Chương 509:
Gần đây ngành giải trí dường như đã trở về trạng thái tĩnh lặng, bởi vì Đường Ninh đã dần phai mờ trong mắt mọi người, điều này khiến những nghệ sĩ từng công kích cô cảm thấy yên tâm.
Nhưng mà bọn họ căn bản không hè biết, thật ra sự trả thù của Hải Thụy, luôn luôn ở phút chót, hơn nữa còn trả thù bằng những cách vô cùng hợp tình hợp lý, khiến cho tất cả mọi người không ai có thể phản kích lại, cũng sẽ không tìm ra lỗ hổng nào.
Ví dụ như một diễn viên nào đó, vốn dĩ đã bàn xong hợp đồng đại diện cho một hãng game, đột nhiên hãng game đó lại không nói lời nào, trực tiếp thay người đại diện.
Lại ví dụ như một ca sĩ nào đó, trong chương trình tạp kỹ, vốn dĩ đã đạt được thứ hạng không thấp, thế nhưng lại bị đánh rớt ngay trong trận đấu.
Những ví dụ như thế, nhiều vô số kể, nhưng bất kể là hãng game hay tổ tiết mục chương trình đều có thể lôi ra những sai lầm của bọn họ, khiến bọn họ căn bản không nghĩ đến việc này là do Hải Thụy làm ra.
Cho nên bọn họ sẽ mãi mãi không biết, trên bàn làm việc của phó tổng giám đốc Phương có một danh sách, những người đã bị gạch bỏ có nghĩa là sẽ nói tạm biệt với giới điện ảnh này vĩnh viễn.
Những người khác thì không biết, nhưng fan hâm mộ của Đường Ninh lại vẫn đang âm thầm quan sát, bởi vì bọn họ đã sớm coi những người này là cặn bã, muốn tìm cơ hội gây một chút phiền phức cho đám người này, thế nhưng hai ngày gân đây, bọn họ lại phát hiện những người này lại liên tiếp xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
“Trời ơi, đây là do Hải Thụy ra tay sao? Chẳng phải như thế quá gọn gàng, im hơi lặng tiếng sao?”
“Tôi có thể nói là nhìn mà sướng rơn cả người không?
Trong đó còn có một nữ ca sĩ từng nhục mạ Đường Ninh, nghe nói bây giờ đang quỳ xuống cầu xin người đại diện đừng bỏ rơi cô ta đấy.”
“Tôi biết mà, Mặc Tiểu Đình sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế, đây chính là cái gọi là khiến bọn họ biến mắt từng người một trong truyền thuyết sao?”
“Quá ngầu!”
“Có người còn công khai xin lỗi Đường Ninh, nhưng mà đáng tiếc… Mặc Tiểu Đình không thích loại người biết là sẽ gặp rắc rối nhưng lại không hề để ý đến hậu quả như thé, tự mình tìm chết thì còn có thể tha thứ sao?”
Fan hâm mộ đang thảo luận vô cùng sôi nổi, trong đó có fan hâm mộ trẻ tuổi muốn khoe khoang năng lực của Mặc Đình ra ngoài, nhưng cũng có fan hâm mộ già dặn hơn khuyên can mọi người.
“Mặc Tiểu Đình và Đường Tiểu Ninh phúc hắc quen rồi, tôi cảm thấy chúng ta cũng nên học tập hai người họ yên lặng như thế, để tránh bị người ngoài nói này nói nọ!”
“Đồng ý với lầu trên!”
“Mọi người biết mối thù này Mặc tổng đã trả rồi thì tốt, thế này để những người còn lại mới cảm thấy bắt an, biết được nguy cơ…”
“Đúng rồi, lúc trước tính kế Đường Tiểu Ninh, bây giờ thì phải trả lại như thế nào! Thế giới này chính là thế giới có luật nhân quả!”
Cuối cùng, Phương Dục, người được giao phó công việc duy trì fan hâm mộ đã đưa ra một cử chỉ yên lặng trong nhóm, sau đó mọi người cũng yên tĩnh lại, cùng làm theo một cử chỉ giữ yên lặng…
Phương Dục không khỏi nở nụ cười, quả nhiên là fan hâm mộ của Đường Ninh, nói một chút là hiểu.
Những người hãm hại Đường Ninh kia, đã có người tìm đến cầu xin tha thứ.
Nhưng mà Hải Thụy đã thành lập nhiều năm như thế rồi, từ trước đến nay không thể chấp nhận được những chuyện dơ bản, hỗn loạn kia, chẳng lẽ trước đó bọn họ làm những chuyện kia lại không nghĩ đến tình cảnh bây giờ sao?
Khi đó chẳng qua bọn họ chỉ mang theo tâm lý đánh bạc, cảm thấy Hải Thụy không thể nào có khả năng thực hiện kế hoạch trả thù phạm vi lớn như vậy…
Nhưng mà bọn họ thật sự nghĩ sai rồi.
Dù có nhiều người hơn nữa Hải Thụy cũng sẽ không buông tha cho bắt kỳ ai.
“Phó tổng giám đốc Phương, có nghệ sĩ của công ty khác đang quỳ trước cửa công ty chúng ta.” Thư ký bước vào nói với Phương Dục.
“Mời cô ta rời đi… Cô ta gặp khó khăn hẳn là nên tìm người đại diện của mình, chứ không phải Hải Thụy.”
Phương Dục không hề chớp mắt nói với thư ký: “Trực tiếp thông báo cho công ty quản lý của cô ta đến đón người, cô ta không ngại mắt mặt, nhưng Hải Thụy chúng ta thì có.”
“Vâng, tôi lập tức sắp xếp.”
Phương Dục không hề cảm thấy như thế này là quá đáng, dù sao thì lúc những người này muốn hãm hại Đường Ninh cũng không hề cảm thấy mình quá đáng chút nào…
Đây chẳng qua chỉ là… ăn miếng trả miếng.
Ngày hôm đó, sau khi Đường Tĩnh Tuyên từ căn hộ của Hạ Cảnh Nghi trở về còn gặp được Đường Huyên ở trong phòng khách.
“Tĩnh Tuyên, chị làm đồ ăn khuya cho em, em ăn một chút nha?”
Chương 510:
Đường Tĩnh Tuyên nhìn thấy gương mặt kia, chưa từng cảm thấy cô ta xấu xa đến như vậy, thậm chí một chữ cũng không thèm nói với cô ta, trực tiếp trở về phòng của mình.
Bởi vì tính tình của Đường Tĩnh Tuyên luôn như vậy nên Đường Huyên cũng không nghỉ ngờ rằng Đường Tĩnh Tuyên đã biết “chuyện xấu” mình đã làm, tất cả vẫn còn đang tiến triển theo kế hoạch của cô ta…
Ngày hôm sau chính là ngày Hạ Ngọc Linh đi công tác…
Cô ta nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
Ông cụ Đường thấy Đường Tĩnh Tuyên về nhà với sắc mặt kỳ lạ, gọi cậu ấy vào thư phòng, hai ông cháu vì đề phòng Đường Huyên nghe lén nên ngồi nói chuyện ở ban công.
“Ông nội, chuyện của Đường Huyên, tại sao ông không nói cho con và chị Hai biết?”
“Tiểu Ninh nói với con rồi?” Ông cụ tay cầm gậy, hỏi cậu ấy.
“Con thấy chị ấy mang thai nhưng lại không dám thông báo với công chúng, bởi vì chị ruột của chị ấy thế mà lại từng có ý định cắt bỏ tử cung của chị ấy.” Đường Tĩnh Tuyên hừ lạnh: “Con chỉ muốn biết, con và Đường Huyên sinh ra từ một mẹ, tại sao lại khác biệt lớn như thế?”
Ông cụ cũng nở một nụ cười lạnh: “Nó còn có ý định sẽ hại Ngọc Linh.”
“Vậy…”
“Không liên quan đến con, chúng ta đã sắp xếp rồi.” Ông cụ trả lời: “Nếu không phải vì đứa bé trong bụng cô ta, ông nhất định phải đánh chết nó trong từ đường của Đường gia.”
“Ông nội, thật ra con cũng có người mình thích, nhưng mà…” Đường Tĩnh Tuyên lấy hết can đảm nói với ông cụ: “Nhưng mà, hình như cô ấy không hề giống như con tưởng tượng.”
Nhất là sau khi biết được bộ mặt thật của Đường Huyên, Đường Tĩnh Tuyên mới sâu sắc hiểu được sự đáng sợ của phụ nữ.
Có một số người sẽ không vì bạn đối xử tốt mà đáp trả lại bạn bằng sự chân thành.
“Cháu của ông không cần phải lo không có phụ nữ, nên làm gì con phải tự biết đi.” Ông cụ đem toàn quyền quyết định giao cho Đường Tĩnh Tuyên, nhưng mà khi kết thúc chủ đề này, ông cụ lại hỏi: “Đúng rồi, lần trước ông đến công ty thăm con, có nhìn thấy một cô bé rất xinh đẹp, cô bé đó là ai vậy?”
“Cô gái xinh đẹp? Ông nói người đại diện mới của con sao? Cô ấy là Tống Nghiên Thư, người trước kia từng chăm sóc chị Ba…” Đường Tĩnh Tuyên nghĩ đến Tống Nghiên Thư, thản nhiên trả lời ông cụ, hoàn toàn không hiểu tại sao đột nhiên ông cụ lại hỏi như vậy.
“Cô bé đó cũng không tệ lắm… là một đứa bé chững chạc và chu đáo.” Ông cụ đứng dậy nói: “Chỉ nhìn qua đã biết ông sợ thang máy, lập tức đỡ ông đi lên lầu bằng thang bộ.”
“Ò…” Đường Tĩnh Tuyên nhẹ gật đầu.
“Nếu không ngại thì cân nhắc cô bé ấy xem sao.”
Nghe thấy câu này, Đường Tĩnh Tuyên mới phản ứng được, hóa ra ý của ông cụ là, ông đã nhìn trúng Tống Nghiên Thư làm cháu dâu.
Đường Tĩnh Tuyên yên lặng suy nghĩ, bởi vì Tống Nghiên Thư có năng lực thần kỳ khiến người ta có thể bình tĩnh trở lại, thậm chí là lúc nghĩ đến chuyện của Hạ Cảnh Nghị, cậu ấy cũng không còn khó chịu như trước nữa.
Ngày hôm sau, Hạ Cảnh Nghi xin nghỉ phép ở công ty, không nói rõ lí do, Đường Tĩnh Tuyên nghĩ thầm, có lẽ nên theo sau cô ấy đề tìm hiểu xem chuyện gì.
Cậu ấy không thích cảm giác hoài nghi người khác, nhưng mà…
Có một vài việc, như Đường Ninh đã nói, nhất định phải hiểu rõ.
Hạ Cảnh Nghi sinh ra trong một gia đình gia giáo, theo lý thuyết sẽ không ở bên cạnh cậu ấy chỉ vì thân phận của cậu ấy, nhưng mà…
Lấy điện thoại di động ra, Đường Tĩnh Tuyên gọi điện cho Tống Nghiên Thư: “Nghiên Thư, ngày mai đừng thu xếp hoạt động hay thông báo gì, tôi có việc riêng cần làm.”
“Không thành vấn đề, nhưng tôi có một yêu cầu, đó là phải nhớ rõ thân phận của cậu.”
“Tôi hiểu rồi.” Đường Tĩnh Tuyên cúp điện thoại, nhưng lại ở trong phòng của mình, suy nghĩ lung tung suốt cả đêm.
Nghĩ đến việc Đường Huyên hãm hại Đường Ninh, nghĩ đến đủ loại biểu hiện khác nhau của Hạ Cảnh Nghị, Đường Tĩnh Tuyên chưa từng cảm thấy những người xung quanh mình lại đáng sợ như vậy.
Ngày hôm sau, Đường Tĩnh Tuyên nhìn Hạ Cảnh Nghỉ lái xe rời khỏi căn hộ, luôn luôn đi theo phía sau cô ấy, mãi đến tận nửa đường, người được gọi là “bạn học” mà cô ấy.
nói đi ra từ một biệt thự nhỏ, sau đó rất tự nhiên lên xe của Hạ Cảnh Nghi.
Hai tay cầm tay lái của Đường Tĩnh Tuyên đột nhiên siết chặt, ngọn lửa trong mắt dần dần tối sầm.
Nhưng cậu ấy vẫn bình tĩnh đi theo hai người họ cho đến khi xe của Hạ Tĩnh Nghỉ rẽ vào một nghĩa trang.
Trên sườn đồi dốc, Đường Tĩnh Tuyên nhìn tháy Hạ Cảnh Nghi và người đàn ông kia đang cằm hoa và cùng nhau đi tới bia mộ. Đương nhiên Đường Tĩnh Tuyên không thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ôm lấy eo Hạ Cảnh Nghi, hôn thật mạnh vào ngực…
Chương 511:
Mà Hạ Cảnh Nghi hoàn toàn không hề phản kháng.
Nhìn thấy cảnh này, ngực của Đường Tĩnh Tuyên không nhịn được dâng lên…
Đường Tĩnh Tuyên trực tiếp quay người lại, lúc này, người đàn ông cũng nhìn thấy Đường Tĩnh Tuyên, thế là cười xấu xa nói với Hạ Cảnh Tinh: “Hình như là tình nhân bé nhỏ của em đã nhìn thấy chúng ta tình cảm rồi.”
Sắc mặt Hạ Cảnh Hiên lập tức thay đổi, cô ấy có chút hoảng hót, sau đó lập tức đuổi theo, vươn tay nắm lấy góc áo của Đường Tĩnh Tuyên: “Lạc Tinh, cậu nghe tớ giải thích.”
“Không có việc gì phải giải thích.” Đường Tĩnh Tuyên trực tiếp hắt cô ấy ra, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
“Tớ thực sự có nỗi khổ tâm…”
“Nỗi khổ tâm lớn thế nào thì cậu cũng không cần phải hôn người ta để giải quyết.” Đường Tĩnh Tuyên nghiêm nghị nói.
“Mẹ anh ấy chết vì tớ.”
“Vậy anh ta có thể yêu cầu hôn cậu hay thậm chí lên giường phải không, Hạ Cảnh Nghi, cậu không nghĩ chuyện này thật nực cười sao? Tớ sẽ không tiết lộ chuyện của ngày hôm nay, nhưng Hạ Cảnh Nghi, chuyện giữa chúng ta, dừng lại ở đây.” Nói xong, Đường Tĩnh Tuyên xoay người rời đi. Nhưng Hạ Cảnh Nghi lại nghẹn ngào khóc thảm thiết, sau đó lao về phía trước.
“Lạc Tinh, tớ thực sự rất yêu cậu…”
“Vậy thì sao cậu có thể thân mật với người khác nếu yêu tớ chứ? Anh ta thì sao? Vị trí của anh ta trong lòng cậu là gì?”
Hạ Cảnh Nghi lùi lại hai bước, đột nhiên không nói lên lời: Tớ Ư “Tôi là mối tình đầu của cô ấy, tình cũ khó quên là chuyện bình thường.” Người đàn ông cũng đuổi theo cô ấy và lạnh lùng nói: “Lạc Tinh, cậu cũng đã thấy rồi. Lúc tôi hôn cô ấy, cô ấy không hề kháng cự. Đây là cách tốt nhát để giải thích.”
“Chúc hai người hạnh phúc.” Đường Tĩnh Tuyên không có ý định dây dưa gì cả, nói xong câu này lập tức muốn quay người đi, nhưng Hạ Cảnh Nghi lại bám chặt không buông.
“Lạc Tinh… đừng từ bỏ tớ nhanh như vậy, được không?”
Lần này Đường Tĩnh Tuyên thậm chí không thèm đáp lại, trực tiếp bước nhanh hơn.
Một người phụ nữ bước trên hai con thuyền có tư cách gì… xin người khác đừng từ bỏ?
“Sao em lại khóc?” Người đàn ông nắm lấy vai Hạ Cảnh Nghi rồi kéo cô ấy vào lòng: “Đừng nghĩ đến giàu sang nữa, ngoan ngoãn kết hôn với anh đi, dù sao hôm qua em cũng đã nói xáu anh muốn cướp đồ của em, anh phải tra tấn em cả đời mới được.”
Hạ Cảnh Nghỉ khóc lóc nhìn Đường Tĩnh Tuyên rời đi, thật ra trong lòng cô ấy rất đau, nhưng…
Điều cô ấy không thể phủ nhận là dù người đàn ông bên cạnh đối xử rất quá đáng với mình nhưng cô ấy vẫn dành tình cảm cho anh ta…
Có nhiều thứ giống như là bề ngoài hoàn hảo của quả táo, nhưng thực chất bên trong chúng đã bị thối rữa không thể chịu nổi nữa.
Đường Tĩnh Tuyên bị kích thích, trong lòng rất rồi bời, cậu ấy đi thẳng đến Khải Duyệt Đế Cảnh, bởi vì người duy nhất cậu ấy tin tưởng trên thế giới này là Đường Ninh và Mặc Đình.
Sau khi vào cửa, cậu ấy trực tiếp nằm trên đùi Đường Ninh, cảm xúc trầm thấp.
Nhìn thấy cậu ấy như vậy, ước chừng Đường Ninh cũng đã đoán được kết quả.
“Không sao cả…”
“Chị à, chị nói xem, trên đời này sao lại có nhiều người ích kỷ như vậy, lừa gạt lương tâm người khác chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân?” Đường Tĩnh Tuyên mơ hồ hỏi Đường Ninh: “Tại sao lại coi chuyện này là đương nhiên như thế? Lại còn đến cầu xin tha thứ nữa?”
“Trách em mắt mù… Đương nhiên, mắt của chị em cũng mù rồi, mau đứng dậy đừng chen chúc cháu trai của em.”
Đường Ninh thúc giục.
Đường Tĩnh Tuyên định đứng dậy, nhưng Tống Nghiên Thư lại gọi điện thoại tới: “Hạ Cảnh Nghi tìm cậu khắp nơi, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Nghiên Thư, từ nay về sau cô cứ cúp hét tất cả những cuộc gọi của Hạ Cảnh Nghi đi, cô ấy… bước lên hai chiếc thuyền.”
“Cậu… không sao chứ?” Tống Nghiên Thư nhẹ giọng hỏi.
“Tôi chỉ là hơi mệt, muốn yên tính một chút.” Nói xong, Đường Tĩnh Tuyên định cúp điện thoại, nhưng Đường Ninh lại thuận miệng nói với Tống Nghiên Thư.
“Thằng bé đang ở chỗ chị, em tới đón nó đi.”
“Chị bai”
“Em không cảm thấy Nghiên Thư là một người đáng tin cậy sao? Đừng tự xử lý chuyện này mà không nói cho cô ấy biết. Hãy cho người khác sự tôn trọng mà người ta xứng đáng được có, Nếu một ngày nào đó xảy ra chuyện, cô ấy sẽ biết cách sử dụng quan hệ công chúng.” Đường Ninh kiên nhẫn giải thích với Đường Tĩnh Tuyên: Em là đàn ông, chỉ một chút cản trở đã không chịu được rồi sao?
Chương 512:
Anh rễ của em đánh gãy chân em bây giờ!”
Đường Tĩnh Tuyên im lặng không nói gì.
Sau đó cậu ấy che miệng, hít một hơi thật sâu rồi trần tĩnh lại: “Chị, em xin lỗi.”
“Không sao, chỉ là một bước lùi nhỏ mà thôi.” Đường Ninh vỗ vai xoa dịu, hơn nữa cô rất muốn gặp lại cô gái Hạ Cảnh Nghi thoạt nhìn rất ngây thơ này.
Người nhà họ Đường bị nguyền rủa sao? Ai cũng bị cắm sừng.
Tuy nhiên, hiện tại đây vẫn chỉ là chuyện nhỏ, bởi vì buổi tối hôm nay, nó sẽ lập tức trở thành một sự kiện lớn.
Người đàn ông của Hạ Cảnh Nghi kia, để trả thù Hạ Cảnh Nghi và Đường Tĩnh Tuyên nên đã tuyên bố với giới truyền thông về mối quan hệ của anh ta và vợ chưa cưới Hạ Cảnh Nghi, đồng thời còn cho rằng Đường Tĩnh Tuyên bí mật quyến rũ vợ chưa cưới của anh ta.
Thực ra đối phương đã tính chuyện này từ lâu, bỏ qua chuyện Hạ Cảnh Nghi khiến anh ta mất mẹ, nhưng cuối cùng lại yêu người khác, cho dù là người khác cũng khó chấp nhận.
Bởi vì Đường Tĩnh Tuyên và Hạ Cảnh Nghi đã hợp tác nhiều, ban đầu hai người quá mập mờ, rất nhiều ảnh chụp chung của cả hai có thể tìm thấy trên mạng.
Có thể tưởng tượng được mức độ tàn phá của loại scandal này đối với một Thiên Vương nổi tiếng được nhiều người yêu thích là nhiều thế nào…
Nhưng Tống Nghiên Thư không thể để cho âm mưu của bên kia thành công, vì vậy sau khi bàn bạc với Phương Dục, cô ấy chọn cách trực tiếp trả lời và thừa nhận mối quan hệ giữa hai người càng sớm càng tốt, sau đó, Tống Nghiên Thư cũng thành thật nói rằng Đường Tĩnh Tuyên là bị lừa, bây giờ đang bị đả kích.
Tuy nhiên, đánh giá tình hình hiện tại, không thể để quần chúng đứng về phía Đường Tĩnh Tuyên, dù sao thì chồng chưa cưới của người ta cũng đã lên tiếng.
Đây không phải bởi vì không thể nhịn được nữa sao?
Lạc Tỉnh, một ca sĩ không có thân thế, sau khi được Hải Thụy một tay bồi dưỡng, được ché tạo trở thành ngôi sao Thiên Vương, nhưng mà… nhưng mà không một ai biết thân phận thật của cậu ấy, không biết cậu ấy là cậu bón của Đường thị, lại càng không biết cậu ấy là em ruột của Đường Ninh…
Bây giờ lại bị lộ tin chen chân vào tình cảm của người khác, làm một người thứ ba, chuyện này gộp chung với hình tượng của cậu ấy lúc trước trong lòng công chúng, đã tạo thành một đả kích khổng lồ.
Dù sao cậu ấy không phải là Đường Ninh, một lời đồn thôi cũng đã đủ đánh cậu ấy trở về nguyên hình.
Trong phòng nghỉ, Đường Tĩnh Tuyên không nhịn được cười khi nhìn thấy tin tức nóng hổi hôm nay, còn Tống Nghiên Thư ở phía sau im lặng một lúc rồi đột nhiên nói với cậu ấy: “Không sao đâu, Hải Thụy đang có gắng khắc phục.”
“Tôi không quan tâm đến việc hình tượng bị phá hủy, mà làn: “Mà là bị tổn thương, trong lòng cảm thấy có chút không cam tâm.” Tống Nghiên Thư bình tĩnh nói: “Lạc Tinh, cậu phải xem lại thân phận của cậu. Cậu không chỉ là tân vương của Hải Thụy, mà còn là cậu bốn của nhà họ Đường, cho dù cậu ở đâu, có thân phận nào, tôi nhất định sẽ trả lại trong sạch cho cậu.”
Đường Tĩnh Tuyên im lặng một hồi, cuối cùng nói lời cảm ơn.
Không phải ai cũng có thể cho than vào tuyết trong thời điểm này, chỉ về điều này, Đường Tĩnh Tuyên đã biết rằng Tống Nghiên Thư thực sự là một người đáng tin cậy, như Đường Ninh đã nói.
“Nếu cậu thực sự muốn cảm ơn tôi, vậy thì hãy vui lên và mạnh mẽ như chị gái của cậu.” Tống Nghiên Thư đột nhiên nở một nụ cười hiếm thây: “Thành thật mà nói, cậu và chị Ninh thật ra không thích hợp để sinh tồn trong làng giải trí, nhưng chị Ninh có khả năng thay đổi quy luật sinh tồn trong ngành giải trí, còn về phần câu…”
“Chị gái tôi làm được gì, tôi cũng có thể làm như vậy.”
Đường Tĩnh Tuyên tự tin nói.
Tống Nghiên Thư quay đầu nhìn cậu ấy, đột nhiên nở nụ cười: “Tôi tin cậu.”
Đường Tĩnh Tuyên cũng nhìn Tống Nghiên Thư, lẽ ra cậu ấy phải cảm thấy xấu hổ, bởi vì cậu ấy đã gần như cảm thấy không ai tin những gì mình nói, nhưng ánh mắt của Tống Nghiên Thư cho cậu ấy biết rằng cô thực sự tin tưởng.
Vì tin tức nỗ ra đã gây khó khăn lớn cho việc đi lại của Đường Tĩnh Tuyên, Tống Nghiên Thư đã cố gắng hết sức để bảo vệ cậu ấy khỏi vòng vây của phóng viên, tuy nhiên, các phóng viên vẫn có gắng cưỡng ép Tống Nghiên Thư hết lần này đến lần khác.
Cậu ấy thật sự không nghĩ rằng người che chắn mưa gió cho mình lại là một người phụ nữ!
Cô ấy không biết là mình có thân hình gầy gò sao?
Nhìn thấy Tống Nghiên Thư bị bao vây bởi nhiều lớp người, Đường Tĩnh Tuyên rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, nắm lấy tay Tống Nghiên Thư, kéo cô đến trước mặt mình, bảo vệ cô thoát khỏi vòng vây của phóng viên.
Tống Nghiên Thư kinh ngạc nhìn Đường Tịnh Viễn, sau đó tránh thoát: “Cậu điên rồi sao? Có muốn mọi chuyện trở.
nên phức tạp hơn không?”
“Cô muốn tôi trơ mắt nhìn thấy cô gặp khó khăn sao?”
Chương 513:
“Tôi mới muốn cậu ngồi im đấy, cậu như thế này thì ngày mai phóng viên lại truyền tin xấu về chúng ta cho xem?”
Đường Tĩnh Tuyên nghiến răng, không khách khí nói: “Cùng lắm thì tôi ròi khỏi cái giới này, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Lần này Tống Nghiên Thư không hề giãy giụa, cho đến khi cả hai lên xe bảo mẫu, trợ lý lập tức đưa hai người rời khỏi nơi này, đến nơi an toàn, Tống Nghiên Thư nói: “Cậu thật quá ngỗ ngược.”
“Nghiên Thư, tôi bước vào giới này vì tôi thích ca hát, không phải vì danh tiếng hay địa vị.”
Tống Nghiên Thư không phản bác, chỉ thầm thở dài: “Tôi sẽ chứng minh cậu vô tội, bát kể bằng cái giá nào.”
Đường Tĩnh Tuyên không nói thêm nữa, chỉ là thầm đưa ra một số quyết định trong lòng, giờ phút này, Tống Nghiên Thư đành chấp nhận…
Phải thừa nhận rằng cô ấy đột nhiên không thể hiểu nổi Đường Tĩnh Tuyên.
Sau khi trở về nhà, Đường Tĩnh Tuyên Tang đi thẳng vào phòng của mình, trong khi đó, Tống Nghiên Thư nhận được cuộc gọi từ Đường Ninh khi rời khỏi nhà họ Đường.
“Chị Ninh…”
“Chị đã thấy mọi thứ lên men rồi.” Đường Ninh nói với Tống Nghiên Thư: “Để Hạ Cảnh Nghi ra mặt làm rõ chuyện này. Nếu không thì cậu bốn nhà họ Đường cũng không phải người dễ trêu, nếu như cô ấy vẫn muốn giữ vững địa vị của mình không chịu bị hủy hoại thì cho cô ấy hiểu rõ hơn tình hình đi.”
Sau khi nghe xong những lời này của Đường Ninh, Tống Nghiên Thư sững sờ vài giây, bởi vì trong ấn tượng của Tống Nghiên Thư, chỉ cần chuyện không liên quan đến người thân của cô, Đường Ninh sẽ không phản kích, cô có thể chịu đựng bất bình. Tuy nhiên, chỉ cần liên quan đến Mặc Đình hoặc bạn bè và người thân, sự tàn ác của cô sẽ toát ra từ tận xương tủy.
“Ừm, em sẽ nói chuyện này với Hạ Cảnh Nghi.”
“Cần thận đừng để người ta mượn cớ, đến lúc đó sẽ bị Hạ Cảnh Nghỉ lợi dụng.” Đường Ninh nghiêm túc phân phó.
“Chị Ninh đừng lo lắng, em biết cách giải quyết mà.” Tống Nghiên Thư nghe xong lập tức hiểu.
Đặt điện thoại xuống, Đường Ninh ngả người lên đệm phía sau, lúc này Mặc Đình lại đột nhiên vươn tay nắm lấy vai cô: “Em có thai mà vẫn phải lo nhiều việc như vậy.”
Đường Ninh nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Đình, chỉ bật cười hỏi: “Em có thể đến ngày hôm nay là vì anh, vì bản thân và vì khả năng bảo vệ những người xung quanh em, chuyện của Hạ Cảnh Nghi đã ảnh hưởng rất nhiều đến Tĩnh Tuyên, em hiểu cảm giác bị phản bội và nói xấu hơn thằng bé nhiều.”
“Được rồi, em như thế nào, anh còn chưa biết nữa sao?
Không cần giải thích…” Mặc Đình đưa tay che phần bụng hơi nhô ra của Đường Ninh nói: “Em có thể báo thù, nhưng bản thân không thể mệt mỏi. Nếu em cảm thấy không nhịn được thì để anh làm giúp.”
“Anh? Quên đi, thật quá tàn khốc, em sợ Hạ Cảnh Nghi chịu không nỗi.” Đường Ninh biết chỉ cần Mặc Đình ra tay, anh sẽ cắt cỏ, nhổ tận gốc, anh không thích để lại phiền phức cho mình: “Để em ra tay là được rồi…”
“Em là người lớn nhất trong nhà chúng ta, em nói thế nào thì chính là như thế.” Mặc Đình đưa đôi môi mỏng của mình lên tóc Đường Ninh mà hít hà, như thể anh đang hấp thụ chất dinh dưỡng cả một ngày dài.
Đường Ninh mãn nguyện nhắm mắt lại, trong lòng vẫn còn cảm thấy hưng phán vì được ở gần người mình yêu, cảm giác này, như thể cả đời này cô sẽ không bao giờ biết chán.
Tống Nghiên Thư nhận được lời nhắc của Đường Ninh, lập tức liên lạc với người đại diện của Hạ Cảnh Nghi vào buổi trưa ngày hôm đó. Bởi vì quan hệ của Tống Nghiên Thư và Đường Ninh, đối phương không dám dễ dàng lơ.
là, ngay lập tức sắp xếp Tống Nghiên Thư và Hạ Cảnh Nghỉ gặp nhau ở phòng nghỉ.
Hạ Cảnh Nghi biết mục đích của Tống Nghiên Thư, cô ta nhìn vào gương, nói: “Tôi biết tại sao cô lại tìm tôi, nhưng tôi xin lỗi, tôi không thể giúp được.”
“Ò, thì ra là cô biết.” Tống Nghiên Thư cười nhẹ, sau đó sắc bén nói: “Vậy thì không phải trong lòng cô nên rất rõ ràng, cô cân phải giúp đỡ sao?”
Bàn tay phải của Hạ Tĩnh Nghi đang cầm cây mascara, không khỏi run rầy.
“Lạc Tinh bị lừa gạt, cô đã bước chân lên cả hai chiếc thuyền thì thôi đi, đằng này lại còn đứng sau lưng vu oan cho Lạc Tỉnh, cô ra mặt giúp đỡ đi?”
Sắc mặt Hạ Cảnh Nghỉ có chút khó coi.
“Cô và tôi đều biết thân phận của Lạc Tinh, đừng quên, Lạc Tinh là em trai ai, Hạ Cảnh Nghi, hôm nay tôi đến đây.
không phải nhờ cô giúp đỡ, tôi chỉ yêu cầu cô đứng ra làm rõ mọi chuyện.” Tống Nghiên Thư chế nhạo.
Chương 514:
“Tôi không thể ra mặt, bởi vì néu Lạc Tinh không làm nghệ sĩ thì cậu ấy vẫn là câu chủ nhà họ Đường, còn tôi thì không có gì cả.”
“Cậu ấy là cậu chủ nhà họ Đường, không phải là lý do để cô vu oan cho cậu ấy, cậu ấy có tiền thì cậu ấy còn cần cô sao? Tại sao?”
“Đừng nói nữa, tôi có thể làm gì? Hi Văn sẽ không buông tha tôi, cũng sẽ không tha cho Lạc Tinh, dù tôi có xuất hiện hay không, kết quả đều giống nhau, cô Tống, cô hãy về đi.” Hạ Cảnh Nghi quay đầu lại nhìn Tống Nghiên Thư, thật ra trong lòng đã hỗn loạn từ lâu.
Ý tứ trong câu nói của cô ấy đã được diễn đạt đủ rõ ràng, đó là cô ấy không thể giúp được chuyện này.
Trên thực tế, khi Tống Nghiên Thư đến, cô ấy đã đoán được kết quả như vậy. Nhưng cô ấy vẫn có tâm lý muốn thử một lần, muốn xem người phụ nữ mà Đường Tĩnh Tuyên thích, rốt cuộc là… cô ta có chút lương tâm và dũng khí nào hay không.
Nhưng khi Hạ Cảnh Nghi nói những lời như vậy, Tống Nghiên Thư lại mỉm cười…
“Nếu cô đã hoàn toàn từ bỏ Lạc Tinh, vậy thì tốt hơn hết cô đừng hối hận về điều đó.” Nói xong, Tống Nghiên Thư đứng thẳng người dựa vào bàn trang điểm, đi về phía cửa.
Hạ Cảnh Nghi chậm rãi dời tầm mắt, lúc này… cô ấy chỉ có thể cười nhạo chính mình.
Cô ấy hiểu Đường Tĩnh Tuyên, bất kể như thế nào, Đường Tĩnh Tuyên vẫn là người tốt, cậu ấy sẽ không thực sự giết cô, nhưng Nguyễn Hi Văn chắc chắn sẽ làm vậy.
Nhưng mà sau này Hạ Cảnh Nghi mới biết cô ấy đã sai lầm như thế nào với quyết định của mình ngày hôm nay.
Sau khi Tống Nghiên Thư rời khỏi phòng nghỉ của Hạ Cảnh Nghị, cô ấy lại gọi Đường Ninh để bày tỏ thái độ của Hạ Cảnh Nghi.
Đường Ninh im lặng vài giây, sau đó mới lên tiếng: “Nói cách khác, bất kể chúng ta làm gì tiếp theo, cũng không cần phải lo lắng cho người phụ nữ này, đúng không?”
“Vâng, chị Ninh, nhưng em sợ Lạc Tinh…”
“Đừng lo lắng, thằng bé sẽ không quay đầu nhìn lại nữa.”
Đường Ninh tự tin nói: “Nghiên Thư, đi bàn bạc với Phương Dục, công khai mối quan hệ giữa Tĩnh Tuyên và Hạ Cảnh Nghỉ từ đầu đến cuối một cách chân chính nhát.”
“Sự thật sẽ logic chặt chẽ, và luôn dễ nghe hơn lời nói dối.”
“Được rồi, chị Ninh, em sẽ làm ngay.”
Nếu Hạ Cảnh Nghỉ đã từ chối đưa ra quyết định, vậy thì cô phải ép Hạ Cảnh Nghi ra tỏ thái độ.
Mặc dù, Hạ Tĩnh Nghi ra mặt, không nhất thiết phải nói giúp Đường Tĩnh Tuyên…
Vì vậy, dưới sự lãnh đạo của Phương Dục, quan hệ công chúng của Hải Thụy lại một lần nữa giải thích cặn kẽ quá trình yêu đương của họ với công chúng, đồng thời nhắn mạnh Đường Tĩnh Tuyên cũng là nạn nhân và đang có gắng hết sức để khôi phục hình ảnh trước công chúng của Đường Tĩnh Tuyên.
Tuy nhiên, loại tin tức đăng tải này đã bị mai một trong làng giải trí, khán giả không quan tâm ai là người vô tội, và đa phần đều có tâm lý xem kịch vui mà thôi.
Tóm lại, chỉ có một câu để tổng kết: “Cả ba đều không phải là chim hay.”
“Ánh mắt của Lạc Tinh sao lại tệ như thế chứ?”
“Chồng chưa cưới của người ta không thể nhịn được nữa mới đứng ra vạch trần, còn có thể là giả mạo sao?”
“Tôi nghĩ nhân vật chủ chốt Hạ Cảnh Nghỉ nên ra ngoài và nói điều gì đó đĩ? Hải Thụy luôn nhắn mạnh rằng Hạ Cảnh Nghỉ đã nói dối Lạc Tinh, tôi cũng nghĩ điều đó có vẻ đúng, bởi vì hai người đều là nghệ sĩ dưới trướng của Hải Thụy, nếu không phải là sự thật thì làm sao Hải Thụy có thể trực tiếp đứng ra thanh minh cho Lạc Tinh?”
“Nếu tôi là chồng sắp cưới của Hạ Cảnh Nghị, tôi sẽ trực tiếp thiến Lạc Tinh, vợ người khác cũng muốn chơi, khẩu vị quá nặng rồi.”
“Chắc là bị bắt quả tang trên giường rồi! Loại người này, đáng để fan bỏ tiền ra xép hạng sao? Dùng tiền của fan để ngâm mình trong giới là cực kỳ phản cảm.”
“Các nghệ sĩ nam trong làng giải trí luôn luôn phá nát tam quan của tôi.”
“Lần này cả hai đã chơi quá mức rồi.”
Cùng với sự gia tăng sự chú ý, tác động tiêu cực của việc này đối với Lạc Tinh càng ngày càng lớn, thậm chí thời gian phát hành đã thống nhát trước đó cũng chỉ có thể tạm thời hoãn lại.
Đường Ninh…
Đường Ninh ngồi ở nhà gọi cho Hạ Ngọc Linh: “Mẹ, mẹ có thể kiếm cớ chờ Tĩnh Tuyên giải quyết xong rồi mới đi Thụy Sĩ hay không.”
“Mẹ cũng lo lắng cho Tĩnh Tuyên. Bây giờ mọi người trong công ty đều đang bàn tán. Được rồi, lát nữa mẹ sẽ kiếm cớ hoãn lại, để Đường Huyên sốt ruột hai ngày nữa.”
Đường Ninh cúp điện thoại, bình tĩnh nhìn bầu trời mưa nhẹ, đã đến lúc rồi…
Chương 515:
“Cảnh Nghi, phó chủ tịch Phương vừa nói chuyện với tôi.
Hôm nay công ty đã sắp xếp một cuộc họp báo cho cô, cô cần phải làm rõ.” Người đại diện nghiêm khắc nói với Hạ Cảnh Nghỉ: “Nếu cô đổi công ty giải trí, sẽ được quyền bảo vệ nghệ sĩ, chúng tôi sẽ tìm mọi cách để giải quyết tình huống khó xử cho đôi bên, nhưng đây là Hải Thụy… “
“Mặc tổng không bao giờ khoan nhượng với loại chuyện này, vì vậy, vì tình hình chung, cô vẫn nên cố gắng hợp tác thì hơn, ít nhất hãy trả lại sự trong sạch cho Lạc Tịnh trước, cứu cậu ấy, khi sự việc này qua đi, chúng ta sẽ tìm cơ hội bắt đầu lại.”
“Vậy là Hải Thụy đang muốn cưỡng chế tôi sao?” Hạ Cảnh Nghỉ cười mỉa mai hỏi người đại diện.
“Lạc Tinh là em trai của Đường Ninh, đương nhiên không thể bỏ được, vậy nên mới hy sinh tôi sao?”
“Ai hy sinh ai, cô hiểu rõ hơn ai hết.” Giọng điệu của người đại diện trở nên lạnh lùng hơn: “Lạc Tinh tốt với cô như vậy, nhưng cô thì sao?”
“Chỉ cần ra mặt nói rõ, đúng không?” Hạ Cảnh Nghỉ chuyển đề tài đi, trong mắt hiện lên một loại ánh sáng không thể hiểu ni.
“Ba giờ chiều.” Người đại nhân không còn gì để nói với cô ấy, trực tiếp rời khỏi phòng nghỉ.
Hạ Cảnh Nghi kìm nước mắt ngồi xuống ghé, bởi vì không ai có thể hiểu được tình cảnh của cô ấy lúc này, cô ấy muốn cứu Lạc Tinh, nhưng néu Nguyễn Hi Văn công khai mọi chuyện nhiều năm trước, thì cô ấy… sẽ thực sự bị hủy hoại.
Lạc Tinh bước ra khỏi làng giải trí, vẫn là thiếu gia nhà họ Đường nhưng cô ấy thì chẳng còn gì cả.
Vì vậy nên xin lỗi, Lạc Tỉnh…
Hạ Cảnh Nghỉ nghĩ thầm.
Vì buổi họp báo diễn ra vào buổi chiều, Đường Ninh đến công ty một cách khiêm tốn, trực tiếp gặp Phương Dục và Tống Nghiên Thư.
“Chị Ninh, Hạ Cảnh Nghỉ đã thỏa hiệp, cô ấy sẽ ra mặt làm rõ cho Lạc Tinh.” Tống Nghiên Thư đi sau lưng nói.
Sau khi nghe điều này, Đường Ninh không đáp lại, bởi vì cô chưa bao giò dựa vào cờ bạc, và cô cũng không tin vào Hạ Cảnh Nghi nhiều như vậy.
“Em chuẩn bị trước đi.”
“Được rồi.” Sau khi trả lời, Tống Nghiên Thư bước ra khỏi phòng làm việc của Phương Dục, chỉ còn lại Đường Ninh, hai mặt nhìn nhau một cái.
Là những người bạn tốt và đồng đội nhiều lần, Phương Dục có thể hiểu hết suy nghĩ của Đường Ninh qua đôi mắt Ấy.
“Cô không tin Hạ Cảnh Nghi…”
“Tin hay không thì tôi cũng không thể đặt bảo bối lên người cô ấy. Cô ấy có thể gặp tai nạn, nhưng Tĩnh Tuyên không thể xảy ra tai nạn.” Đường Ninh lạnh lùng nói: “Anh có tin tức gì trong tay?”
“Có lẽ cô đã hỏi thăm chị Long rồi, bây giờ chúng ta tích hợp tài nguyên một chút, Lạc Tinh sẽ ổn thôi.” Phương Dục lấy ra thông tin từ kệ văn phòng đưa cho Đường Ninh: “Tôi hiểu rõ, sở dĩ cô sắp xếp như vậy chỉ khiến Hạ Cảnh Nghỉ ngừng tránh né, chỉ để cô ta lộ mặt ra ngoài, như vậy mới có thể xả giận cho Lạc Tinh.”
“Tôi chưa bao giờ là người tốt.” Đường Ninh cười thâm thúy nói: “Muốn bắt nạt người thân của tôi, trước tiên phải vượt qua cửa này của tôi đã.”
“Ai có thể vượt qua cửa này của cô?” Phương Dục không khỏi nở nụ cười, rất nhiều người của Hải Thụy, bao gồm cả anh ta, Hoắc Thanh Thanh, không phải đều bị Đường Ninh khuất phục sao?
Không ai dám không phục Đường Ninh.
Vì vậy, buổi chiều, nhát định sẽ có một trò hay.
Về vụ lùm xùm khiến Lạc Tinh trở thành tiểu tam, hai bên nam đều đã bày tỏ quan điểm, giờ lại thiều thái độ của bên nữ, mà trong lời nói của Hạ Cảnh Nghi dường như liên quan đến dàn sao của Lạc Tỉnh, có vai trò quan trọng đối với cậu ấy.
Hạ Cảnh Nghi không ngu ngốc, Nguyên Hi Văn bên kia không thể làm mát lòng, còn Hải Thụy cô ta cũng không thể phản kháng, vì vậy cô ta chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Tắt nhiên, cô ta nghĩ rằng tác hại đối với mọi người có thể được giảm thiểu đến mức tối thiểu …
“Ba giò chiều, Hạ Cảnh Nghi sẽ tổ chức họp báo, đến lúc đó, cô ta sẽ nói rõ thay cậu.” Trong phòng khách, Tống Nghiên Thư đứng sau lưng Đường Tĩnh Tuyên nói: “Do Mặc tổng áp lực, cô ta sẽ không dám làm càn.”
Đường Tĩnh Tuyên nhìn đường phố tấp nập, vẻ mặt lộ ra có chút châm chọc: “Cô tin cô ta ư?”
Tống Nghiên Thư yên lặng lắng nghe, cũng không nói chuyện, bởi vì từ trong lòng cô ấy đương nhiên không thể tin Hạ Cảnh Nghi, nhưng cô ấy cũng có kế hoạch và cách thức để bảo vệ Đường Tĩnh Tuyên.
“Chờ một lát, cậu hãy ở trong phòng nghỉ đi tôi đi xem Hạ Cảnh Nghi.”
Đường Tĩnh Tuyên gật đầu, nhưng dưới hàng mi dày, không biết đang che giấu loại cảm xúc gì…