trái tim loạn nhịp, vừa thu dọn vừa suy nghĩ lung tung, nhưng tầng cao nhất của giá sách kia, mặc dù chị Long không thấp, nhưng mà… đặt đồ vật lên cũng có chút quá sức, đúng lúc này Lục Triệt lại xuất hiện ở phía sau, đưa tay nhẹ nhàng đầy văn kiện vào trong.

Chị Long quay người lại, suýt chút nữa liền dán lên người Lục Triệt.

Chị Long có chút xấu hổ… Đang muốn đẩy Lục Triệt ra, thế nhưng Lục Triệt lại dùng một tay chống lên giá sách, nhìn chị Long rồi nói: “Bên ngoài tuyết có tuyết rơi, còn chưa ngót, trời tối rồi đừng lái xe về nữa.”

“Cậu có ý gì?” Chị Long đột nhiên nhịn không được, chủ yếu là do tim của cô ấy đập quá nhanh, gần như muốn nhảy ra ngoài, cô ấy không thể đảm bảo được nếu Lục Triệt lại làm điều gì đó khác người thì cô ấy sẽ không trực tiếp nhào tới.

“Thật sự có tuyết rơi.”

Ai hỏi cậu chuyện này… chị Long gấp đến muốn khóc, cô ấy rất muốn nói thẳng ra, bởi vì nếu bỏ lỡ lần này, không biết lần sau sẽ là khi nào, thế nhưng mà… nếu như thật sự chỉ là cô ấy tự mình đa tình thì sao?

“Cậu có biết, hiện tại cậu là một người đàn ông chưa vợ, tôi cũng là một người phụ nữ độc thân hay không?”

“Tôi không biết, chẳng lẽ cô không phải là vợ chưa cưới của tôi sao?”

Như thế nào là đập phát chết luôn?

Chị Long cảm thấy đây chắc chắn là Lục Triệt giả mạo rồi…

Một người bình thường chỉ số EQ ở mức âm, bỗng nhiên nói ra những lời này, thật sự sẽ khiến cho người nghe cảm thấy nổi da gà.

“Cái này… không phải là để che giấu tai mắt người ta sao?” Chị Long bắt đầu ấp a ấp úng, trên mặt đã nỏi lên một tầng mò hôi mỏng, rõ ràng bây giờ đang là mùa đông mà.

Lục Triệt không nói gì, thế nhưng lại làm một hành động cực kỳ kinh người, cậu ấy trực tiếp cúi đầu mỗ nhẹ từng cái lên mặt của chị Long.

Cứ mỗi lần như thế, chị Long lại cảm thấy linh hồn mình dần rời khỏi cơ thể rồi.

‘CQU” GAU:..

G2U/U) LÔ.

TỎI: “Tôi thật sự không muốn để cô rời đi.”

Trời ơi…

Trong khoảnh khắc này, chị Long cảm thấy tim của mình gần như muốn nỗ tung, sự vui mừng đến điên cuồng kia, trong nháy mắt bao phủ cả người chị ấy, cho nên cô ấy cũng làm ra một hành động kinh người, trực tiếp đưa tay lên ôm cổ Lục Triệt: “Tại sao lại không muốn để tôi đi?”

“Chỉ là… không muốn, tôi còn tìm rất nhiều lí do, còn chuẩn bị đốt cầu chì đi, rồi phá ống nước…” Lục Triệt nghiêng đầu, chỉ ra bên ngoài thư phòng rồi nói.

Chị Long phì cười: “Tôi cũng đâu có biết sửa cầu chì, còn nữa, phá ống nước, cậu muốn làm căn hộ này ngập trong nước sao?”

Lục Triệt cúi đầu, cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng mà chỉ mấy giây sau cậu ấy bỗng nhiên ngắng đầu, nói với chị Long: “Tôi muốn ôm cô.”

Chị Long đỏ mặt, dưới ánh đèn chiếu vào lại đặc biệt mê người, sau đó cô ấy bước lên một bước, nép mình vào trong ngực Lục Triệt.

Lục Triệt thật sự rất căng thẳng, nhưng… vẫn đưa tay ôm lấy chị Long, hơn nữa còn không khống chế được sức lực.

Chị Long mặc dù cảm thấy đau, đau nhưng ngọt ngào cho nên chị ấy vẫn để Lục Triệt ôm, hai người im lặng lắng nghe nhịp tim của nhau.

“Đêm nay… không về có được không? Ở ngoài kia tuyết… rơi rất lớn.”

Vẻ mặt chị Long thay đổi, gấp gáp nói: “Tôi không chấp nhận chuyện X trước hôn nhân! Đàn ông ai cũng nói, anh không vào, anh chỉ ở bên ngoài, thật không thể tin được!”

Lữ Triệt:”…”

Chị Long cũng bắt đầu ý thức được mình quá thẳng thắn, vội vàng cúi đầu giải thích: “À thì… À thì…”

“Tôi chỉ muốn nhìn cô mà thôi.” Lục Triệt bỗng nhiên ngắt lời cô ấy: “Giống như buổi tối mà tôi phát sốt kia, chúng ta mỗi người ngủ ở một ghế sô pha.”

Chị Long nhận ra mình vừa xuyên tạc ý của Lục Triệt, mặt càng đỏ bừng lên.

Hai người cùng nhau thu dọn thư phòng gọn gàng, sau đó nắm tay nhau trở lại ngồi trên ghế salon ở phòng khách.

Ban đêm, lò sưởi trong phòng được mở ra, Lục Triệt nhìn chị Long ngủ, bỗng nhiên cười khẽ.

Cứ thế này, thật tốt…

Đêm hôm đó, chị Long nằm mơ, một giấc mơ thật đẹp, khiến cho chị ấy không muốn tỉnh lại nữa, chỉ muốn cùng Lục Triệt sống cùng nhau mãi mãi.

Sáng sớm hôm sau, Lục Triệt và chị Long cùng nhau đến Khải Duyệt Đề Cảnh.

Đường Ninh đảo mắt nhìn vẻ mặt hai người, nhận ra chị Long thẹn thùng liền hiểu được một chút: “Có chuyện tốt cũng không chia sẻ cho em biết.”

Chị Long ngồi bên người Đường Ninh, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng: “Tối hôm qua chưa kịp nói cho em.”

“Lần này thật sự ở bên nhau rồi?” Đường Ninh không chắc chắn hỏi lại.

“Ừm.” Chị Long nhẹ gật đầu: “Tất cả mọi người ở trong cái vòng này, gặp được một người mình thích thật sự không dễ dàng, mặc dù chị vẫn còn có chút tự ti, nhưng chị sẽ cố gắng vượt qua.”

“Không phải chỉ là hơn nhau có hai tuổi thôi sao? Hiện tại làm gì còn có ai quan tâm cái này?”

“Còn có thân hình của chị…”

“Cái này thì có gì là khó? Chị cứ ăn kiêng cùng em một thời gian, em cam đoan chị sẽ trở lại thành một cô gái mảnh mai.”

Chị Long suy nghĩ đến chế độ dinh dưỡng của Đường Ninh, chưa từng thấy cô ăn mì với cơm, lượng công việc cần vận động lại lớn, cho nên mới có thể duy trì dáng người hiện tại, thế nhưng không thể không nói, dáng người Đường Ninh thật sự rất hoàn mĩ.

“Đến lúc đó thì còn gì phải lo lắng mình không xứng với Lục Triệt nữa?”

Lục Triệt đứng ở ngoài cửa, nghe thấy hai người nói chuyện với nhau đương nhiên là cảm thấy có chút khó chịu, cho nên cậu ấy quyết định sẽ đi tìm tổng giám đốc trước.

Mặc Đình còn đang làm việc, sau khi xem tin tức, anh nghiêng đầu nhìn Lục Triệt: “Hôm qua bảo cậu sửa lại danh sách tiết mục kia, đã sửa lại hết rồi sao?”

“Vâng.” Lục Triệt đưa tài liệu lên.

“Liên lạc với đài truyền hình, Đường Ninh đồng ý mười ngày sau phỏng vấn.” Mặc Đình trực tiếp nói với Mặc Đình.

“Thế nhưng vết thương ở eo của phu nhân thì sao ạ?”

“Cứ đi làm đi, trong lòng tôi tự biết cân nhắc.” Mặc Đình nói: “Đây là những tiết mục phỏng vấn tốt nhất ở trong nước, có thể giúp Đường Ninh đứng vững trên vị trí người mẫu.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.