Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm

Chương 562




Chương 562:

Đường Ninh xoay người trồn trong ngực Mặc Đình, giọng cô khó chịu: “Em thay bảo bối đáp ứng anh.”

Làm vợ chồng lâu như vậy, Đường Ninh sao lại không có khát vọng với Mặc Đình?

Mặc Đình nhận được câu trả lời, trực tiếp ôm Đường Ninh từ trong phòng tắm nhẹ nhàng đặt lên giường, rồi dùng khăn lông lau sạch những giọt nước trên người cô, nhưng động tác lại nhẹ nhàng không tưởng.

Đường Ninh thuận thế ôm cổ Mặc Đình, áp sát vào trong ngực anh: “Em lạnh…”

Mặc Đình phủ xuống, mang theo mùi hương dễ ngửi, trực tiếp hôn lên đôi môi của Đường Ninh …

Những người từng nói Đường Ninh không có khả năng sinh con hẳn là không biết cô đã mang thai bốn tháng, lần này không biết bao nhiêu người sẽ nổ mắt.

Mà những người vẫn mơ tưởng đến cửa chính nhà họ Mặc, và những người vẫn đang chờ mong Đường Ninh bị Mặc gia vứt bỏ, có lẽ, cũng không có cách đạt được ước muốn rồi…

“Giải Phi Thiên lần này có thể không phải là của em, em có sợ không?”

Sau khi vui vẻ, Mặc Đình ôm Đường Ninh trấn tĩnh lại, trong lòng luôn nghĩ đến lời hứa của anh với cô, anh rõ ràng từng nói sẽ trao những điều tốt nhất cho cô.

“Đó không phải chuyện anh có thể thao túng.” Đường Ninh dựa vào trong ngực Mặc Đình, thấp giọng đáp: “Thật ra em đã sớm biết rồi, xem phim công chiếu lần này liền có thể đoán được. Hơn nữa, lần này các nữ diễn viên tham gia bình chọn đều thật sự có thực lực. Nếu em thực sự không nhận được giải thưởng dành cho người mới, thật ra cũng không sao, chỉ là sẽ có chút tiếc nuối!”

Giống như lúc cô chỉ còn cách siêu mẫu quốc tế một bước, tuy sức ảnh hưởng của cô đã vượt xa, nhưng… cô vẫn là chưa lây được danh hiệu này!

Mặc Đình nắm cánh tay của Đường Ninh, bất giác tăng thêm vài phần lực đạo, “Anh sẽ không để em có bắt cứ tiếc nuối nào.”

Đường Ninh tin rằng Mặc Đình sẽ không làm bậy, vì vậy cô chỉ cười nhẹ, dựa vào ngực anh ngủ …

“Kỳ phu” sắp ra mắt, mặc dù cô đã tuyên bố vắng bóng nhưng đây là tâm huyết của cô, cũng giống như “Đồ nhi ngốc”, con ruột của cô, sao cô có thể không chút quan tâm?

Mọi người cũng sẽ thích phải không?

Quan trọng nhất là lần này còn liên quan đến tiền đồ của An Tử Hạo…

Sự căng thẳng trong lòng cô tự nhiên tăng lên vài phần.

Sau khi trở về nhà từ địa điểm tổ chức hoạt động, Đường Tĩnh Tuyên luôn âm thầm quan sát Tống Nghiên Thư. Thật ra, không khó để phát hiện trên người cô vẫn còn lưu lại dấu vết của chuyện tối hôm qua, chỉ là, càng như vậy, Đường Tĩnh Tuyên càng cảm thấy khó chịu, Tống Nghiên Thư rốt cuộc nghĩ thế nào?

Chỉ coi cậu là đối tượng tình một đêm ư?

Đường Tĩnh Tuyên không thể chấp nhận được kết quả này, nên định lấy hết can đảm đi hỏi, nhưng vừa bước ra khỏi phòng ngủ, liền nghe thấy tiếng Tống Nghiên Thư đang gọi điện thoại ở phòng khách.

“Anh ấy và anh khác nhau.”

“Nếu anh muốn âm thầm đối phó với anh áy thì đừng trách tôi không khách khí.”

Đường Tĩnh Tuyên vì chuyện của Hạ Cảnh Nghi, mà trong lòng đã có bóng ma, nên bây giờ anh không thích giấu giếm nghi ngờ trong lòng: “Nghiên Thư, nói chuyện với anh một lát.”

Tống Nghiên Thư sửng sốt một chút, bịt điện thoại rồi nhẹ gật đầu: “Anh chờ tôi hai phút.”

Đường Tĩnh Tuyên không miễn cưỡng, trực tiếp đi ngồi trên sô pha trong phòng khách, có một số chuyện anh nhất định phải làm cho rõ ràng.

Vài phút sau, Tống Nghiên Thư trở lại phòng khách, nhìn thấy Đường Tĩnh Tuyên vẻ mặt nghiêm túc, giả bộ bình tĩnh ngồi xuống đối diện anh.

“Anh nói đi, có chuyện gì? Hay là lại muốn lười biếng rồi?”

“Nghiên Thư… Đường Tĩnh Tuyên ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn Tống Nghiên Thư: “Tất cả những gì đã xảy ra tối hôm qua, anh đều biết.”

Cơ thể Tống Nghiên Thư đột nhiên trở nên vô cùng cứng ngắc, vẻ mặt cũng trở nên lúng túng.

“Anh không biết tại sao em lại lờ chuyện này đi, nhưng anh không thể giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra.”

Đường Tĩnh Tuyên hít sâu một hơi, có lẽ vì sợ dọa đến Tống Nghiên Thư, nên anh nhẹ giọng hơn: “Anh chỉ muốn tìm hiểu xem. Rốt cuộc em nghĩ như thế nào.”

Tống Nghiên Thư sửng sốt một chút, sau đó cười khan: “Cái gì mà nghĩ thế nào? Anh sẽ không coi là thật chứ?

Nghệ sĩ và người đại diện có một lần như vậy không phải là chuyện rất bình thường sao? Tôi biết anh uống quá nhiều, tôi sẽ không yêu cầu anh phải chịu trách nhiệm.

Cho nên anh chỉ cần cho đêm đó qua đi là được.”

Sau khi nghe được những lời này, trái tim của Đường Tĩnh Tuyên đã chìm xuống đáy cốc, khi nói lại, giọng nói nhẹ đến mức anh không nghe thấy tiếng mình: “Thật sao?

Chuyện bình thường.”

“Đừng suy nghĩ nhiều, đều là người trưởng thành, mọi người đều có nhu cầu.”

*Ò, em có thể nghĩ như vậy, nhưng anh không thể làm được, lên giường với người đại diện của mình còn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, em là người phụ nữ đầu tiên của anh.” Đường Tĩnh Tuyên nghiêm túc nói: “Anh không thể tiếp tục quan cùng làm việc với em như thế này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.