Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm

Chương 239: Lòng can đảm có lẽ bị dọa đến vỡ vụn rồi! (cầu nguyệt phiếu)




Giới truyền thông tập trung về phía Mặc Đình, chắn kín giữa Mặc Đình và Đường Ninh.

Tuy cầm micro cho Mặc Đình nhưng những câu hỏi có thể hỏi gần như toàn bộ đều biến thành một câu, đó chính là: “Mặc Tổng, ngài nói mấy câu đi.”

Nói mấy câu? Nói mấy câu nào?

Mặc Đình bị phóng viên báo chí vây quanh, và chỉ cách Đường Ninh có mấy bước, nhìn thấy Đường Ninh vịn eo trong tiềm thức, đôi mắt anh bỗng chốc lạnh lùng, trong miệng chỉ có hai từ rát lạnh lùng và cứng nhắc: “Tránh ral”

Phóng viên đứng gần nhất Mặc Đình sau khi nghe thấy hai từ lạnh băng này bị dọa đến nổi liên tục lùi về sau mấy bước.

Căn bản không dám vây quanh nữa, ngay cả thở mạnh cũng không dám…

Không chỉ như vậy, phóng viên còn xôn xao nhường một lối đi để Mặc Đình có thể trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Đường Ninh.

Đường Ninh có chút căng thẳng, sợ Mặc Đình nhìn ra cô không khỏe, nhưng sao cô có thể tránh được đôi mắt của Mặc Đình?

Ai Mặc Đình cũng không để ý, ai cũng không quan tâm, trực tiếp đi đến trước mặt Đường Ninh, dìu đỡ vai cô gần như dán sát vào người cô, sau đó nghiêng người mở chiếc áo sơ mi màu đen của cô…

Đường Ninh có chút không khỏe, thế nhưng mọi người đều nhìn thấy rất rõ vết máu đỏ trên eo của Đường Ninh…cô cũng không phải là không bị thương mà cô là đang cố gắng chống chịu.

Mặc Đình không nhìn Đường Ninh nữa, anh đứng thẳng người dậy quay mặt đối diện với phóng viên báo chí: “Muốn biết gì?

Bây giờ hỏi!”

Phóng viên giải trí rõ ràng là có được cơ hội đề ra câu hỏi, thế nhưng…lại không có người nào dám thực sự đứng trước mặt hỏi Mặc Đình, bởi vì anh ấy vừa mới nói ra câu này, so với hai chữ nói ra lúc nãy càng khiến cho người ta kinh hoàng khiếp SỢ.

Mặc Đình nhìn xung quanh tứ phía, sau đó lại liếc nhìn Tần Ngữ một cái:”Các người không có câu hỏi, nhưng ngược lại câu hỏi của tôi lại rất nhiều, chủ mưu làm cho Đường Ninh té ngã tối hôm nay là ai, tôi cho cô ta thời gian 1 ngày, tự mình đứng ra nói rõ, nếu không, tôi sẽ khiến cho cả nhà cô ta đều phải khó chịu, chỉ có 1 ngày thôi, không thêm không bớt!”

Cùng lúc nói xong câu nói này, Mặc Đình tiếp tục nói với giới truyền thông bằng giọng nói lạnh lùng: “Không có câu hỏi gì nữa rồi đúng chứ? Vậy thì sau này cũng đừng đến hỏi nữa…”

Đường Ninh đứng phía sau lưng, nhẫn nại chịu đựng đến nỗi sắc mặt tái xanh, điểm nhỏ nhặt này rất nhiều người không chú ý thấy, nhưng từ đầu chí cuối cô cũng không giấu nổi Mặc Đình.

“Còn nữa những phóng viên đang cầm bằng chứng đợi phơi bày Đường Ninh, Mặc Đình tôi đang đợi các người, nhớ lấy, tôi là người đại diện của Đường Ninh.” Câu nói vừa dứt, Mặc Đình cuối cùng cũng quay người lại, ôm lấy Đường Ninh, bước nhanh ra khỏi tầm mắt của phóng viên, còn nhóm phóng viên này, bao gồm cả phóng viên giải trí của văn phòng làm việc Hoa Vinh vừa mới bị kinh sợ đến nồi không nói thành lời kia, bởi vì bọn họ không có sự can đảm đó.

Đi gây chiến với Mặc Đình!

Hoắc Thanh Thanh luôn nhìn vào Tần Ngữ, bây giờ mới cúi đầu liếc nhìn thấy sắc mặt của Tần Ngữ nhọt nhạt giống như một tờ giấy vẽ vậy…

Bởi vì Mặc Đình vừa mới nói rồi, thời gian một ngày tự mình đứng ra thừa nhận chuyện đã xảy ra, nếu không, cả nhà đều không được yên ổn!

Hoắc Thanh Thanh thấy Tần Ngữ thát thần, thử thả đôi tay của mình ra, không ngờ rằng Tần Ngữ trực tiếp té ngã xuống đất, ánh mắt vô cùng đò đẫn.

Lòng can đảm có lẽ cũng bị dọa sợ đến vỡ nát rồi!

Hoắc Thanh Thanh bật cười, lúc này mới cùng chị Long bước lên xe chuyên dụng của mình.

Chính là đợi xem, ngày mai Tần Ngữ có tự giác hay không.

Thật là thú vị!

Mặt khác, Đường Ninh dù là đứng hay ngồi trong lòng Mặc Đình, cô đều cảm thấy không đau, duy nhát chỉ khi bị Mặc Đình ôm và bề lên…cô đau đến mức đau lòng.

Đường Ninh không kìm nỗi đến cả rơi cả nước mắt, Mặc Đình lúc này mới đặt cô ngang giữa xe chuyên dụng, sau đó trực tiếp đi thẳng đến bệnh viện.

Trên đường đi, Mặc Đình hối thúc Lục Triết: “Lái nhanh một chút.”

Đường Ninh muốn nói chuyện, nhưng thật ra cô không thể lấy nổi sức lực gì để nói, khó khăn lắm mới đến bệnh viện, Đường Ninh nằm trên băng ca, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, hôn mê bất tỉnh nhân sự.

Lúc tỉnh lại, cô đã nằm trên giường bệnh, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, đồng thời cũng rất u ám.

Đường Ninh muốn chống ngồi dậy, nhưng phát hiện eo mình tạm thời được cố định lại, căn bản không cách nào tự mình hoạt động được.

Mặc Đình vốn đứng bên cửa số, khi nhìn thấy Đường Ninh tỉnh dậy, anh liền bước đến trước mặt cô, ấn cô xuống giường: “Đừng động đậy…”

Đường Ninh ngoan ngoãn nằm xuống, tựa vào đầu giường, nghỉ hoặc nhìn Mặc Đình.

Mặc Đình cúi đầu, không nói lời nào, nhưng sững sờ một chút anh mới ngẳắng đầu lên, tuy đã đè nén đi cơn phẫn nộ rồi nhưng cũng không khó để nghe ra cơn lửa tức giận của anh: “Em có thể nào …gặp loại chuyện như thế này đừng nhẫn nhịn chịu đựng có được không?”

Đây là lần đầu tiên Mặc Đình dùng ngữ khí này để nói chuyện với Đường Ninh kể từ khi hai người kết hôn, tức giận…

Là cơn lửa tức giận thật sự…

Đường Ninh không nói gì, khóe miệng khẽ động, cuối cùng cũng không giải thích gì, từ từ nằm xuống quay lưng lại với Mặc Đình.

“Em có biết, em như thế anh đau lòng biết bao không?”

Câu nói này, Mặc Đình là nói sau lưng của Đường Ninh, giọng nói nhẹ đi rất nhiều, mang theo ấm ức.

Đường Ninh vẫn không cử động, nhưng Mặc Đình lại ngồi bên giường, đưa tay ôm vòng lấy người Đường Ninh.

Đường Ninh thuận thế ôm lấy cánh tay Mặc Đình, sững sờ một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Em không phải muốn nguôi ngoai mọi chuyện, em cũng không phải là muốn buông tha cho hung thủ, em không có độ lượng như thế, em không muốn quan tâm đến sống chết của người khác, em chỉ…lo anh sẽ lo lắng, trước kia em chỉ bị trầy xước ngoài da chút xíu, anh đã đau lòng rất lâu rồi, vậy nếu em…bị đưa đến bệnh viện giống thế này, anh…

phải khó chịu đến mức nào chứ?”

“Em muốn chịu đựng, ít nhất sau khi về nhà mới từ từ nói với anh.”

Mặc Đình không nói gì thêm nữa, nằm xuống ôm Đường Ninh từ phía sau.

Đường Ninh lúc đầu không có cảm xúc gì, thế nhưng bỗng chốc lại khóc thành tiếng: “Vừa rồi anh hung dữ lắm…”

“Anh không phải cố ý đâu.” Mặc Đình lập tức vỗ về người nằm trong lòng mình: “Sau này không dữ với em nữa.”

Đường Ninh khóc một hồi, quay người lại một cách rất khó khăn, cuối cùng nằm trên lồng ngực Mặc Đình, lúc này mới cảm nhận được cảm giác an toàn.

“Eo bị thương rồi, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi nửa tháng, cũng không thể tiếp tục quay phim nữa, công việc phải tạm ngưng.”

“Ừm.” Lần này, Đường Ninh không hiếu thắng nữa, gật đầu đồng ý. Bởi vì cô sợ, cô hiếu thắng một lần, sẽ tạo cho Đường Ninh gánh nặng vô tận: “Nhưng mà em muốn về nhà dưỡng thương.”

“Anh đi hỏi bác sĩ.” Nói xong, Mặc Đình đứng dậy khỏi giường bệnh, để cho Đường Ninh tự nghỉ ngơi, rồi mới để cho chị Long và Hoắc Thanh Thanh vào trong.

*Tội nghiệp quá…” Chị Long trực tiếp nằm lên giường bệnh của Đường Ninh, nghĩ lại cảnh tượng Đường Ninh ngã lăn xuống từ trên sân khấu nghĩ lại vẫn còn có chút sợ hãi, còn Hoắc Thanh Thanh lại ôm lấy cánh tay Đường Ninh, từ trên cao nhìn xuống Đường Ninh.

“Đã nói với cậu rồi, căn bản là giấu không được, có điều…”

Hoắc Thanh Thanh than thở: “Mặc Tổng lần này coi như là động đến cơn lửa thật sự của anh ấy rồi, cậu bị thương, anh ấy cũng muốn toàn bộ giới giải trí khó chịu cùng với cậu…”

“Nghĩ lại cảnh cậu lăn xuống sân khấu, đừng nói là anh ấy, tớ đây bây giờ nghĩ lại còn thấy rùng mình, cứ nghĩ đến là thấy SƠ”

“Tớ không sao rồi!”

“Cậu dưỡng thương cho thật tốt vào, ngày mai còn phải xem kịch hay nữa.” Hoắc Thanh Thanh nháy mắt Đường Ninh: “Hết cách rồi, có người đụng đến tâm can bảo bối của Đại Tổng tài, thì chỉ có thể tự nhận là xui xẻo thôi.”

“Đừng nói lung tung nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi, đem cúp giải thưởng của cậu ẫm về luôn đi.” Đường Ninh nói với Hoắc Thanh Thanh bằng ngữ khí có chút ruồng bỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.