Bắt đầu từ khoảng khắc Mặc Đình xuất hiện, nhiếp ảnh gia lúc ban đầu còn phấn khích, nhưng dần dần, anh ta cảm thấy một nỗi hoảng sợ lan tỏa trong lòng../
Đánh giá từ tình cảnh trước mắt, Mặc Đình và Đường Ninh dường như có mối quan hệ rất thân thiết!
Nếu như thế../
Vậy thì với những gì anh ta vừa làm, đã đủ để Mặc Đình giết anh ta hàng ngàn vạn lần/
“Em đỡ hơn nhiều rồi…” Đường Ninh cảm nhận được hơi ấm, lập tức nói với Mặc Đình đang bận rộn: “Cảm ơn Mặc tổng.”
Mặc Đình thấy sắc mặt Đường đã dịu đi, mới đứng cách cô xa hơn một bước, rồi nói: “Ngang qua gần đây, thấy em đang chụp ảnh tạp chí. Thời tiết lạnh giá như vậy, đứng chân trần trên hồ à?”
Đường Ninh sững người một lúc, lập tức nhận ra Mặc Đình đang định tính số hết, vì vậy nở nụ cười: “Đây là điều mà người mẫu buộc phải chịu đựng…”
“Vậy sao?” Mặc Đình hỏi Đường Ninh đầy thâm ý, sau đó quay người đối mặt với tên nhiếp ảnh gia kia, hỏi với giọng đều đều: “Đây đang chụp cảnh gì vậy? Dù sao hôm nay tôi cũng rảnh, đã gặp Đường Ninh rồi thì vừa hay, tìm hiểu một chuyến.”
Sắc mặt của nhiếp ảnh gia đột nhiên trở nên u ám vô cùng, bởi vì anh ta thật sự không ngờ mối quan hệ giữa Đường Ninh và Mặc Đình lại tốt như vậy/
“Sao lại cúi đầu? Vừa rồi lúc anh nói chuyện với Đường Ninh, đâu phải là phản ứng này.” Mặc Đình trầm giọng hỏi nhiếp ảnh gia: “Thế nào? Rất ngạc nhiên à? Không biết tôi với Đường Ninh có quan hệ cá nhân à?”
“Tôi… thật sự không biết, không biết.” Nhiếp ảnh gia chỉ cảm thấy đầu lưỡi anh ta sắp bị đông cứng, lời nói ra cũng không hoàn chỉnh/
“Đáy là lý do anh có thể bắt nạt Đường Ninh?” Giọng Mặc Đình đột nhiên cao lên, cực kỳ lạnh lùng và uy nghiêm: “Vừa rồi đang quay gì vậy? Tôi thấy cả người Đường Ninh chỉ có một chiếc váy mùa hè, còn đi chân trần trên băng nữa?”
“Mặc tổng… Tôi không có ý, tôi không biết…” Nhiếp ảnh gia vội vàng giải thích, hoàn toàn khác với người đàn ông hung hăng càn quấy lúc trước/
“Vậy thì tiếp tục chụp đi!” Mặc Đình đột nhiên nói rồi quay đầu liếc nhìn chị Long, chị Long lập tức hiểu ý, đem hai cái ghế ra, đặt ở sau lưng Mặc Đình và Đường Ninh, để hai người có thể ngồi xuống: “Lâu rồi tôi không xem chụp ngoại cảnh, tiếp tục chụp đi.”
Nhiếp ảnh gia liếc nhìn Đường Ninh, đang định nói với Mặc Đình là Đường Ninh đã định bỏ rồi. Ban nãy người của hai bên đều vì chuyện này mà xé rách mối quan hệ rồi. Nhưng đúng lúc này, Mặc Đình lại thêm vào một câu: “Hơn nữa, tôi thích nhất là xem nhiếp ảnh gia làm mẫu.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người xung quanh đều, trở nên vô cùng khó coi, bởi vì bọn họ biết rằng báo ứng của nhiếp ảnh gia đến rồi!
Nghe thấy câu nói này, sắc mặt của nhiếp ảnh gia tái đi../
“Mặc tổng… đây… quá lạnh rồi…”
“Đường Ninh còn không chê lạnh, một người đàn ông như anh lại chê lạnh sao?” Lời nói của Mặc Đình cứng nhắc, giọng điệu lạnh lùng, hoàn toàn không cho phản kháng/
Không chỉ vậy, trong lời nói của anh ấy rõ ràng còn kìm nén tức giận/
Bắt luận ai cũng có thể nghe ra, hôm nay Mặc Đình tính ra mặt hộ Đường Ninh/
Đương nhiên trong lòng nhiếp ảnh gia biết rõ, với lại đối phương là chủ tịch Hải Thụy../
Nếu anh ta chống cự, vậy rất có thể bắt đầu từ thời khắc này, anh ta sẽ phải đối mặt với việc thất nghiệp, cho nên anh ta chỉ có thể đưa đầu ra thỏa hiệp/
Tất cả mọi người đều nhìn nhiếp ảnh gia cởi bỏ quần áo trên người. Thân dưới chỉ còn lại một chiếc quần lót tứ giác, đến tất cũng không dám mang, đi ra mặt hồ băng giá/
Song chốc lát sau, nhiếp ảnh gia bị lạnh đến mức muốn nhảy trở lại bờ, nhưng Mặc Đình lại nói: “Còn chưa bắt đầu chụp ảnh đâu.”
Động tác của nhiếp ảnh gia đơ ngay tại chỗ, mặc dù lòng bàn chân đã bị rét thâu xương, nhưng anh ta vân không có dũng khí để lên bờ/
Mà đúng lúc này, Mặc Đình đột nhiên lại hỏi, không nhìn ai nhưng lại làm cho mọi người ở hiện trường khiếp sợ: “Quần áo của Đường Ninh là ai làm ướt?”
Những người có mặt đều run rẩy, vài chuyên gia trang phục đổi sang mặt đối mặt nhìn nhau, cuối cùng nhao nhao chỉ ra một hung thủ/
Một người phụ nữ thời trang trạc ba mươi tuổi… hơi sợ hãi cúi đầu. Nhưng Mặc Đình không có ý định buông tha cho cô ta, trực tiếp nói với những người có mặt: “Hát hết tất cả nước các người cầm trên tay lên người cô ta, nếu không, hậu quả tự chịu.”
Đều là những người bắt nạt và chế giễu Đường Ninh, cho là anh ấy sẽ bỏ qua sao?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy những nhục nhã, hỗ thẹn mà Đường Ninh chịu đựng, anh ấy vẫn thuận theo Đường Ninh mà nhẫn nhịn, vừa hay lần này bắt gặp, anh vui vẻ thu dọn sạch sẽ/
Nhịp chân của cả hàng nhân viên do dự nhưng lại sợ Hải Thụy giận chó đánh mèo nên từng người đều tiến lại trước mặt chuyên viên trang phục, hắt nước nóng trong cốc lên người người phụ nữ đó/
“Xin lỗi, chúng tôi cũng là bắt đắc dĩ!”
“Xin lỗi…”
Tròng mắt người phụ nữ đỏ bừng, nhưng không dám khóc một cách thoải mái/
Bên kia, nhiếp ảnh gia ở trên mặt băng nhẫn nhịn đến mức có chút khó chịu, vốn muốn nhảy dựng lên, làm âm cơ thể một chút, nhưng… chỉ nghe thấy vài tiếng lách cách, mặt băng thực sự nứt ra. Mà nhiếp ảnh gia trực tiếp bị rơi xuống nước. Trong nháy mắt liền suýt cóng đến mức ngắt đi/
Các nhân viên vội vớt anh ta lên, dùng áo lông vũ quấn anh ta lại, nhưng dù vậy, anh ta vẫn tím tái cả người vì lạnh/
Thấy nhiếp ảnh gia sống dở chết dở, Mặc Đình mới vừa lòng, đứng dậy nói với mọi người: “Tôi sớm đã nói qua rồi, tôi không nhìn nổi những người dùng thủ đoạn bỉ ổi. Một tên nhiếp ảnh gia nhỏ bé mà muốn gây nên sóng gió? Anh thật sự cảm thấy anh có khả năng đó à?”
“Sau này…”
“Tòa soạn tạp chí nào dám dùng các người, tôi sẽ khiến tòa soạn tạp chí đó phá sản.”
“Còn có, chuyện ngày hôm nay tôi chỉ là vừa lúc bắt gặp/
Đường Ninh là người bạn có tính tình hợp với tôi. Tôi không thích bị truyền ra những tin đồn kỳ quái. Tốt nhất là các người quản tốt cái miệng mình…”
Nói xong, Mặc Đình đưa Đường Ninh đứng dậy, lại liếc nhìn các nhân viên xung quanh, trong mắt rõ ràng là mang ý cảnh cáo, đến khi đối phương chột dạ, dời ánh mắt đi, Mặc Đình mới mang Đường Ninh xoay người rời đi/
An Tử Hạo đi theo sau chị Long, theo sát hình bóng Đường Ninh và Mặc Đình../
“Nhiếp ảnh gia, anh không sao chứ?” Nhân viên thấy cả người nhiếp ảnh gia tím tái, lập tức gọi xe cấp cứu/
Nhiếp ảnh gia liếc nhìn bóng lưng mấy người, nói không nên lời, chỉ là hối hận đến xanh ruột. Thật sự không ngờ Mặc Đình lại giống hệt lời đồn/
Giết người, thực sự sắm rền gió cuốn”, không chút nễ nang../
(*sám rền gió cuốn: mạnh mẽ vang dội) Lý Đan Ni, lần này cô hại chết tôi rồi!
Trước khi nhiếp ảnh gia hôn mê, trong đầu vẫn đang nghĩ về câu nói này/
Đường Ninh có hậu đài cứng rắn như vậy, cô lại để tôi không biết sống chết đi động thủ?
Trên đường trở về, An Tử Hạo lái xe, còn Đường Ninh và Mặc Đình ngồi ở hàng ghế sau/
An Tử Hạo nhìn Mặc Đình qua kính chiếu hậu, thầm nghĩ người đàn ông vừa rồi quả thực là vị chủ tịch Hải Thụy sát phạt quả quyết, không sai, chỉ là anh ấy không ngờ, lúc riêng tư, cảnh tượng Mặc Đình và Đường Ninh sống chung với nhau lại như này../