Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm

Chương 325: Hồ Ly tinh




Mười giờ tối, phòng làm việc của tổng giám đốc Hải Thụy vẫn sáng đèn.

Mặc dù Phương Dục đã kết hôn nhưng sau khi nghe nói Hải Thụy gặp biến, anh ta và Hoắc Thanh Thanh đã trở về Thịnh Kinh ngay sau khi đám cưới kết thúc, quả nhiên vừa đến Hải Thụy đã thây Mặc Đình vẫn chưa tan làm về nhà.

Mặc Đình ngắng đầu nhìn Phương Dục xuất hiện, giọng nói vẫn trầm thấp: “Anh trở về làm gì?”

“Ạc…” Nhìn bộ dạng của Mặc Đình không có vẻ gì là lo lắng. Vì vậy, Phương Dục chỉ sờ trán không có cách giải quyết: “Tôi nghĩ vấn đề vẫn còn hơi lắt léo… nhưng nhìn anh, có vẻ như anh không lo lắng lắm, nếu đã có cách giải quyết thì tại sao không trở về nhà?”

“Trông tôi có vẻ rất lo lắng sao?” Mặc Đình hỏi ngược lại Phương Dục.

Qua ánh mắt của Mặc Đình, Phương Dục cuối cùng cũng hiểu được, chẳng qua là giả bộ lo lắng, sau đó yêu cầu ban giám đốc gấp rút tổ chức cuộc họp khẩn cấp, loại cơ hội để dọn dẹp trách nhiệm như thế này không nhiều, vì đã tự dâng tới cửa rồi, nhất định phải nắm láy.

“Còn biện pháp đối phó?”

“Gậy ông đập lưng ông!” Mặc Đình trả lời ngắn gọn câu hỏi của Phương Dục.

ì Ễ Chính vì vậy, cư dân mạng cứ nghĩ Hải Thụy sẽ trực tiêp xin lỗi và nhận trách nhiệm chứ chưa hề nghĩ đến việc Hải Thụy phải chịu trách nhiệm gì vì kiểu đánh nhau giữa các fan như thế này?

Cư dân mạng còn tưởng rằng Đường Ninh sẽ đứng ra nhận lỗi và điều chỉnh bầu không khí gay gắt, nhưng sự thật là chuyện này không liên quan gì đến Đường Ninh, người đại diện Mặc không nói, cô cũng không cần ra mặt, vốn dĩ fan của Đường Ninh cũng vô tội.

Cô thực sự muốn đứng ra, thừa nhận rằng đó là lỗi của người hâm mộ của cô ấy.

Vì vậy, tin tức quan hệ công khai của Hải Thụy lộ ra trong một đêm, chỉ bằng một câu…

Đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ can thiệp điều tra, cần phải làm rõ mọi chuyện rồi xem xét hậu quả, đúng sai rồi sẽ làm mọi thủ tục pháp lý.

Ngay sau khi bản thảo này được công bó, fan hâm mộ của Nhạc San San đã lập tức phản đối, cho rằng chân tướng sự việc đã đủ sáng tỏ, còn Hải Thụy chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm.

Một số người cho rằng cách làm của Hải Thụy không sai, fan hâm mộ của Nhạc San San bị thương cũng không sai, tuy nhiên fan hâm mộ của Đường Ninh cũng không dễ chịu, đánh nhau vốn là lỗi của cả hai bên, việc yêu cầu người khác đơn phương xin lỗi là không công bằng, phương pháp thích hợp nhất là báo cảnh sát.

; Nhưng chỉ những người thân thiết với Mặc Đình mới biết rằng, ở mức độ lớn nhất, hành động của anh chỉ để trì hoãn thời gian.

Mọi thứ cứ để luật pháp giải quyết…

Cũng là lá chắn quan hệ công chúng tốt nhát.

Bất cứ khi nào có người quan tâm đến vấn đề này rồi hỏi thăm thì đều có thể bịt miệng bằng một câu chuyển giao pháp luật.

Bằng cách này, Mặc Đình đã hoàn toàn kiểm soát được tình hình.

Tất nhiên, Mặc Đình luôn hành động mạnh mẽ, hoạt bát, nhưng lần này lại dịu dàng lạ thường, trong mắt quản lý cấp cao của Hải Thụy, quan hệ công chúng của anh chỉ có thể coi là vừa vặn, không tính là hoàn hảo, vì vậy, ngay ngày hôm sau, hơn 30% cổ đông của Hải Thụy đã yêu cầu thành lập hội đồng quản trị lâm thời.

Trên thực tế, từ khi thành lập Hải Thụy đến nay đã xảy ra quá nhiều sự việc quá nghiêm trọng, chuyện vặt vãnh thế này cổ đông cũng không chịu trách nhiệm, nhưng J-KING châm ngòi cũng không phải ngày một ngày hai, cộng thêm gần đây Mặc Đình đã đưa ra quá nhiều trường hợp đặc biệt cho Đường Ninh, điều này khiến các cỗ đông nghỉ ngờ rằng Mặc Đình thực sự thấy sắc mờ mát, làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Hải Thụy.

Trước khi Mặc Đình đi ra ngoài, Đường Ninh đang đứng trước ì gương thay anh chỉnh lý quần áo, ánh mắt cô thoáng lộ ra một chút lo lắng.

Mặc Đình thuận thế nắm lấy cổ tay phải của cô, hôn lên môi cô: “Đang lo lắng cái gì?”

“Hôm nay hội đồng quản trị…”

“Chuyện này cũng làm em lo lắng sao?” Mặc Đình đặt tay Đường Ninh xuống, thay vào đó vòng tay qua eo cô: “Em không nghĩ anh đang tận hưởng thú vui mèo vờn chuột sao?”

Đường Ninh dựa vào trong vòng tay của Mặc Đình, mặc dù biết khả năng lập chiến lược của anh, nhưng lo lắng những chuyện như vậy cũng là bản năng.

“Lúc trước anh nói nếu em cần anh thì anh sẽ đứng ra.”

“Bây giờ hỏi cái này còn quan trọng sao?” Đường Ninh ngắng đầu hỏi: “Em chuẩn bị xong rồi…”

Mặc Đình đưa tay vuốt mái tóc đen của Đường Ninh, tuy rằng không đành lòng nhưng vẫn nghiêm nghị nói: “Anh sẽ mở đường cho em, đừng lo lắng.”

Hai vợ chồng tâm đầu ý hợp, cho nên nhất thời Mặc Đình không cần nói quá nhiều, chỉ cần anh làm chuyện gì, Đường Ninh đều hiểu rõ, tất cả những gì Đường Ninh làm là tạo điều kiện cho Mặc Đình chống trả.

“Những người hâm mộ đều đang làm từ thiện, bọn họ đã thiết lập một trang web từ thiện đặc biệt để quyên góp.”

– “Em đã hướng dẫn rất tốt.”

Đường Ninh mỉm cười, biết Mặc Đình đã hiểu được ý đồ của mình, cô không nói nữa, tách ra khỏi vòng tay của Mặc Đình: “Đi nhanh đi, hội đồng quản trị sắp bắt đầu rồi.”

Về phương diện xấu bụng này, vợ chồng hai người luôn nhát trí đến kinh ngạc.

Chỉ cần chờ đợi kịch vui tiếp theo.

Mười giờ sáng, phòng họp Hải Thụy.

Trước khi Mặc Đình bước vào phòng họp, các cỗ đông cũ đã bày tỏ sự không hài lòng với cách xử lý vụ đánh fan. Hải Thụy nổi tiếng trong ngành nhiều năm như vậy, chưa từng có tin tức quan hệ công chúng nào có vẻ trốn tránh trách nhiệm, nhưng vì liên quan đến Đường Ninh, cách xử lý của Mặc Đình lại mềm mỏng nhất trong lịch sử.

“Đường đường là tổng giám đốc, việc đi làm người đại diện độc quyền của một người mẫu đã gây bàn tán rất nhiều rồi. Bây giờ còn không thèm quan tâm đến danh tiếng của Hải Thụy chỉ vì Đường Ninh sao?” Một cổ đông nói.

“Chẳng lẽ các người không nhận ra rằng những thay đổi gần đây của Mặc Đình có hơi lớn sao?” Cổ đông thứ hai vỗ tay lên bàn.

“Chuyện này cứ tiếp tục như vậy, nều Đường Ninh muốn Hải Thụy thì có phải Mặc Đình cũng dâng lên cho luôn không?

Đúng là một con hồ ly tinh…”

“Tôi đã tổng hợp một số tài liệu ở đây, tất cả đều là bằng chứng cho thấy Mặc Đình đã sử dụng chức vụ tổng giám đốc để giúp đỡ Đường Ninh.” Người đưa tài liệu ra là cha của J-KING, giám đốc Tẳằng.

Trước đó Lục Triệt đã gọi cho ông ta, nhưng ông ta đã từ chối Lục Triệt vì lí do anh ta không ở trong nước nhưng trên thực tế, ông ta đã từ chối Mặc Đình.

Một nhóm giám đốc lần lượt nhận được tài liệu, sau khi xem xong, tất cả đều trông rất sốc.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao?”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Hải Thụy cũng xong đời.”

“Cái gì xong đời?” Giọng nói trầm thấp của Mặc Đình đột nhiên vang lên từ cửa phòng họp. Sau đó, một nhóm giám đốc sắc mặt khó coi lấy lại thông tin, ngoảnh mặt về phía khác làm ngơ.

Mặc Đình nở một nụ cười lạnh, trực tiếp ngồi xuống vị trí tổng giám đốc, mà tầm mắt lại rơi vào tài liệu trong tay mọi người: “Đề tôi xem?”

Một trong hai giám đốc sửng sót, nhưng vẫn đẩy tài liệu tới.

Mặc Đình lật xem, sau đó ném tài liệu đi: “Sao vậy? Muốn lấy cớ này để bắt tôi phải chịu trách nhiệm?”

“Mặc Đình, anh có nên giải thích cho mọi người hiểu hay không…”

“Tôi cần giải thích cái gì?” Mặc Đình hỏi ngược lại, sau đó chuyển ánh mắt sắc bén về phía giám đốc Tẳng, tiếp tục nói: “Yêu cầu tôi giải thích hợp lý thì được, nhưng… trước đó, tôi phải hỏi trước, J-KING, con trai của giám đốc Tằng, người tự biên tự diễn vở kịch này, anh ta muốn làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.