CHƯƠNG 552: NỤ HÔN MÁU
CHƯƠNG 552: NỤ HÔN MÁU
Bờ môi của Ân Thiên Thiên run rẩy, thật lâu sau cô cũng không nói là lời nào, cô vẫn cho rằng lời mà Cảnh Liêm Uy nó cũng chỉ là một trò đùa, hoặc là sau khi gặp đả kích thì ăn nói lung tung, có làm như thế nào cũng không ngờ đến là sự thật.
Bệnh tâm thần cố chấp...
Ha ha...
Trong nháy mắt, Ân Thiên Thiên đột nhiên muốn ngửa mặt lên trời mà cười to, cô đã nhìn thấy rất nhiều tin tức, vốn là một người trước đó vẫn còn bình thường rồi đột nhiên lại mắc bệnh, đảo mắt liền giết chết ba mẹ của mình, tổn thương người thân nhất của mình. Khi đó cô còn cảm thấy loại bệnh tật kia cách xa mình biết bao nhiêu, nhưng mà ngày hôm nay Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên lại mở miệng nói với cô rằng anh mắc bệnh tâm thần...
Cô hoàn toàn không có cách nào đánh đồng Cảnh Liêm Uy với tình hình của những người bệnh tâm thần khác, thậm chí ngay cả tưởng tượng một chút mà cũng không được.
Cảnh Liêm Uy của cô, chồng của cô, làm sao lại có thể mắc bệnh tâm thần chứ?
Cô còn nhớ rõ là Đào Ninh cố ý kêu cô đưa tài liệu cho Cảnh Liêm Bình, bên trong chính là tài liệu về bệnh tâm thần cố chấp, cô cũng nhớ rõ ràng lúc ở nhà với Cảnh Liêm Uy, quyển sách mà anh cầm ở trên tay chính là bệnh tâm thần cố chấp, cô nhớ rõ nhiều thứ như vậy, thế nhưng chưa từng có một giây nào móc nối căn bệnh này với Cảnh Liêm Uy...
"Thiên Thiên nói không chừng là sau này anh sẽ làm tổn thương em, tình huống ngày hôm đó với Đổng Khánh có lẽ cũng sẽ lại tái diễn tiếp..." Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng nói, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh mang theo sự đau đớn kiềm chế: "Em không biết, hiện tại càng ngày anh càng không có cách nào để khống chế cảm xúc của anh, anh không biết là em có hiểu biết đối với căn bệnh này bao nhiêu, nhưng mà anh muốn nói cho em biết, anh thật sự sợ, sợ có một ngày nào đó anh hoàn toàn không có cách nào khống chế được bản thân mình, có phải là ngay cả em cũng sẽ không nhận ra anh luôn không..."
Đôi tay của Ân Thiên Thiên đang ôm Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên buông lỏng ra, cánh tay ấm áp vừa mới buông ra, Cảnh Liêm Uy liền rõ ràng cảm nhận được. Đôi mắt phượng của mình đang nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng nõn của cô, lúc nhìn thấy cánh tay của cô rời khỏi mình, trong đôi mắt phượng lại nhịn không được mà rơi xuống một giọt nước mắt, lạnh lẽo không có tiếng động...
Ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, Cảnh Liêm Uy sớm đã không nhìn thấy được màu sắc của ánh nắng, trên gương mặt đẹp trai có vết tích của nước mắt.
Hung hăng hít thở sâu một hơi, Cảnh Liêm Uy nói tiếp, anh phải thừa dịp bây giờ mình vẫn còn có dũng khí mà nói hết tất cả mọi chuyện cho cô, nói hết tất cả ra: "Căn bệnh này sẽ không dẫn đến năng lực sống của anh bị tổn hại, cũng sẽ không khiến cho trí thông minh của anh thay đổi, nhưng mà sẽ khiến cho cảm xúc của anh càng ngày càng không thể khống chế được. Anh ghen tị, anh đa nghi, anh không có cách nào tha thứ được khi em ở cùng một chỗ với người đàn ông khác. Lúc mới đầu thì anh còn có thể khống chế được một chút, anh có thể nhìn thấy em và Ân Thiên Tuấn nói đùa với nhau, có thể nhìn em và Đổng Khánh ăn cơm cùng với nhau, có thể nhìn em vui vẻ hạnh phúc trong vòng bạn bè, nhưng mà dần dần anh liền không thể nữa..."
Nhìn về phía bóng lưng của Cảnh Liêm Uy, trên mặt của Ân Thiên Thiên đầy nước mắt, nhưng mà căn bản cũng không có cách nào mở miệng.
"Anh bắt đầu không thể chịu đựng được khi mà em có bất kỳ tiếp xúc nào với một người đàn ông nào đó, càng không thể tha thứ được những người đàn ông khác có ham muốn đối với em. Em vĩnh viễn cũng không biết được, mỗi một lần nhìn thấy em ở cùng với người đàn ông khác, trái tim của anh kinh hãi đến mức nào, em cũng không biết được anh phải cố gắng dùng sức lực lớn đến đâu mới có thể kiềm chế được mình không nổi giận với em..." Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói, nhưng thủy chung cũng không quay đầu lại nhìn cô một cái nào, đã có vô số lần anh nghĩ đến tình cảnh thẳng thắn với cô, nhưng mà từ xưa đến nay đều không nghĩ đến sẽ dưới tình huống như vậy. Vốn là trong lòng có vô số lời muốn nói, nhưng mà cho đến bây giờ mới phát hiện, anh chỉ có thể nói ra một câu cuối cùng: "Thiên Thiên, nếu như em lựa chọn muốn rời khỏi anh, thì anh sẽ buông tay..."
Buông tay?
Lúc hai chữ này vừa xuất hiện, Ân Thiên Thiên cắn thật chặt đôi môi của mình, oán hận nhìn bóng lưng của anh, bàn tay nhỏ nắm chặt lại thành quyền, giống như là một con thú mẹ đang che chở.
Anh nói chuyện thì dễ nghe vậy, anh có từng nghĩ đến sau khi cô rời khỏi anh thì cô phải tiếp tục cuộc sống một mình như thế nào không? Anh có từng nghĩ đến, không có anh ở bên cạnh, cô sẽ có một cuộc sống chật vật đến không chịu nổi đến cỡ nào không?
Cuối cùng, Ân Thiên Thiên rốt cuộc cũng không nhịn được mà đưa tay kéo Cảnh Liêm Uy qua, ngước mắt tức giận nhìn anh, muốn chất vấn anh, nhưng mà khi thốt ra thì lại biến thành một câu: "Cảnh Liêm Uy, tại sao đến bây giờ anh mới nói cho em biết hả? Em là vợ của anh mà."
Điều tức giận nhất vậy mà không phải là anh muốn đẩy cô ra xa, mà đến bây giờ anh mới nói cho cô biết, bệnh của anh đã đến tình trạng như vậy, thậm chí nói bệnh tình nguy kịch cũng không hề quá đáng chút nào...
Sửng sờ nhìn Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy mím môi không nói gì, trong đôi mắt phượng đều tràn đầy thương tiếc và yêu thương.
Duỗi nắm đấm của mình ra, Ân Thiên Thiên đánh vào ngực của anh từng chút từng chút, cũng không nhìn anh chỉ là vừa đánh rồi vừa tức giận nói: "Tại sao anh lại có thể như vậy chứ? Tại sao có thể chứ? Cảnh Liêm Uy, anh đã nói sau này sẽ đối xử tốt với em, anh sẽ không lừa gạt em, anh sẽ sống với em đến hết đời, sao vậy, sao anh lại vi phạm lời thề như vậy hả? Anh là đàn ông, tại sao một chút trách nhiệm cũng không có? Cái tên lừa gạt này, em không muốn thích anh nữa đâu..."
Đánh vào trái tim của anh từng chút từng chút một, trong lòng của Cảnh Liêm Uy đều là đau lòng, thế nhưng anh lại thờ ơ...
Trong nháy mắt mở miệng nói ra, anh đã không biết phải đối mặt với cô như thế nào, đây là người phụ nữ mà cả đời này anh trân quý và yêu thương nhất...
Anh sợ nhất chính là sau này làm tổn thương cô, liên lụy đến cô.
Ân Thiên Thiên đánh anh, cũng không đánh được bao nhiêu cái liền không nhịn được mà dừng lại động tác của mình, bàn tay nhỏ không tự chủ duỗi ra vuốt ve bộ ngực của anh, trong đôi mắt của cô tràn đầy đau lòng mà hỏi: "Có đau không? Anh bị ngốc hả? Em đánh anh mà sao anh lại không chịu né?"
Cay đắng nhếch khóe miệng, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng trả lời: "Anh sợ là bây giờ không cho em đánh, sau này rốt cuộc em cũng sẽ không đánh anh nữa."
Một câu nói này làm cho nước mắt của Ân Thiên Thiên rơi như mưa, nước mắt ở trong mắt cũng chưa từng dừng lại, thân thể mềm mại nhào vào trong lồng ngực của anh, hung hăng khóc rống...
Cảnh Liêm Uy run rẩy ôm người vào trong lồng ngực, vẫn lộ ra bất an như cũ.
Dường như cảm nhận được Cảnh Liêm Uy lo lắng, Ân Thiên Thiên ôm anh thật chặt, vừa khóc vừa ngẩng đầu lên nhìn anh, nói một cách nghiêm túc: "Cảnh Liêm Uy, em không muốn ly hôn đâu, anh muốn ly hôn thì cũng có thể, em không cần cái gì cả, không cần con, không cần tiền, không cần nhà, không cần xe, cũng không cần anh, em sẽ không cần cái gì cả."
Nghe thấy Ân Thiên Thiên nói như vậy, Cảnh Liêm Uy lập tức trở nên lo lắng, vội vàng cúi đầu nhìn cô, không nhịn được mà nghiêm giọng nói: "Nói bậy! Tại sao em có thể không cần được chứ, tất cả mọi thứ em đều phải cần, nhà, xe, tiền, con, em nhất định phải cần, thứ duy nhất mà em không cần chỉ có anh mà thôi..."
Trong đôi mắt phượng đều là đau lòng, Cảnh Liêm Uy đưa tay ra dịu dàng giúp cô lau sạch nước mắt bên khóe mắt.
Lắc đầu mãnh liệt, Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy rồi bỗng nhiên vừa khóc vừa cười nói: "Cảnh Liêm Uy, em không muốn đâu! Dù sao nếu ly hôn thì em cũng không cần cái gì cả, em chỉ muốn như vậy thôi."
Cảnh Liêm Uy đang không ngừng lau nước mắt, có làm như thế nào cũng thể lau không hết được, vẻ đau lòng ở trong mắt càng đậm hơn, chỉ là lúc ánh mắt rơi xuống vết thương nơi khóe môi của cô, cảm xúc của anh vẫn khó khôi phục lại như vậy, cố gắng kiềm chế!
Cũng không biết là Ân Thiên Thiên có cảm nhận được hay không, chỉ là nhìn anh cười nói: "Cảnh Liêm Uy, em chỉ cần đi theo bên cạnh anh, làm thư ký của anh cũng được rồi, bảo mẫu cũng được nữa, tình nhân cũng được, cho dù là cái gì đi nữa, dù sao thì em cũng đã nhận định anh rồi. Em sẽ ỷ lại vào anh cả một đời, không cho anh chạy, không cho anh trốn. Anh chính là của em, em muốn quấn lấy anh cả một đời, giặt quần áo, nấu cơm cho anh, em sinh con dưỡng cái cho anh, em quét dọn làm việc nhà cho anh, em muốn đi theo anh..."
Động tác lau nước mắt cũng không khỏi bất ngờ dừng lại, Cảnh Liêm Uy chỉ nhìn phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay mình mà không nói gì cả.
Ân Thiên Thiên tiếp tục cười nói, hốc mắt của cô ướt át: "Em là miễn phí mà, nhưng mà em muốn ký hợp đồng, anh không thể vứt bỏ em được."
Đôi tay đang nắm chặt thành quyền, không nhịn được mà dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Thiên Thiên, trông có vẻ nguy hiểm và đẫm máu như vậy, nhưng mà người phụ nữ nhỏ bé vẫn còn mỉm cười nhìn anh, hai tay đang ôm chặt lấy eo của anh không thả ra.
Trong đôi mắt phượng tràn đầy sự mâu thuẫn, đều là sự kiềm chế chế, hai tay đang bóp chặt hai bên gò má của Ân Thiên Thiên, thậm chí cũng có thể nghe thấy âm thanh răng rắc dọa người như vậy...
Một hồi lâu sau, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên buông đôi tay đang bóp chặt lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô ra, ép buộc cô phải nhích lại gần mình, khuôn mặt tuấn tú gần lại, đôi mắt phượng nhìn thẳng tắp và vết thương nơi khóe miệng của cô, bình tĩnh lên tiếng nói: "Thiên Thiên, em xác định sao? Em xác định em muốn đi theo anh, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ không rời khỏi anh ư?"
Dường như không phát giác được sự thay đổi của anh, Ân Thiên Thiên vẫn cười tươi như hoa, trả lời nhẹ nhàng và chắc nịch: "Em chắc chắn."
Lời nói vừa dứt, đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy không khỏi ngước lên nhìn cô một chút, giọng nói nghiêm túc: "Cho dù là như thế này?"
Nói xong, Cảnh Liêm Uy không hề do dự chút nào mà cúi người hôn lên môi của Ân Thiên Thiên, hai tay nâng gương mặt của cô lên, nếu như cô không không đồng ý, hai ta đang tự do của cô có thể đẩy anh ra bất cứ lúc nào, anh đợi đến giây phút mà cô đẩy anh ra, thì nụ hôn này có lẽ cũng chính là nụ hôn cuối cùng...
Đột nhiên, bên cạnh đôi má của Cảnh Liêm Uy rơi xuống giọt nước mắt óng ánh, lóe ra ánh sáng chói lóa dưới ánh mặt trời.
Đột nhiên bị hôn, Ân Thiên Thiên cũng là không kinh ngạc, thậm chí là cô đã dự đoán được từ sớm, cô còn kiễng mũi chân lên để phối hợp với nụ hôn của anh. Bởi vì chênh lệch chiều cao, cô còn đưa tay ra nắm lấy cánh tay của anh, hôn nhập tâm như vậy, khóe mắt và đuôi lông mày đều mang theo nụ cười thản nhiên.
Cho đến bây giờ đều là như thế này, chuyện không có cố gắng, cô tuyệt đối không tin tưởng sẽ không có bất kỳ kết quả gì!
Cảnh Liêm Uy, cũng giống như vậy.
Hạnh phúc của cô, cô muốn tự mình nắm giữ!
Cảnh Liêm Uy hơi sửng sốt một chút, sau mấy giây ngắn ngủi, đến cùng anh vẫn tàn nhẫn mà ra tay với khóe miệng vẫn còn đang bị thương của cô, hàm răng trắng nõn không nhịn được mà cắn thật mạnh xuống, ngay lập tức trong không khí đều tràn ngập mùi máu tanh, nồng nặc mà gay mũi...
Đột nhiên xuất hiện đau đớn khiến cho Ân Thiên Thiên hơi bất ngờ một chút, thân thể của cô theo ý thức mà lui phía sau một chút, Cảnh Liêm Uy chờ chính là giờ phút này, hai tay của anh không tự chủ được mà hơi buông lỏng, đợi đến lúc bờ môi của cô hoàn toàn rời khỏi mình. Nhưng mà ai biết được, lúc mắt nhìn thấy cánh môi hồng hào của cô sắp rời khỏi mình, Ân Thiên Thiên dứt khoát ngã cả người vào trong ngực của Cảnh Liêm Uy, bàn tay nhỏ bé kéo lấy cổ áo của anh xuống phía dưới, hung hăng hôn...
Trong lúc nhất thời, mùi máu tanh tràn ngập trong nụ hôn của hai người bọn họ.
Nhìn về phía trước, Ân Thiên Thiên khó khăn kiễng mũi chân nâng thân thể lên hôn anh, Cảnh Liêm Uy phối hợp với cô cúi người xuống, hai tay trong không khí lại không biết làm như thế nào. Thứ duy nhất giống nhau, chính là giữa hai cánh môi đang kề sát nhau của hai người bọn họ có một dòng máu tươi đang chảy xuống từ từ, mùi máu từ từ lan tỏa ra rõ ràng...
Nụ hôn máu, in dấu ấn ký, như thể khắc sâu vào tận xương tủy...