Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm

Chương 197: Trong nhà có một người là thê nô




“Đường Ninh, mặc dù sau này không còn là người đại diện của em nữa, nhưng… khoảng thời gian làm người đại diện của em, thật sự khiến anh cả đời không quên, anh rất vui vẻ và cũng rất may mắn.” Khi đã hoàn toàn rời khỏi Tranh Điền, An Tử Hạo đưa tay về phía Đường Ninh, đồng thời vẫy vẫy ra hiệu cô chạy đến nắm lấy.

Đường Ninh khẽ cười, nắm chặt tay phải của An Tử Hạo, nghiêng đầu nói: “Nói thật, anh đúng là người đại diện rất xuất sắc, nếu không phải Lan Hè tính kế, em căn bản không hề có ý định thả người.”

An Tử Hạo buông tay Đường Ninh, trong thoáng chốc, lại vẫn cảm thấy không cam tâm: “Anh cũng từng cho rằng anh có thể cùng em đi đến cuối cùng, ít nhất thì phải đưa em lên đến vị trí siêu mẫu, thế nhưng không sao, anh không làm việc ở vị trí này, cũng có người nguyện ý, không phải em cũng biết rõ sao?

Trong nhà em có một người là thê nô…”

“Em cũng là phu nô, được chưa?” Đường Ninh ấm ức phản bác lại.

“Anh sẽ vẫn tiếp tục theo dõi em, có chuyện gì khó khăn cứ gọi điện thoại cho anh, nếu ngày nào đó nghĩ thông suốt rồi, không muốn làm người mẫu nữa mà muốn làm diễn viên, cứ tìm tới anh.”

“Có lẽ, thật sự sẽ có một ngày như vậy.” Đường Ninh cảm thấy không có chuyện gì là không thẻ.

“Được, anh phải đi rồi, Đường Ninh, anh biết hôm nay em không tỏ thái độ, là bởi vì Lan Hề quay đầu lại cầu xin em, bởi vì em đã nói là sẽ hạ được cô ta xuống. Nhưng mà, phải chú ý cái người tên là La Hạo này, tâm tư của anh ta còn sâu hơn so với Dương Tịnh và Lan Hè đấy.”

Đường Ninh cười bí ẳn, đương nhiên, cô không phải là Lan Hè, về việc đề phòng mọi phương diện, cô luôn chú ý từng chút một, cho nên An Tử Hạo cũng không cần lo lắng gì nhiều, dù sao thì bên cạnh cô còn có Mặc Đình.

“Đi nhanh lên đi, em còn muốn trở về với thê nô của em đây.”

An Tử Hạo cong khóe môi, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Đường Ninh, cuối cùng trong ánh mắt chúc phúc của Đường Ninh và chị Long, một lần nữa lên đường.

Thật ra trong lòng An Tử Hạo cũng đã có dự cảm, cho dù không có Lan Hề ở giữa hãm hại, anh cũng không thể nào tiếp tục nhìn Đường Ninh bước trên con đường trở thành siêu mẫu, bởi vì có một người còn muốn làm việc này hơn so với anh.

Mà Đường Ninh tốt như vậy, cũng xứng đáng nhận được sự đối đãi tốt nhát.

“Đi thôi, Đường Ninh, chúng ta cũng nên đến sân bay thôi.” Chị Long nhắc nhở Đường Ninh, công việc ở Anh còn chưa kết thúc, vốn dĩ bọn họ xin phép nghỉ, cũng không thể để thợ chụp ảnh và những người mẫu khác đợi cô.

“Em muốn đi thăm Mặc Đình.”

“Nhớ anh ấy rồi?” Chị Long chớp mắt nhìn Đường Ninh.

Đường Ninh cũng không hề che giấu, nhẹ nhàng gật đầu: “Đi thôi.”

Chị Long vui vẻ đồng ý, lái xe đưa Đường Ninh đến giải trí Hải Thụy, trên đường đi nghe radio phát trên xe luôn nhắc đến buổi trình diễn thời trang hôm nay của Tranh Điền, còn có cả những màn tranh luận lặp đi lặp lại xung quanh cô và Lan Hề cùng với An Tử Hạo, mà những bình luận này đều nghiêng về một phía, xem ra lần này Lan Hề đã thật sự chọc phải một phiền toái lớn rồi.

“Buổi trình diễn thời trang hôm nay thật sự rất hả giận, nếu không thì Lan Hề này không biết sẽ hắt bao nhiêu nước bần lên người chúng ta.”

Đường Ninh nghĩ đến thời điểm bọn họ rời khỏi đó, thân thể Lan Hề đã lảo đảo sắp ngã, vẻ mặt tự nhiên cũng lộ ra tia sắc lạnh.

Loại người như Lan Hè, chưa từng và sẽ không bao giờ cảm thấy mình có lỗi, cô ta sẽ chỉ cho là mình thất bại là bởi vì sai thời điểm, thất bại là bởi vì may rủi.

“Hiện tại Lan Hề đang ở đâu?”

“Haha, em không biết hả? Sau khi chúng ta về, phóng viên vây quanh Lan Hề đông lắm, cuối cùng lại xảy ra một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, Lan Hề bị camera rơi trúng, hiện tại đang nằm trong bệnh viện.” Chị Long cười haha.

“Vậy thì, trong lòng chị có còn tức giận không?” Đường Ninh bỗng nhiên hỏi chị Long, nghe có chút khó hiểu, nhưng mà…

Dừng lại một lát, cuối cùng chị Long cũng phản ứng lại, bởi vì chị ấy biết, Đường Ninh làm như vậy là vì muốn báo mối thù bị ép quỳ xuống ở Hải Nghệ.

“Chị đã không còn tức giận từ lâu rồi, chị là ai chứ? Loại người như thế có liên quan gì đến mình đâu, làm sao xứng đáng để chị phải tức giận?”

Đường Ninh ngắng đầu nhìn chị Long, biết chị ấy vốn dĩ lạc quan, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cần chị Long có thể quên đi, trong lòng cô đã cảm thấy dễ chịu.

Nhưng mà nghĩ đến đầu gối Lục Triệt bị đánh, Đường Ninh không nhịn được nói thêm một câu: “Đợi lát nữa đi ngang qua tiệm thuốc, mua một ít thuốc cho Lục Triệt, ngày hôm đó vì bảo vệ chị mà đầu gối cũng bị đánh trúng.”

“Cái gì?” Chị Long đột nhiên khẩn trương, chân vội vàng đạp phanh lại.

Đường Ninh trừng mắt nhìn chị ấy, chị ấy mới khởi động xe một lần nữa: “Vậy để chị tìm xem có tiệm thuốc nào gần đây không.”

Đường Ninh không nói gì, ra vẻ như muốn nói xem phản ứng của chị kìa, chị Long cười cười xấu hổ, phát hiện ra phản ứng của mình vừa rồi đúng là quá khích.

Bầu không khí vốn rất nhẹ nhàng tự tại, nhưng mà đột nhiên đài phát thanh truyền đến giọng nói vội vàng của một cô gái: “Chị MC, có thể giúp tôi liên lạc với Đường Ninh có được không? Tôi có việc gấp muốn tìm cô ấy.”

Nhắc đến Đường Ninh, người dẫn Chương trình cũng tưởng là người hâm mộ của Đường Ninh cho nên an ủi: “Thật xin lỗi, tiểu thư, nhưng tiết mục như thế này của chúng tôi không thể mời được Đường Ninh.”

“Thế nhưng mà tôi có chuyện rất gấp, là chuyện liên quan đến mạng người, cô ấy đã đồng ý rồi.”

Người dẫn Chương trình nghe xong lại mông lung như lọt vào sương mù, tưởng rằng đây là fan cuồng, cho nên bóp trán, sau đó làm dịu bầu không khí, tiếp tục nối máy đến người nghe tiếp theo.

Đương nhiên Đường Ninh cũng không để chuyện này ở trong lòng, dù sao thì fan hâm mộ của cô rất nhiều, fan hâm mộ lôi chuyện cũ của cô ra cũng rất nhiều, có một số việc, bản thân không thể nào phân biệt được thật giả như thế nào.

Sau bốn mươi phút đi trên đường, chị Long đưa Đường Ninh đến dưới lầu Hải Thụy, mà chị ấy cũng cầm lấy thuốc, khẩn trương đi sau lưng Đường Ninh.

Trong thang máy của công ty, Lục Triệt kinh ngạc nhìn Đường Ninh xuất hiện ở lối đi đặc biệt: “Phu nhân, sao cô còn chưa đi?

Không phải chuyến bay khởi hành vào lúc bốn giờ ba mươi sao?”

“Mặc Đình đâu?”

“Ở phòng nghỉ…” Lục Triệt cầm thuộc ở trong tay, lúc này mới phản ứng kịp, muốn giấu đi nhưng Đường Ninh đã sớm nhìn thấy.

“Mặc Đình không thoải mái sao?” Lông mày Đường Ninh nhíu lại, vẻ mặt cũng bắt đầu đầy nét lo lắng.

“Thật ra thì cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là có thỉnh thoảng bị đau đầu.”

“Vì sao ở nhà anh ấy không hề nhắc đến? Có phải rất đau không?”

“Vậy thì chắc chắn là vì ngài ấy không muốn để cô biết, cô cũng biết đấy, ngài ấy luôn không nỡ.” Lục Triệt cười nói, sau đó đưa cái khay cho Đường Ninh: “Vậy những thứ này đành phải giao cho phu nhân rồi.”

Giờ phút này trong mắt Đường Ninh làm gì còn chứa được những thứ khác? Cô trực tiếp chạy nhanh về phía phòng nghỉ.

Mà chị Long và Lục Triệt bị bỏ quên ở đó lại lúng túng nhìn nhau, vẻ mặt chị Long càng trở nên mắt tự nhiên hơn, làm bộ như nhìn về phía cầu vồng phía chân trời, nhưng lại vứt thuốc trong tay cho Lục Triệt.

Vẻ mặt Lục Triệt vô cùng kinh ngạc: “Đây là?”

“Không phải anh bị thương ở đầu gối sao?”

Lục Triệt tiếp tục nghi hoặc, mở gói thuốc ra nhìn vào bên trong, lại phát hiện bên trong căn bản không chỉ là thuốc trị vết ` thương ngoài da mà còn có cả thuốc cảm, thuốc giảm đau đầu, thuốc giảm đau xương khớp.

“À thì, không để ý nên mua hơi nhiều, coi như là thưởng cho anh vì bình thường chăm sóc tốt cho Đường Ninh nhà tôi.”

Thế nhưng đại tiểu thư à, làm gì có ai cảm ơn bằng cách mua thuốc cho người ta?

Trong phòng nghỉ, trên chiếc giường lớn màu đen có một người đang nằm yên lặng, không có sự uy nghiêm của đế vương như ngày bình thường, chỉ có một người đàn ông ôm đầu vì đau đón.

“Đình…” Đường Ninh bước nhanh đến bên anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.