Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 61




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi tụ tập được lên lịch vào thứ bảy.

Tối đó, Chu An Nhiên và Trần Lạc Bạch đã hỏi qua ý kiến của mọi người, không ai phản đối việc mở rộng số lượng người tham gia.

Có lẽ vì dù là bạn cùng phòng của Chu An Nhiên hay Trần Lạc Bạch, hoặc là các anh chị trong câu lạc bộ đều khá thân thiết, không phải kiểu xã giao với người xa lạ, mà giống như gặp gỡ bạn bè của bạn bè.

Lần trước, nhóm Nghiêm Tinh Thiến đã đến ký túc xá của Chu An Nhiên chơi, cũng gặp mặt Tạ Tĩnh Nghị và các cô gái khác. Còn việc bảo Trần Lạc Bạch dẫn theo bạn cùng phòng của mình vốn dĩ là do Thịnh Hiểu Văn chủ động đề nghị. Hơn nữa, bạn cùng phòng của cô đã tò mò về ban nhạc của Du Băng Thấm từ lâu, nghe nói các anh chị trong câu lạc bộ cũng sẽ tham gia, ngay cả Vu Hân Nguyệt cũng cố ý dành ra một buổi chiều để đi.

Trương Thư Nhàn, Thang Kiến Duệ và nhóm của họ không về ngay trong ngày nên chủ nhật nhóm bạn học cấp ba có thể tụ tập thêm một lần nữa.

Vì số người tham gia vào thứ bảy khá đông, lại không phải ai cũng quen biết nhau, nếu chỉ ngồi một bàn có thể sẽ hơi gượng gạo, Trần Lạc Bạch quyết định không đặt nhà hàng mà thuê hẳn một phòng lớn tại hội quán của một người bạn bố anh.

Phòng được trang bị đầy đủ KTV, trò chơi bàn cờ, đồ ăn và đồ uống phục vụ xuyên suốt, có thể thoải mái tụ tập từ chiều đến tối.

Ngày tụ tập, Chu An Nhiên cùng Trần Lạc Bạch đến hội quán trước để mở phòng.

Sau khi nhân viên phục vụ mang thức ăn đến xong, trong căn phòng rộng rãi chỉ còn lại hai người họ.

Trần Lạc Bạch thò tay vào túi, phát hiện còn một viên kẹo liền bóc ra rồi đút vào miệng cô.

Trong phòng có ánh đèn dịu nhẹ, Chu An Nhiên không nhìn thấy vỏ kẹo, chỉ sau khi nếm vào miệng mới chớp mắt kinh ngạc: “Là vị chanh!”

Loại kẹo này có nhiều hương vị hỗn hợp, trong một gói rất hiếm khi có viên nào vị chanh.

“Vậy sao?” Trần Lạc Bạch cúi xuống nhìn cô, má phải hơi phồng lên, ánh mắt cô sáng lấp lánh, vừa ngoan vừa xinh đẹp, “Vậy anh cũng thử xem.”

Chu An Nhiên tưởng anh có thêm mấy viên kẹo nữa.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Trần Lạc Bạch đã cúi xuống hôn cô.

Chu An Nhiên lập tức đẩy anh ra, đầu hơi nghiêng tránh đi: “Đợi đã, bọn họ sắp đến rồi.”

Trần Lạc Bạch khẽ bóp cằm cô, chân mày hơi nhướng lên: “Vậy chẳng phải càng k.ích th.ích hơn sao?”

Chu An Nhiên: “…?”

Nhìn thấy đôi mắt cô trừng to vẻ không dám tin, anh liền bật cười, tựa đầu lên vai cô cười khẽ.

“Trêu em thôi, anh chưa gửi số phòng cho họ, sẽ không ai đến đâu.” Nói xong, anh ngẩng đầu lên, lại nhẹ nhàng bóp cằm cô lần nữa, giọng trầm xuống, “Hình như anh chưa hôn em kiểu này bao giờ.”

Tay Chu An Nhiên đặt trên vai anh bất giác thả lỏng.

Trần Lạc Bạch lại cúi xuống lần nữa.

Viên kẹo soda này thực sự danh xứng với thực.

Giữa môi lưỡi quấn quýt, dường như có vô số bong bóng nhỏ vỡ tung, không rõ là trong miệng ai. Đến khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều mang theo cùng một vị chanh ngọt ngào.

Hai người bạn cùng phòng của Trần Lạc Bạch là những người đến đầu tiên.

Ký túc xá của anh cũng là phòng bốn người, ban đầu đã đủ chỗ. Nhưng một người trong số đó sau một tuần nhập học bỗng cảm thấy ngành Luật không phù hợp với mình, hơn nữa còn nhắm trúng một chuyên ngành hot của trường bên cạnh, thế là dứt khoát rút lui, về ôn thi lại đại học.

Từ đó về sau, phòng của anh không còn ai chuyển vào, vẫn chỉ có ba người ở cùng nhau.

Chu Thanh Tùy ít nói, vừa vào đã gật đầu chào họ, sau đó chọn một góc ngồi xuống, lấy điện thoại ra ôn bài.

Nguyên Tông thì trái ngược hoàn toàn.

Vừa vào cửa, cậu ta liền ngồi xuống cạnh Trần Lạc Bạch, cầm dĩa xiên một miếng dưa hấu ăn, rồi cười chào Chu An Nhiên: “Chào em gái Chu.”

Trần Lạc Bạch lập tức giơ chân đạp cậu ta một cái: “Gọi ai là em gái?”

“Được được được, không gọi em gái nữa là được chứ gì.” Nguyên Tông giả vờ ôm chân kêu oan, rồi quay sang tố cáo với Chu An Nhiên: “Bạn học Chu, thấy không, bạn trai cậu ngoài mặt thì rộng lượng đẹp trai, nhưng thực chất lại nhỏ mọn thích chỉnh người. Vừa rồi cậu ta làm thế với tôi, tôi có nên tiết lộ chút chuyện của cậu ta không nhỉ?”

Chu An Nhiên biết hai người họ thân nhau, nên cũng không để bụng, chỉ cười hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Nguyên Tông: “Là hồi đầu năm học, khi cậu ta vẫn còn bị thương ở chân, có một hôm…”

Trần Lạc Bạch lạnh nhạt liếc qua một cái.

Nguyên Tông hơi ngập ngừng.

Chu An Nhiên chớp chớp mắt: “Một hôm làm sao?”

Nguyên Tông liếc nhìn cô một cái.

Chuyện là hôm đó cậu ta đi ăn với một người bạn bên khoa Sinh, nghe nói khoa đó có một tân sinh viên nữ rất xinh đẹp, gần như sắp trở thành “hoa khôi nhỏ” được cả khoa công nhận.

Trùng hợp, ăn xong cậu ta lại gặp đúng cô gái đó.

Nguyên Tông còn tiện tay chụp trộm một tấm ảnh.

Sau khi về ký túc xá, Chu Thanh Tùy vẫn chưa về vì còn đi làm thêm, trong phòng chỉ có Trần Lạc Bạch đang ngồi đọc sách.

Nguyên Tông hí hửng khoe với anh: “Tôi vừa gặp hoa khôi nhỏ của khoa Sinh đấy. Phải nói là trông cũng khá xinh, tôi có hơi muốn theo đuổi rồi. Đúng rồi, tôi còn chụp được một tấm này, muốn xem thử không?”

Lúc đó cậu ta chỉ hỏi bâng quơ.

Dù sao ai cũng biết, Trần Lạc Bạch mới lên ngôi nam thần của trường, nhưng đối với các cô gái thì chẳng mảy may hứng thú. Không ai tán tỉnh thành công, lạnh lùng như thể một nhà sư tái thế.

Ấy thế mà lần đó, Trần Lạc Bạch lại quay đầu lại, nhàn nhạt liếc cậu ta một cái. Cái nhìn này giống hệt vừa nãy, mang theo chút cảnh cáo: “Đừng động vào cô ấy.”

Lúc ấy Nguyên Tông chưa kịp phản ứng ngay.

Nhưng Trần Lạc Bạch đã chìa tay ra: “Đưa ảnh đây.”

Lúc này, cậu ta mới ngộ ra, cười trêu chọc: “Ảnh nào cơ?”

Nhưng Trần Lạc Bạch đâu phải dạng dễ bị gạt, tay lại giơ lên lần nữa: “Gửi qua đây, rồi xóa hết dữ liệu trên điện thoại cậu đi.”

Lúc này, Nguyên Tông mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Hóa ra người này chẳng phải nhà sư thanh tâm quả dục gì cả, mà là trong lòng đã có người.

“Dựa vào đâu chứ?”

Trần Lạc Bạch hất cằm về phía tủ giày: “Đôi giày kia thì sao?”

Nguyên Tông nhìn theo hướng chỉ, mắt lập tức sáng rỡ.

Bạn cùng phòng của cậu ta tính tình phóng khoáng nhưng lại hơi giữ của, giày bóng rổ dù đắt thế nào cũng cho chạm, nhưng tuyệt đối không được mang thử.

“Cậu sẵn sàng cho tôi mượn đi à?”

“Cậu nghĩ hay lắm.” Trần Lạc Bạch nhếch mắt, “Mua đôi mới cho cậu.”

Nguyên Tông lập tức đồng ý: “Ảnh đúng không, tôi gửi ngay đây. Gửi xong sẽ lập tức xóa sạch trước mặt cậu. Nếu cậu muốn, tôi thậm chí có thể đi chụp thêm vài tấm nữa cho cậu!”

Trần Lạc Bạch: “Không cần, giày cứ lấy đi, nhưng sau này tránh xa cô ấy một chút.”

Nguyên Tông chỉ vì chụp lén một bức ảnh mà được hẳn một đôi giày có giá hơn vạn tệ, vui vẻ khoe với bạn bè trong nhóm.

Nhưng sau khi khoe khoang xong, cậu ta lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Bình thường Trần Lạc Bạch không quá xa hoa, nhưng cũng không phải kiểu dễ dàng vung tiền như thế. Đôi giày đó tuy không phải phiên bản giới hạn, nhưng vẫn là hàng hiếm khó mua, giá trị không hề nhỏ.

Một bức ảnh đổi lấy một đôi giày đắt tiền như vậy, hình như có hơi quá đáng?

Nghĩ vậy, Nguyên Tông quyết định đứng dậy, đi đến chỗ Trần Lạc Bạch: “Ê, đôi giày đó…”

Câu nói của cậu ta đột nhiên bị ngắt quãng.

Vì lúc này, Trần Lạc Bạch đang chăm chú nhìn vào bức ảnh mờ mờ mà cậu ta vừa gửi.

Anh nghe thấy tiếng gọi, chậm rãi quay đầu lại: “Giày có vấn đề gì à? Nếu cậu thích mẫu khác, tôi có thể đổi.”

Nguyên Tông nghiến răng, như thể hạ quyết tâm, nói thẳng: “Chỉ một bức ảnh chụp vội mà đổi lấy một đôi giày đắt như vậy, cậu có thấy thiệt không? Tôi tặng cậu ảnh đó, giày cậu cứ giữ lại đi.”

Trần Lạc Bạch lại nhìn vào bức ảnh trên màn hình điện thoại, giọng nói rất bình thản: “Không thiệt, rất xứng đáng. Nếu cậu thấy áy náy, cứ coi như đây là quà sinh nhật tôi tặng cậu năm nay đi.”

Nguyên Tông bị câu “không thiệt, rất xứng đáng” làm cho tò mò đến tột độ.

Cậu ta ghé đầu lại gần, giọng đầy vẻ hóng hớt: “Cô nàng khoa Sinh đó có quan hệ gì với cậu vậy? Bạn gái cũ à?”

Trần Lạc Bạch im lặng vài giây, rồi mới trả lời: “Không, là bạn cùng lớp cấp ba.”

Nguyên Tông bừng tỉnh.

Ngay lúc đó, cậu ta vô tình thấy Trần Lạc Bạch nghiêng đầu nhìn về phía cô gái trong bức ảnh năm đó, bây giờ chính là Chu An Nhiên.

Giọng điệu của anh dịu dàng hơn hẳn so với ban nãy: “Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta giống Chúc Nhiên, chuyện gì cũng thích phóng đại lên. Nếu có gì thắc mắc, tối về cứ hỏi anh.”

Cô gái trong ảnh ngoan ngoãn gật đầu với anh: “Vâng.”

Lúc này, cuối cùng Nguyên Tông cũng hiểu tại sao Trần Lạc Bạch lại “đổ” nhanh đến vậy.

Cô gái như thế này, ai mà chống đỡ nổi?

Nguyên Tông vỗ tay: “Được rồi, hai người cứ tiếp tục tình cảm đi, tôi đi chọn bài hát hát đây.”

Chúc Nhiên, Thang Kiến Duệ và Hoàng Thư Kiệt là nhóm thứ hai đến.

Vừa mở cửa phòng, Hoàng Thư Kiệt đã nghe thấy một giọng hát lệch tông vang lên, cậu ta giơ tay bịt tai, quay đầu nhìn Thang Kiến Duệ, cười nhạo: “Ai đang hát vậy? Trình độ này có thể so với cậu đấy Kiến Duệ, tôi nghĩ cậu nên làm quen với người này.”

Thang Kiến Duệ đẩy cậu ta một cái: “Bớt nói nhảm đi, vào trong xem chị dâu bây giờ trông thế nào đã.”

Chu An Nhiên đang ăn nho.

Thấy ba người họ bước vào, cô đặt dĩa xuống, định chào hỏi, nhưng ngay lập tức nghe thấy Thang Kiến Duệ và Hoàng Thư Kiệt đồng thanh chào.

“Chào chị dâu!”

Chu An Nhiên: “…”

Thôi, khỏi chào nữa vậy.

Thang Kiến Duệ tò mò quan sát Chu An Nhiên vài lần: “Chu An Nhiên, bây giờ trông cậu khác hồi cấp ba một chút đấy. Nếu cậu đi một mình trên đường, có khi tôi cũng không nhận ra luôn.”

Trần Lạc Bạch lười biếng cầm một quả quýt ném về phía cậu ta: “Bạn gái tôi trông khác hay không thì liên quan gì đến cậu.”

Thang Kiến Duệ giơ tay bắt lấy quả quýt, vừa tiện tay bóc vỏ vừa nói: “Anh Lạc, đừng nhỏ mọn như thế chứ, bọn tôi chỉ muốn nhận diện lại thôi mà.”

“Nhận diện xong rồi phải không?” Trần Lạc Bạch hất cằm về phía chỗ ngồi bên cạnh: “Nhận diện xong thì lượn ra chỗ khác ngồi. Trên đường đến đây không phải các cậu cứ kêu đói sao? Bên kia có thực đơn đấy, muốn ăn gì thì gọi nhân viên vào mà gọi món.”

Thang Kiến Duệ và nhóm của cậu ta gặp phải chuyến bay bị hoãn, hơn mười một giờ mới được lên máy bay, thức ăn trên máy bay lại chẳng ngon lành gì. Giờ đã gần hai giờ chiều, ai nấy đều đói lả.

Cậu ta nhét một múi quýt vào miệng, nhai nhồm nhoàm: “Cảm ơn anh Lạc.”

“Đệch!” Hoàng Thư Kiệt đá cậu ta một phát: “Ít ra cậu cũng phải chia cho tôi một miếng chứ!”

Thang Kiến Duệ: “Nhiều vậy mà cậu không tự lấy à?”

Hoàng Thư Kiệt: “Tôi lười bóc.”

“Sao cậu không lười ăn luôn đi?” Thang Kiến Duệ lại đá trả một cú.

Chúc Nhiên đi về phía máy chọn bài: “Tôi đi chọn bài hát đây.”

Cậu ta đến Đại học A không ít lần, đã gặp Nguyên Tông vài lần trước đó nên chẳng hề khách sáo. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Nguyên Tông, liếc nhìn: “Này anh bạn, cậu hát xong bài này thì để tôi chọn bài nhé?”

Nguyên Tông nghe thấy Thang Kiến Duệ và Hoàng Thư Kiệt đang gọi món, ngay lập tức mất hứng hát: “Cậu chọn luôn bây giờ cũng được, tôi cũng muốn đi chọn thêm vài món.”

Chúc Nhiên nhanh chóng chọn bài “Imagine”, rồi tắt luôn bài hát hiện tại.

Chu An Nhiên bất ngờ nhận ra giọng hát của cậu ta thực ra cũng không tệ.

Trương Thư Nhàn và nhóm của cô ấy đến sau.

Bước vào đầu tiên, Trương Thư Nhàn liền vẫy tay với Chu An Nhiên: “Nhiên Nhiên!”

Chu An Nhiên đã lâu không gặp cô ấy, lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Bàn tay đặt trên vai cô của Trần Lạc Bạch đột nhiên rơi vào khoảng không.

Anh nhìn bạn gái mình chạy ra cửa, vui vẻ ôm chặt ba cô gái ngoài cửa, một màn “tình cảm keo sơn” đầy thân mật.

Anh hơi nheo mắt.

Chúc Nhiên ngồi xuống cạnh anh sau khi hát xong, cười đầy thích thú: “Xem ra, địa vị của cậu trong lòng Chu An Nhiên vẫn không bằng hội chị em của cô ấy đâu.”

Trần Lạc Bạch liếc cậu ta một cái, giọng điệu lạnh nhạt: “Dù sao cũng tốt hơn cậu, đến giờ còn chưa dám tỏ tình, vẫn là một tên FA.”

Chúc Nhiên: “…”

Hoàng Thư Kiệt cười lớn: “Cậu đã tự nói rồi còn gì, anh Lạc trước giờ rất nhỏ nhen trong chuyện liên quan đến chị dâu. Cậu còn lấy chị dâu ra trêu chọc cậu  ta, chẳng phải là tự chuốc lấy rắc rối sao?”

Chúc Nhiên lườm cậu ta: “Cậu cũng là chó độc thân mà, cười cái gì?”

“Xin lỗi nhé.” Hoàng Thư Kiệt nhét một miếng dưa hấu vào miệng, nhai nhồm nhoàm: “Sắp không độc thân nữa rồi.”

Thang Kiến Duệ đang chuẩn bị hát, nghe vậy liền giật mình, quên mất trong tay còn đang cầm micro, khiến tiếng nói của cậu ta vang vọng khắp phòng: “Mẹ kiếp, cậu có đối tượng lúc nào thế?”

Hoàng Thư Kiệt vội vàng giơ tay ra hiệu: “Bình tĩnh, bình tĩnh! Tôi đang theo đuổi một đàn chị trong trường, vẫn chưa theo đuổi thành công, đừng hét to thế.”

Chu An Nhiên bị hội chị em kéo qua ghế bên kia ngồi.

Cô cầm thực đơn đưa cho Trương Thư Nhàn: “Cậu có đói không? Có muốn gọi thêm món gì không?”

Trương Thư Nhàn nhận lấy thực đơn, nháy mắt với cô: “Nhiên Nhiên, bây giờ cậu trông cứ như nữ chủ nhân đang tiếp khách vậy.”

“Thì cậu ấy chính là nữ chủ nhân còn gì.” Nghiêm Tinh Thiến nhét một quả dâu tây vào miệng.

Chu An Nhiên đỏ mặt: “…”

“Đã hơn một tháng rồi, các cậu vẫn chưa trêu chọc đủ à?”

Trương Thư Nhàn cười hì hì: “Tất nhiên là chưa đủ, ai bảo cậu cứ bị trêu là lại xấu hổ chứ.”

Chu An Nhiên lười để ý đến họ, quay sang Thịnh Hiểu Văn: “Chiều nay Chu Thanh Tùy còn có việc, chắc cậu ấy chỉ ngồi lại chưa đầy hai tiếng, nếu có chuyện gì muốn nói thì tranh thủ sớm đi.”

Thịnh Hiểu Văn gật đầu, mở một lon bia uống hai ngụm, sau đó đứng dậy đi về phía nam sinh đang yên tĩnh ngồi trong góc: “Chu Thanh Tùy, thêm WeChat đi?”

Chu Thanh Tùy ngẩng đầu nhìn cô, bật cười bất đắc dĩ: “Tôi thực sự không có nhiều thời gian rảnh đâu.”

Thịnh Hiểu Văn nhún vai: “Thêm bạn trước, rảnh thì nói chuyện sau. Tôi cũng bận lắm, đang chuẩn bị thi vào Bộ Ngoại giao nữa cơ.”

Khi nói câu cuối cùng, ánh mắt cô ấy sáng lên như phát ra ánh lửa.

Chu Thanh Tùy ngừng lại vài giây, rồi gật đầu: “Được.”

Lần lượt, Đổng Thần và Hạ Minh Vũ cũng đến.

Hạ Minh Vũ vẫn ít nói, còn Đổng Thần vừa bước vào đã liếc nhìn Nghiêm Tinh Thiến một cái, sau đó mở miệng châm chọc: “Lâu không gặp, sao Nghiêm Tinh Thiến cậu lại béo lên rồi?”

Nghiêm Tinh Thiến lập tức bùng nổ, túm ngay một gói khoai tây chiên ném về phía cậu ta: “Đổng Thần, cậu muốn chết hả? Cậu mới béo! Cả nhà cậu đều béo!”

Chu An Nhiên: “…”

Đổng Thần đúng là tự chuốc họa vào thân.

Có vẻ cũng nhận ra mình lỡ lời, cậu ta tránh đòn, gãi gãi mũi: “Không, ý tôi là dạo này cậu trông xinh hơn đó.”

Nghiêm Tinh Thiến hừ một tiếng: “Cậu nghĩ tôi ngốc à?”

Hai người lại bắt đầu cãi nhau.

Sau đó, mấy cô gái cùng phòng của Chu An Nhiên cũng đến, tiếp theo là Du Băng Thấm dẫn theo các đàn anh, đàn chị trong câu lạc bộ.

Chu An Nhiên nhìn thấy Tạ Tĩnh Nghi và những người khác rôm rả bắt chuyện với nhóm đàn anh trong câu lạc bộ.

Phòng bao nhanh chóng trở nên vô cùng náo nhiệt.

Người thì hát, người thì trò chuyện, người thì chơi game.

Chu An Nhiên tiếp tục ngồi nói chuyện với nhóm bạn một lúc.

Sau đó, Trương Thư Nhàn huých cô một cái: “Nhiên Nhiên, cậu về chỗ Trần Lạc Bạch ngồi đi. Nãy giờ cậu ấy đã liếc về phía chúng ta không biết bao nhiêu lần rồi.”

Chu An Nhiên theo phản xạ nhìn sang bên đó.

Trần Lạc Bạch đang nói chuyện với Chúc Nhiên, khóe môi nhếch lên, cười đầy vẻ lười biếng.

Cô quay lại, nói: “Tớ ngồi với các cậu thêm chút nữa đi.”

Nghiêm Tinh Thiến cười: “Không sao, tối nay cậu ở lại với bọn tớ là được. Bọn tớ chủ yếu là sợ cậu ấy không vui, lát nữa không chịu thanh toán đấy.”

Chu An Nhiên: “…?”

Dù biết họ chỉ nói đùa, cô vẫn cảm thấy ngại, bèn gật đầu: “Vậy để lát nữa tớ quay lại đây với các cậu.”

Nói xong, cô đứng dậy đi về phía Trần Lạc Bạch, ngồi lại xuống bên cạnh anh.

Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng giọng điệu lại có chút lạnh lùng: “Cuối cùng cũng nhớ ra bạn trai của em rồi à?”

Chu An Nhiên: “…”

Bên cạnh còn có người khác, cô không tiện mở miệng dỗ dành, cũng không giỏi làm vậy, bèn nhân lúc ánh sáng trong phòng hơi tối, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay nắm lấy ngón trỏ của anh, lắc lắc một cái.

Trần Lạc Bạch lập tức nắm chặt tay cô lại, nhưng cũng sợ làm đau cô, nên lại nới lỏng lực một chút, cúi đầu, cắn răng thấp giọng:

“Chu An Nhiên, em đừng có làm nũng lúc này.”

Chu An Nhiên: “…?”

Cô ngây thơ nhìn anh: “Em đâu có làm nũng đâu.”

Cô chỉ là muốn dỗ anh thôi mà.

Trần Lạc Bạch vẫn cúi đầu, đến gần cô hơn, trong ánh mắt lại lóe lên những tia sáng quen thuộc, giống như muốn hôn cô ngay tại chỗ.

Chu An Nhiên lập tức nín thở, hơi căng thẳng.

Lúc này, giọng Chúc Nhiên vang lên: “Giữa thanh thiên bạch nhật, hai người bớt tình tứ lại chút đi được không?”

Trần Lạc Bạch cuối cùng cũng lùi lại một chút, liếc cậu ta một cái, giọng nhàn nhạt: “Cậu nên lo cho chính mình trước đi.”

Chúc Nhiên cười khẽ: “Nhiên Nhiên, hay là cậu hát một bài đi?”

Thang Kiến Duệ lập tức hùa theo: “Đúng rồi, chị dâu hát một bài đi, tôi chưa từng nghe cậu hát bao giờ đấy.”

Trần Lạc Bạch nhìn về phía hai người này: “Đừng có cổ vũ linh tinh, không biết da mặt cô ấy mỏng à?”

Chúc Nhiên: “Cậu không nỡ để cô ấy hát thì cậu tự hát đi.”

“Được thôi.” Trần Lạc Bạch hiếm khi dễ dãi, quay sang nhìn Chu An Nhiên, giọng dịu đi: “Em muốn nghe bài gì?”

Chu An Nhiên chỉ từng nghe anh hát “Twinkle Twinkle Little Star”, nhưng bài đó rõ ràng không hợp với không khí lúc này.

“Em nghe gì cũng được.”

Dù anh hát gì, cô cũng muốn nghe.

Trần Lạc Bạch khẽ đá nhẹ Chúc Nhiên một cái: “Đi chọn giúp tôi bài ‘Vô Điều Kiện’ của Trần Dịch Tấn.”

Chu An Nhiên tim khẽ rung lên.

Chúc Nhiên lười đứng dậy, như một ông tướng, đạp đạp chân Thang Kiến Duệ: “Nghe thấy chưa? Anh Lạc bảo cậu đi chọn bài ‘Vô Điều Kiện’.”

Thang Kiến Duệ đẩy Hoàng Thư Kiệt.

Cuối cùng, Nguyên Tông là người ngồi gần máy chọn bài nhất đã chọn giúp.

Khi đoạn nhạc dạo êm dịu vừa vang lên, giọng hát trầm ấm của Trần Lạc Bạch hòa vào.

Bài hát này thật ra không dễ hát, nhịp điệu chậm, giai điệu đơn giản, gần như chỉ có một bản đệm nhạc nhẹ, hoàn toàn dựa vào giọng hát và kỹ năng điều khiển âm thanh, nếu hát không khéo sẽ rất dễ bị đơn điệu.

Nhưng giọng anh trầm ấm, trong trẻo, cảm xúc vừa đủ, không quá dạt dào, mà như một câu chuyện nhẹ nhàng và chân thành.

Hầu hết mọi người trong phòng chưa từng nghe anh hát, có lẽ bị giọng hát của anh cuốn hút, những người đang nói chuyện, ăn uống hay chơi game cũng đều dần quay đầu lại nhìn anh.

Chu An Nhiên cũng vẫn lặng lẽ nhìn anh.

Chàng trai ấy chỉ thản nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình KTV, không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng chỉ có cô biết rằng, bàn tay không cầm micro của anh đang lặng lẽ luồn vào tay cô, chầm chậm đan chặt mười ngón tay.

Ánh sáng từ màn hình không ngừng thay đổi trên khuôn mặt anh, làm nổi bật từng đường nét sắc sảo.

“Hãy để tôi hỏi ai có quyền quyết định những điều được gọi là hoàn mỹ và lý tưởng.”

Vừa hát xong câu này, Trần Lạc Bạch hơi nghiêng đầu về phía cô.

Chu An Nhiên thấy khóe môi anh như khẽ cong lên, ánh mắt nhìn cô cũng tràn đầy yêu thương.

Sau đó, cô nghe anh tiếp tục hát câu tiếp theo:

“Tôi chỉ biết một điều, là mỗi ngày đều yêu em.”

Những câu hát sau đó, anh đều vừa nhìn cô vừa hát, cho đến khi đến câu hát mà anh đã từng nhắn tin cho cô vào buổi tối hôm đó.

Lần này, cô tận tai nghe anh hát dành riêng cho mình.

“Tôi vẫn luôn nói rằng tôi may mắn, vì em mãi mãi hơn tất cả những người khác.”

Tác giả có lời muốn nói:

Nơi rộng rãi như vậy, muốn ngồi đâu thì tự chọn đi!!!!!!!

“Hãy để tôi hỏi ai có quyền quyết định những điều được gọi là hoàn mỹ và lý tưởng.”

“Tôi chỉ biết một điều, là mỗi ngày đều yêu em.”

“Tôi vẫn luôn nói rằng tôi may mắn, vì em mãi mãi hơn tất cả những người khác.”

— Trần Dịch Tấn – “Vô Điều Kiện”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.