Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 71: 71: Ba Tuổi




Cuối tháng sáu, Lâm Tư Hàm từ studio trở về đến cửa Thấm Viên thì gặp được Tiêu Nhiễm vừa đi học về.

Tiêu Nhiễm mặc một chiếc áo màu trắng ngắn tay rộng thùng thình, trong ngực ôm mấy cuốn sách, bộ dáng tinh thần không tốt lắm.

Tháng cuối hạ, không khí nơi đây tràn đầy hơi thở của một thành thị gần biển, vừa ẩm ướt lại vừa oi bức.

Lá long não khô héo ven đường bị gió cuốn, trên mặt đất bốc lên từng đợt không khí nóng.

Tiêu Nhiễm ngoại trừ đôi môi đỏ bừng, còn những phần da thịt lộ da bên ngoài đều trắng bệch đến dọa người, tóc ở bên thái dương ướt nhẹp, bết dính.

“Cuối kỳ?” Là người từng trải Lâm Tư Hàm đặc biệt có thể lý giải, đây là tài liệu đặc biệt của khoa xã hội khi cuối kỳ.

“Ừm.” Tiêu Nhiễm đi hơi chậm, cánh tay đặt trên eo nhỏ thường xường xoa xoa phần eo.

“Gần đây thân thể không thoải mái?” Lâm Tư Hàm nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ, “Nhìn sắc mặt em không tốt lắm, có muốn chị cùng em đi bệnh viện không?”

“Chắc là do nắng quá nên là bị cảm nắng?”

Từ sau khi ở Thủ đô trở về, Lâm Tư Hàm và Tiêu Nhiễm thường xuyên gặp mặt, lại ở lầu trên lầu dưới, thường xuyên qua lại là trở nên thân thuộc.

Tiêu Nhiễm không có chuyện gì thường thích làm điểm tâm, mỗi lần làm đều đưa xuống cho Lâm Tư Hàm một phần.

Lâm Tư Hàm cũng từng có ý định muốn học, chỉ vì bận rộn nên đành trì hoãn.

Cô cũng biết, Tiêu Nhiễm bình thường chỉ có một mình, Diệp Trạch không thể nào ở nhà, có việc cũng không có thời gian lo đến cô bé.

Mới tháng sáu mà trời đã nóng như vậy, thấy thế nào cũng cảm thấy thân thể có vấn đề.

“Không phải.

Đang mang thai nên nhiệt độ cơ thể có hơi nóng, hơn nữa lại là cuối kỳ, sắc mặt có chút kém.

Không có chuyện gì.

Cảm ơn ạ.” Tiêu Nhiêm khách khí nói.

Lâm Tư Hàm không dám tin tưởng, qua một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của chính mình: “Mang thai?”

“Vâng.”

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tiêu Nhiễm bước vào trước ấn tầng 6 lại săn sóc mà giúp Lâm Tư Hàm đang đứng ở bên ngoài ấn tầng 5, đợi một chốc lát chớp chớp mắt hỏi, “Chị không về sao?”

“Vào…” Lâm Tư Hàm nhìn Tiêu Nhiễm có vẻ yếu ớt, gian nan mà mở miệng: “Người nhà em biết không? Có cần chị đưa em đi bệnh viện không? Mẹ chị vừa hay ở khoa phụ sản.”

Tiêu Nhiễm nắm chặt sách trong ngực, “Biết, không cần.

Mẹ của Diệp Trạch ở đây chăm sóc em.”

Mẹ của Diệp Trạch chính là Hạ Trà, cô giáo của Thẩm Diệc Bạch, giáo sư đại học.

Lâm Tư Hàm nghĩ đến nhà của mình cũng có một giáo sư đại học, vội đến mức một ngày không có thời ăn uống, Hạ Trà khẳng định không thể nhàn rỗi hơn vị kia nhà cô đâu, có mấy lời Lâm Tư Hàm muốn nói lại nuốt lại, thở dài một hơi, hỏi: “Nhiễm Nhiễm, mang thai vất vả không?”

Tiêu Nhiễm suy nghĩ một hồi, cười cười, má lúm đồng tiền nơi khóe miệng như ẩn như hiện, “Không vất vả, bé con rất ngoan.

Hơn nữa nghĩ đến nó là của Diệp Trạch nên rất mong chờ!”

Vì người mình yêu mà sinh một sinh mệnh mới, nghĩ đến đều là đầy một cõi lòng chờ mong.

Mong đợi trong đáy mắt của Tiêu Nhiễm làm rung động đến Lâm Tư Hàm, như suy tư gì đó một lát, đổi vị trí tự hỏi, nếu như trên thế giới này có một tiểu loli hoặc tiểu shota giống như Thẩm Diệc Bạch, là tiểu loli hoặc là tiểu shota của cô và anh, cô đại khái sẽ trở thành một người mẹ không đúng cách, một người mẹ cưng chiều con quá mức.

Buổi tối, Thẩm Diệc Bạch ở trong thư phòng xử lý công việc ban ngày chưa hoàn thành.

Lâm Tư Hàm làm một đĩa trái cây thập cẩm đơn giản đưa vào, công việc của Thẩm Diệc Bạch kỳ thật cũng đã hoàn thành được kha khá, thấy Lâm Tư Hàm vào thì đóng hồ sơ.

“Cơ mật quốc gia?” Lâm Tư Hàm lấy dĩa cắm một miếng dâu tây đưa đến bên miệng Thẩm Diệc Bạch, “Em vừa đến thì anh đóng hồ sơ.”

Thẩm Diệc Bạch thuận theo mà cắn miếng dâu tây sữa chua, ăn vào miệng.

Vị ngọt thanh của dâu tây cùng với hương sữa chua nồng đậm, nước dâu tây tràn đầy qua kẽ răng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu lưỡi.

“Đẹp không bằng em.” Thẩm Diệc Bạch ôm eo Lâm Tư Hàm, để cho cô ngồi khóa trên đùi mình, “So với nhìn văn kiện, bây giờ anh càng muốn làm chút chuyện khác.”

Lời nói tế nhị bị Thẩm Diệc Bạch nói thành mùi vị rõ ràng.

Bên ngoài là đêm tối, ánh đèn ảm đạm.

Lâm Tư Hàm đá rơi dép lê xuống dưới, vẻ mặt chuyên chú mà cởi cúc áo sơ mi của Thẩm Diệc Bạch, từng cái lại từng cái, từ trên xuống dưới.

Thẩm Diệc Bạch tùy ý cho cô hành động, hô hấp vững vàng.

Thời gian còn dài, đêm còn chưa khuya.

Cởi hết toàn bộ cúc áo, Lâm Tư Hàm dừng lại vài giây, lại đóng từng chiếc cúc áo của Thẩm Diệc Bạch từ dưới lên trên.

Lại ngừng vài giây, Lâm Tư Hàm lại cởi một lần nữa, lại đóng, cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần.

Thẩm Diệc Bạch nhướng mày, bà xã anh lại chơi cái gì vậy?

“Bà xã?”

“Ừm?”

Âm thanh của Thẩm Diệc Bạch khàn khàn, “Em có lẽ muốn anh chết?” Khi nói chuyện, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống.

Lâm Tư Hàm buông áo sơ mi mới mở được một nửa ra, cúi đầu ngậm lấy yết hầu của anh, đầu lưỡi mềm mại ướŧ áŧ chậm rãi lướt qua, âm thanh mơ hồ: “Đừng dùng cái kia.”

Đôi tay đặt ở eo Lâm Tư Hàm của Thẩm Diệc Bạch nắm chặt, nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua áo ngủ tơ tằm tiến vào eo Lâm Tư Hàm.

Lâm Tư Hàm ngẩng đầu, tầm mắt nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh.

“Có thể nghiêm túc một chút được không?”

“Nghiêm túc.” Hai chân Lâm Tư Hàm kẹp chặt vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Thẩm Diệc Bạch.

Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.

Thẩm Diệc Bạch trực tiếp ấn cô ở trên bàn sách, áo ngủ trên người cô cũng bị nhẹ nhàng lột đi.

Cánh tay trắng như tuyết của Lâm Tư Hàm chống trên bàn sách, nửa người ưỡn lên thừa nhận tất cả động tác của Thẩm Diệc Bạch.

Bụng nhỏ nóng bỏng, Lâm Tư Hàm ôm lấy cổ Thẩm Diệc Bạch thở dốc, cắn vành tai của Thẩm Diệc Bạch, nhận thấy động tác của anh, Lâm Tư Hàm một lần nữa kẹp chặt vòng eo của Thẩm Diệc Bạch, không cho anh rút lui.

Trên bàn sách nghiêm chỉnh, một mảng lầy lội.

Đêm nay Lâm Tư Hàm vô cùng khác thường, chủ động làm cho Thẩm Diệc Bạch không có thời gian suy nghĩ lý do khác thường của cô.

Dưới sự cố tình cọ xát của Lâm Tư Hàm, Tiểu Tiểu Bạch lại một lần nữa ngẩng đầu.

“Thời kỳ an toàn.” Thẩm Diệc Bạch suy nghĩ cẩn thận, cong khóe môi.

Lâm Tư Hàm còn đang chìm đắm trong dư vị mờ mịt ngẩng đầu, “Cái gì?”

Đuôi mắt thon dài nhiễm hồng, nước trong mắt lấp lánh, môi đỏ nửa khép nửa mở.

“Anh nói, em ở thời kỳ an toàn.” Thẩm Diệc Bạch nắm chặt eo của Lâm Tư Hàm, giật giật.

Lâm Tư Hàm nghe hiểu, sau khi hiểu được, cả người như bong bóng mất khí.

“Em muốn ngủ, thật mệt.” Lâm Tư Hàm cảm thấy chính mình thật vất vả lấy hết can đảm, cắt đất lại đền tiền theo Thẩm Diệc Bạch, anh muốn như thế nào thì như thế đó, kết quả một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân.

Cô nghĩ một tuần tùy hứng một lần đi, có thì trực tiếp đẩy công việc lại, điện ảnh quảng cáo cái gì đó đều không tồn tại.

Ý cười bên môi Thẩm Diệc Bạch càng sâu hơn, “Muộn rồi.”

….

Lại là một năm hoa tàn hoa nở, lại là một năm cỏ mọc ong bay, sau khi Lâm Tư Hàm nhận được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất năm, lúc sự nghiệp đang ở đỉnh cao thì đẩy hết tất cả công tác, không hề nhận bất kỳ một bộ phim hay quảng cáo nào, an tâm ở nhà ăn tết thực hiện lời hứa đã đáp ứng, năm nay phải ở nhà cùng Thẩm Diệc Bạch.

Ở tháng cuối hạ, Lâm Tư Hàm được chẩn đoán là mang thai ba tuần.

Bác sỹ chẩn đoán chắc chắn là Triệu Nguyệt, không cần Triệu Nguyệt nhiều lời, Thẩm Diệc Bạch tự giác mà đi qua học tập.

Triệu Nguyệt phản ứng rất bình thường, lải nhải những việc cần chú ý trong tháng đầu tiên một hồi mà không hề khát nước.

Thẩm Diệc Bạch không dám chỉ chọn trọng điểm mà nghe, trước kia khi đi học, anh vĩnh viễn chỉ chọn trọng điểm, những điều không quan trọng đều là phần anh bỏ qua, lần này một chữ anh cũng không dám bỏ sót, Triệu Nguyệt nói càng nhiều, anh càng lo lắng.

Trái lại Lâm Tư Hàm, trong miệng ngậm kẹo que, đi dép đế bằng ngồi trên ghế của bệnh viện thảnh thơi mà rung chân, khẽ ngâm nga bài hát A Mộng, vẻ mặt nhẹ nhàng.

Triệu Nguyệt, “…”

Bà tận tình khuyên bảo nhiều như vậy, con gái nhà bà một câu cũng không nghe.

“Mẹ?” Triệu Nguyệt đột nhiên dừng lại, Thẩm Diệc Bạch cũng có chút không thích ứng, rốt cuộc Triệu Nguyệt cũng đã lải nhải bên tai anh đã gần hai giờ.

Nói đi nói lại, anh gần như đã học thuộc rồi.

“Đưa nó đi ra ngoài đi.” Triệu Nguyệt cầm giấy đăng ký khám bệnh, “Mẹ tạm thời không muốn nhìn thấy nó.

Khi nào tan ca ta sẽ đến tìm hai đứa, động tác của con nhẹ một chút.”

Thẩm Diệc Bạch quay đầu nhìn vợ của mình một cái, vợ của anh đang ngậm que kẹo mà cười ngu ngốc với anh, trong mắt có những ánh sáng nhỏ.

“…”

Anh có một ảo giác, Triệu Nguyệt khám sai.

Ra khỏi bệnh viện, luồng nhiệt nóng bên ngoài từng đợt từng đợt ập đến.

Giữa trưa, mặt trời gay gắt trên cao, nhưng cây long não to lớn cũng không có nhiều bóng râm.

Lâm Tư Hàm mặc một chiếc váy sợi màu trắng, tay áo bay bay, vòng eo rộng thùng thình, phía dưới là một chiếc quần bằng da an toàn.

Cho dù mặc như vậy, cũng không ngăn được cái nóng cuối mùa hạ làm cho cô chảy mồ hôi ròng ròng.

Trên lối đi bộ của bệnh viện đều là những người đi bộ vội vàng, có một người phụ nữ với cái bụng to đi ngang qua bên người Lâm Tư Hàm, Lâm Tư Hàm chớp chớp đuôi mắt ướŧ áŧ, cúi đầu nhìn cái bụng phẳng của mình, cắn kẹo que, “Về sau em cũng giống như cô ấy ư? Bụng lớn như vậy?”

Thẩm Diệc Bạch nghiêng người thay Lâm Tư Hàm chống đỡ thái dương, liếc liếc cô một cái, “Sẽ không.”

“Vì sao?” Lâm Tư Hàm tò mò đặt tay của mình ở trên bụng bằng phẳng, xoa xoa.

“Bởi vì em bé không có nhiều dinh dưỡng, sẽ không lớn.”

“Tại sao lại như vậy?”

“Bởi vì mẹ của bé con không chịu ăn cơm, từ sáng đến giờ chỉ ăn một cây kẹo que.” Thẩm Diệc Bạch dùng ngữ khí trần thuật mà lại làm cho Lâm Tư Hàm sinh ra áy náy.

Cảm giác áy náy sâu sắc với em bé xuất hiện trong lòng của Lâm Tư Hàm, buổi tối nể tình mà ăn nhiều thêm một chén cơm.

Triệu Nguyệt vừa thổi nguội cháo cho Lâm Tư Hàm, vừa tiếp tục nói: “Buổi sáng không được uống sữa đậu nành, bo bo ở trong nhà lát nữa cũng đem xuống lầu vứt đi.

Ít ăn sơn tra và long nhãn…”

Lâm Tư Hàm thất thần nghe, gặm bánh gạo táo đỏ trên tay Thẩm Diệc Bạch.

Hàm răng cắn xuống, vị táo đỏ nồng đậm tràn ngập bên chóp mũi.

Miếng cuối cùng được ăn hết, Lâm Tư Hàm thỏa mãn mà liếm liếm khóe miệng, chưa đã thèm mà nói: “Còn muốn.”

“Lâm Tư Hàm?” Triệu Nguyệt nói xong một hồi ngừng lại, nhìn con gái nhà mình, không thể nhịn được mà gọi tên đầy đủ của cô, “Con mang thai hay là Thẩm Diệc Bạch mang thai?”

“Con…” Lâm Tư Hàm ánh mắt trông chờ mà nhìn vào đĩa bánh gạo táo đỏ, “Táo đỏ hẳn là có thể ăn được chứ?”

“…..” Triệu Nguyệt xua xua tay, thật sự lười nói.

Con gái của bà bây giờ bị Thẩm Diệc Bạch chiều giống như là một đứa nhỏ ba tuổi, ăn cơm cũng phải có người đút.

Lâm Học Sâm bưng cái đĩa cho Lâm Tư Hàm, bất đắc dĩ nói: “Con để Tiểu Thẩm ăn cơm trước, thằng bé vừa rồi chỉ lo đút cho con, cháo cũng lạnh hết rồi.”

Triệu Nguyệt hiển nhiên cũng không thể chịu nổi con gái của mình như vậy, “Đã làm mẹ người ta rồi, sao càng ngày càng trẻ con vậy.

Về sau Tiểu Thẩm đi làm, đầu tiên dỗ con gái lớn, sau đó dỗ con gái nhỏ?”

“…” Lâm Tư Hàm đáy lòng phủ nhận ba lần, cô không phải, không phải cô! Ồ? Đây là lần thứ mấy? Hình như vẫn thiếu một lần….

“Đều tại anh.” Lâm Tư Hàm ở chỗ mà Triệu Nguyệt không nhìn thấy trừng mắt nhìn Thẩm Diệc Bạch.

“Trách anh.” Nguyên tắc của Thẩm Diệc Bạch bây giờ chính là Lâm Tư Hàm nói cái gì thì là cái đó, cho dù Lâm Tư Hàm duỗi hai ngón tay nói đây là ba anh cũng không chút do dự mà gật đầu đồng ý..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.