Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm

Chương 170: Bóng lưng kia là ai?




Chị Long đột nhiên giống như bị người nào đó chặn ngang cổ, trong đầu nháy mắt nghĩ đến vô số khả năng.

Nhất là sau khi máy móc bước vào căn hộ của Lan Hè, chị ấy nhìn thấy phía dưới ngọn đèn sáng chói kia là một ông lão giản dị mang theo vẻ mặt hiền lành đang nói chuyện cùng với Lan Hề, ngọn lửa giận dữ trong lồng ngực càng bùng lên, giếng như là một ngọn núi lửa chực phun trào.

“Lan tổng… cô có ý gì?” Giọng nói run rẩy của chị Long vang lên.

Nghe được giọng nói của chị Long, Lan Hề cùng với ông cụ Long cùng trao đổi ánh mắt, Lan Hề thậm chí còn thân mật đứng dậy chào hỏi chị Long: “Chị đã làm tròn chức trách của mình đối với Đường Ninh, tôi muốn thưởng cho chị, cho nên tôi mời ông của chị đến đây, chị sẽ không để tâm chứ?

“Tiểu Mạn, Lan tổng của con đối xử với ông quá tốt rồi, coi ông như là người thân mà đối đãi, con phải cảm ơn người ta thật tốt.” Ông cụ Long rất vui vẻ, mặc bộ quần áo thoải mái dễ chịu vừa mới mua, vẫy tay dặn dò chị Long.

Chị Long tức giận nhìn Lan Hè, hai tay siết chặt thành nắm đắm, chị ấy thậm chí còn muốn lớn tiếng hỏi thẳng Lan Hè, cô ta có còn tính người hay không.

Đến cả một ông lão bảy mươi tám tuổi cũng không buông tha…

Đến cả một ông lão bảy mươi tám tuổi cũng muốn lợi dụng.

“La Hạo, cậu đỡ ông cụ Long đi nghỉ ngơi, tôi còn có một số, chuyện muốn bàn với chị Long.” Lan Hề dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chị Long, nét mặt sắc bén như đang ẩn giấu một con dao lạnh băng.

Chị Long rất muốn kéo ông cụ lại, nhưng mà… chị biết rõ, nếu như hôm nay Lan Hề không đạt được mục đích, chị ấy sẽ không thể nào bước ra khỏi căn phòng này.

“Vậy các con cứ từ từ nói chuyện, ông đi nghỉ trước một lát, người già rồi, không còn sức như trước… ngồi xe lâu sẽ cảm thấy mệt mỏi.”

Chị Long nhìn bóng dáng ông cụ xa dần, lúc này mới hỏi: “Cô muốn gì?”

“Tôi muốn gì, chẳng lẽ chị còn chưa thấy rõ sao?” Lan Hề rời khỏi vị trí bên người chị Long, quay lại ngồi xuống ghế salon: “Tôi muốn chị làm việc cho tôi, thế nhưng mà, có cách gì để một con chó trung thành như chị chấp nhận vứt bỏ Đường Ninh đây? Tôi chỉ có thể nghĩ đến người thân của cô!”

“Long Mạn, chị ở trong cái vòng này cũng không phải là ngày một ngày hai, chẳng lẽ còn không biết đến thủ đoạn như thế?

Không phải là nhìn mãi cũng sẽ thành quen sao?”

Chị Long cố nén nước mắt, cho dù bản tính lương thiện cũng không thể chịu nổi sự nhục nhã và ép buộc này của Lan Hè: “Rốt cuộc thì cô muốn thế nào, nói đi, không cần phải quanh co lòng vòng.”

Lan Hề cười lạnh, dùng hai ngón tay nâng ly rượu vang đang đặt trên bàn lên, đứng dậy bước đến cửa số sát đất bên cạnh, hỏi chị Long: “Tôi muốn biết tất cả bí mật của Đường Ninh.”

“Ví dụ như là?”

“Trong quảng cáo của LM, bóng lưng kia là ai2”

Chị Long cúi đầu, cười nhẹ một tiếng: “Người của Đường gia.”

Chị Long thuận miệng bịa ra một câu chuyện: “Cô cũng biết đấy, Đường Ninh dù sao cũng là tiểu thư của Đường gia, một người mẫu như cô ấy thì làm sao có thể mời ai đến giúp đỡ?

Vậy thì chỉ có thể là người của Đường gia, nhưng mà lại không thể để những người khác trong Đường gia biết, cho nên làm xong cũng phải giữ bí mật toàn bộ công việc, cô nghĩ kỹ mà xem, nếu là nghệ sĩ thì sẽ chớp cơ hội để mình lộ ra ánh sáng, sao có thể không nói tiếng nào đã biến mất?”

Lan Hề quay người nhìn thoáng qua chị Long, trong mắt mang theo tia rét lạnh, nhưng cũng coi như là chấp nhận đáp án này.

“Bối cảnh phía sau Đường Ninh rốt cuộc là như thế nào? Có quan hệ thân mật với người đàn ông nào?”

“Cô ấy ngoại trừ là thiên kim bị Đường gia đuổi đi, còn có thể có bối cảnh như thế nào? Nếu như cô ấy có bối cảnh, còn bị các người chèn ép đến như thế này sao?” Chị Long châm chọc trả lời câu hỏi của Lan Hè: “Về phần đàn ông, cô ấy và chủ biên của TQ cũng có chút thân quen, đi ăn cùng nhau mấy lần, nhưng mà vẫn chưa bước đến mối quan hệ đó, có lẽ Đường Ninh thích Lâm Vĩ Sâm, nhưng mà… chủ biên Lâm không có ý đối với cô ấy.”

Nghe xong câu nói cuối cùng, Lan Hề bước đến trước mặt chị Long, nắm chặt cằm chị ấy: “Rõ ràng Đường Ninh nói cô ta có đàn ông, hơn nữa còn ở chung.”

“Cho đến bây giò cô ấy vẫn không hề nói cô ấy đang ở chung với đàn ông… cô ấy chỉ thừa nhận tình cảm của mình thôi chứ?”

Lan Hề ghé sát mặt nhìn chị Long, cuối cùng cảnh cáo: “Tốt nhất thì chị nên cam đoan những lời hôm nay chị nói đều là thật, nếu không thì, ông của chị… tuổi tác cũng đã cao, cơ thể cũng không còn tốt.”

“Những gì nên nói, tôi đã nói hết rồi, cô còn muốn thế nào? Nếu cô không tin thì có thể đi thăm dò…” Chị Long bát đắc dĩ trả lời: “Đường Ninh từ trước đến giờ chỉ dựa vào bản thân mình, bắt kể lúc nào cũng không hề nghĩ đến việc dựa vào ai để leo lên, càng không nghĩ đến việc trở thành mối đe dọa của người khác.”

“Thế nhưng mà sự tồn tại của cô ta, chính là một mối đe dọa.”

Lan Hề uống cạn ly rượu vang, cuối cùng nói với chị Long: “Tôi cũng không hi vọng chị có thể làm được nhiều điều, nếu lần này có thể ngăn cản sự xuất hiện của Đường Ninh, chỉ cần thành công, tôi sẽ buông tha cho ông của chị.”

Chị Long im lặng một hồi lâu, cuối cùng cười lạnh: “Cô cứ thể tin tưởng tôi sẽ phản bội Đường Ninh sao?”

“Long Mạn, mặc dù tôi không hoàn toàn hiểu rõ về chị, nhưng mà chị cũng sẽ không vì một người ngoài, mà không quan tâm đến người ông đã nuôi dạy chị đấy chứ?”

“Muốn tôi làm gì?”

ộ “Thật ra cũng không cần chị phải làm gì, chỉ cần… đến lúc đó, chị ngăn cản Đường Ninh là được rồi, chỉ đơn giản như vậy.”

Lan Hề nói ra nhiệm vụ, lại nói rằng chuyện này đơn giản.

Thế nhưng mà đối với chị Long mà nói, nếu như chị ấy thật sự đồng ý với lời đề nghị này của Lan Hè, vậy thì đồng nghĩa với việc chị ấy vứt đi nhân tính, thật ra trong bất kỳ hoàn cảnh nào con người cũng có thể đưa ra lựa chọn chính xác nhát.

Nếu như bị hoàn cảnh ép buộc mà thay đổi, vậy thì cũng chẳng khác gì lò xo bị biến dạng, không phải sao?

“Tôi biết chị và Đường Ninh dù sao cũng là chị em, nhưng Long Mạn, tôi… chuyện gì cũng có thể làm được.”

Chị Long cười khổ, nếu như đến bây giờ chị ấy còn chưa biết giới hạn của Lan Hè, thì cũng chẳng khác đồ ngốc là bao!

Chuyện gì! Cũng! Có! Thể! Làm! Đượ!

c “Tôi sẽ không trực tiếp phản bội Đường Ninh.”

“Tôi đã biết… thế này, đêm nay, Đan Ny có một buổi trình diễn, đúng lúc trợ lý của cô ấy đang xin nghỉ phép, cô đến làm trợ lý cho Đan Ny.”

Chị ấy là trợ lý của Đường Ninh, nhưng Lan Hề lại đưa chị ấy cho Lý Đan Ny dùng…

Còn chưa rõ mục đích là gì sao? Lý Đan Ny sẽ dễ dàng tha cho chị ấy sao?

Mà Đường Ninh, chỉ cần nghe nói chị ấy bị bắt nạt, không phải sẽ lo lắng hỏi thăm sao?

“Được, nhưng tôi có một yêu cầu, đêm hôm đó tôi nhất định phải đưa ông của tôi đi.”

“Tôi đồng ý với cô.”

Lan Hề nói xong liền quay người đi, đồng thời ngữ điệu mang theo vẻ châm chọc: “Tôi vẫn tin vào câu nói kia, trên đời này làm gì có chuyện trung thành tuyệt đối? Chẳng qua cũng chỉ vì mục đích của mình mà thôi…”

Tối hôm đó, lúc chị Long khỏi căn hộ của Lan Hề, hồn bay phách lạc.

Nhưng mà nghĩ đến Đường Ninh, trong lòng chị ấy vẫn chất chứa một ngọn đèn sáng, trước mắt đưa tay ra không thấy được năm ngón, thế nhưng từ từ nhắm mắt lại, vẫn còn chịu đựng được.

Đêm khuya, Đường Ninh từ khách sạn về nhà, nghĩ đến ông của chị Long, liền gọi cho chị Long một cú điện thoại: “Gặp được ông chưa? Có vui không?”

“Ừ, rất vui.” Chị Long lau nước mắt trả lời Đường Ninh: “Đường Ninh, bên cạnh em có Tử Hạo, mấy hôm nay chị muốn nghỉ…”

“Cần gì phải dông dài như thé, tiền có đủ dùng không?”

“Đủ rồi.” Chị Long nhịn không được mà nghẹn ngào: “Còn hai


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.