Kết Hôn Âm Dương

Chương 145




đó là vào tháng thứ sáu.

Hôm đó, lần đầu tiên, tôi chuẩn bị nấu bột thập Cẩm cho củ cải, và tình cờ liếc nhìn, tôi bắt gặp khuôn mặt đỏ ửng của Nhỏ nói lắp thẹn thùng cúi đầu, đứng đằng sau cô ấy là Sầm Chín Nguyên. Ngay lập tức, tôi dường như hiểu được điều gì!

Kể từ khi ở trong nhà của Sầm Chín Nguyên, tôi đã bận rộn chăm sóc đứa trẻ mỗi ngày, vì vậy tôi không có thời gian để quan tâm những thứ khác, tất nhiên, bao gồm cả nhỏ nói lắp.

Như đã nói, ruồi không chích trứng liền mạch.

Tôi và đứa bé là quả trứng liền mạch và Sầm Chín Nguyên là con ruồi. Dù anh ta có hứng thú với tôi đến đâu, ngay khi bắt đầu, tôi phải chuyển sự chú ý của mình sang con nhỏ.

"Sư phụ, con quỷ nhỏ của cô đã không được tu luyện? Điều này không ổn. Việc nuôi quỷ mà không luyện tập là gì? Nếu cô bận rộn, thì tôi sẽ giúp cô tu luyện nó."

Tôi không có ý kiến gì.

Thế là Sầm Chín bắt đầu "nuôi quỷ” cho tôi.

Tất nhiên, "nuôi quỷ” là một thuật ngữ trong nghề nghiệp của họ. Nói một cách thẳng thắn, đó là khai thác sức mạnh của con quỷ thông qua các kỹ thuật bí mật, và sau đó điều khiển ma quỷ làm việc, để đạt được mục đích gián tiếp sử dụng sức mạnh này. Ví dụ như những con ma mới chết là quỷ mới sau khi nuôi dưỡng và tu luyện sẽ đạt đến tiểu quỷ rồi ác quỷ sau là lệ quỷ... nhưng tôi cũng chẳng hi vọng cao như thế chỉ cần cô ta có thể tự vệ cho bản thân là được.

Sầm Chín Nguyên không phải là một bậc thầy lớn ở cấp độ của một bậc thầy nuôi quỷ. Anh ta có một cách khác để dạy cho những con quỷ có thể tự tu luyện, điều này không chỉ giúp cải thiện sức mạnh của nói lắp nhỏ mà còn tìm ra cách để loại bỏ tật nói lắp. Tôi đã tham gia vào việc tu luyện đó nhưng tôi cũng có thể hiểu được đôi chút. Nhỏ nói lắp cuối cùng cũng có tiếng nói riêng của mình. Miễn là cô ấy không nóng lòng, hoặc bực bội mà tức giận thì sẽ thoát khỏi tiếng nói của chồng cũ.

Chính vì lý do này mà nhỏ nói lắp sẽ coi Sầm Chín Nguyên là một người thân thiết.

Cô ấy đứng gần tôi ánh mắt nhìn về Sầm Chín Nguyên, đối với tôi nó còn thân thiết hơn.

Cái nhìn đó làm tôi kinh hồn

Con người quỷ này!!!!!!

Nếu nó được đặt về hai năm trước, tôi sẽ cảm thấy rằng tình yêu là tối cao, lãng mạn và đẹp đẽ.

Và bây giờ, tôi nghĩ đây là một đoạn tội lỗi và nghiệt ngã.

Vì vậy, tôi đứng từ xa và xem phản ứng của họ một cách cẩn thận.

Khi bạn yêu một ai đó, đôi mắt của bạn khác biệt, đó là đường, ngọt ngào, kỳ vọng và ánh sáng.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy những điều này trên khuôn mặt của nhỏ nói lắp và biểu hiện của Sầm Chín Nguyên là bình thường cũng không có cảm xúc đặc biệt gì về nó.

Dường như tình yêu của nhỏ nói lắp không được đáp lại.

Nếu vậy, thật không ổn......

9 giờ tối, Sầm Chín Nguyên thường rời đi sau bữa tối.

Khi anh ta rời đi, anh ta cẩn thận quan sát khuôn mặt của tôi và quan sát nó trong ba hoặc bốn phút trước khi nói"?? Sư phụ, tối nay cô làm sao vậy? Tại sao lại dùng bộ mặt kì lạ nhìn tôi suốt bữa ăn vậy?”

"Không có gì, anh đi đi. "Tôi thì thầm, không muốn nói rõ ràng.

"Có phải tôi đã làm sai điều gì khiến cô không vui?" Sầm Chín Nguyên gãi đầu đau khổ, và nói, "Nghĩ đi nghĩ lại , Sư phụ, tôi đã làm tốt mọi thứ cô căn dặn gần đây, tã lót của em bé cũng đã mua một chồng lớn, có phải thứ đó khiến trái tim sư phụ khó chịu và xa cách hơn? Điều dài hạn hơn là tìm kiếm Lâm Nhuận Dư và một điều nữa chưa được thực hiện, lẽ nào, ngày hôm nay sư phụ lại nghĩ về Lâm Nhuận Dư một lần nữa.”

Lâm Nhuận Dư, đó là một “ đạo hữu” tôi gặp gỡ trong bệnh viện tâm thần.

Có lẽ nhiều người đã quên Lâm Nhuận Dư là ai, nhưng tôi thì không quên.

Anh ta là người mà Mạnh Trần đã bắt đi khi hắn ta trốn thoát khỏi nơi mê hoặc và người kia là người ái mộ người bạn tốt của tôi—Tiểu Tinh.

Tôi nghĩ suy đoán của tôi là chính xác. Mạnh Trần chỉ bắt Lâm Nhuận Dư với một mục đích, đó là, chiếm hữu cơ thể của Lâm Nhuận Dư sau đó mượn xác lưu giữ lại linh hồn của anh ta, tránh ánh mắt của Diêm Quân.

Anh ta có thể thay đổi tên của mình , nhưng khuôn mặt của anh ta sẽ không thay đổi.

Thế giới quá rộng lớn, trái đất rất tròn, làm sao tôi có thể đến gặp Mạnh Trần với thân phận một người vô danh? Sau khi suy nghĩ về nó, chỉ còn manh mối là Lâm Nhuận Dư.

Tôi đã nói với Sầm Chín Nguyên về thông tin của Lâm Nhuận Dư. Để tìm anh ta chính xác hơn, Sầm Chín Nguyên đặc biệt mời một họa sĩ chuyên nghiệp vẽ một bức chân dung của Lâm Nhuận Dư theo mô tả của tôi. Tôi có bảy hoặc tám điểm tương tự, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng bức chân dung mang tính tâm linh hơn rất nhiều so với bản thân tôi. Có lẽ, biểu hiện điên rồ của bệnh nhân tâm thần khó có thể được vạch ra ngay cả những họa sĩ giỏi nhất.

Tôi nói với Sầm Chín Nguyên rằng nếu ngày nào đó anh ta tìm thấy Lâm Nhuận Dư thì ngày đó cũng chính là ngày tôi sẽ dạy anh ta “ thi pháp ăn ma”

Vì vậy, Sầm Chín Nguyên cố gắng tìm Lâm Nhuận Dư bằng tất cả sức lực của mình, mọi thứ được giao phó, và hàng ngày hi sinh rất nhiều nhang khói cho các linh hồn quỷ đi tìm nhưng cũng không có kết quả. Vì vậy, bất cứ khi nào tôi kéo mặt xuống, anh ấy sẽ nghĩ rằng tôi đang giận anh ấy vì không thể tìm thấy Lâm Nhuận Dư.

Nhưng hôm nay không thực sự không phải vì việc đó.

Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu, do dự một lúc, nhưng quyết định không nói về nhỏ nói lắp "Không sao đâu , anh đi làm việc trước đi."

“Thật sao, không sao thật chứ?" Sầm Chín Nguyên nhìn tôi nghi ngờ.

"Ừm” Tôi tránh tầm nhìn của anh.

Sầm Chín Nguyên do dự một lúc trước khi nói với tôi: "Sư phụ, ngày mai ... tôi có thể phải đi một chuyến”

"Đi làm gì vậy ?" Tôi bị bất ngờ.

Trong sáu tháng này, Sầm Chín Nguyên đến nhà tôi mỗi ngày và hỏi anh ấy cần làm công việc gì? Anh ta luôn nói rằng một lần anh ta bắt đầu làm việc có thể ăn trong 3 năm, và anh ta sẽ không đi làm cho đến khi anh ta tiêu hết tiền.

Nhưng bây giờ ...

"Chỉ là ..." Sầm Chín Nguyên mỉm cười ngượng ngùng: “ cuộc gặp mặt thân thiết”

Thân Thiết?

Tin tức này phải là một quả bom cho nhỏ nói lắp!!!!

Tôi không biết nếu cô ấy nghe thấy điều này.

Tôi nhìn lại, và nhỏ nói lắp không nghe thấy, cô ấy cũng không biết liệu cô ấy có ẩn hình không, điều đó khiến tôi nhớ lại ánh mắt cô ấy.

"Sư phụ?" Sầm Chín Nguyên hét lên khi thấy khuôn mặt của tôi thật kỳ lạ.

Tôi quay lại và nói, "Không sao đâu, tôi chúc anh mã đáo thành công."

"Tôi nhận lời chúc may mắn của cô." Sầm Chín Nguyên nói một cách ngại ngùng, "Giống như mọi người trong ngành của chúng tôi, tôi không biết liệu có ai có thể xem nó là thượng lạc.”

Anh nói, và anh vui vẻ rời đi.

Sau khi anh ấy rời đi, tôi trở lại phòng khách.

Nhỏ nói lắp đang dỗ dành đứa trẻ. Khi tôi quay lại, cô ấy ném đứa trẻ ra như một gánh nặng và vui vẻ nổi trên ban công - Tôi biết cô ấy sẽ làm gì. Cô ấy muốn đứng trên ban công và nhìn Sầm Chín Nguyên rời đi.

Trong một thời gian dài, Sầm Chín Nguyên có lẽ đã biến mất trong tầm nhìn của cô ấy. Khi cô ấy quay lại, tôi thấy nụ cười của cô ấy nở như một bông hoa.

Trước đây, tôi và cô ấy sống trong những ngày khốn khổ. Tôi thấy cô ấy mỗi ngày là một người đàn bà khốn khổ, bộ dạng một con quỷ lạnh lẽo khắp người đầy máu. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy rất hạnh phúc.

Cô ấy càng hạnh phúc, trái tim tôi càng đau.

Tôi mở miệng: "Cô có ... đang yêu Sầm Chín Nguyên không?"

Nhỏ nói lắp đột nhiên hồi phục, nụ cười của cô tắt rúm và cô lắc đầu trong tiềm thức. nhưng khuôn mặt cô đỏ thẫm, và đôi mắt to tròn của cô đang đọng lại. Câu trả lời đã được viết rõ trên mặt.

Tôi nói: "Cô là một con ma, anh ấy là một con người, không thể ở bên nhau!"

Nước da của Nhỏ nói lắp lập tức chuyển sang màu xanh nhìn tôi một cách tàn nhẫn: "La Hy, chẳng lẽ cô cũng yêu Sầm Chín Nguyên”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.