Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 12: Chương 12:




Chương 12: Không phải tôi nói đầu óc cậu không tốt

Từng bước từng bước, mũi chân chạm xuống đất, chân sau cũng theo đó mà bước theo. Ngẩng đầu, trời vẫn xanh như vậy. Gió nhẹ thổi qua, làm góc váy tung bay.

“Lâm Tư Hàm.” Thẩm Diệc Bạch gọi cô.

“Sao vậy?” Lâm Tư Hàm dừng bước, xoay người nhìn người đứng dựa nửa lưng bên vách tường.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Kỳ thi tổng hợp cuối cùng của Tự nhiên-Xã hội, bài thi vật lý do tổ trưởng tổ vật lý ra đề, thầy rất thích chủ đề chuyển động học, ba câu hỏi cuối cùng nhất định sẽ có một bài liên quan đến chuyển động học, đồng thời còn kết hợp với ba định luật của Newton.”

Lâm Tư Hàm nghiêm túc nghe, nhớ kỹ từng lời này.

Trong lòng rung động giống như hồ nước yên tĩnh bị ném từng hòn lại từng hòn đá nhỏ xuống, sóng cứ từng đợt từng đợt lan rộng hơn, không thể ngừng lại được.

Đây là lần thứ hai cậu nói với cô nhiều lời như vậy.

“Cho nên, đây là động viên sao?”

Thẩm Diệc Bạch không nói chuyện, xoay người, ngón trỏ tay phải tìm điểm cân bằng, lại xoay xoay sổ da đỏ.

Không nói chuyện nghĩa là mặc nhận.

“Đợi đã, sao cậu biết vật lý của tôi không tốt?” Lâm Tư Hàm ngẫm nghĩ hồi lâu, Thẩm Diệc Bạch sao lại đột nhiên nói chuyện vật lý như thế nào với cô, nghĩ thế nào cũng thấy đột ngột.

Thẩm Diệc Bạch không quay đầu, chỉ nói hai chữ, “Chu Nhiên.”

“….”

Hứa Sênh Sênh và Chu Nhiên ở cạnh nhau là ngay lập tức bán đứng cô. Chỉ có cậu ấy suốt ngày bép xép bép xép.

Thứ hai, lại là ngày trong lành, còn ba ngày nữa là đến kỳ thi đầu tiên.

Lên lớp lại theo thường lệ xếp hàng chào cờ, không giống như lúc trước, lần chào cờ này có cả sự tham gia của học sinh liên trường. Tất cả các lớp 10 đều bị dịch về phía sau, để một khoảng trống đối diện bục chủ tịch.

Tầm mắt đảo qua hàng lớp Lý 1, từ người đầu hàng đến cuối hàng. Lâm Tư Hàm lại không dấu vết mà thu hồi tầm mắt.

Trong hàng của Lý 1 không có cậu ấy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tất cả trật tự, mau đứng vào hàng.”

Các lớp đều đứng thành hàng ngũ, trên sân thể dục yên lặng chưa từng có, tiếng chuông tập hợp dần kết thúc, mấy học sinh tham gia thi toán mới chầm chậm đến.

Không hề ngoài dự đoán, dẫn đầu đoàn học sinh S trung quả nhiên là cậu. Tay cầm cờ, dưới ánh mặt trời, thật sự rất trắng, gân xanh trên cánh tay càng rõ ràng, cả người vẫn là bộ dáng lười biếng chưa tỉnh ngủ kia. Chu Nhiên ở phía sau cậu giống như là đến công viên dạo chơi. Ngược lại học sinh lớp chọn chính thống của S trung người nào cũng là bộ dáng nghiêm túc hăng hái toàn lực ứng phó.

Tìm được khe cắm dưới mặt đất lát gạch men, Thẩm Diệc Bạch cắm lá cờ lên, sau đó nhắm chặt hai mắt chuẩn bị nghe hiệu trưởng mặt đầy tươi cười đang đứng sau bục chủ tịch bắt đầu bài phát biểu.

Những lời nói hiên ngang, tương lai tươi sáng, nhắc lại quá khứ, đột phá hiện tại, khích lệ những học sinh dự thi cố gắng hết mình vì thành tích huy hoàng của nhà trường.

“Tiếp theo, xin mời đại diện của trường chúng ta, bạn học Thẩm Diệc Bạch lên đài phát biểu, mọi người hãy nhiệt liệt hoan nghênh.”

Phía dưới có một trận vỗ tay, so với tiếng vỗ tay của những trường học có học sinh tham dự khác, tiếng vỗ tay của trường trung học S mạnh mẽ hơn nhiều, đây là khảo vương của bọn họ, là sự tồn tại trâu bò hơn cả lớp chọn, đương nhiên là phải vỗ tay rồi.

Lâm Tư Hàm cũng vỗ tay theo, còn ra sức hơn hồi bé đi nhà trẻ chụp bóng cao su, lòng bàn tay bị vỗ đến mức đỏ ửng.

Hứa Sênh Sênh kiễng chân, nhìn Thẩm Diệc Bạch hai tay trống trơn bước lên đài, cứng lại, “Bài phát biểu của cậu ta đâu?”

“Ngốc! Không cần bản thảo.” Âm thanh của Lâm Tư Hàm nhỏ đến mức không thể nhỏ thêm được nữa.

Chỉ có Chu Nhiên khóe môi giật giật nhìn Thẩm Diệc Bạch hai tay trống trơn bước lên đài, khảo vương mà bọn họ tin tưởng, buổi sáng huấn luyện vẫn còn ngủ hết hai tiết.

Bản thảo phát biểu là cái gì? Làm gì có.

Ánh mắt Thẩm Diệc Bạch lướt nhìn đám đông, lúc nhìn đến Lâm Tư Hàm đang ra sức vỗ tay thì khẽ dừng một chút, lại dời đi.

Câu đầu tiên, “Tôi không chuẩn bị bài phát biểu nào cả.”

Phía dưới “Ồ” lên một mảng, Lâm Tư Hàm bởi vì đang ra sức vỗ tay nên tóc đuôi ngựa khẽ rung biên độ nhỏ dần dần ngừng lại, “Hả?”

Câu thứ hai, “Cantor nói bản chất của Toán học là tự do, từ đó suy ra, không có sự tự do nào có thể nói được. Nếu đã có thể đứng ở chỗ này, vậy thì hãy cố gắng hết sức đi.”

Tiếng “Ồ” dần biến mất.

Nhất Trung đế đô dẫn đầu vỗ tay, mấy học sinh tham gia dự thi không hẹn mà cùng nhau vỗ tay.

Vốn dĩ những người bọn họ, tuổi cũng chỉ là mười lăm mười sáu, có thể đứng ở đây, hoặc nhiều hoặc ít có chút cao ngạo. Từ tiểu học đến trung học, tham gia không ít các cuộc thi lớn bé, giải thưởng cũng cầm đến mỏi tay, từ ban đầu vì thiên phú mà được chọn đến cuối cùng tham gia vào con đường thi đua này, sức hấp dẫn của toán học, có lẽ với thực lực bây giờ của bọn họ chỉ có thể là cái biết cái không, thậm chí có người cả đời cũng không thể cảm nhận được. Bọn họ đứng ở đây cũng không phải là đến nghe những lời khách sáo viển vông, nói nhiều lời khách sáo viển vông như vậy, không bằng nói thẳng một câu thắng thua đều dựa vào bản thân.

Thắng thua, là một loại hấp dẫn khác của cạnh tranh.

Trên sân thể dục lớn như vậy, tầng mây trên nền trời cao vút, ánh nắng chói chang xuyên qua từng tầng mây, rơi xuống. Không gian này thật sự yên tĩnh, từng câu từng chữ cậu nói, mọi người ở hiện trường đều có thể nghe được.

Lâm Tư Hàm tựa như nghe thấy tiếng trái tim mình đập, “thịch thịch thịch” từng chút từng chút, ngày càng mãnh liệt, ngực cũng nóng lên.

“Sênh Sênh.” Lâm Tư Hàm mấp máy cánh môi hồng nhạt.

Hứa Sênh Sênh từ phía sau lặng lẽ ôm eo Lâm Tư Hàm, “Sao vậy?”

“Mình....” dừng lại một chút, Lâm Tư Hàm do dự, “Có chút muốn bùng cháy.”

“Mình cũng không biết vì sao lại có cảm giác này, rất kỳ lạ, nghe cậu ấy nói, chỉ cần tưởng tượng sau này cậu ấy sẽ giành được vị trí quán quân toàn quốc, tham gia cuộc thi quốc tế, tham gia WMO, đứng ở nơi cao nhất, mình...."

Lâm Tư Hàm không nói được nữa, không biết diễn tả thế nào, ngực ngày càng nóng bỏng, giống như tim phổi đều bị đốt cháy.

Cảm giác vừa kiêu ngạo lại vừa tự ti.

Vì cậu mà tự hào, lại vì chính bản thân mình mà tự ti. Thẩm Diệc Bạch giống như vị vua của thế giới khác, thế giới đó rất cô độc lại lạnh giá. Sinh ra đã làm vua, thế giới của cậu không cần người đời vỗ tay ca tụng, cũng không cần người khác reo hò vô nghĩa, từ đầu đến cuối chỉ có mình cậu, là vị vua trên vạn người, chỉ cần một ánh mắt đơn giản, vang vọng lại đều là khí thế thiên quân vạn mã đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Nhưng, cậu thật sự có vẻ vô cùng cô độc.

Bàn tay đặt trên eo Lâm Tư Hàm của Hứa Sênh Sênh vòng chặt hơn chút, đồng cảm mà phụ họa một câu, “Có chung vinh dự đó.”

Đều là học sinh của trường trung học S, nghe được những lời nói như vậy của Thẩm Diệc Bạch, ít nhiều đều có sự đồng cảm. Hứa Sênh Sênh nghĩ như vậy. “Bình thường, bình thường, cậu không nhìn thấy Chu Nhiên cũng hưng phấn sao?"

“..........” Tình cảm mãnh liệt phun trào trong lòng Lâm Tư Hàm bị Hứa Sênh Sênh dội một chậu nước lạnh tắt ngấm, “Ào” một cái, chút khói cũng không thấy luôn rồi.

Cô và Chu Nhiên chẳng khác nào người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, cùng một đẳng cấp.

Là cô đa tình, do cô suy nghĩ nhiều.

Nghi thức chào cờ kết thúc, học sinh tham gia dự thi theo thứ tự đi xuống sân khấu. Lâm Tư Hàm nhìn theo hình bóng dưới mặt trời không nhập vào đám người của Thẩm Diệc Bạch, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Đến lượt bọn họ rời đi, hàng lối vốn dĩ đang thẳng lập tức tản ra, giống như nước đang sôi làm vỡ lớp vỏ ngoài của sủi cảo.

Hứa Sênh Sênh lôi kéo Lâm Tư Hàm, nhảy nhót tung tăng về khu dạy học của lớp 10.

“Hứa Sênh Sênh cậu đổi tên đi, gọi là Hứa Ba Tuổi, lớn như vậy rồi mà còn trẻ con thế.” Lâm Tư Hàm bị kéo nhảy tung tăng, khóe môi không ngăn được mà giơ lên.

“Mình là Hứa Ba Tuổi, cậu là Lâm Tiểu Bảo của mình.” Hứa Sênh Sênh nói.

“Ái chà, tiểu bá vương ba tuổi.” Một giọng nam đột nhiên vang lên.

Là giọng của Chu Nhiên.

Khúc rẽ vào khu dạy học của lớp 10 có một bồn hoa trúc đào, ánh mặt trời chỉ có thể chiếu được một nửa, Chu Nhiên mặc áo đồng phục trắng, nửa người ngập tràn ánh mặt trời, một nửa ẩn trong bóng râm của khu lớp học.

Hứa Sênh Sênh ngẩng đầu, nhìn Chu Nhiên cao hơn mình nửa cái đầu, chán nản, “Không được gọi tôi là Hứa Ba Tuổi, cũng không cho gọi là Hứa Bá Vương, càng không cho gọi là tiểu bá vương ba tuổi!”

“Chỉ có vợ của tôi mới có thể gọi như vậy!” Hứa Sênh Sênh vừa bị đụng chạm liền xù lông.

Đầu lưỡi Chu Nhiên xẹt qua răng cửa, cười một tiếng, trong mắt đào hoa là ý cười sâu đậm, “Vậy, cái này cậu chuẩn bị không cần?”

“Cái gì?”

“Vở ghi vật lý!” Chu Nhiên giơ cuốn vở mỏng màu đen trong tay lên.

“Muốn! Muốn chứ!” Hứa Sênh Sênh nhảy lên, muốn đoạt cuốn vở Chu Nhiên đang giơ qua đầu, vừa đoạt vừa ghét bỏ, “Vở ghi của cậu sao chỉ có vài tờ giấy vậy? Có phải cậu ăn bớt gì không?”

Chu Nhiên nghiêng người, tránh thoát khỏi Hứa Sênh Sênh đang nhào đến, “Tinh hoa. Cậu biết cái gì gọi là tinh hoa không?”

Phía sau Chu Nhiên, là bóng râm hoàn toàn, trong bóng râm là Thẩm Diệc Bạch đang dựa lưng vào tường.

Lâm Tư Hàm nhớ ra trong túi áo đồng phục của mình còn dư lại hai viên kẹo sữa buổi sáng, lấy ra nắm chặt trong lòng bàn tay, đối diện với con ngươi đen nhánh không có tiêu cự của Thẩm Diệc Bạch, nói: “Duỗi tay.”

Thẩm Diệc Bạch rõ ràng đang thất thần, đắm chìm trong suy nghĩ của mình không nghe rõ, nhíu mày nhìn Lâm Tư Hàm đang quẫn bách trước mặt, biểu cảm còn có chút mờ mịt đáng yêu.

Biểu cảm này lọt vào mắt Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch lần đầu tiên lộ ra loại mờ mịt này. Có chút đáng yêu.

Được rồi, cậu không động, cô động.

Vươn tay, nhìn hai viên kẹo màu hồng trên tay, Lâm Tư Hàm nói: “Cho cậu và Chu Nhiên.”

“Tuy rằng chỉ có hai viên, nhưng không thể ăn quá nhiều kẹo."

Thẩm Diệc Bạch rũ mắt nhìn hai viên kẹo màu hồng trên bàn tay mềm mại như bông của Lâm Tư Hàm, không nhận.

“Ăn ngọt có lợi cho đầu óc.” Lâm Tư Hàm nói thêm một câu.

Thẩm Diệc Bạch, “........”

Những lời này dường như có thêm ý khác.

“Tôi không phải nói đầu óc cậu không tốt.........” Trong đầu Lâm Tư Hàm lướt qua những kiến thức sinh học mà mình đã học giải thích, “Đường có thể cung cấp nhiệt năng, tham gia vào quá trình hoạt động của các tế bào, duy trì hoạt động của hệ thần kinh, xúc tiến quá trình tổng hợp protein. Còn nữa, về mặt trí lực, đường cung cấp cho não năng lượng để hoạt động một cách liên tục và ổn định, do đó có thể nâng cao lực chú ý, năng lực phản ứng, năng lực ghi nhớ cùng với năng lực giải quyết vấn đề.”

Hứa Sênh Sênh và Chu Nhiên há hốc mồm nghe Lâm Tư Hàm như tiểu hòa thượng đang đọc kinh giảng về kiến thức sinh học cho khảo vương Thẩm Diệc Bạch.

Cái này, hình như là, kiến thức sinh học cấp hai.

...........

#ngoại truyện# Vì sao cả nhà cậu lại nhớ thương con trai nhà người khác# #vở kịch nhỏ#

Thẩm Diệc Bạch cực kỳ cưng chiều Lâm Tư Hàm, cưng chiều đến mức độ nào, là kiểu vì vợ có thể bán đứng con gái.

Lâm Tư Hàm chơi game rất gà, lại cứ thích xem náo nhiệt với Tiểu Nhiễm ủng hộ LPL. Người nào đó sủng vợ không có nguyên tắc nghĩ, nếu vợ đã thích như vậy thì mua một chiến đội cho cô.

Thẩm Diệc Bạch: Thích chiến đội nào của LPL?

Lâm Tư Hàm: ME! Nhất định là ME! Ủng hộ chồng của Nhiễm Nhiễm.

Thẩm Diệc Bạch:......

Mua ME thì không thể rồi, Thẩm Diệc Bạch im lặng, nhìn con gái đang ngồi ngây ngốc bên chân, bế con gái lên nói: “Bánh trôi sau này trưởng thành rồi bắt lấy Tiểu Đoàn Tử nhé.”

Bắt được Tiểu Đoàn Tử = bắt được ME, hoàn toàn hợp lý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.