9h30 sáng, nhân viên cả đoàn làm phim đến địa điểm quay. Đó là một khu rừng rậm với những cây cao chót vót nhưng chỉ còn lại những chiếc lá khô màu nâu sẵẫm, trông có chút lạnh lẽo, đìu hiu. Xung quanh là một vùng tuyết trắng xóa, cách đó không xa có một hồ nước đóng băng. Nhưng từ xa có thể nhìn thấy những tòa kiến trúc phong cách độc đáo, đầy màu sắc của Moscow khiến người ta cảm thấy tâm trạng không khỏi tốt lên, thời tiết cũng không thấy lạnh như thế nữa../
Đội chụp ảnh tạm dựng phòng hóa trang cho Đường Ninh, nhưng khi chị Long nhận quần áo do nhà tài trợ chuẩn bị, lập tức đi tìm An Tử Hạo và nhiếp ảnh gia: “Chúng ta không phải là quay phim quảng cáo quần áo, ở thành phố ven biển như vậy, gió biển lạnh thấu xương, lại âm ba độ, để Đường Ninh mặc lễ phục váy ống sao?”
“Lần chụp ảnh này có tên là Băng Tuyết Mê Kính. Đường Ninh không chỉ phải mặc quần áo mỏng manh mà còn cần đi chân trần trên mặt hồ đóng băng.” Nhiếp ảnh gia hét thẳng vào mặt chị Long: “Có bao nhiêu người mẫu đều trải qua việc này? Chỉ người mẫu nhà cô là nhiều chuyện như vậy.”
“Tôi thực sự nghi ngờ cô ấy có phải là một người mẫu chuyên nghiệp không!”
Là người mẫu, hoặc có liên quan đến việc quảng cáo quần áo, sẽ chụp ảnh bom tần trái mùa, tức là mùa đông mặc đồ mùa hè và mùa hè mặc đồ mùa đông. Điều này càng đúng với tuần lễ thời trang. Nhưng HerVision chỉ chụp trang bìa. Trong trường hợp này, nhà tài trợ sẽ không đưa ra yêu cầu đặc biệt cho người mẫu. Lúc này, quyền kiểm soát nằm trong tay nhiếp ảnh gia/
“Đây hoàn toàn là vì hiệu quả chụp ảnh. Nếu người mẫu nhà các cô cảm thấy không chụp được, có thể gọi cho HerVision.”
“Anh…” Chị Long bực bội, chỉ có thể nhìn An Tử Hạo. Đương nhiên, sắc mặt của An Tử Hạo cũng không tốt, ánh mắt thâm thúy, còn mang theo tia nghi hoặc/
“Nếu để cho tôi biết anh đang nhận lợi ích của ai đó, cố ý muốn ác ý chỉnh Đường Ninh, tôi sẽ khiến anh không thể lăn trộn trong giới chụp ảnh.” .
||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||
Đối phương vừa nghe thấy lời cảnh báo của An Tử Hạo, sắc mặt trở nên có chút mắt tự nhiên, nhưng vẫn duy trì vẻ trấn tĩnh bên ngoài: “Cậu đừng vu khống tôi. Tôi làm nhiếp ảnh gia nhiều năm như vậy, chưa từng gặp phải người mẫu nào khó giải quyết hơn Đường Ninh. Các cậu muốn chụp thì chụp, không chụp thì đi đi… “
“Đương nhiên muốn chụp…” Tiếng của Đường Ninh vang lên từ phía sau mấy người/
“Đường Ninh…” An Tử Hạo vươn tay ngăn cản cô, nhưng lại bị Đường Ninh đầy ra/
“Nhưng tôi muốn hỏi nhiếp ảnh gia, anh đã có bao nhiêu năm trong nghề rồi?”
“Bảy năm…” Nhiếp ảnh gia hừ lạnh trả lời/
“Nhưng tôi làm người mẫu đã chín năm rồi.” Đường Ninh cố nhịn cảm giác rét lạnh, mỉm cười: “Trong giới này, chiêu trò bẩn thỉu gì, thậm chí là tình cảnh mất mạng, tôi đều đã gặp qua/
Anh nói tôi là người mẫu khó giải quyết nhất? Tôi không tin lắm, nhưng tôi cũng hiểu rõ đạo lý trong đó. Anh nói chụp như thế này là lựa chọn tốt nhát, tôi có thể tin tưởng anh, nhưng xin anh nhớ rằng, tôi không phải là người dễ gây sự, nhưng tôi là người có thù tất báo.”
“Mọi người đã không thể hiểu và bỏ qua cho nhau, vậy chỉ có thể cùng giải quyết việc chung, anh nói thế nào, chúng tôi sẽ làm như thế.”
Đường Ninh vốn lạnh lùng, mà khi nói ra những lời này, ánh mắt tập trung nhìn đối phương lại rét lạnh thấu xương/
Đối phương nhìn thấy thần sắc của Đường Ninh, khí thế hung hãn bức người vừa rồi lúc này đã tan thành mây khói../
Chín năm sờ soạng lần mò, đủ loại người, điều nên thấy, cô đều đã thấy, vẫn cho cô là người dễ lừa gạt như người mới?
Cái gì mà người mẫu khó giải quyết nhất, nhiếp ảnh gia này chẳng qua là chỉ kiếm cớ chọc tức cô/
“Chị Long, đưa quần áo cho em…”
“Đường Ninh…” Chị Long hơi do dự/
Đường Ninh cầm lấy quần áo, cười như an ủi chị Long. Thời tiết đã lạnh như vậy, lại kéo dài tiếp cũng chỉ tiếp tục hứng gió lạnh mà thôi/
Xe của Mặc Đình dừng cách đó không xa. Nhìn thấy cảnh tranh cãi này, lập tức gọi điện cho chị Long. Chị Long tranh thủ thời gian Đường Ninh trang điểm, tìm được vị trí của Mặc Đình, lên xe con của Mặc Đình/
“Chuyện gì xảy ra?”
Chị Long mang vẻ mặt lo lắng, đem tiền căn hậu quả* của sự việc cần thận kể với Mặc Đình một lần. Nhân tiện, cô ấy cũng nói hai câu tốt hộ An Tử Hạo, chỉ sợ nhỡ đâu đại boss nỗi giận, giận lây mọi người: “Thật ra An Tử Hạo là một người đại diện rất tốt, từ rất sớm đã chạy tới kiểm tra điều kiện chụp ảnh… “
(“tiền căn hậu quả: nguyên nhân lúc trước và kết quả ngày nay) “Bảo Đường Ninh không cần chụp ảnh, chị nói cho cô ấy là ý của tôi.”
Chị Long xuống xe, chuyển lời của Mặc Đình cho Đường Ninh, nhưng Đường Ninh lại bảo chị Long hỏi lại Mặc Đình một câu: “Anh để em bỏ chạy một cách tùy hứng à?”
Cô là người mẫu, cần nghe theo sự sắp đặt. Đây là vô khả hậu phi”. Nếu cô bỏ đi như thế thì hậu quả sẽ ngoài tầm kiểm soát của cô. Dù có kẻ đứng sau định hãm hại cô thì cô cũng phải nghiến răng để vượt qua cửa ải này. Điều quan trọng nhất là bây giờ Mặc Đình ở đây, cô có thể tận hưởng sự ấm áp, nhưng không phải là cái cớ để cô trốn tránh trách nhiệm. Nếu bên cạnh cô chưa từng có Mặc Đình thì?
(*vô khả hậu phi: không gì đáng trách, không chê được) Mặc Đình nhận được câu trả lời, gọi điện cho Đường Ninh, chỉ có một câu: “Em có thể chụp, nhưng… đợi em chụp xong, đội chụp ảnh này có thể thất nghiệp được rồi.”
Mặc Đình tức giận rồi. Đường Ninh có thể phán đoán ra, thông qua giọng điệu của anh. Mặc Đình chưa bao giờ dùng lời lẽ nặng nề với cô, chỉ với người ngoài, anh mới là Mặc Đình mà mọi người quen thuộc/
“Yên tâm, em có chừng mực.”
Đường Ninh đặt điện thoại xuống, mà An Tử Hạo đang đứng phía sau cô, cũng nhìn thấy tên của người gọi, 0819. Hóa ra người đàn ông này, trong điện thoại của Đường Ninh, chính là bốn con số. Đương nhiên, anh ấy không biết rằng 0819 là kỷ niệm ngày cưới của Đường Ninh và Mặc Đình/
“Sao thế? Anh ấy lo lắng?”
“Lo lắng.” Đường Ninh gật đầu, khóe miệng nở nụ cười bắt lực: “Tôi thật sự hy vọng anh ấy đừng ở gần đây, nếu không, đợi tôi thay quần áo đi ra, anh ấy nói không chừng sẽ tức giận đến mức muốn giết người.”
“Đã vậy, tại sao anh ta lại không ra mặt bảo vệ cô?” Ánh mắt An Tử Hạo mang tia nghỉ ngờ/
“Nơi anh ấy bảo vệ tôi đã đủ nhiều rồi, nhưng đây là sự nghiệp của riêng tôi, bản thân tôi có thể làm chỗ dựa cho mình.”
An Tử Hạo không nói thêm gì, có lẽ anh ấy thật sự đánh giá thấp Đường Ninh và người đàn ông bên cạnh cô ấy/
Từ khi anh ấy bắt đầu tiếp xúc với Đường Ninh, chỉ biết rằng người phụ nữ này sống rất kỷ luật, rất có kế hoạch, rất tham vọng nhưng cũng có giới hạn của riêng mình, không chủ động ra tay, nhưng cũng không mềm yếu, không hèn nhát, thậm chí chiêu chiêu chí mạng, có thù tất báo, nhưng thực tế thì cô ấy lại trong sạch, không muốn mượn lực lượng bên ngoài giới để đạt thành quả cho bản thân/
Có vẻ như người ngoài giới đều suy đoán về cô ấy sai rồi/
“Cô cũng đã nói như vậy, tôi nghĩ tôi cũng không cần ngăn cản cô nữa.” An Tử Hạo mỉm cười/
“Ra ngoài đi, tôi muốn thay quần áo.”
An Tử Hạo gật đầu rời khỏi phòng thay đồ. Còn Đường Ninh lấy hết can đảm mặc chiếc váy ống dài màu sâm panh kia vào/
Lạnh… thậm chí là rét thấu xương../
Nhưng, Đường Ninh vẫn nâng váy bước ra khỏi phòng thay đồ, rồi theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, đi chân trần trên mặt hồ đóng băng/
Nhiếp ảnh gia cười chế nhạo phía sau máy ảnh. Anh ta chỉ muốn xem liệu Đường Ninh có thể chịu nỗi năm phút trong thời tiết xấu như này không../