Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm

Chương 433 - Có thể lợi dụng vào đó đúng chứ?




“Rốt cục tôi có điểm nào khiến tiền bối không hài lòng, chẳng lẽ chỉ là vì xin nghỉ phép, tiền bối liền chối bỏ toàn bộ tôi sao?”

“Cô thật sự nghĩ rằng kỹ năng diễn xuất của cô tốt hơn Cố Hằng sao? Theo tôi tháy thì cô còn kém xa cô ấy!” Ông lão ngồi ở trên ghế hừ lạnh: “Đừng cảm thấy ấm ức, phong độ của Cố Hằng ổn định, thế nhưng cô lại có rất nhiều cảnh diễn đều quá gồng mình, cô có thể dựa vào tài năng của mình để nghĩ rằng mình là vai diễn kia, nhưng đừng quên rằng chỉ cần cô là một người bình thường thì cô không thể làm người khác.”

“Người bình thường có rất ít thời gian để có thể tập trung tinh thần, cho nên trình độ diễn xuất của cô không phải tốt hơn Cố Hằng trong mọi cảnh quay…”

“Cô có thể là người khác trong một thời gian dài, trừ khi cô bị tâm thần phân liệt.”

Ông cụ nhà họ Mặc nhận xét nghiêm khắc về kỹ năng diễn xuất của Đường Ninh, thậm chí là một chút tốt đẹp cũng không nhìn thấy, chỉ có chỉ trích.

“Hơn nữa…”

“Cô xem ra là nguyện ý trả giá bằng mọi cách, nhưng thực chất bên trong lại hiện ra thanh cao.” Lời nói của ông lão.

đầy nghiêm khắc, Đường Ninh mặt không chút thay đổi, bình tĩnh lại một chút: “Xem ra cô vẫn là hiểu rõ bản thân mình.”

Nếu không đổi thành người khác, hẳn là thẹn quá hóa giận.

Đường Ninh không phải là không sao cả, chỉ là lời của ông lão nói đều là lời nói thật, cô ấy cũng không ra sức phản bác cái kia… .

Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ

Hơn nữa, theo như cô thấy được thì ông lão này đủ tư cách để dạy cô, bởi vì người ta có thực lực.

“Vẫn được, bị mắng như vậy cũng không phản bác người ta, tư chất còn có thể xem lại.” Ông lão liếc nhìn Đường Ninh vài lần, sau đó sắc mặt hơi đắc ý: “Bây giờ bị tôi mắng dù sao vẫn tốt hơn bị khán giả mắng.”

Đường Ninh vẫn là không nói lời nào, lẳng lặng nghe ông lão nói.

Người của đoàn phim vẫn cứ nhìn hai người như vậy, nói thật ra khi ông lão mắng Đường Ninh, bọn họ thực sự sợ Đường Ninh sẽ quay đầu bỏ đi hoặc là làm những hành động đáng kinh ngạc khác, dù sao thì sau lưng cô ấy cũng có Mặc Đình, nhưng cô ấy thực sự giống như một học sinh được dạy dỗ cách khiêm nhường, khi bị giáo viên mắng vài câu, sẽ hoàn toàn không cảm thấy mắt mặt, bởi vì cô ấy quả thực đã sai.

Thực ra, Đường Ninh là một cao thủ trong việc đối phó với mắy ông già hung hăng.

Bởi vì ông ta ngoài miệng nói vài câu nhưng trong lòng đã hết giận, cũng sẽ không tiếp tục gây sự.

“Muốn tôi diễn với cô, có thể đấy, cô tới làm trợ lý cho tôi một tuần, xem tâm tình của tôi rồi quyết định. Đương nhiên, cô có một người chồng tuyệt vời, cô cũng có thẻ tìm cậu ta, nói cho cậu ta biết ở đoàn phim cô bị bắt nạt…

Khiến cho cậu ta tới tìm tôi tính sổ.”

Đường Ninh liếc nhìn người kia, rồi lại liếc nhìn Duy An, sau đó gật đầu: “Được.”

“Rõ ràng đồng ý, đến lúc đó đừng có mà trốn khóc!” Nói xong, ông lão đong đưa cây quạt trong tay đứng dậy.

Duy An lập tức khẽ nói với cô ấy: “Cô có muốn đổi lại vai diễn của mình không?”

“Không cần, đạo diễn Duy, anh chỉ cần tập trung vào cảnh đêm của tôi trong tuần này, tôi có thể khẳng định không được phép vì lý do cá nhân của tôi mà làm cho tiền độ của đoàn phim bị trì hoãn.” Đường Ninh chân thành trả lời.

“Vậy được rồi, nếu ông lão này ức hiếp cô quá đáng, cô nhất định phải nói cho tôi biết.” Duy An căn dặn.

“Được.” Đường Ninh nhẹ gật đầu.

Sau đó, Tống Nghiên Thư đi tới phía sau Đường Ninh, nhẹ giọng nói với cô ấy: “Chị Đường, thực xin lỗi chị, em đã tới muộn rồi, hay là nói cho Mặc tổng đi2”

“Em xin lỗi cái gì chứ, không cần nói cho anh ấy, chị có thể tự giải quyết.” Nói xong, Đường Ninh cất bước đuổi theo ông lão. Mà ông lão kia cũng không ở khách sạn giống như bọn họ, ông ta ở trong một cái sân nhỏ, khi rảnh rỗi lại trêu chó mèo, trồng hoa cỏ.

“Từ hôm nay trở đi, cô tới phụ trách việc ăn uống sinh hoạt hằng ngày của tôi, mà bây giờ tôi đói rồi…”

“Tiền bối ông muốn ăn gì?”

“Cô đoán xem? Đoán trúng tôi ăn hết toàn bộ… Đoán không trúng thì cô làm lại cho đến khi tôi hài lòng mới thôi.” Ông lão ngồi trên ghế trúc mỉm cười.

Đường Ninh liếc nhìn ông lão một cái, ngoan ngoãn gật đầu theo: “Xin chờ một chút…”

Ông cụ nhà họ Mặc nhìn thấy Đường Ninh rời đi, hừ nhẹ một cái, hôm qua cùng cháu trai của ông ta ung dung tự tại đúng không? Hôm nay liền cô một bài học. Khẩu vị của ông lão có thể xem là đáng được chú ý nhát nhà họ Mặc, phải làm ra các món ngon trên núi dưới biển gì cũng phải xem ông ta có thích hay không, cô gái này có thể bắt chẹt được dạ dày của ông ta thì ông ta ngược lại có thể để cho cô ấy thoải mái vài ngày, xem như cô ấy có trái tìm tinh tế.

Đường Ninh tới đây là để diễn phim, nhưng bây giờ cô ấy lại bị buộc phải giặt quần áo nấu cơm cho ông lão, nhưng dường như cô ấy không cảm thấy oan ức, ngược lại có chút… thích thú?

Nửa giờ sau, ba món ăn tinh xảo đã được này trên bàn, ông lão vừa nhìn thấy rau xanh đậu phụ, lập tức bất mãn: “Cô cho rằng tôi là cừu sao?”

“Ngài có thể thử trước.” Đường Ninh đưa bát đũa lên, khiêm tốn nói.

Ông lão cầm lấy đôi đũa, rất không tình nguyện gắp rau xanh lên, chỉ một miếng, mùi vị kia khiến cho ông ta tinh thần chắn động.

Thằng nhóc Mặc Đình này, vẫn là có phúc… Tìm được một người vợ thực sự có thể vào bếp, khác hẳn với những cô gái bề ngoài ngu ngốc diêm dúa lòe loẹt kia.

Nhưng rốt cuộc ông ta vẫn không thể cho Đường Ninh sắc.

mặt tốt, cho nên ông lão trực tiếp ném đũa: “Tôi không ăn nhạt như vậy…”

“Vậy tôi sẽ đi làm lại.” Đường Ninh xoay ngời không chút nghĩ ngợi.

Nhưng khi Đường Ninh quay lại, ông lão đã ăn hơn phân nửa đồ ăn trên bàn, cuối cùng giả vờ ôm mèo, những thứ đó đều cho mèo ăn.

Sau khi tra tấn Đường Ninh gần như cả buổi sáng, ông lão.

lúc này mới yên tĩnh, sau đó đi đến phim trường xem Bạch Thu Sinh cùng những người khác diễn, mà trong lúc này ông lão không ngừng nói với những người xung quanh rằng nêu năm đó cảnh này bị thay đổi ông ta sẽ giải quyết nó như thế nào, mọi người xung quanh nghe nó một cách thích thú, tất nhiên trong đó gồm cả Đường Ninh.

Chỉ là từ nữ chính biến thành trợ lý của người khác, người trên phim trường đều cảm thấy bắt bình thay Đường Ninh, rốt cuộc ông lão này là ai, lai lịch lớn như vậy, ngay cả vợ của ông trùm giới giải trí cũng phải nể mặt ông ta, nhìn qua không phải là ông lão có chút kỹ năng diễn xuất ư?

Bọn họ chưa bao giờ nghe nói về sự tồn tại của người này!

Ông Hắc cái gì chứ, tìm kiếm thông tin về người này trong giới diễn viên ba mươi năm trước cũng không có, rốt cuộc

vì sao lại có thể giày vò Đường Ninh như vậy chứ?

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ý niệm trong đầu muốn đổi Đường Ninh thành Cố Hằng, lại từ tận đáy lòng Bạch Thu Sinh hiện ra…

Nếu ông Hắc này chán ghét Đường Ninh như vậy, vậy là có thể lợi dụng vào đó đúng chứ?

Cho nên anh ta lén đi tìm Duy An: “Đạo diễn Duy, nếu Đường Ninh đi làm trợ lý cho người khác, vậy vai diễn của cô ta phải làm sao?”

“Cô ấy quay vào ban đêm…”

“Nhưng… như vậy thì sẽ làm trì hoãn thời gian nghỉ ngơi của tôi, một hai ngày còn có thể chịu được, về lâu dài thì tôi cũng không chịu nỗi.” Bạch Thu Sinh trả lời.

“Ý của cậu là sao?” Duy An hai mắt hơi nhíu lại, chẳng lẽ Bạch Thu Sinh này còn đang đánh chủ ý của Đường Ninh sao?

“Tôi chỉ hy vọng là anh có thể sắp xếp thỏa đáng…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.