Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm

Chương 529




Chương 529:

Mặc Đình gọi thêm vài lần nữa, lần này bên kia thực sự đã kết nói được, sau đó Mặc Đình dùng tiếng Ý trôi chảy nói chuyện với đối phương, khoảng mười phút sau, anh đặt điện thoại xuống, rồi ôm Đường Ninh đi vào phòng ngủ.

Đường Ninh tỉnh lại giữa chừng, mơ hồ nhìn thấy một bên gò má của Mặc Đình, miệng không nhịn được lẫm bẩm: “Ông xã … Em đang gọi điện thoại, anh ngủ trước đi.”

“Sau này nếu lại làm việc đến muộn thế này, thì em không cần tiếp nhận Đường Thị nữa!” Mặc Đình nghiêm khác cảnh cáo.

“Em có thể không tiếp nhận Đường Thị, nhưng có một số việc trong lòng em băn khoăn.”

Nghe những lời này, Mặc Đình trầm lặng, bởi vì anh biết Đường Ninh đang ám chỉ điều gì…

Đường Huyên muốn Đường Ninh cắt bỏ tử cung không nói, nhưng cô ta suýt nữa khiến Đường Ninh mất đi đứa bé trong bụng, món nợ này cô không tính thì không thể yên lòng!

“Cô ta muốn cái gì, em sẽ cướp cái đó.”

“Anh luôn ở phía sau em.” Mặc Đình nghĩ rằng trong kịch vui này, Đường Ninh giống như trước hy vọng anh sẽ là người đứng ngoài xem. “Phía Thụy Sĩ đã nghe điện thoại rồi. Anh đã kêu Lục Triệt đi sắp xếp phái chuyên cơ đón người đại diện của bên kia đến gặp mặt. “

“Anh luôn biết trong lòng em đang nghĩ gì.”

“Nhưng anh chỉ có thể vì em làm đến đây thôi.”

Đường Ninh mở to hai mắt, đứng thẳng người, hôn nhẹ lên khóe môi Mặc Đình, sau đó dụ dỗ bên tai anh nói: “Cục cưng muốn chào hỏi ba ba…”

Ánh mắt Mặc Đình lập tức trở nên thâm thúy, bước chân nhanh chóng đi vào phòng ngủ.

Sau đó, anh nhẹ nhàng đặt Đường Ninh lên giường, cúi người hôn lên …

“Bác sĩ đã gợi ý những tư thé … tốt cho sức khỏe. Em đã nghe thấy khi khám thai.” Tai Đường Ninh ửng đỏ, giọng nói ôn nhu. Có lẽ vì mang thai nên mùi vị nữ tính của cô đặc biệt nồng đậm.

“Cho nên?” Mặc Đình cố ý trêu chọc cô.

“Em muốn anh.” Đường Ninh trực tiếp cắn lên nót ruồi trên dái tai Mặc Đình…

“Như em mong muốón……

Đường Ninh chắc chắn không biết rằng sau khi mang thai, làn da của cô so với trước càng thêm mịn màng, dáng người cũng gần đạt đến mức hoàn hảo. Nhất định là cô không biết, mỗi khi Mặc Đình ôm cô đi nghỉ, anh luôn không nhịn được muốn thân mật với cô, hôn lên từng tắc da thịt của cô …

Sáng sớm hôm sau, một nhà ba người đang dùng bữa trong phòng khách, Hạ Ngọc Linh liếc nhìn Mặc Đình liền bắt đầu giáo dục Đường Ninh: “Con bình thường quan tâm đến Mặc Đình một chút. Thằng bé hôm qua vì con gọi điện đến ba giờ sáng.”

Đường Ninh sửng sốt một chút, mặc dù biết Mặc Đình đã làm chuyện này, nhưng không biết lại muộn như vậy.

“Không sao đâu. Ăn cơm đi.” Mặc Đình trấn an Đường Ninh. “Buổi sáng người đại diện của Thụy Sĩ sẽ đến, cuộc họp của Đường Thị buổi chiều mới tổ chức. Vì vậy, em hoàn toàn có thể đối phó với đại diện của Thụy Sĩ trước, rồi buổi chiều mang chiến công để thư ký thay em ra mặt.”

“Em biết rồi.” Đường Ninh gật đầu: “Nhưng néu sau này lại gặp phải loại chuyện này, em hi vọng anh trực tiếp ôm em đi ngủ. Cái gì cũng không quan trọng bằng anh.”

“Em có tự tin không? Thụy Sĩ bên kia không dễ đối phó.”

Đường Ninh biết Mặc Đình đang hỏi gì, và biết rằng anh có ý chuyên chủ đê, vì vậy cô cười nhạt trả lời: “Vợ của anh, không chỉ biết làm người mẫu và diễn viên.”

Mười giờ sáng, Mặc Đình sắp xếp phái đoàn Thụy Sĩ ở một khách sạn gần Hải Thụy, trong số đó có ba nam hai nữ có vẻ không nhẫn nại với chuyến đi này.

“Vụ họp tác với Đường Thị chẳng phải đã bỏ rồi sao? Hiện tại người phụ trách của Đường Thị không rõ tung tích, việc hợp tác là không thể. Những thương hiệu lớn chờ hợp tác với chúng ta ở khắp nơi. Tại sao Boss nhất định bắt chúng ta đến Thịnh Kinh?” Một trong số những người đại diện ngồi trên sô pha có chút khó lý giải.

“Cậu cho rằng là cậu không hiểu? Đến nơi quỷ quái này, ngay cả không khí đều là sương mù.”

“Kiên nhẫn chút đi, gặp mặt đối phương rồi trở về.”

Mỗi người tự thu dọn, sau đó đi đến sảnh tiệc của khách sạn dưới sự sắp xếp của phục vụ. Chỉ là khi họ đến, trên bàn ăn lớn như vậy cũng không thấy người phụ trách Hải Thụy hay bóng dáng của Đường Ninh đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.