Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm

Chương 346: Lần này là nhằm vào phu nhân




“Đừng sợ, chúng tôi sẽ ở bên giúp cô.” Lâm Thanh nói nhỏ với Đường Ninh.

Đường Ninh quay đầu nhìn Mặc Đình, lại thấy anh cong môi, rõ ràng đang cười, nhưng cô vẫn chưa thể thả lỏng: “Tôi sẽ làm “Đồ nhi ngốc” đến cuối cùng, mọi người không cần lo lắng.”

“Có gì phải lo lắng?” Mặc Đình hỏi ngược lại.

“Nếu là một người mẫu, em có thể kiểm soát tất cả những thay đổi, em biết phải làm gì để có thể khôi phục hình tượng của mình và giúp bản thân hoàn thiện hơn, nhưng là một diễn viên … em vẫn còn rất lạ lẫm.”

“Kỹ năng diễn xuất của cô, cộng với khả năng quan hệ công chúng của Mặc Tổng, sớm muộn gì giải cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cũng sẽ nằm trong tay cô.” Lâm Thanh không ngần ngại khen ngợi Đường Ninh.

Bởi vì trong vòng tròn này, một số người không có tài năng còn không chăm chỉ, và đa số những người không có thiên phú nhưng lại vô cùng nỗ lực. Những người như Đường Ninh vừa tài năng vừa chăm chỉ thực sự rất hiếm.

“Tôi chỉ muốn diễn” Đồ nhi ngốc” thật tốt. Những thứ khác, tôi không nghĩ xa đến như vậy …” Đường Ninh nói hết những suy nghĩ trong lòng.

“Cô không cần phải nghĩ xa, người đàn ông đứng sau sẽ tính toán con đường tương lai cho cô.”

Tuy nhiên, khoảng thời gian này không thể ngăn bên ngoài đánh giá cô như thế này: không kỹ năng diễn xuất!

Nhìn thấy năm chữ này, Đường Ninh liền nhớ tới Mặc Vũ Nhu, cô cũng từng làm như vậy khi ở trào lưu phương Đông, khiến Mặc Vũ Nhu không được nhắc tới trong cuộc thi đó.

Nhưng không ngờ sớm như vậy, đến lượt cô bị gọi là không kỹ năng diễn xuất!

Không kỹ năng diễn xuất…

Người hâm mộ bên ngoài đã không ngừng tranh cãi, thậm chí còn khởi xướng một bộ phận nhỏ tẩy chay phim, nhưng toàn bộ đoàn phim đều biết Đường Ninh không phải là không có kỹ năng diễn xuất như trong mắt những người hâm mộ đó. Ngược lại, kỹ năng diễn xuất của cô rất đáng kinh ngạc.

“Hừ, đợi phim được công chiếu, mấy người đó mới biết vả mặt!”

“Nhưng nếu tiếp tục tẩy chay như thế này, thì còn ai muốn xem bộ phim này nữa?”

“Mong Hải Thụy nhanh chóng giải quyết đừng để một bộ phim hay như vậy phải chết lặng …”

Thậm chí, có một đạo diễn còn đăng tải ý kiến của mình trên các trang mạng xã hội, cho rằng bao nhiêu diễn viên chuyên nghiệp tâm huyết trong giới này chỉ có thể phí hoài tuổi trẻ vì không kiếm được tài nguyên tốt, còn bao nhiêu người không biết diễn mà lại chiếm ưu thế, bối cảnh tốt nhất, đang kéo sự nghiệp điện ảnh đi xuống …

Người mà trước nay chưa từng đóng phim trong lời của ông ấy, thực ra là đang ám chỉ Đường Ninh.

“Lần này là nhằm vào phu nhân.”

“Bên trên hình như cũng rất coi trọng, và các phương tiện truyền thông chính thức đều đưa ra tuyên bố, nói rằng các diễn viên xứng đáng được đãi ngộ và tôn trọng.”

Trên thực tế là đang nói với tất mọi người dưới hình thức trá hình rằng nên thay người, nếu không sẽ rất khó để vượt qua cuộc xét duyệt.

“Vai diễn của Đường Ninh trong “Đồ nhi ngốc” sắp hoàn thành rồi. Tôi đã sắp xếp để cô ấy đi thử vai.” Ánh mắt của Mặc Đình liếc nhìn kịch bản “Tiếng súng” trên người: “Hãy sắp xếp một nghệ danh cho Đường Ninh để đăng ký tham gia thử vai đoàn phim “Tiếng súng”.

“Tiếng súng” không phải là phim của đạo diễn đã tuyên bố sao?”

*Tôi chính là muốn ông ta xem Đường Ninh diễn xuất, để ông ta có thể nhìn rõ.” Ánh mắt Mặc Đình mang theo ánh sáng sắc bén.

“Vậy nêu phu nhân vượt qua buổi thử vai thì sao?”

Mặc Đình đứng dậy khỏi ghế làm việc, sau đó đi tới trước cửa số sát đất, nhàn nhạt nói: “Đây chẳng qua là biện pháp chứng minh vợ tôi. Phim của ông ta… Nói thật, tôi còn chướng mắt.

Tốt hơn hết ông ta đừng quay lại cầu xin tôi.”

“Tôi sẽ đi làm ngay!”

Trong mắt Lục Triệt lộ ra một tia hưng phần.

Quả nhiên, Mặc Đình vẫn là Mặc Đình, vẫn đen tối và nham hiểm như vậy, nếu đạo diễn kia không ưa Đường Ninh của chúng ta, vậy thì … để Đường Ninh đi thử phim của ông ta để ông ta tận mắt xem Đường Ninh có tài diễn xuất hay không.

Đây có lẽ là phương thức vả mặt sung sướng nhất?

Nhiều cặp mắt, nhiều giám khảo như vậy, chỉ cần Đường Ninh nhận được sự công nhận, cái tát đó sẽ rơi thẳng vào mặt người kia.

Không chỉ vậy, tin đồn Đường Ninh không có kỹ năng diễn xuất cũng có thể tự sụp đỗ.

Chạng vạng tối, Lục Triệt đưa cho Đường Ninh một đoạn kịch bản “Tiếng súng” đồng thời nói với Đường Ninh cách của Mặc Đình: “Phu nhân, có một xạ thủ nữ trong Tiếng súng. Nếu cô bằng lòng thử, thì sau khi quay phim tổng giám đốc sẽ kêu người dạy cô cách bắn súng.”

Quả nhiên là đế vương phúc hắc vạn năm, hoàn toàn biết sở thích của cô ấy.

“Được.” Đường Ninh gật đầu. Loại hung ác lạnh lùng thực là điều cô ấy thích thú.

“Về phần chiến đầu thì sao?”

“E hèm … Tổng giám đốc nói anh ấy có thể tự mình dạy cô.”

Lục Triệt không tự nhiên gãi cổ, nhẹ giọng trả lời Đường Ninh: “Thật ra tổng giám đốc, đánh nhau rất lợi hại. Tôi đã từng tháy, là từ học viện ra đấy!”

Đường Ninh cúi đầu cười, “Tôi không lo lắng chuyện này.”

“Vậy phu nhân, cô hãy lấy một nghệ danh.”

“Diệc Chân đi, Đường Diệc Chân, thật thật giả giả…” Đường Ninh thản nhiên quyết định, thực ra trong lòng cô biết rất rõ Mặc Đình chỉ là muốn cô chứng minh khả năng diễn xuất của mình, chứ không phải thật sự muốn cô đi đóng “Tiếng súng”.

Nhưng dù vậy, Đường Ninh vẫn đọc kịch bản rất nghiêm túc.

Không chỉ vậy, Đường Ninh còn rất mong chờ Mặc Đình dạy cô đánh nhau…

Điều quan trọng nhất là lần này cô nhất định phải vả mặt đạo diễn nào đó, nếu không, tình hình “Đồ nhi ngốc” vẫn không khá lên. Đây là cơ hội rất quan trọng.

Thật ra thì cô cũng muốn lấy một món quà làm tân hôn!

“Được, vậy tôi sẽ thu xếp việc đăng ký và thử vai. Cô chuẩn bị thật tốt, thời gian không có mấy ngày, rất gấp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.