Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 6: Sao tớ phải nhớ tên cậu ấy.




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thứ sáu, điểm và bảng xếp hạng thành tích kỳ thi giữa kỳ chính thức được công bố.

Trần Lạc Bạch vẫn đứng đầu khối, lớp 10-2 cũng giống như lời Chúc Nhiên nói, điểm bình quân cao hơn lớp 10-1 tận mấy điểm.

Ngoại trừ môn tiếng Anh và môn Sinh thì thành tích những môn khác của Chu An Nhiên không có gì nổi bật, nhưng cô cũng không học lệch, tổng điểm lần này xếp thứ 61 toàn khối.

Cách vị trí thứ nhất 60 người.

Chiều hôm nay lại đến phiên Chu An Nhiên trực nhật, sau khi quét dọn vệ sinh xong, cô và Nghiêm Tinh Thiến vẫn khoác tay nhau đi ra ngoài từ cửa sau.

Lúc đi qua sân bóng rổ, ánh mắt Chu An Nhiên không tự chủ lại hướng về phía sân bóng số ba.

Không có bóng hình quen thuộc.

Khi tới gần thì phát hiện Chúc Nhiên và Tông Khải cũng không ở đây.

Không biết hôm nay anh làm gì nhỉ.

Chu An Nhiên mất mát thu hồi ánh mắt.

Việc trực nhật mất chút thời gian, cũng vừa hay tránh được giờ cao điểm mọi người cùng đợi xe buýt, lúc hai người lên xe, hàng phía sau hầu như không có người ngồi.

Sau khi ngồi xuống, Chu An Nhiên xoay cặp ra phía trước, rút quyển sách từ vựng ra, lật đến trang có kẹp sách.

Nghiêm Tinh Thiến vừa mới đặt mông ngồi xuống đã nhìn thấy cảnh này: “Lúc này rồi mà cậu còn học từ vựng, cậu định vượt qua Trần Lạc Bạch thật sao?”

Đầu ngón tay Chu An Nhiên siết chặt trang sách, giọng nhẹ nhàng: “Vậy à.”

Thật ra cũng không phải vậy.

Cô chỉ nghĩ….

Muốn nỗ lực hơn.

Để khoảng cách giữa anh và cô thu hẹp lại.

Để được anh chú ý một chút.

Nghiêm Tinh Thiến vỗ bả vai cô: “Tớ phải học tập cậu mới được.”

“Hả?” Chu An Nhiên ngẩn người, nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Nghiêm Tinh Thiến: “Không bị nam sắc mê hoặc, một lòng chỉ nghĩ đến học tập, những cô gái khác thì muốn theo đuổi Trần Lạc Bạch, còn cậu chỉ muốn theo đuổi thành tích của cậu ấy.”

Chu An Nhiên hé miệng thở.

Cô muốn nói, thật ra cô cũng giống những cô gái đó, cũng rất thích anh.

Nhưng cô chỉ dám lén thích trong lòng.

Lời nói đến bên miệng, không hiểu sao lại không thốt ra thành lời.

Rất nhiều lần muốn nói cho Nghiêm Tinh Thiến biết nhưng cuối cùng vẫn không nói được.

Từ trước đến nay, cô không thể nào biểu đạt suy nghĩ nội tâm của mình cho người khác biết.

Nhưng có chuyện gì Nghiêm Tinh Thiến cũng nói với cô, không hiểu sao Chu An Nhiên cảm thấy áy náy, cô mím môi, “Lát nữa tớ sẽ qua nhà khuyên cô với cậu.”

Lần này các môn Toán Lý Hóa của Nghiêm Tinh Thiến đều giống nhau, thành tích tụt xuống vài hạng.

“Thôi, chắc lần này mẹ tớ quyết tâm rồi, không khuyên được đâu.” Nghiêm Tinh Thiến đảo mắt, “Nhưng cậu cứ đến nhà tớ đi, cậu mang ít đồ giấu sang nhà cậu, dù sao mẹ tớ cũng không biết tớ mua bao nhiêu đĩa CD mà.”

Chu An Nhiên gật đầu: “Được.”

Tới khu dân cư, Chu An Nhiên đi tới nhà Nghiêm Tinh Thiến trước.

Hai nhà sống đối diện, Chu An Nhiên quen với nhà cô ấy như nhà mình, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô làm chuyện lén lút như vậy, lúc chào hỏi với mẹ của Nghiêm Tinh Thiến, cô rất chột dạ.

Nhưng có lẽ trong lòng mẹ của Nghiêm Tinh Thiến, hình tượng của cô luôn là kiểu ngoan ngoãn nghe lời.

Nghiêm Tinh Thiến nhét đầy đồ vào cặp cô, mẹ Nghiêm Tinh Thiến cũng không nghi ngờ chút nào, chỉ bảo trưa mai cô qua nhà ăn cơm.

Sau khi về nhà, Chu An Nhiên mở ngăn kéo ra, nhét CD của Nghiêm Tinh Thiến vào đó.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Chu Hiển Hồng vẫn mở TV xem CBA.

Lần thi giữa kỳ này Chu An Nhiên trái ngược với Nghiêm Tinh Thiến, thành tích của cô tốt hơn lần trước mất bậc, Hà Gia Nghi không giống như thường ngày quy định cô chỉ được xem TV bao lâu mà thái độ như muốn tối nay cô xem thế nào cũng được.

Nhưng Chu An Nhiên nghĩ rồi vẫn cầm sách từ vựng ra khỏi phòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh bố cùng xem TV.

Chu Hiển Hồng không hiểu hành động của cô: “Rốt cuộc là con muốn xem bóng rổ hay là muốn học bài?”

Chu An Nhiên: “Cả hai ạ, lúc nghỉ giải lao thì sẽ học từ vựng.”

Chu Hiển Hồng: “Con mới học lớp 10, đâu cần phải vội như vậy. Vừa mới thi giữa kỳ xong, hôm nay nghỉ ngơi đi.”

Chu An Nhiên nhìn cầu thủ chạy ra giữa sân, trong đầu lại dần hiện lên hình bóng cao ráo của chàng trai.

“Nhưng bạn học của con rất giỏi, con muốn theo kịp cậu ấy….” Chu An Nhiên dừng lại, sợ lại để lộ manh mối giống như lần trước nên cố ý nói thêm: “Các cậu ấy.”

Chu Hiển Hồng: “….”

Nhà người ta thì phụ huynh ép con học tập, sao nhà họ lại có xu thế ngược lại nhỉ?

Nhưng Chu Hiển Hồng sợ ảnh hưởng đến hứng thú học tập của cô nên cũng không nói gì, chỉ đẩy đĩa trái cây về phía cô: “Thế ăn đã rồi xem.”

Chu An Nhiên gật đầu, bóc quýt ăn từ tốn.

Trận thi đấu trên màn hình bị trọng tài hô ngừng do có cầu thủ vi phạm.

Chu An Nhiên nhân cơ hội cúi đầu nhớ hai từ vựng.

Khi ngẩng đầu, cô thấy trọng tài làm một động tác tay.

Tháng này Chu An Nhiên đã xem mấy trận đấu với Chu Hiển Hồng, cô hiểu đại khái động tác này có nghĩa là gì: “Bố ơi, tại sao vừa nãy phạm quy lại biến thành lỗi va chạm vậy?”

Chu Hiển Hồng tỏ vẻ ghét bỏ: “Số 4 đội kia đá chân.”

Đúng lúc trên màn hình hiển thị cảnh va chạm vừa rồi.

Đúng là một động tác nguy hiểm.

Chu An Nhiên lại cần quả nho nhét vào miệng, tiếp tục xem thi đấu.

Cô bấm ngón tay tính thời gian, vẫn giống như lúc trước chỉ xem 45 phút, sau đó cầm sách tiếng Anh trở về phòng.

Hà Gia Nghi đang thay vỏ chăn trong phòng cô, thấy cô vào thì khó hiểu: “Sao không xem nữa?”

Chu An Nhiên kéo ghế ra: “Con muốn làm mấy đề toán ạ.”

Học tập có lẽ là điều duy nhất không phụ sự nỗ lực.

Bạn nỗ lực trả giá thì sẽ có kết quả, cho dù không xứng với những gì bạn đã bỏ ra thì cũng không phải là thất bại.

Những ngày tháng yên bình trôi qua thật nhanh.

Khi kỳ thi tháng đến, Chu An Nhiên cảm giác mình làm bài trôi chảy hơn nhiều, vì đã giải và phân tích rất nhiều lần bài cô làm sai trong kỳ thi giữa kỳ lần trước, nên lần này cô đã có thể dễ dàng giải dạng bài tương tự như vậy.

Có lẽ chưa thể cải thiện thứ hạng ngay được, nhưng cô đã thấy hiệu quả của sự nỗ lực.

Tốc độ chấm bài của trường vẫn rất nhanh.

Buổi chiều ngày hôm sau, Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến đi ăn cơm về, vừa ngồi xuống chỗ không lâu thì Thịnh Hiểu Văn đã chạy tới từ phía sau, lao thẳng vào người cô.

Chu An Nhiên bị cô ấy đẩy sang một bên, Nghiêm Tinh Thiến muốn đỡ nhưng bản thân cũng không ngồi vững, cả ba cô gái bắt đầu nghiêng ngả.

Thịnh Hiểu Văn và Nghiêm Tinh Thiến kêu lên.

Cuối cùng Đổng Thần phải cạn lời đỡ Nghiêm Tinh Thiến thì ba người mới ổn định lại được.

Chu An Nhiên chống tay lên bàn, ngồi ngay ngắn lại: “Sao thế?”

Thịnh Hiểu Văn mất hồn, hình như nhớ ra gì đó nên lại hét lên, bao vây Chu An Nhiên.

Chu An Nhiên không hiểu gì, đang định hỏi thì Thịnh Hiểu Văn đã nói: “Nhiên Nhiên, lần này cậu thi tiếng Anh được 149 điểm, quái vật như Trần Lạc Bạch cũng chỉ thi được 148 điểm, thế mà cậu thi được 149 điểm!”

Chu An Nhiên bỗng nhiên sửng sốt.

Cô nghĩ cố gắng một chút thì sẽ đuổi kịp thành tích của anh, cô cũng biết mình có thể thi tiếng Anh tốt hơn anh, nhưng cô không ngờ lại nhanh tới vậy.

Thịnh Hiểu Văn nói tiếp: “Tớ mặc kệ, cậu phải mời tớ đi ăn, nếu không tớ không còn mặt mũi làm cán bộ môn tiếng Anh nữa.”

Chu An Nhiên vẫn còn ngây ra.

Thịnh Hiểu Văn bóp mặt cô: “Cậu có nghe không đấy?”

Chu An Nhiên bị cô ấy làm cho tỉnh táo: “Hả?”

“Tớ nói cậu thi được 149 điểm, phải mời tớ đi ăn.” Thịnh Hiểu Văn lặp lại.

Cuối cùng Chu An Nhiên cũng hoàn hồn, khóe môi không nhịn được cong lên, cô gật đầu: “Được, sáng mai tớ mang bữa sáng cho cậu.”

Nghiêm Tinh Thiến chen vào: “Tớ cũng muốn.”

Chu An Nhiên vẫn gật đầu: “Được, mai cậu cũng có phần.”

Đổng Thần nói chen vào: “Chu An Nhiên, người nghe cũng có phần đúng không?”

Nói xong, cậu ta duỗi khuỷu tay đẩy Hạ Minh Vũ ngồi cùng bàn.

Hạ Minh Vũ đẩy kính: “Tớ cũng nghe thấy.”

Chu An Nhiên cong mắt: “Được thôi, tớ sẽ mang cho các cậu.”

Lúc này Thịnh Hiểu Văn mới buông cô ra: “Tớ lại đi hỏi giáo viên xem thế nào.”

Thịnh Hiểu Văn vừa đi, chỗ bọn họ cuối cùng cũng yên tĩnh.

Trong lòng Chu An Nhiên giống như có pháo hoa nổ bùm bùm, không thể yên lặng được.

Cô không đọc được một chữ bài tập nào trước mắt.

Chu An Nhiên duỗi tay cầm bình giữ nhiệt trên bàn, nghiêng đầu hỏi Nghiêm Tinh Thiến: “Thiến Thiến, tớ đi lấy nước, cậu muốn lấy không?”

Nghiêm Tinh Thiến đưa bình nước cho cô: “Vậy lấy giúp tớ nhé.”

Nơi lấy nước nằm ở cuối hành lang tầng 1, Chu An Nhiên chậm rãi đi qua đó, lấy nước xong thì đóng kín bình lại.

Nghiêm Tinh Thiến nói vì còn nhỏ nên không muốn dùng bình giữ nhiệt, chỉ dùng một cái bình nhựa, sau khi chứa đầy nước ấm, thân bình khá bỏng, Chu An Nhiên cẩn thận xách quai cầm lên, xoay người trở về lớp.

Lúc sắp đi lên lầu, Chu An Nhiên bỗng nghe thấy tiếng ai đó như của Tông Khải vang lên.

“Hình như có điểm thi tiếng Anh rồi, nghe nói lần này có bạn nữ vượt qua điểm của cậu.”

Chu An Nhiên lập tức nhận ra cậu ta đang nói chuyện với ai, tim cô nhảy lên.

Nếu tiếp tục đi lên thì sẽ chạm mặt họ.

Trong đầu cô còn nổ pháo hoa bùm bùm nên không thể suy nghĩ bình thường được, trong lúc đang suy nghĩ, cơ thể cô đã tự hành động trước.

Cô xoay người bước lên tầng ba.

Tránh phải gặp mặt.

Giọng của Tông Khải truyền đến rõ mồn một: “Hình như là bạn nữ lần trước thi tiếng Anh đứng thứ hai lớp cậu đó, tên là gì nhỉ?”

Chu An Nhiên vừa mới đi đến chỗ rẽ, nghe vậy thì lập tức dừng chân, hơi thở cũng trở nên nhẹ đi.

Thời gian yên lặng chỉ trong khoảng một khắc ngắn ngủi, sợi dây mỏng vô hình vẫn quấn quanh trái tim cô.

Sau đó là giọng Trần Lạc Bạch vang lên: “Hình như tên Nhiên gì đó.”

Sợi dây đứt.

Trái tim lại trở nên trĩu nặng.

Tông Khải cười: “Học cùng nhau sắp được một học kỳ rồi mà cậu vẫn chưa nhớ tên người ta sao.”

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, giọng điệu hờ hững bâng quơ: “Không có việc thì tớ nhớ tên cậu ấy làm gì.”

Ngón tay cầm quai bình nước của Chu An Nhiên siết chặt lại, không chú ý khiến bình nước nhựa chứa đầy nước nóng lắc nhẹ đổ lên tay cô. Có lẽ vì bị nóng nên mũi cô đột nhiên cảm thấy cay cay.

Dưới lầu có tiếng bước chân đi đi lại lại.

Giọng Thịnh Hiểu Văn vang lên: “Trần Lạc Bạch, cậu ở đây sao, giáo viên tiếng Anh tìm cậu kìa.”

Chu An Nhiên đứng tại chỗ một lúc lâu.

Chờ cho đến khi dưới lầu không vang lên giọng nói quen thuộc nào nữa thì cô mới quay người, chậm rãi đi xuống lầu.

Trở về phòng học, cô đặt bình nước của Nghiêm Tinh Thiến lên bàn, hình như không khống chế được cảm xúc nên vùi đầu nằm bò lên bàn.

Có lẽ do cô thay đổi cảm xúc quá nhanh nên người tùy tiện như Nghiêm Tinh Thiến cũng phát hiện ra.

“Nhiên Nhiên, cậu sao thế?”

Cảm giác cay cay ở mũi dâng lên hốc mắt.

Chu An Nhiên cố đè cảm giác đó xuống, giọng rầu rĩ: “Không có gì, tối qua ngủ không ngon nên hơi buồn ngủ thôi.”

Nghiêm Tinh Thiến biết tháng này cô cố gắng tới mức nào nên cũng không nghi ngờ: “Vậy cậu ngủ một lát đi.”

Chu An Nhiên tì trán lên cánh tay, mắt lại bắt đầu cay cay.

Nhưng thật ra cũng không bất ngờ.

Anh luôn đứng hạng nhất của khối.

Cô chỉ may mắn thi hơn anh một lần, có gì đáng để anh chú ý đâu.

Nhưng biết là một chuyện.

Nghe thấy anh nói lại là một chuyện khác.

Nằm úp mặt trong bóng tối, Chu An Nhiên cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.

Cảm giác muốn khóc cố gắng đè xuống lại dâng lên.

Có tiếng bước chân đi qua bên cạnh cô, người đó nhanh chóng đi xa.

Chu An Nhiên không muốn bạn học nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của mình, sợ sẽ có người biết cô đang đau khổ vì điều gì.

Cô úp mặt vào bàn, muốn nén cảm giác đó xuống.

Lại có bước chân tới gần.

Chu An Nhiên chờ đợi người này đi qua.

Nhưng lần này, hình như tiếng bước chân dừng lại bên mép bàn học của cô.

Sau đó là tiếng gõ rất nhẹ.

Hình như có người gõ bàn của cô.

Chu An Nhiên không biết mắt mình có đỏ không, cô không dám ngẩng đầu ngay, chỉ lén dịch tay qua, để lộ một khe hở nhỏ để nhìn.

Ánh sáng lọt vào trong mắt.

Cô nhìn thấy một bàn tay thon dài trắng trẻo đặt trên mặt bàn của cô, trên xương cổ tay có nốt ruồi nhỏ màu nâu quen thuộc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.