Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm

Chương 494




Thật ra mặc dù “Đồ nhỉ ngốc” cũng có danh tiếng rất tốt ở Mỹ, nhưng dù sao Đường Ninh cũng chỉ là một vai phụ, hơn nữa cô chưa có tác phẩm nào được xuất bản, những người tai to mặt lớn trong giới ở u Mỹ không coi trọng cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng nếu đổi lại là những người khác có thể sẽ rơi vào tình cảnh như thế, nhưng cô là Đường Ninh… Đường Ninh mà trong bắt kể trường hợp nào cũng chưa từng chịu thua.

Ba giờ chiều, diễn viên u Mỹ lần lượt bước vào hội trường khách sạn, mà trước đó, chiếc xe Rolls-Royce chở Đường Ninh cũng chậm rãi đi tới lôi vào khách sạn.

Sau đó Mặc Đình mặc âu phục cổ bước xuống xe đầu tiên, sự uy nghiêm và tôn quý của anh nhanh chóng thu hút sự chú ý của một đám phóng viên u Mỹ. Nhưng mà Mặc Đình cũng không hề để ý tới phóng viên ở cổng mà trực tiếp vòng qua đuôi xe, thay Đường Ninh mở cửa xe ra, sau đó đưa tay đỡ cô bước xuống xe.

“Cái gì thế này? Đây là ai?”

“Chưa từng thấy người phụ nữ này?”

“Hình như là người hợp tác với Taka, là người phụ nữ phương Đông kia?”

Phóng viên người Mỹ trò chuyện bằng tiếng Anh, bộc lộ sự nghi hoặc về thân phận của Đường Ninh. Cũng không thể trách bọn họ, bởi vì mục đích của lần này vốn chính là tuyên truyền cho Taka, cho nên công ty quản lý của Taka để tên của Đừng Ninh ở vị trí không dễ tìm, áp phích tuyên truyền cũng chỉ có một mình Taka, cho nên truyền thông chỉ biết là Taka đi châu Á quay phim, nhưng không biết nữ diễn viên châu Á quay phim cùng cậu ấy là ai.

Dù sao thì đối với bọn họ, kỹ năng diễn của diễn viên châu Á… không cần phải ôm hi vọng nhiều.

Tiếng Anh của Đường Ninh rất tốt, cho nên tất nhiên cô biết người xung quanh đang nghị luận điều gì, nhưng cô cũng không hề luống cuống, chỉ khoác tay Mặc Đình, vợ chồng hai người cùng nhau tiến vào hội trường khách sạn.

Những phóng viên này dường như chưa kịp nhận ra người phụ nữ vừa xuất hiện trước mặt mình lúc này chính là người mẫu châu Á một năm trước dẫn đầu trào lưu!

Lúc xuống xe Đường Ninh không cởi áo khoác, bởi vì Mặc Đình không cho phép, anh không thể chấp nhận để Đường Ninh phải hứng gió lạnh. Khi vợ chồng hai người bước vào hội trường, Mặc Đình mới thay Đường Ninh cởi áo khoác, sau đó giao cho người phục vụ trong hội trường.

Trong hội trường bây giờ đã hội tụ một lượng lớn khách mời, bởi vì hoạt động của người ngoại quốc khá là tùy ý, cho nên nghệ sĩ có thể lựa chọn cách thức mà mình thích, tự do hoạt động trong hội trường.

Đường Ninh xuất hiện, rõ ràng đã thu hút sự chú ý của một đám người nước ngoài, bởi vì bên dưới lớp áo khoác, bộ sườn xám trên người Đường Ninh đã bộc lộ sự độc đáo và cao quý trong khách sạn hoa lệ này.

Theo lý thuyết, đây là địa bàn của người u Mỹ, Đường Ninh mặc trang phục như thế cũng không phù hợp, nhưng bộ sườn xám trên người cô lại ngoài ý muốn vô cùng thích hợp với khung cảnh hoa lệ này…

Thu hút sự chú ý của toàn trường, đó là điều tất nhiên, dù sao thì Đường Ninh ngoại trừ là diễn viên, trong cơ thể cô vẫn là một người mẫu, thu hút ánh mắt của người khác là chuyện cô xem như là chuyện thường tình, mà lúc này, bởi vì Mặc Đình tình nguyện để cô tỏa sáng, anh tự động rời khỏi vị trí bên cạnh cô, chấp nhận tạm thời làm nền cho cô, mặc dù khí chất của anh không hề thấp kém như anh nghĩ…

Một người đàn ông, như bước ra từ bức họa, làm sao người ta có thể phót lờ đi.

Nhưng mà có một điều kì quái là, anh có hào quang của anh, Đường Ninh có sự đặc biệt của Đường Ninh, hai vợ chồng ở đây cùng nhau thu hút sự chú ý của đám người ngoại quốc.

Đường Ninh biết suy nghĩ của Mặc Đình, cho nên cô lại một lần nữa kéo cánh tay anh, dịu dàng cười với anh: “Bên cạnh em không thẻ thiếu anh.”

Mặc Đình gật đầu, sau đó cùng Đường Ninh tiến về phía Taka…

“Người phụ nữ phương đông này trông thật quen…”

“Trang phục đẹp quá, thật đặc biệt! Đây là sản phẩm của nhà thiết kế nào vậy?”

“Tôi vẫn luôn không thích quần áo của người châu Á, quá phức tạp, nhưng hôm nay nhìn tháy người phụ nữ này mặc lên, tôi cũng muốn thử xem.”

“Ôi, trời ơi, sắp tới chắc sẽ lại có trào lưu phong cách châu Á mới cho xem.”

Tiếng bàn luận ở xung quanh vẫn vang lên, bởi vì hai vợ chồng bọn họ tạo ra chắn động không nhỏ, cuối cùng hai người bước đến trước mặt Taka, mà Taka cũng thay đổi phong cách ngang ngược thường ngày, nghiêm túc giới thiệu với Đường Ninh về công ty quản lý của mình và tất cả mọi người.

“Taka, hai người châu Á này có nói được tiếng Anh không?”

Đường Ninh cười cười, rất tự nhiên trả lời đối phương: “Đương nhiên.”

Người đàn ông đứng trước mặt Taka sửng sốt, sau đó cười nói: “Tôi là anh trai của Taka, Bác Lãng, cũng là người phụ trách của công ty quản lý Hoàn Cầu.”

“Bác Lãng tiên sinh, chào anh, thế nhưng hình như anh không biết rõ thân phận của tôi thì phải?” Đường Ninh nói thẳng: “Tôi là nữ chính bộ phim “Người thân biến mắt” – Đường Ninh.”

“Ôi, thật có lỗi, tôi thật sự không biết thân phận của cô, bởi vì Taka nói muốn đi châu Á chơi, cho nên tôi mới đồng ý để nó đến Thịnh Kinh, nhưng nó diễn cái gì tôi không quan tâm lắm, dù sao kỹ thuật diễn của người châu Á các người… cũng chỉ như thế.”

Điều này có nghĩa là Bác Lãng người Mỹ tóc vàng này hoàn toàn khinh thường Đường Ninh.

“Các người có rất nhiều ngôi sao, nhưng thứ cho tôi nói thẳng, các người không có diễn viên.”

Đường Ninh nghe xong câu nói khinh thường này, hoàn toàn không hề giận dữ, chỉ dùng tiếng Anh lưu loát trả lời: “Đúng như Bác Lãng tiên sinh đây nói, các người có rất nhiều diễn viên.”

“Đó là đương nhiên, ở đây có ít nhất hơn mười người đã từng nhận được giải thưởng lớn của quốc tế về kỹ thuật diễn, đó là lí do người châu Á các người vĩnh viễn không thể nào leo lên sân khấu.”

“Thật sao?” Đường Ninh hỏi ngược lại, đồng thời nhìn xung quanh một chút, sau đó lại trả lời Bác Lãng: “Trừ Nhã Sâm ra, tôi không thấy người nào quen mắt ở trong đây, Bác Lãng tiên sinh biết điều này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là những người dân sống ở châu Á kia, không ai nhớ kỹ những gương mặt này… Mà sở dĩ tôi biết đến Nhã Sâm, là bởi vì anh ấy là nhân vật phản diện khách mời trong một bộ phim” của người châu Á chúng tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.