Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm

Chương 686




Chương 686:

Đường Huyên có lẽ không ngờ rằng… cái quái gì đang chờ đợi cô ta.

Ở bên ngoài phòng sinh của bệnh viện thành phố, Đường lão gia vội vàng đến bệnh viện vì biết rằng mẹ con Đường Huyên đang gặp nguy kịch.

Lúc này, Đường Huyên mới hoàn tất mọi việc kiểm tra, chuẩn bị vào phòng sinh…

Đường Huyên đang nằm trên giường bệnh, nhìn thấy ông nội ở ngay trước mặt, cô ta không khỏi vươn tay nắm lấy tay ông: “Ông nội, ông giúp cháu với, cháu cảm thấy không thoải mái.”

“Đừng lo lắng, tiểu Huyên, bác sĩ sẽ giúp cháu.” Ông nhẹ nhàng an ủi: “Đây là chất nhỏ của ông. Nhất định sẽ bình an vô sự thôi.”

Gặp lại ông nội, Đường Huyên có cảm giác như đã về nhà…

Vì vậy mà đã an tâm nhăm mát.

Thế nhưng mà, cô đã thực sự về nhà?

Trong quá trình sinh nở, việc sinh con bị ngoại lực chèn ép nên việc sinh nở của Đường Huyên không được suôn sẻ, nhiều lần cô ta suýt ngất xỉu vì đau đớn.

Hơn nữa, đã đủ ba tiếng đồng hồ, đứa con trong bụng Đường Huyên cũng không có kế hoạch chui ra, cuối cùng bác sĩ chỉ có thể bước ra khỏi phòng bệnh, hỏi ông lão: “Tình huống này, phụ nữ mang thai không thẻ sinh đứa bé bằng cách mổ. Chúng tôi chỉ có thể làm hết sức mình, nhưng người nhà phải ký, tình nguyện giữ lớn hay nhỏ?”

Nghe câu hỏi, ông lão nhắm mắt hít một hơi dài, nhưng một lúc sau, từ miệng ông thót ra một chữ…

Bác sĩ lộ ra vẻ sửng sốt nhưng không nói gì nhiều, chỉ quay lại phòng sinh với tờ giấy đồng ý có chữ ký của ông.

Nhỏ!

Đây là câu trả lời của ông già, ông nói nhỏ.

Bác sĩ rất lấy làm lạ với lựa chọn của ông cụ, rất hiếm thầy người ông nào lại tàn nhẫn với cháu gái mình như vậy.

Vì lựa chọn của người nhà bệnh nhân như vậy, nên bác sĩ cũng không phải chịu trách nhiệm gì nhiều, chỉ cần họ cố gắng hết sức cứu mẹ con Đường Huyên là được.

Hơn nữa, cô thực sự khó có thể hiểu được ông nội và cháu mình rốt cuộc đã tích chứa bao nhiêu oán hận trong lòng mới khiến ông nội cô có thể nói ra lời như vậy.

Đó là vì, cô thật sự không biết Đường Huyên đáng hận thế nào!

Lại qua nửa tiếng lo lắng chờ đợi, lúc này Hạ Ngọc Linh cũng từ nhà họ Đường đến bệnh viện và hỏi về tình hình hiện tại của Đường Huyên: “Con bé vẫn chưa ra ạ?”

Ông cụ Đường ngồi trên ghế, vẻ mặt suy tư, hồi lâu sau mới gật đầu: “Cũng có thể là không ra được …….”

“Cha…..” Hạ Ngọc Linh ngạc nhiên nhìn ông cụ Đường, bởi vì bà thực sự không dám tin rằng ông cụ thực sự có thể tàn nhẫn với Đường Huyền như vậy.

*Tội lỗi do trời tạo ra có thể tha thứ được, nhưng tội ác của chính mình thì không thể sống được.”

Ông lão vừa nói dứt lời thì cửa tự động của phòng thủ thuật cũng từ từ mở ra. Bác sĩ bước ra nói với ông cụ và Hạ Ngọc Linh: “Có chút nguy hiểm, nhưng mà gia đình yên tâm, mẹ con bình an! Chỉ là đứa bé mới được hơn 7 tháng chỉ có thể nuôi trong lồng ấp trước, đợi điều dưỡng vệ sinh sạch sẽ xong là có thể vào phòng vô trùng thăm cậu bé rồi.”

“Cám ơn điều dưỡng!”

“Cơ thể người mẹ tương đối yếu nên giai đoạn sau cần chú ý đến chế độ dinh dưỡng, điều dưỡng đưa cô ấy về khoa trước.”

Nghe xong câu này, ông cụ không có biểu hiện gì, nên nói là, ông khống chế bản thân, không cho phép mình quan tâm đến đứa cháu gái làm nhiều việc ác đó.

“Cha có muốn đi thăm Đường Huyên không?”

“Không cần đâu, lát nữa Tiểu Ninh qua đây, cha đi thăm chất của cha trước.”

Ông cụ Đường không muốn cho Đường Huyên bát cứ cơ: hội nào chỉ vì cô ta gây quá nhiều tội ác, việc ác nhiều không đếm xuẻ.

Hạ Ngọc Linh gật đầu, vì Đường Ninh muốn tới, tức là cô ấy chuẩn bị tính sổ với Đường Huyên…… Vì vậy, Hạ Ngọc Linh không qua chỗ Đường Huyên nữa, mà lặng lẽ đi theo ông lão. Vì dù sao đứa bé cũng là con cháu nhà họ Đường nên đương nhiên cô sẽ không đối xử tệ bạc với nó, nhưng mà … cô tuyệt đối không thể để đứa nhỏ này có bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc với Đường Huyền.

Sau khi hạ sinh con trai, Đường Huyên mệt mỏi ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra lần nữa thì đã hai tiếng đồng hồ trôi qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.