Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm

Chương 269: Thế sao anh không đi cứu vớt Trái Đất luôn đi?




“Đường Ninh có qua được hay không cũng không đến lượt cô quản, tự lo cho bản thân trước đi.” Nói xong, Phương Dục quay người rời đi, nhưng vừa đến cửa lại quay đầu lại nói: “Phóng viên truyền thông đã dụ đi giúp cô rồi, cô muốn rời khỏi thì tốt nhất là tranh thủ lúc này đi.”

Chân Mạn Ny nhìn Phương Dục, bỗng nhiên bật cười: “Anh cũng thích mông và ngực tôi, muốn dùng quy tắc ngầm với tôi sao?”

Phương Dục nghe thấy liền khit mũi coi thường: “Cô đang nằm mơ à?”

Chân Mạn Ny nở một nụ cười tự giễu, chống đỡ thân thể muốn xuống giường: “Phương Dục, CICI, tôi cũng không cần, tôi chỉ có một yêu cầu, đưa tôi về nhà.”

Quen biết sáu năm, cho dù gặp nhau không nhiều, nhưng cũng không cần thiết phải làm dứt khoát quyết liệt như thế.

Phương Dục suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu: “Thay quần áo đi.”

Chân Mạn Ny nhanh chóng ngụy trang bản thân, dưới sự bảo vệ của Phương Dục, thuận lợi rời khỏi bệnh viện. Chỉ là sau khi Phương Dục đưa cô ta về đến nhà, lại phát hiện trong nhà của Chân Mạn Ny vô cùng hỗn loạn, mà tất cả những thứ đáng giá đều bị mang đi. Không cần phải nói, người này chắc chắn là Hạ Lâm.

Chỉ có Hạ Lâm mới có chìa khóa căn hộ của Châu Mạn Ny.

Trong nháy mắt này, Chân Mạn Ny cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là mất hét tất cả, cho nên cô ta sụp đỗ ngồi xổm trên mặt đất.

Phương Dục nỗi lòng thương tiếc, đưa tay ra kéo cô ta một cái, nhưng một hành động như thế lại bị máy ảnh của phóng viên nấp ở tòa cao ốc đối diện chụp được.

Rất nhanh sau đó, trên mạng tuôn ra một tin tức tổng thanh tra nghệ sĩ Phương Dục của Hải Thụy, trước có Hoắc Thanh Thanh, sau có Chân Mạn Ny, chỉ cần ngồi hưởng thụ!

Còn quá đáng hơn là bọn họ còn chỉ rõ Phương Dục sử dụng quy tắc ngầm với nghệ sĩ, ra tay giúp đỡ người mẫu gặp khó khăn, nhưng thật ra lại dính dáng đến giao dịch thể xác.

Nhưng bắt kể thế nào, bức ảnh Phương Dục kéo Chân Mạn Ny là ảnh thật.

Khi Đường Ninh nhìn thấy tin tức giải trí này, cô đang ở căn hộ của Hoắc Thanh Thanh, ảnh chụp Phương Dục lôi kéo Chân Mạn Ny bị phóng to ra toàn bộ màn hình, khiến Đường Ninh theo bản năng nhìn về phía Hoắc Thanh Thanh.

Hoắc Thanh Thanh không nói gì, chỉ tắt TV đi, bởi vì quá ồn!

“Thanh Thanh, Phương Dục không phải là loại người như thế.”

“Anh ta là loại người như thế nào có liên quan gì tới tôi?” Hoắc Thanh Thanh rất kỳ quái hỏi Đường Ninh: “Không phải cô nghĩ tôi và anh ta là một đôi đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, chuyện này là không có khả năng, chưa nói đến việc tôi sẽ không làm mẹ ké, coi như tôi có thể làm, thì chỉ bằng hành động ngày hôm nay của Phương Dục, tôi cũng đã kéo anh ta vào danh sách đen rồi.”

“Nói không chừng là cô đã hiểu lầm anh ấy rồi?”

“Làm sao có chuyện hiểu lầm được, lúc đó bọn họ đang ở cùng nhau mà? Không lẽ là phóng viên vu oan?” Hoắc Thanh Thanh nhướn mày, đặt điều khiển từ xa xuống: “Đường Ninh, không phải ai cũng giống như Mặc Tổng. Trước khi cô gặp được Mặc tổng không phải cũng đã gặp phải trai đểu sao? Tôi đã bị tổn thương một lần rồi…”

“Không thể nào để bản thân bị tổn thương thêm một lần nữa, tôi không phải người ngu!”

“Tôi chỉ nói một chút mà thôi, cô kích động như thế làm gì?”

Đường Ninh thấy Hoắc Thanh Thanh phản ứng kịch liệt như thế, thật ra cô luôn có cảm giác cô ấy đang giấu đầu lòi đuôi.

Có một số việc, càng muốn che giấu thì càng sớm bị lộ.

Hoắc Thanh Thanh thấy Đường Ninh không tin, bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó nghiêm túc trả lời: “Đã nói đến mức này, vậy tôi cũng nói thẳng với cô những lời trong lòng. Người phụ nữ như tôi, công chúng cũng biết tôi đã sảy thai ba lần, đều vì một tên cặn bã, còn bị bạo lực gia đình gần mười năm, nói thật, sẽ không có người đàn ông nào chấp nhận tôi.”

“Nhưng cho dù trong lòng tôi biết rõ điều này, tôi cũng tuyệt đối không chấp nhận.” Hoắc Thanh Thanh cúi đầu nhìn thảm trải sàn, nói: “Phương Dục tốt thật, nhưng đối với bất cứ ai anh ta cũng rất tốt, tôi biết anh ta không có ý với Chân Mạn Ny, nhưng tôi không thích người đàn ông giống như Cha Thánh thế kia, giống như ai cũng cần anh ta đi cứu vớt, ai cũng cần anh ta đến an ủi.”

“Cho nên Đường Ninh à, tôi tình nguyện đi tìm một người đàn ông Pháp, hoặc Đức, chịu trách nhiệm và lo cho gia đình.”

Đường Ninh nghe Hoắc Thanh Thanh nói xong, nghĩ đến việc cô ấy nói mình bị sảy thai ba lần, đều vì một người đàn ông, trong lòng không khỏi đau lòng.

Là do Hoắc Thanh Thanh sai sao?

Thế nhưng Đường Ninh cũng hiểu rõ, chuyện này chắc chắn sẽ luôn chôn chặt trong lòng Hoắc Thanh Thanh, sẽ luôn khiến cô ấy sinh ra cảm giác tự ti.

“Được rồi, chúng ta không nhắc đến Phương Dục nữa, ngày mười tám tôi muốn đi Pháp, cô có muốn đi cùng giải sầu không?”

“Người đại diện Mặc nhà cô cũng đi phải không? Tôi không muốn!” Hoắc Thanh Thanh lập tức từ chối.

Hoắc Thanh Thanh cứ thế quyết án tử hình cho Phương Dục ở trong lòng, nghĩ lại cũng đáng tiếc, nhưng có vài người, như thế chính là duyên phận, cưỡng ép cũng vô ích.

Đường Ninh âm thầm nghĩ, lại bị tiếng chuông điện thoại Mặc Đình gọi tới kéo về thực tế. Vì không muốn Hoắc Thanh Thanh bị kích thích, Đường Ninh cầm điện thoại đi ra phòng khách.

Lúc trở lại phòng ngủ, Hoắc Thanh Thanh xua tay với Đường Ninh: “Là Mặc tổng hả? Mới ra ngoài được bao lâu đâu? Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào dính vợ đến thé!”

“Là vì có công việc.” Đường Ninh giải thích.

“Đi đi, đi mau đi… Tôi muốn nghỉ ngoi.”

Đường Ninh bất đắc dĩ nhìn Hoắc Thanh Thanh một chút rồi quay người rời khỏi căn hộ của Hoắc Thanh Thanh.

Xe của Mặc Đình đã dừng ở dưới lầu, thấy Đường Ninh xuống lầu, anh lập tức thay Đường Ninh mở cửa xe.

Hoắc Thanh Thanh đứng ở cửa sổ nhìn động tác của hai người, trong lòng nói không hâm mộ là không đúng, nhưng mà… tương lai của cô ấy ở đâu?

Suy nghĩ nửa ngày, Hoắc Thanh Thanh lấy điện thoại di động ra, gọi cho bạn học cũ một cú điện thoại, nói rằng cô ấy đồng ý đi xem mắt, bởi vì cô ấy cũng cần một tình yêu.

Giải trí Hải Thụy, ba giờ chiều.

Sau khi Lục Triệt làm việc xong, trên đường đụng phải Phương Dục, nhịn không được bắt lấy cánh tay của anh ấy hỏi: “Chuyện của anh và Chân Mạn Ny rốt cuộc là như thế nào? Hoắc Thanh Thanh làm sao bây giờ?”

“Cái gì mà Hoắc Thanh Thanh làm sao bây giờ? Tôi và cô ấy đâu có quan hệ gì?” Phương Dục cảm thấy khó hiểu hỏi lại.

“Anh không thích người ta, tại sao trước đó còn chịu bị đông cứng ở ngoài trời tận năm tiếng, còn làm cho mình bị cảm?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Phương Dục không nhịn được giật giật mí mắt: “Tôi chỉ là nổi lòng thương tiếc mà thôi.”

“Vậy anh đối với Chân Mạn Ny cũng thế sao?”

sử “Thế sao anh không đi cứu vớt Trái Đất luôn đi?” Lục Triệt lườm anh ấy một cái, vốn dĩ muốn đi, thế nhưng lúc đi ngang qua chỗ rẽ của công ty bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng của Hạ Lâm: “Người phụ nữ kia còn đến đây để làm gì?”

Phương Dục nhìn theo ánh mắt của Lục Triệt, nhìn thấy Hạ Lâm sau đó vỗ vỗ bả vai Lục Triệt: “Cậu cứ bận đi, tôi đi xử lí một chút chuyện nhỏ.”

Lục Triệt quay người rời đi, mà Phương Dục cũng đi theo hướng của Hạ Lâm, người này dám cướp sạch tất cả mọi thứ trong nhà Chân Mạn Ny mà bây giờ còn dám xuất hiện ở đây.

Nhưng mà không biết vì cái gì, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến câu hỏi của Lục Triệt, và ba chữ Hoắc Thanh Thanh.

Anh ấy… có phải thật sự không nên quản nhiều chuyện như thế, tinh thần chính nghĩa quá dư thừa hay không?

Nghĩ đến chuyện này, anh ta liền không tự chủ được mà dừng bước.

Tổng thanh tra nghệ sĩ, đã quen với việc lo cho công tác quan hệ công chúng của nghệ sĩ, sự khéo léo anh bày ra trước mặt truyền thông chỉ là bởi vì phản xạ có điều kiện trong công việc.

Chưa từng… có suy nghĩ khác.

Chỉ một lần duy nhất anh ta xúc động, chính là… đứng năm tiếng trước cửa của một đại nhân vật nào đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.