(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Lạc Bạch hơi lùi lại, tay phải vẫn nhàn nhã đút vào túi quần, nhìn cô gái trước mặt đang có vẻ mặt mơ hồ cuối cùng cũng phản ứng lại, khuôn mặt từ má đến tai đều đỏ bừng, trong ánh sáng mờ nhạt, sự ngượng ngùng ấy càng thêm rõ ràng.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên: “Gọi thêm lần nữa đi?”
Thực ra Chu An Nhiên vẫn còn hơi ngơ ngác, đầu ngón tay khẽ động, muốn chạm vào môi mình nhưng lại ngại ngùng. Nghe anh nói vậy, cô chậm nửa nhịp mới phản ứng lại.
Sao lại bắt cô gọi anh lần nữa?
Vừa rồi cô nghe lời gọi anh một tiếng, thế là anh hôn cô.
Bây giờ…
Còn chưa kịp nghĩ xong thì đã nghe thấy chàng trai trước mặt bật cười: “Yên tâm, lần này không hôn em đâu.”
Chu An Nhiên: “……?”
“Không gọi à?” Trần Lạc Bạch hơi dừng lại, lại một lần nữa tiến đến gần, bàn tay trái nhẹ nhàng đặt lên má cô.
Trái tim Chu An Nhiên run lên nhè nhẹ, cảm nhận được đầu ngón tay cái của anh lướt nhẹ qua bờ môi mình. Giọng anh cũng nhẹ, mang theo ý cười: “Vậy là muốn anh tiếp tục hôn em sao?”
Chu An Nhiên: “……”
Cô dồn hết chú ý vào bàn tay anh đang v.uốt ve má mình, không biết là xấu hổ, tức giận hay muốn phản bác lại lời anh, vô thức gọi tên anh lần nữa: “Trần Lạc Bạch!”
Giống như lúc nãy, gần như ngay khi tiếng cô vừa dứt, Trần Lạc Bạch đã cúi xuống hôn cô.
Bàn tay đang đặt trên má cô hơi di chuyển xuống dưới, mạnh mẽ nắm lấy cằm cô.
Khác với lần trước, lần này anh không hôn xong rồi lập tức rời đi.
Đôi môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, dừng lại một chút, như đang kiềm chế bản thân để chờ đợi phản ứng của cô, nhưng cũng như đang không thể kìm nén sự bồng bột và khao khát.
Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng m.út lấy môi cô, vụng về hôn mấy lần.
Khoảnh khắc anh cúi xuống hôn cô lần nữa, Chu An Nhiên cảm giác như có thứ gì đó nổ tung trong đầu mình. Mọi phản ứng đều chậm lại, nhưng cảm giác lại vô cùng rõ ràng.
Tim cô đập nhanh đến mức như muốn nổ tung khi cảm nhận được rõ ràng nụ hôn của anh.
Ngón tay thả lỏng bên cạnh khẽ co lại, siết chặt, rồi lại buông lỏng, cuối cùng nắm chặt lấy khóa kéo trên áo khoác của anh.
Trần Lạc Bạch ngậm lấy môi cô, hôn thêm vài lần, sau đó hơi lùi ra, nhưng vẫn không rời hẳn. Chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, ngay cả tai anh cũng hơi đỏ: “Có phải em có chuyện muốn hỏi anh không?”
Chu An Nhiên vẫn còn chậm chạp chưa theo kịp, ngón tay siết lấy góc áo anh, vài giây sau mới trả lời: “Làm sao anh biết?”
Trần Lạc Bạch dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe môi cô: “Em không biết tối nay trên đường đi em đã lén nhìn anh bao nhiêu lần mà cứ muốn nói lại thôi à? Nếu không anh đã có thể nhịn thêm vài ngày nữa.”
Chu An Nhiên không hiểu: “Nhịn cái gì?”
Ánh mắt Trần Lạc Bạch dừng lại trên môi cô, vì nụ hôn lúc nãy mà nó đã phủ một lớp ánh sáng ướt át. Yết hầu anh khẽ chuyển động, rồi cúi xuống hôn cô lần nữa.
Anh ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng hôn vài cái, đầu lưỡi chạm vào khe môi cô, sợ làm cô sợ nên dừng lại, không tiếp tục đi vào, rồi lại lùi ra.
“Em nói xem?”
Chu An Nhiên: “……”
Nhịn không hôn cô sao?
Cô nắm chặt góc áo anh, không dám nói ra đáp án trong lòng.
Trần Lạc Bạch nhìn thấy hàng mi cô run rẩy dữ dội, cũng không ép cô nữa, quay lại chủ đề trước đó: “En muốn hỏi anh chuyện gì?”
Chu An Nhiên do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nén được sự tò mò: “Sao lúc nào anh cũng gọi cả họ tên em vậy?”
Trần Lạc Bạch không ngờ cô lại muốn hỏi chuyện này.
Anh cúi mắt nhìn cô một lát, rồi đột nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên khóe mắt cô.
Trước đây, anh cũng không biết bản thân đã làm cô khóc thầm bao nhiêu lần.
“Em nói anh không nhớ được tên em mà? Vậy anh phải tự phạt mình gọi hàng nghìn, hàng vạn lần, để sau này mãi mãi không quên được.”
Trong lòng Chu An Nhiên như có ai đó nhẹ nhàng bóp chặt.
Hóa ra không chỉ cái tên Trần Lạc Bạch là nỗi bận tâm của Chu An Nhiên.
Mà cái tên Chu An Nhiên, dường như cũng vô tình trở thành nỗi bận tâm của Trần Lạc Bạch.
Ngón tay đang nắm góc áo anh từ từ buông ra, lần đầu tiên cô chủ động vòng tay ôm lấy eo anh.
“Nhớ là được rồi, không cần gọi nhiều như vậy đâu.”
Trần Lạc Bạch vốn không dám chủ động ôm cô.
Cô gái nhỏ mềm mại tựa vào ngực anh, khiến anh hơi cứng người.
“Anh thích gọi.” Trần Lạc Bạch hơi khô họng, như để chuyển hướng chú ý, tiện miệng hỏi tiếp: “Sao tự nhiên lại hỏi thế? Em không thích nghe anh gọi như vậy, hay muốn anh gọi em bằng cách khác?”
Không hiểu sau, trong đầu Chu An Nhiên đột nhiên hiện lên câu nói của Bách Linh Vân khi ở ký túc xá: ‘Cục cưng, em yêu, gọi thế cũng được mà.’
Cô vội vàng lắc đầu thật mạnh.
Trần Lạc Bạch thấy cô phản ứng mạnh như vậy, hơi nhướn mày: “Thật sự muốn anh gọi kiểu khác sao?”
Chu An Nhiên: “Không có.”
Trần Lạc Bạch: “Muốn nghe gì nào?”
Chu An Nhiên hơi xấu hổ, giận dỗi: “Thật sự không có mà!”
Mỗi lần cô càng ngượng ngùng, Trần Lạc Bạch càng không nhịn được muốn trêu chọc cô.
Anh lại dùng đầu ngón tay chạm vào khóe môi cô, giọng thấp xuống, cười hỏi: “Không nói thì anh hôn tiếp đấy.”
Chu An Nhiên: “……?”
Sao trước đây cô lại cảm thấy mặt nào anh cũng tốt vậy? Người này rõ ràng xấu xa quá trời.
“Xem ra em thật sự muốn anh tiếp tục hôn em.”
“Trần Lạc Bạch!”
Trần Lạc Bạch cười nhẹ một tiếng, ôm lấy cô, đẩy cô tựa vào cánh cửa bên trong, cúi xuống hôn lên môi cô lần nữa.
Lúc này, giọng hát của Du Băng Thấm từ trong phòng vọng ra, bị vách tường cách âm cản bớt, mơ hồ không rõ ràng.
Nhưng chỉ vài giây sau, không xa lắm lại vang lên một tiếng ho khẽ rất rõ ràng.
Chu An Nhiên vẫn chưa kịp phản ứng lại, giây tiếp theo, Trần Lạc Bạch đã lùi ra sau, nhanh chóng kéo đầu cô tựa lên vai mình.
Một giọng nữ có vẻ quen thuộc vang lên bên cạnh, nghe như là chị Hà – người đã đưa cho cô ly ô mai trong buổi tụ tập đầu tiên ở KTV.
“Đứng ngoài cửa làm gì thế? Bên trong còn mấy phòng trống, đảm bảo sẽ không ai làm phiền hai người.”
Giọng điệu trêu ghẹo đầy ý cười.
Mặt Chu An Nhiên nóng bừng, cô càng rúc đầu vào vai anh sâu hơn.
Trần Lạc Bạch nhận ra động tác của cô, liền đưa tay che mặt cô lại, quay đầu cười nói: “Chị Hà, chị đừng trêu nữa. Để lát nữa cô ấy xấu hổ không thèm để ý đến em, em lại phải dỗ mất.”
“Được rồi.” Chị Hà vẫn chu đáo như lần đầu gặp mặt, “Nể mặt Nhiên Nhiên, hôm nay chị coi như chưa nhìn thấy gì.”
Tiếng cửa mở ra.
Tiếng hát của Du Băng Thấm trong phòng vang lên rõ ràng trong chốc lát, rồi lại bị cách âm làm cho trở nên mơ hồ.
Vài giây sau.
Bàn tay đang ôm sau gáy Chu An Nhiên thả lỏng, chắc là chị Hà đã vào trong.
Nhưng cô vẫn ngại không dám ngẩng đầu lên.
Trần Lạc Bạch thấy cô như một con đà điểu rúc đầu trốn tránh, không nhịn được bật cười, đưa tay nhéo nhẹ vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu của cô: “Vào không?”
Chu An Nhiên lặng lẽ rúc thêm vài giây: “…Vào thôi, dù sao cũng đến rồi mà.”
Sau khi bị anh nắm tay dắt vào, Chu An Nhiên nhìn thấy chị Hà và một chị họ Ngô đang ngồi chung trong một góc ghế.
Nghe thấy động tĩnh, cả hai đồng loạt quay đầu lại.
Chị Ngô liếc nhìn đôi tay đang đan chặt của hai người họ, mỉm cười trêu chọc: “Bắt cóc bông hoa nhỏ của bọn chị đi rồi, Trần Lạc Bạch, có phải cậu nên mời mọi người một bữa không?”
Chu An Nhiên ngẩng đầu, thấy chị Hà ghé lại gần cô nói nhỏ: “Yên tâm, chị không nói ra đâu.”
Mặt cô lại nóng lên, cũng nhỏ giọng đáp lại: “Cảm ơn chị.”
“Cái gì mà không nói ra?” Chị Ngô tò mò hỏi.
Chị Hà cười: “Đây là bí mật nhỏ giữa tớ và Nhiên Nhiên.”
Chị Ngô dường như muốn hỏi thêm.
Lúc này, Trần Lạc Bạch chen vào: “Mời cơm phải không? Được thôi, đợi em bận xong đợt thi đấu này, muốn ăn gì cũng được.”
Chị Ngô bị chuyển hướng chú ý: “Câu này là cậu nói đấy nhé, bọn chị nhớ rồi đấy.”
Trên sân khấu vẫn đang luyện tập.
Chị Ngô lừa được một bữa ăn, hài lòng không hóng chuyện nữa.
Chu An Nhiên bị anh kéo ngồi xuống một bàn trống bên cạnh, dù đã ngồi xuống rồi nhưng tay vẫn không được buông ra.
Ngón tay bị anh nắm nghịch như ở thư viện buổi trước.
Trên sân khấu đang hát gì, cô cũng chẳng nghe vào.
Cho đến khi Du Băng Thấm cùng bốn người khác xuống sân khấu.
Du Băng Thấm dừng lại trước mặt họ, lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ ném vào lòng Chu An Nhiên: “Quà gặp mặt.”
Chu An Nhiên vội vàng đón lấy, sững sờ: “Quà gặp mặt gì ạ?”
Tay chơi keyboard là chị Chung Vi cười tủm tỉm tiếp lời: “Tất nhiên là quà gặp mặt của chị họ dành cho em dâu tương lai rồi.”
Chu An Nhiên bỗng cảm thấy chiếc hộp nhỏ trong tay như bỏng rát, ngay cả mặt cũng nóng theo.
Du Băng Thấm cười: “Quà chào đón thành viên mới của câu lạc bộ, trước đó chị quên chưa đưa em.”
Chu An Nhiên thấy nhiệt độ trên mặt dịu đi một chút: “Cảm ơn chị Du.”
Du Băng Thấm hiếm khi trêu cô một câu: “Vẫn gọi là chị Du à?”
Mà người bên cạnh chẳng những không giúp cô, còn vui vẻ hóng chuyện, lười nhác tiếp lời: “Đúng vậy, vẫn gọi là chị Du à?”
Chu An Nhiên: “…?”
Mặt cô lại đỏ lên. Gọi “chị họ” thì cô không thể nói ra miệng, bây giờ cũng chưa đến lúc thích hợp, cuối cùng đành chọn cách thỏa hiệp: “Cảm ơn chị Thấm.”
Trần Lạc Bạch dường như vẫn chưa hài lòng, nhàn nhã nhìn cô cười: “Chỉ gọi là chị Thấm thôi à?”
Du Băng Thấm thấy không nỡ nhìn nữa: “Đừng bắt nạt em ấy.”
“Được thôi.” Trần Lạc Bạch lười biếng chuyển hướng, “Vậy chị cho em mượn chìa khóa đi.”
Chu An Nhiên: “?”
Một tay guitar trong ban nhạc lập tức hùa theo: “Mấy người già chúng ta nên nhanh rút lui thôi, nhường không gian cho đôi tình nhân trẻ.”
Chung Vi không chịu: “Cậu tự nhận mình là ông già thì đừng kéo tôi vào, tôi mãi mãi mười tám tuổi.”
“Người ta mười tám tuổi thật thì tự xưng là tiểu tiên nữ, ai lại tự xưng là bà già chứ.”
“Cậu muốn chết hả?”
Một nhóm người ồn ào rời khỏi Live House, cho đến khi âm thanh hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài.
Không gian rộng lớn lại trở nên yên tĩnh.
Chu An Nhiên cúi đầu ngồi yên, bỗng nghe thấy người bên cạnh lên tiếng.
“Lại đây.”
Cô nghiêng đầu, thấy chàng trai dang tay về phía mình.
Chu An Nhiên mím môi, đứng dậy bước tới, vừa mới đứng trước mặt anh, đã bị kéo ngồi lên đùi anh.
Trần Lạc Bạch giơ tay ôm lấy gáy cô kéo xuống, một tay khác lỏng lẻo ôm lấy eo cô, không nói gì mà trực tiếp hôn lên môi cô.
Lúc đầu Chu An Nhiên còn buông thõng tay ở hai bên, không biết thế nào, cuối cùng lại như bị dẫn dắt, chậm rãi nâng lên, vòng qua cổ anh.
Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hôn khe khẽ.
Hôn cô thật lâu, Trần Lạc Bạch mới nghiêng đầu, kiềm chế hơi thở có phần hỗn loạn, như thể đang đè nén một số suy nghĩ khác. Anh đưa tay vén lọn tóc bên má cô: “Ngày mai dẫn em đi chỗ khác học bài nhé?”
Cô gái trong lòng cũng thở gấp, không biết có nghe rõ câu hỏi của anh không, thậm chí còn chẳng hỏi anh định dẫn cô đi đâu, chỉ rất ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Hơi thở vừa được điều chỉnh ổn định của Trần Lạc Bạch lập tức lại rối loạn.
Anh giữ gáy cô chặt hơn, áp môi xuống, nhẹ nhàng cắn lấy cánh môi cô, hôn thêm một lúc, rồi ép giọng dụ dỗ.
“Cục cưng, hé miệng ra nào.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");