Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm

Chương 553




Chương 553:

“Con không phục.” Đường Huyên trực tiếp đứng lên ở chỗ vị trí khách mời, nói với tắt cả mọi người: “Từ nhỏ đến lớn, Đường Huyên con đều là một đứa cố gắng nhất, bởi vì biết được bản thân mình sẽ gánh vác trách nhiệm của Đường gia, vì vậy từ trước đến giờ đều rất dè dặt thận trọng đối với bất cứ chuyện gì của Đường Thị, đều không cho phép mình buông thả một tí nào.”

“Đã nhiều năm như vậy rồi, con vì Đường gia mà cúc cung tận tụy, con đã liều hết hoàn toàn sinh lực để kế thừa lại tôn chỉ nước hoa của Đường gia. Thế nhưng, điều khiến cho con tuyệt đối không thể ngờ tới, đó chính là trước đây không lâu, con bị Tổng tài đại diện hiện tại của Đường Thị đá ra khỏi Đường Thị…”

“Cái này thì cứ coi như thôi đi, vì muốn tốt cho Đường gia, con có thể nhẫn nhịn, nhưng mà ông nội ông hay tự đặt tay lên ngực mình mà tự hỏi xem, đề tài mà vừa rồi người khác bàn tán, ông đã thật sự công bằng chưa? Con nỗ lực cố gắng như vậy, nhưng ông chưa bao giờ khen con lấy một câu, còn một hành động tùy tiện của Đường Ninh thôi, thì ông đã cảm thấy cô ta là hy vọng của Đường Thị, như: thế có phải là quá bắt công không?”

Ông cụ Đường biết những lời nói này đã kìm nén trong lòng Đường Huyên quá lâu rồi…

Chịu sự đả kích lúc nãy, chẳng qua chỉ là một cái ngòi nổ từ đầu đến chân mà thôi.

Khách mời toàn hội trường nhìn chăm chú Đường Ninh đang kích động, trong số những người này bao gồm cả Lâm Thiệu Viễn đang chau mày thật chặt…

Thần kinh, điên khùng!

Cũng không xem thử đây là nơi nào mà lại ni điên!

Chắc có lẽ, sợi dây cốt đó trong đầu Đường Huyên đã căng đến mức cực độ rồi đấy chứ.

“Nếu như hôm nay con đã nhất định muốn biết đây là nguyên nhân gì, vậy thì ông ở đây cũng sẽ nói thêm máy câu. Từ nhỏ tính tình con đã ngạo mạn, cũng là từ nhỏ đã thích so sánh với Tiểu Ninh.”

“Con cho rằng mình là vạn năng, con cho rằng bản thân con là đánh đâu thắng đó, thật ra…đều là bởi vì lúc đó Tiểu Ninh cảm thấy mắc nợ con, nên nó mới lẳn trốn bản thân nó.”

“Lúc nhỏ, tụi con cùng học chung một trường, Đường Ninh vì muốn thành toàn cho sự kiêu ngạo của con, mà nó luôn khống chế điểm số của mình, trước giờ đều sẽ không vượt qua trên con cả, chẳng lẽ từ trước đến giờ con chưa từng nghĩ qua, đây là tại vì sao?”

“Đến cuối cùng, Tiểu Ninh không thể không sớm ra khỏi nhà, đi làm cái nghề mà ta phản đối nhất, nó đã đi làm người mẫu đáy!”

*Tiểu Huyên, chẳng lẽ đến bây giờ con vẫn chưa nhìn rõ được vị trí của bản thân con sao?”

“Nhưng mà con đã cực khổ nhiều năm như vậy vì Đường gia rồi, Đường Ninh cô ta đã từng nghiên cứu chế tạo từng giọt nước hoa vì Đường gia hay chưa? Đã từng xuống phòng nghiên cứu máy lần? Đã từng làm qua máy lần thử: nghiệm? Cô ta thậm chí là đến nước hoa cũng không hiểu!”

Đường Huyên nói vô cùng kích động, cũng rát ấm ức…

Điều này khiến cho người ta thật sự nảy sinh ra một loại nhận thức sai đó là Đường gia có lỗi với cô ta, Đường gia đã nợ cô ta.

Nếu là người khác đến làm loạn hội trường, thì nhân viên bảo an của khách sạn sẽ dễ dàng xử lý, trực tiếp tống cổ ra ngoài là được rồi, nhưng, đây là người của chính gia đình Đường gia, lại còn đang là thai phụ, bọn họ quả thật không dám tùy tiện mạo. hiểm như vậy, suy cho cùng, mọi người đều biết rằng Đường Huyên cũng không phải là dạng tằm thường gì.

Đường Ninh và Mặc Đình ngồi ở cách đó không xa, tận mắt chứng kiến cảnh tượng đang xảy ra trước mắt.

Trong bóng tối, Mặc Đình nắm chặt tay Đường Ninh, giống như đang âm thầm an ủi động viên vậy.

Bởi vì anh biết, trước đây Đường Ninh đã từng trải qua những ngày tháng như thế nào ở Đường gia, chỉ là không thể ngờ được rằng, Đường Ninh vậy mà ngay cả những chuyện này cũng đều nhường nhịn.

“Đường Ninh mấy năm nay đã từng ở lại Đường gia máy ngày? Huống hồ gì cô ta cũng đã gả cho người ta rồi, ông…”

“Nếu không phải mọi người làm đến mức quá đoạn tuyệt, con cũng không đến nỗi phải ở nơi như thế này mà làm cho mọi người phải khó xử, nhưng trong lòng con thật sự rất ám ức, con rất khó chịu.”

Một buổi công bố ra mắt sản phẩm mới đang diễn ra tốt lành, đột nhiên lại biến thành một cuộc đại chiến vạch mặt gia tộc, còn Đường Huyên cũng nói rõ thái độ của mình, hôm nay, nếu như ông cụ không cho cô ta một lời giải thích, vậy thì mọi người đều sẽ mắt mặt cùng với nhau.

Chắc có lẽ Đường Huyên cảm thấy, bản thân mình đã không còn gì để không thẻ liều một phen nữa đấy chứ?

“Con nghĩ không thông được, con có làm thế nào cũng nghĩ không thông cả…”

Vốn dĩ, người dẫn Chương trình của buổi họp báo sắp bước lên phía trước để dàn xếp giảng hòa, thế nhưng lúc này, trong đám người lại đột nhiên truyền đến một câu hỏi với cách ăn nói vô cùng mạnh mẽ: “Cô có cái gì mà nghĩ không thông đâu chứ?”

Tất cả mọi người đều tìm kiếm chỗ phát ra giọng nói ấy, cuối cùng thì mọi người mới nhìn thấy Đường Ninh đứng lên từ trong hàng khách mời.

Sau khi tháo nón xuống, cởi bỏ chiếc áo khoác màu đen xuống, thì thấy cả người Đường Ninh mặc một chiếc đầm dài bồng bềnh, vẫn cứ che đi chiếc bụng dưới mà không chút dấu vét…

Chỉ thấy cô đang từng bước từng bước đi đến trước sân khấu từ chỗ ngồi ở vị trí khách mời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.