Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm

Chương 687




Chương 687::

Tuy nhiên, người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh dậy không phải là bác sĩ, cũng không phải là điều dưỡng, càng không phải ông cụ Đường, mà là người vừa đứng bên cửa sổ phòng bệnh.

Cô ấy không phải ai khác, chính là Đường Ninh!

Sau khi nhìn rõ là Đường Ninh, Đường Huyền muốn nói chuyện, nhưng cổ họng cô khô lại, không thể phát ra tiếng nào.

“Cô.

*Tỉnh rồi à?” Đường Ninh nhẹ nhàng hỏi: “Chị vừa sinh một bé trai, tình hình không được tốt lắm, bây giờ đang ở’ trong lồng áp.”

Đường Huyên căm hận nhìn Đường Ninh, cố gắng gồng mình ngồi dậy, nhưng cảm giác đau ở thân dưới kéo đến làm cho Đường Tuyên vừa gập người lên đã lại ngã xuống.

“Đường Ninh, mày đừng diễn nữa, mày đến đây với mục đích gì?”

“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đến tính sổ với chị thôi, đúng rồi, ông nội đã chuyển viện cho đứa bé rồi.”

“Mày nói thế là có ý gì?” Đường Huyên lo lắng hỏi ngay lập tức.

“Có nghĩa là, ông nội đã đưa đứa bé của chị đi rồi, kiếp này chị đừng mong gặp lại được con chị nữa.” Đường Ninh hạ giọng nói: “Thực ra tôi cũng không có “món quà”

gì đặc biệt để tặng chị, nhưng ăn miếng trả miếng……sau này chị muốn có con cũng không được nữa đâu.”

Đường Huyên sững sờ, một lúc lâu sau mới hiểu ra Đường Ninh rốt cuộc đã nói cái gì!

“Chuẩn rồi, vì chị thích loại bỏ tử cung của người khác như vậy, vậy thì hãy tự mình thử nếm trải cảm giác đó đi.”

Đường Ninh trả lời.

Đường Huyên đang giãy dụa muốn đứng dậy, đúng lúc này, điều dưỡng gõ cửa tiến vào phòng bệnh của Đường Huyên, đưa cho Đường Ninh hoá đơn tắt cả viện phí: “Chị Mặc, đây là chi phí phát sinh của cô Đường ở trong bệnh Đường Ninh nhìn xuống đống hoá đơn dày cộp trong tay điều dưỡng, sau đó mỉm cười: “Tôi không phải là người sinh ra đứa bé.”

Điều dưỡng sững người ra một lúc, không hiểu ý của Đường Ninh.

*Tìm cô ta mà đòi……” Đường Ninh hất cằm ra hiệu cho điều dưỡng, ý là cô đã tìm nhằm người.

Sắc mặt Đường Huyên đột nhiên thay đổi, cô ta nắm chặt hai tay, hồi lâu sau mới nói với điều dưỡng: “Tôi không có tiền.”

“Tôi không có tiền, tôi là một kẻ khốn nạn.” Đường Huyên nói đi nói lại rồi nhấn mạnh một lần nữa, sau đó cô ta nước mắt lưng tròng nhìn Đường Ninh: “Mày nhất định phải cạn tàu ráo máng như vậy sao?”

Điều dưỡng thấy tình thế không ổn, vội vàng nói với hai người: “Hai người cứ thương lượng trước đỉ!”

“Chẳng có gì để thương lượng, tìm cô ta mà đòi……”

Điều mà Đường Huyên sợ nhất chính là bị làm nhục trước.

mặt Đường Ninh, vì vậy cô ta bỏ chăn ra, sau đó đứng dậy nói: “Cùng lắm là bây giờ tôi xuất viện luôn.”

Điều dưỡng khó xử nhìn Đường Ninh mà không hề phát hiện ra Đường Huyên đã lăn ra khỏi giường bệnh, điều dưỡng vội vàng đưa tay ra đỡ: “Đứng dậy mau, đứng dậy mau, tôi không giục cô nữa.”

Đường Huyên bò dưới đất, ngẳng đầu nhìn Đường Ninh cười khẩy.

“Bây giờ mày hài lòng rồi chứ?”

“Hài lòng? Chị liên hệ bệnh viện cắt bỏ tử cung của tôi, sau đó bán tin tức cho Diệp Lam, khiến mẹ con tôi suýt chết, chị mới bị có thế này mà nghĩ là tôi đã hài lòng rồi sao?” Đường Ninh lạnh lùng hỏi.

Sau khi nghe những lời của Đường Ninh, điều dưỡng không khỏi thở dài, bởi vì những việc này đều đã được đăng trên tin tức giải trí, không thể sai được.

Cho nên cô ấy cũng thấy không nên thông cảm cho Đường Huyên.

“Chị có thể làm việc trong bệnh viện để trả nợ, tôi nghĩ vị trí nhân viên dọn vệ sinh bệnh viện thực sự phù hợp với chị.”

“Đường Huyên, bây giờ không thể coi chị là phụ nữ nữa rồi, sau này chị cũng sẽ không bao giờ có được hạnh phúc, cho nên…… hôm nay, chúng ta đã thanh toán sòng phẳng.”

“Sòng phẳng?”

Đường Huyên nằm trên mặt đất cười to: “Mày có được tắt cả còn tao không có gì, thế mà gọi là sòng phẳng à2”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.