CHƯƠNG 576: HIỆU ỨNG CÁNH BƯỚM.
CHƯƠNG 576: HIỆU ỨNG CÁNH BƯỚM.
Đêm khuya, ngôi nhà cũ của nhà họ Cảnh.
Ân Thiên Thiên khéo léo nép vào vòng tay của Cảnh Liêm Uy ngủ ngon lành, hoàn toàn không nhận ra người đàn ông bên cạnh đột nhiên lại mở mắt sau giấc ngủ của mình, đôi mắt phượng giữa đêm trông giống như một kẻ săn đuổi sự sống từ địa ngục, chúng đầy kỳ quái và đáng sợ…
Bàn tay đang ôm eo của Ân Thiên Thiên đột nhiên siết chặt từng chút một, Ân Thiên Thiên không nhịn được mà nhíu mày khó chịu vặn vẹo thân thể, nhưng có lẽ là do ban ngày cô quá mệt mỏi nên giờ không cách nào thức dậy dù đã ngủ một giấc ngủ dài.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại có ánh trăng, Cảnh Liêm Uy khẽ ngẩng đầu nhìn người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh, lúc này tình cảm sâu thẳm xẹt qua trong mắt anh như là một thứ xa lạ đơn thuần, lông mày cau lại, Cảnh Liêm Uy nhìn cô có chút khó hiểu.
Tại sao cô lại ở đây?
Không phải cô đã ở bên cạnh Đổng Khánh sao? Không phải cô đã không phản bội anh rồi ư? Không phải họ còn hôn nhau nhau?
Nghĩ đến việc hôn nhau, ánh mắt Cảnh Liêm Uy vô thức rơi vào môi Ân Thiên Thiên, bây giờ đã không còn dấu vết do răng cắn để lại, đã khôi phục lại một mảnh mờ mờ, một lúc lâu sau, đột nhiên Cảnh Liêm Uy vươn tay ra chạm vào đôi môi bóng bẩy của Ân Thiên Thiên.
Chính là đôi môi này, nói yêu anh, nhưng lại hôn người đàn ông khác!
Đột nhiên, bàn tay đang giữ lấy môi của Ân Thiên Thiên rơi xuống xương quai xanh lộ ra của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, dần dần lòng bàn tay anh lại véo mạnh vào cổ cô!
Ân Thiên Thiên!
Ân Thiên Thiên!
Anh đã dành hết tình cảm của mình để yêu cô, vậy mà cô lại dây dưa không ngớt với người đàn ông khác?
Trong đôi mắt phượng hiện lên một sự căm ghét và tình yêu mãnh liệt, nhìn lòng bàn tay to vòng quanh cổ Ân Thiên Thiên chậm rãi siết chặt, vẻ thờ ơ lẫn kinh hãi trên gương mặt Cảnh Liêm Uy đột nhiên vỡ vụn, giống như đất nứt, toàn thân bắt đầu co giật và cứng lại…
Không thể, không thể!
Cô là Ân Thiên Thiên, là người anh yêu nhất, là người phụ nữ anh nguyện bảo vệ mãi mãi!
Anh có thể làm tổn thương bất cứ ai, nhưng Ân Thiên Thiên thì không!
Lòng bàn tay to nằm giữa cổ Ân Thiên Thiên hơi rụt lại, nhưng lại có vẻ vô lực, nhìn Ân Thiên Thiên vẫn đang ngủ say trong vòng tay anh mà không hề nhận ra điều gì, Cảnh Liêm Uy cắn chặt môi, thậm chí còn cắn đến đổ máu, nhưng cũng chẳng có tác dụng, thấy bàn tay mình muốn bóp cái cổ xinh đẹp của cô, Cảnh Liêm Uy trở mình, dùng tay kia nắm lấy lòng bàn tay này của anh, trong đôi mắt phượng đầy chật vật…
Trên thế giới này, người duy nhất anh không muốn làm tổn thương là Ân Thiên Thiên.
Cho dù bản thân anh đầy thương tích, thậm chí cuối cùng chỉ còn một con đường chết, anh cũng không muốn nhìn sinh mệnh của cô tan biến.
Ân Thiên Thiên là tai họa và cũng là phước lành của anh.
Dùng tay ấn mạnh xuống, Cảnh Liêm Uy cẩn thận nhích người ra khỏi bên cạnh Ân Thiên Thiên, nhưng anh chẳng còn sức chống đỡ rời khỏi phòng ngủ nữa, chỉ có thể cẩn thận cuộn mình ở bên giường, đè nén cảm xúc và tình cảm của mình…
Cô yêu anh, anh hiểu rõ hơn ai hết cơ mà?
Đã yêu anh, vậy thì cùng anh chết đi, không phải rất tốt sao?
Nếu cô không yêu anh, cô sẽ không vô tư ngủ bên cạnh anh, đúng không?
Vì yêu anh, cô nhất định có thể tha thứ cho tất cả những gì anh đã làm với cô!
Hai cảm xúc và tình cảm trong não đối đầu nhau điên cuồng, Cảnh Liêm Uy nghiến răng nghiến lợi, gần như máu muốn chảy ra từ đôi môi đang mím chặt, lòng anh như gào thét, nhưng trong căn biệt thự cũ của nhà họ Cảnh về khuya, anh không dám phát ra một tiếng nào, anh sợ làm phiền giấc mơ hiếm có của cô, cũng sợ dọa người phụ nữ vẫn nguyện ở bên anh…
Cảnh Liêm Uy!
Kìm lại!
Anh có thể, anh có thể!
Tự thôi miên bản thân liên tục, nhưng dù thế nào đi nữa, anh vẫn muốn hét thật to, thậm chí còn muốn vươn tay bóp cái gì đó mềm mại và ấm áp, chẳng hạn như tay chân người, tốt nhất là cổ!
Đôi mắt phượng tràn đầy tơ máu đỏ ngầu, thân thể Cảnh Liêm Uy cứng đờ đến không thể tưởng tượng nổi, khoanh tay lại tự đè mạnh dưới ngực, khẽ quay đầu lại nhìn Ân Thiên Thiên đang ngủ ở một bên, ánh mắt dao động nhu hoà, nhưng thoáng chốc lại khôi phục hoàn cảnh lúc trước, dọa người sợ hãi!
Thiên Thiên, Thiên Thiên…
Ân Thiên Thiên, Thiên Thiên của anh…
Kìm nén cảm xúc của mình, Cảnh Liêm Uy khó nhọc quay đầu lại, mặc dù thân thể đã mất kiểm soát, nhưng vẫn dùng lý trí của mình điều khiển tất cả mọi thứ, trông thấy cánh tay của mình lại sắp chạm tới cổ của Ân Thiên Thiên, anh cắn môi, lật người ngã thẳng từ trên giường xuống đất, còn chưa kịp hít thở sâu thì thân thể đã phát ra âm thanh trầm nặng…
Trong giấc ngủ, Ân Thiên Thiên khẽ cau mày, trằn trọc như thể muốn thức dậy, thân hình nhỏ nhắn của cô trông thật đáng yêu, hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài bây giờ lại trở nên tối tăm và yếu ớt đến thế nào.
Lúc ngã xuống đất, Cảnh Liêm Uy há to miệng muốn thở, nhưng dù lớn cỡ nào cũng không thể thở nổi như thường, anh chỉ có thể nằm cứng ngắc như vậy ở trong tư thế ngã xuống đất, không thể nhúc nhích suốt một lúc lâu, nói chính xác hơn, hiện tại anh cũng không dám nhúc nhích!
Anh sợ, sợ nếu mình di chuyển, anh sẽ không chạy ra ngoài mà xông thẳng về phía Ân Thiên Thiên!
Chiến đấu với tinh thần của chính mình là một loại trải nghiệm đáng sợ, nhưng trước khi vấn đề này được mọi người biết đến, anh đã thực hiện nó một cách thuần thục không biết bao nhiêu lần, và lần nào anh cũng một mình chịu đựng!
Cảnh Liêm Uy ở yên trên mặt đất, giờ phút này anh không nhìn thấy Ân Thiên Thiên, cũng không thể cảm nhận được hơi thở của cô ngay bên cạnh, tâm trạng anh có khá hơn một chút, nhưng vẫn không có cách nào nhanh chóng bình tĩnh trở lại, ngay cả thân thể cũng cứng đờ, trước khi có thể cam đoan mình sẽ không làm tổn thương cô, Cảnh Liêm Uy đã xấu hổ nằm ở bên cạnh giường, yên lặng chờ đợi, chờ cho đến khi căn bệnh “nghiện ma túy” này qua đi…
Trong phòng ngủ, Ân Thiên Thiên vẫn ngủ ngon lành trên giường, thỉnh thoảng khóe miệng cô bất giác nhếch lên, không biết cô đã mơ thấy điều gì tốt đẹp.
Cảnh Liêm Uy trầm mặc ở góc giường hồi lâu, cuối cùng đợi đến khi thân thể không còn cứng ngắc, mới lật người ngồi trên mặt đất dựa vào lưng giường đối mặt với Ân Thiên Thiên, hai chân đặt trên mặt đất không tự nhiên, hai tay ép chặt vào ngực, gập người lắc lư liên tục trong tư thế vặn vẹo…
Ánh mắt phượng rủ xuống bộ dạng của mình ngay lúc này, trong mắt Cảnh Liêm Uy tràn ngập hận thù và nhục nhã!
Giờ phút này, anh giống như một bệnh nhân cả tiểu tiện đại tiện mà cũng không kiềm chế được, từ nhỏ anh chưa từng bị như vậy, hiện tại thì cứ không khống chế được!
Môi hơi hé mở, thậm chí có thể cảm nhận được nước miếng của mình đang chảy ra, khó khăn ngậm miệng lại, Cảnh Liêm Uy cố gắng lấy lại bình thường càng nhanh càng tốt bằng khả năng hết sức của mình!
Bây giờ anh ốm đau thường xuyên hơn, nhưng có lẽ vì bản thân anh vốn là một bác sĩ y khoa, khi còn đi học, anh đã học hai khoa khó là thần kinh học và tâm thần học nên ngay cả khi bệnh tật ập vào người anh vẫn có thể kiểm soát được phần nào, nếu là người thường thì khi bệnh xảy ra thì họ sẽ giết người mất…
Bộ não của anh dần trở nên tỉnh táo, nhưng thật lâu sau anh vẫn không thể hoàn toàn kiểm soát được cơ thể mình!
Anh là một kẻ điên, một kẻ điên hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân!
Khóe miệng không khỏi nhếch lên chế giễu, giờ phút này một hành động đơn giản cũng trở nên khó khăn trong mắt Cảnh Liêm Uy, thật lâu sau anh cũng không làm được gì, chỉ có thể ngồi đó chờ thời gian trôi qua.
…
Ân Thiên Thiên ở trên giường dường như cũng cảm nhận được cảm giác trống rỗng sau khi đột nhiên mất đi vòng tay ấm áp, cô không khỏi khẽ nhích về vị trí mà Cảnh Liêm Uy đáng lẽ phải ở, bàn tay nhỏ bé của cô cũng nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng cô không thể làm gì được, tất cả những gì cô chạm vào là một chiếc giường trống rỗng lạnh ngắt…
Gần như ngay lập tức, Ân Thiên Thiên kinh ngạc tỉnh giấc, đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, nhìn người đàn ông đang ngồi ở bên giường có ánh trăng rọi vào, anh cứng đờ ngồi tại chỗ không quay đầu lại.
Ân Thiên Thiên ngồi trên giường, nín thở.
Cô không phải kẻ ngốc, cũng không phải chưa từng thấy Cảnh Liêm Uy lúc phát bệnh trông như thế nào, lần trước đụng phải Đổng Khánh ở ngõ hẻm anh chính là như vậy, thân thể cứng ngắc như đá!
Từ từ đến gần Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy đau lòng khi thấy anh im lặng ngồi ở bên giường như thế, cô kéo chăn bông ngồi xuống trong tâm trạng lo lắng, cái chăn tung lên trong không trung ôm chặt lấy cả người Cảnh Liêm Uy, để che đi sự khó xử và không đứng đắn của anh, cô đã dùng cái chăn có nhiệt độ của cô để che thật chặt…
Ân Thiên Thiên chỉ ngồi trên giường vươn tay từ phía sau ôm lấy cổ anh, cái đầu nhỏ đặt lên cổ anh xoa nhẹ như một chú mèo con, cô không nói gì mà chỉ lặng lẽ bầu bạn.
Cảnh Liêm Uy được đắp chăn bông, nhiệt độ ở chăn nóng như thiêu đốt, nhưng anh mặc kệ, thân thể cũng dần dần khôi phục, anh khẽ quay đầu lại, quay đầu lại một chút, anh thấy cô đang nhắm chặt mắt dựa vào mình, đôi củ sen bị thắt chặt như thể trong giây tiếp theo anh sẽ đuổi cô đi …
Cuối cùng, sau khi cơ thể Cảnh Liêm Uy dần dần khôi phục lại sự mềm mại, trí não của anh trở nên tỉnh táo hơn, anh đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Ân Thiên Thiên, nhẹ nhàng hỏi: “Sợ không?”
Chỉ có hai người với nhau, Ân Thiên Thiên nhếch khóe miệng, xinh đẹp tuyệt trần, hai mắt sáng ngời nói: “Không sợ.”
Chỉ cần là anh, em không sợ.
Vì em biết, chỉ cần anh ở bên, cho dù bản thân có bị thương, em cũng sẽ không để lại sẹo.
Đây là sự tin tưởng của cô dành cho anh, ngay cả khi biết anh bị bệnh tâm thần, cô vẫn dám ngủ yên trong vòng tay anh, không bao giờ băn khoăn ngày mai sẽ không gặp lại ánh mặt trời, cô tin tưởng đến mức cho dù anh có phát bệnh hết lần này tới lần khác ở trước mặt cô, cô cũng sẽ không sợ, bởi vì cô biết đó là người đàn ông của mình, cô không cần sợ!
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Cảnh Liêm Uy dịch người ôm chặt Ân Thiên Thiên vào lòng, nhưng động tác này đã vô tình chạm vào cốc nước trên bàn đầu giường, chiếc ly rơi trên mặt đất phát ra âm thanh kịch liệt, cả căn nhà nhà họ Cảnh trong phút chốc trở nên lộn xộn…