Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm

Chương 467




Chiều ngày hôm sau, Lục Triệt nhận được điện thoại của thuộc hạ, nói rằng bác sĩ phụ trách của Đường Ninh đã hành động. Thừa lúc đi làm đã lặng lẽ rời khỏi bệnh viện và ngồi ở một quán cà phê gần đó, dường như đang đợi ai đó.

Để chắc chắn không lộ sơ hở, Lục Triệt đích thân ra tay hành động, lái một chiếc xe nhìn khá khiêm tốn đến gần đó, canh giữ lối ra vào của quán cà phê.

Thời gian từng phút từng giây cứ thế trôi qua, nhưng bác sĩ kia dường như không đợi được người mà mình muốn đợi. Qua lớp kính, Lục Triệt nhìn thấy cô ta lấy điện thoại ra xem giờ máy lần, hơn nữa còn tỏ vẻ sốt ruột.

Lục Triệt từ đầu đến cuối vẫn luôn hứng thú mà nhìn đối phương, mãi cho đến khi… một bóng dáng màu xanh lam kia xuất hiện.

Để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm, Lục Triệt còn đặc biệt tháo cả mắt kính đen xuống. Tuy nhiên sau khi bóng dáng kia bước vào quán cà phê, nhìn quanh quan sát, sau đó mới ngồi xuống trước mặt bác sĩ Lâm …

Không khí như đông cứng lại trong giây lát.

Biểu cảm của Lục Triệt cũng trở nên đặc biệt thâm trầm, cậu ấy cho rằng… nhân vật này không nên xuất hiện trong tầm mắt của Đường Ninh nữa, nhưng sự độc ác của cô ta vẫn còn như cũ.

Lúc này, Đường Ninh vừa mới bắt đầu quay cảnh phim buổi chiều, Mặc Đình đang cầm khoác áo của cô đứng bên cạnh, lại thấy số điện thoại của Lục Triệt nhấp nháy.

Mặc Đình xoay người nhận điện thoại, chỉ nghe Lục Triệt nói một câu: “Chủ tịch, người đã được xác định, là Đường Huyên.”

“Cô ta còn muốn làm gì nữa? Điều tra luôn đi.” Mặ sau khi nghe xong, trực tiếp phân phó cho Lục Tri cả những người liên quan đến chuyện này đều phải liệt kê ra tên tuổi. Tôi phải tính sổ với từng người một.”

“Về phần Đường Huyên, đợi sau khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, tôi sẽ quyết định xử lý thế nào sau.”

“Vâng, thưa chủ tịch.” Lục Triệt cúp điện thoại, vẻ mặt đặc biệt lạnh lẽo, sau đó cậu ấy trực tiếp sai chó săn tiến vào.

quán cà phê, cố gắng hết sức để biết được cuộc nói chuyện giữa hai người.

“Đây là tiền đặt cọc. Chỉ cần mọi việc xong xuôi, tôi sẽ giao tất cả cho cô.” Đường Huyên lấy tiền trong ví đưa cho người bác sĩ kia: “Còn nữa, không được để người thứ tư: biết chuyện này.”

“Đừng lo lắng, chuyện này tôi sẽ xử lý êm đẹp.” Người bác sĩ kia tự tin nói.

Sở dĩ cô ta kiêu ngạo như vậy là tại vì thực ra toàn bộ bộ phận đều là người tham gia, bọn họ mỗi người đều sẽ giữ bí mật vì tiền, nếu không thì từ bản báo cáo cho đến gây mê rồi phẫu thuật không thể nào giấu diếm được người khác.

“Tôi chờ tin vui của cô.” Nói xong, Đường Huyên đứng dậy, thận trọng nhìn xung quanh lần nữa, đeo kính râm vào sau đó bước ra khỏi quán cà phê, mà người bác sĩ kia sau khi cất tiền cũng liền vội vàng cầm ví đứng dậy một cách vội vã.

Tuy nhiên, ngay khi cô ta vừa định bước ra khỏi quán cà phê, Lục Triệt đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta, đồng thời giật lấy chiếc túi trên tay cô ta, mở ra ném xuống đắt, cư nhiên toàn bộ đều là tiền mặt, vương vãi khắp trên mặt đât.

Cũng may quán cà phê không có nhiều người, người phục vụ cũng giúp bác sĩ nhặt tiền, nhưng … Lục Triệt căn bản không cho người bác sĩ kia có cơ hội trốn thoát, trực tiếp túm lấy cô ta quay lại chỗ ngồi.

Người bác sĩ kia tỉnh thần hoảng loạn, muốn biết Đường Huyên đã rời đi chưa, thế nhưng Lục Triệt lại trực tiếp ngồi trên ghế sô pha, hất cằm về phía người nọ nói: “Đừng nhìn nữa, cô ta đã đi rôi.”

“Anh Lục… anh đây là…”

“Bác sĩ Lâm, tôi nghĩ cô nên giải thích với tôi trước, vừa rồi cô đã làm gì với cô gái đó…”

“Cái này… chúng tôi…”

“Hoảng cái gì?” Lục Triệt nhìn đối phương run rẫy, không khỏi nở nụ cười: “Cô cho rằng cô còn có thể trốn thoát được sao? Như thế này đi, tôi cho cô thời gian tự do thuật lại một lần, để tôi xem xem cô có thể nói ra bao nhiêu câu là sự thật. “

Lục Triệt cố ý đùa giỡn đối phương, đặc biệt là nhìn thấy trên trán cô ta đổ một đầu mồ hôi, khóe miệng hiện lên nụ cười chế nhạo.

“Sao vậy? Không thể nói?”

“Không… không phải, tôi đã làm gì sai? Anh Lục sao lại làm như vậy với tôi?”

Không khí đột ngột đông đặc …

Lục Triệt hờ hững liếc nhìn người đối diện, sau đó sắc bén nói: “Nếu đây không phải là nơi công cộng, cổ của cô đã dọn nhà rồi, tôi không ở đây nói chuyện nhà chuyện cửa với cô, tốt hơn hết là cô nên khai rõ đầu đuôi, néu không thì Hải Thụy sẽ khiến cô đến từ đâu thì biến mắt ở đó.”

“Đừng có mà nghĩ đến bất kỳ cơ hội may mắn nào. Suy cho cùng muốn làm bị thương người này, đừng hòng nghĩ đến sẽ được ông trời sẽ giúp cô.”

Nhìn thấy sự nguy hiểm trong mắt Lục Triệt, người bên kia sợ tới mức gần như quỳ xuống cầu xin thương xót.

Tuy nhiên, cơ thể cô ta lại không nghe theo mệnh lệnh của cô ta, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

“Không nói đúng không?”

Lục Triệt yên lặng chờ vài giây, sau khi xác định đối phương vẫn không muốn hợp tác, cậu ấy mới đứng dậy nói với cô ta: “Xem ra cô rất muốn gặp luật sư của Hải Thụy.”

“Không …” Bác sĩ Lâm đột nhiên năm lây tay áo Lục Triệt kéo anh về chỗ ngồi, “Tôi nói… tôi nói hết.”

“Máy ngày trước, ngài không phải đã đến bệnh viện để sắp xếp khám bệnh cho cô Đường Ninh sao? Nhưng sau đó, có người đến gặp chúng tôi và hứa cho chúng tôi một số tiền lớn để chúng tôi làm giả báo cáo bệnh tình của cô Đường, hơn nữa… “

“Hơn nữa cái gì?” Lục Triệt truy hỏi đối phương.

“Cô ta yêu cầu tôi lửa Đường Ninh đến bệnh viện phẫu thuật. Đến lúc đó, trong quá trình phẫu thuật sẽ lấy cớ để cắt bỏ… tử cung của cô Đường….” Bác sĩ Lâm nói ra câu này, vô thức chú ý đến phản ứng của Lục Triệt, bởi vì bản thân cô ta biết rất rõ rằng nếu Lục Triệt đã phát hiện ra, vậy chính là không còn chỗ nào có thể chối cãi.

Cắt bỏ tử cung …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.