Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm

Chương 456 - Chương 456




Không lâu sau, Lục Triệt đã đến Khải Duyệt Đế Cảnh, nhưng ánh mắt Mặc Đình nhìn Lục Triệt không lạnh lùng như khi anh ấy gọi điện tối hôm qua, điều này khiến cho Lục Triệt cảm thấy vô cùng thụ sủng nhược kinh.

“Chủ tịch, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể xuất phát.”

Dưới sự chuẩn bị của Lục Triệt, Mặc Đình đưa Đường Ninh ngồi vào chiếc xe màu đen, đến bệnh viện kiểm tra toàn thân. Mặc dù trên đường, Mặc Đình nắm chặt tay phải Đường Ninh, và không nhịn được nhéch khóe miệng.

Đường Ninh có thể thấy được tâm trạng của anh rất tốt, vốn cho rằng đó là vì kỉ niệm 1 năm ngày cưới của hai người, cô nào ngờ là vì trong bụng mình đã có một Tiểu Đình nhỏ.

Chỉ là thấy mặt Mặc Đình mang theo nụ cười, Đường Ninh cũng thả lỏng tâm tình.

Không bao lâu, hai người đã đến bệnh viện, Đường Ninh thấy Mặc Đình cũng cởi áo khoác, không khỏi hỏi anh: “Anh cũng muốn kiểm tra?”

Mặc Đình lắc đầu, vẻ mặt sủng nịnh: “Anh chỉ muốn ở cùng em…”

“Chuyện này có gì cần ở cùng?” Đường Ninh không khỏi kéo tay áo xuống hộ anh: “Em chỉ làm một cuộc kiểm tra thôi.”

Bình thường đóng phim, trên người ít nhiều cũng có vết xanh đen, Mặc Đình mặc dù cảm thấy đau lòng nhưng cũng không cẩn trọng như ngày hôm nay, tuy nhiên Đường Ninh cũng không nghĩ nhiều.

Do sự sắp xếp của Lục Triệt, bệnh viện rất yên tĩnh, không lâu sau, hai người đã đến cửa phòng siêu âm B, bác sĩ nói với Mặc Đình: “Mặc tổng, xin anh dừng bước, người nhà hãy đợi ngoài cửa.”

“Anh ấy không sao…” Đường Ninh nói.

“Vẫn là… tránh đi một chút.” Bác sĩ cười, nói đầy kiên định: “Đây là quy định của bệnh viện. Khách nam dừng bước.”

Trong trường hợp bình thường, người nhà không được vào phòng khám, yêu cầu của bác sĩ là hợp tình hợp lý.

Mặc Đình vô thức cau mày, nhưng không kiên trì nữa, chỉ là có tia ẩn ý sâu xa trong mắt anh.

“Vậy anh đợi em ở cửa một lát.” Đường Ninh nói với Mặc Đình, và siết chặt lòng bàn tay của người đàn ông, bày tỏ sự an ủi.

Mặc Đình gật đầu nhìn Đường Ninh vào phòng siêu âm hạng B. Khoảng vài phút sau, Đường Ninh đã bước ra ngoài.

“Thế nào rồi?”

“Sao căng thẳng như vậy? Lại không phải là anh mang thai.” Đường Ninh nhịn không được cười anh: “Chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi…”

Mặc Đình không trả lời, chỉ nhìn bác sĩ đưa báo cáo khám nghiệm cho Đường Ninh. Lục Triệt nhận lấy, máy người quay vào văn phòng bác sĩ phụ khoa.

Thấy bác sĩ cầm bản báo cáo khám bệnh, Mặc Đình vốn tưởng rằng mình có thể nghe được tin vui sáng sớm nghe được qua điện thoại, nhưng… sau khi đọc bản báo cáo, chuyên gia nghiêm túc cau mày: “Thành trong của tử cung rất mỏng… Cô Đường, cô đã từng bị thương chưa? Hay đã phẫu thuật phá thai?”

“Chuyện này sao có thể?” Đường Ninh lập tức trả lời.

“Cô đừng hiểu nhầm. Một số chứng viêm cũng có thể gây tổn thương bên trong tử cung, khiến phôi thai khó làm tỏ.

Hơn nữa, bên trái tử cung của cô có một vùng bóng mờ.

Kết quả khám được chẩn đoán là một khối u, cũng chính là u xơ tử cung. Cô xem… vị trí này, theo kích thước thì đã hơn 3cm. Khuyên cô nên phẫu thuật cắt bỏ càng sớm càng tốt.”

Sau khi nghe chuyên gia nói, sắc mặt Đường Ninh và Mặc Đình đồng thời thay đổi, và đều có chút luống cuống.

Đặc biệt là Mặc Đình, điều này hoàn toàn khác với kết quả mà anh nghe qua điện thoại vào sáng sớm…

“Nhưng… cơ thể tôi hoàn toàn không có dấu hiệu.”

“Cô là diễn viên, cuộc sống hàng ngày đều rất nhanh gọn, cộng với tinh thần tập trung cao độ. Thực ra, phản ứng của cơ thể đôi khi đã bị cô tự động bỏ qua. Đây là điều bình thường.” Bác sĩ đặt báo cáo trước mặt Đường Ninh, nghiêm túc giải thích: “Đừng lo, có thể điều trị được, hơn nữa kỹ thuật phẫu thuật hiện giờ đã rất tiên tiến, cũng không để lại quá nhiều sẹo cho cô.”

“Còn về môi trường trong tử cung của cô, có thể cải thiện thông qua điều trị y tế, nhưng cô có thể phải dừng công việc bận rộn, chăm sóc cơ: thể mình.”

Mặc Đình đỡ vai Đường Ninh, để cô dựa vào người mình, trầm giọng hỏi chuyên gia: “Không thể quay phim?”

“Nếu hai người còn muốn có con, đương nhiên không thể tiếp tục hành hạ thân thể mình. Vợ anh đã thế này. Sao anh còn muốn cô ấy đi đóng phim?”

Đối mặt với lời buộc tội của chuyên gia, Mặc Đình không giải thích, vì Đường Ninh hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy.

“Về nhà chuẩn bị một chút, sau đó thu xếp nhập viện…”

Đường Ninh không biết làm cách nào ra khỏi phòng chuyên gia, cô đã không cảm giác được chân mình đang di chuyển. Cô không phải là người lạm dụng thân thẻ, thậm chí cô còn trân trọng bản thân hơn ai hết, nhưng…

tại sao lại có kết quả này?

“Đình…”

“Về nhà rồi nói.” Mặc Đình trực tiếp ôm ngang người cô, nhẹ giọng an ủi cô: “Đừng nghĩ nhiều…”

Thực tế, Mặc Đình còn không thể chấp nhận hơn Đường Ninh, dù sao cuộc điện thoại lúc sáng đã cho anh quá nhiều kỳ vọng. Nhưng báo cáo kiểm tra đang ở ngay trước mặt không thể cho anh chút nghi ngờ nào, rốt cuộc là sai ở đâu?

Để an ủi Đường Ninh, sau khi về nhà, Mặc Đình trực tiếp ôm cô vào phòng ngủ đặt cô lên giường, dỗ dành: “Ngủ một giấc, đừng nghĩ ngợi gì, anh ở đây với em.”

Không thể có con, không thể diễn phim!

Đây là một đòn đả kích tàn khốc đối với Đường Ninh.

Không thể mang thai đứa con cho người mình yêu nhát, phải từ bỏ sự nghiệp mà mình yêu thích vào lúc này, bất kể là cái nào, đều rất chí mạng với Đường Ninh…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.