(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thích cô rất lâu rồi.
Là bao lâu?
Chu An Nhiên nhìn chằm chằm vào bài đăng của anh mà ngẩn ngơ.
Hình như cô chưa bao giờ nghĩ kỹ về việc anh thích cô từ khi nào.
Ban đầu, cô hoàn toàn không dám nghĩ anh thích mình, sau đó, anh thể hiện ngày càng rõ ràng, cô cũng dần không thể chống đỡ nổi, rồi mọi chuyện trở nên như thể không cần phải nghĩ đến điều này nữa.
Nhưng lúc này, khi suy nghĩ lại, hình như từ cái đêm tái ngộ ấy, thái độ của anh với cô đã có chút gì đó đặc biệt.
Anh chủ động xin WeChat, rồi xin bảng thời gian biểu, nhờ cô giúp đỡ, sau đó tối hôm sau mời cô ăn khuya, đưa cô về ký túc xá…
Từng bước một, đều là anh chủ động.
Chu An Nhiên quay lại giao diện chính, muốn hỏi anh một câu nhưng lại nhận được tin nhắn từ Chúc Nhiên.
Sau khi Chúc Nhiên kết bạn với cô, cậu ta vẫn chưa trò chuyện với cô lần nào, đây là lần đầu tiên cậu ta gửi tin nhắn.
Chúc Nhiên: [Chu An Nhiên, tôi kéo cậu vào một nhóm nhé.]
Chu An Nhiên: [Nhóm gì thế?]
Chúc Nhiên: [Là nhóm mấy bạn học cũ cấp ba của chúng ta.]
Chúc Nhiên: [Họ muốn chào hỏi cậu, hỏi thăm chút.]
Chúc Nhiên: [Được chứ?]
Bạn bè của Chúc Nhiên đa phần cũng là bạn của anh.
Chu An Nhiên không từ chối: [Được.]
Cô vừa đồng ý thì bị kéo vào nhóm ngay lập tức, điện thoại reo một tiếng.
Cô quay lại giao diện chính, nhìn thấy nhóm mới trên đầu, tin nhắn đầu tiên là từ Chúc Nhiên.
Chúc Nhiên: [Đã kéo cô ấy vào rồi.]
Nhóm mới chưa bật chế độ không làm phiền, Chu An Nhiên vừa nhìn xong tin nhắn này, ngay sau đó, điện thoại của cô rung lên liên tục, từng tin nhắn từ nhóm mới liên tiếp nhảy ra.
Những bức ảnh đại diện xa lạ và cái tên quen thuộc, nội dung lại rất giống nhau..
Thang Kiến Duệ: [Chào chị dâu.]
Hoàng Thư Kiệt: [Chào chị dâu.]
Thiệu Tử Lâm: [Chào chị dâu.]
Bao Khôn: [Chào chị dâu.]
….
Chu An Nhiên: “…?”
Ảnh đại diện của Trần Lạc Bạch xuất hiện sau mấy tin nhắn này.
C: [Các cậu bị bệnh à.]
C: [Đừng làm cô ấy sợ.]
Không biết tại sao, Chu An Nhiên dễ dàng hình dung ra giọng nói và vẻ mặt của anh khi nói hai câu này.
Cô ngẩn người nhìn dòng đó.
Mỗi người trong nhóm đều là nhóm bạn thân nhất của anh thời cấp ba, là những người thường xuyên theo anh chơi bóng rổ.
Mũi cô bỗng dưng có chút chua xót.
Ngày xưa cô đã vô số lần đi qua sân bóng, vô số lần lén nhìn anh và bạn bè chơi bóng, nhưng chẳng bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, mình lại được kéo vào vòng bạn bè của anh, bị nhóm bạn đó trêu chọc gọi là “chị dâu”.
Chúc Nhiên: [Nhìn kìa.]
Chúc Nhiên: [Có người bảo vệ cô ấy kỹ quá.]
C: [Khó khăn lắm mới theo đuổi được.]
C: [Nếu không bảo vệ kỹ một chút, cô ấy chạy mất thì cậu phải đền đấy.]
Thang Kiến Duệ: [Không đền nổi, không đền nổi.]
Thang Kiến Duệ: [Tất cả chúng ta cộng lại cũng không bằng một ngón tay của chị dâu.]
Trần Lạc Bạch lập tức gửi một đoạn tin nhắn thoại.
Chu An Nhiên mở ra, áp vào tai nghe, nghe thấy giọng nói rõ ràng mang theo tiếng cười: “Lượn đi.”
Đúng là giọng điệu và cách anh cười mắng bạn bè lúc còn học cấp ba mà cô lén nghe biết bao lần.
C: [Đừng để ý bọn họ.]
Chu An Nhiên chớp mắt.
Câu này là nói với cô phải không?
Hoàng Thư Kiệt: [Đừng mà.]
Hoàng Thư Kiệt: [Dù sao thì chúng tôi cũng là bạn học với chị dâu hơn một năm mà.]
Hoàng Thư Kiệt: [Nói chuyện hỏi thăm chút cũng được mà.]
Hoàng Thư Kiệt: [Chị dâu ơi @Chu An Nhiên]
Hoàng Thư Kiệt: [Khi nào nghỉ, cậu và Lạc Bạch tới gặp bọn tôi đi.]
C: [Muốn đi không?]
Thang Kiến Duệ: [Anh Lạc hỏi chẳng có chủ ngữ gì cả.]
Thang Kiến Duệ: [Chúng tôi cũng không biết cậu đang hỏi ai.]
Thiệu Tử Lâm: [Chắc chắn không phải hỏi cậu rồi, cậu đừng tự mình đa tình nữa.]
Chúc Nhiên: [Được rồi được rồi.]
Chúc Nhiên: [Các cậu mà trêu Chu An Nhiên nữa, có người sẽ bắt tôi phải giải tán nhóm đấy.]
Chúc Nhiên: [Cậu trả lời lại đi @Chu An Nhiên.]
Chu An Nhiên xoa xoa tai.
Chu An Nhiên: [Khi nào có thời gian thì đi nhé.]
….
Nhắn xong, Chu An Nhiên quay lại giao diện chính, mới phát hiện Trương Thư Nhàn đã tag cô trong nhóm bốn người của họ.
Có lẽ vì lúc nãy tin nhắn dày đặc, điện thoại réo liên tục, cô không để ý.
Trương Thư Nhàn: [Trần Lạc Bạch công khai trên vòng bạn bè rồi à? @Chu An Nhiên]
Nghiêm Tinh Thiến: [Cái gì? Trần Lạc Bạch công khai rồi, công khai thế nào vậy? Sao cậu biết?]
Trương Thư Nhàn gửi một bức ảnh chụp màn hình bài đăng của Trần Lạc Bạch qua.
Trương Thư Nhàn: [Cậu hiểu lầm gì rồi, ở trường chúng ta cậu ấy được đối xử như ngôi sao nam ấy.]
Trương Thư Nhàn: [Chúc Nhiên vừa đăng bài, mấy nhóm học cũ cấp ba của tớ đều ầm lên hết.]
Trương Thư Nhàn: [Có mấy người còn đang thắc mắc sao Chu An Nhiên có thể quen được Trần Lạc Bạch.]
Trương Thư Nhàn: [Tớ định trả lời lại, nhưng ai ngờ có người đã gửi ảnh chụp màn hình bài đăng của Trần Lạc Bạch, mấy người đó im luôn.]
Trương Thư Nhàn: [Sướng quá đi mất haha.]
Trương Thư Nhàn: [Tớ nghi ngờ Trần Lạc Bạch cố tình làm vậy.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Tự tin chút đi.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Bỏ chữ “nghi ngờ” đi.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Trần Lạc Bạch thông minh như thế, chắc chắn biết khi cậu ấy và Chu An Nhiên công khai sẽ gây ra bao nhiêu bàn tán.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Nếu cậu ấy chỉ muốn công khai hoặc khoe tình cảm, thì hoàn toàn có thể dùng những câu mùi mẫn hơn.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Các cậu còn nhớ câu đầu tiên cậu ấy nói khi vào nhóm chat của chúng ta không?]
Trương Thư Nhàn: [Câu gì?]
Trương Thư Nhàn: [Tớ nhớ rồi.]
Trương Thư Nhàn: [Hình như là “Đừng tìm cô ấy, muốn biết gì cứ hỏi tôi”.]
Thịnh Hiểu Văn: [Bài đăng trên vòng bạn bè chắc cũng có ý tương tự.]
Thịnh Hiểu Văn: [“Đừng tìm cô ấy đoán mò nữa, người chủ động là tôi đây”.]
Thịnh Hiểu Văn: [Thấy cậu ấy bảo vệ Chu An Nhiên như vậy nên tớ mới đồng ý cuộc hôn nhân này đó.]
Nghiên Tinh Thiến: [Hứ.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Tớ miễn cưỡng đồng ý thôi.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Sau này phải xem biểu hiện của cậu ta.]
Chu An Nhiên hơi ngẩn người.
Cô cảm thấy tâm trạng của mình tối nay cứ lộn xộn, và câu nói “thích cô ấy lâu rồi” của anh lại cứ ám ảnh cô. Mãi đến khi thấy lời phân tích của Thịnh Hiểu Văn trong nhóm, cô mới ngớ người nhận ra rằng trong bài đăng của anh có ý bảo vệ rất rõ ràng.
Cô cảm giác như có một góc trong lòng mình mềm mại buông lỏng.
Điện thoại lại đột ngột rung lên.
Chu An Nhiên thoát ra ngoài, nhìn thấy tin nhắn của Du Băng Thấm gửi cho cô.
Du Băng Thấm: [Em với nó đang yêu nhau à?]
Không nói rõ tên nhưng cả hai đều hiểu.
Có lẽ vì mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi, khi Chu An Nhiên thấy tin nhắn của chị ấy, cô bỗng cảm thấy hơi ngại. Cô mím môi, mặt hơi đỏ, trả lời: [Vâng.]
Du Băng Thấm lại nhắn thêm một tin: [Nếu nó làm tổn thương em thì nói với chị nhé.]
Chu An Nhiên: [Được ạ, cảm ơn đàn chị.]
Sau đó là một tin nhắn trong nhóm họp mặt vẫn chưa tan của Đổng Thần, cậu ta tag cô tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Đổng Thần: [@Chu An Nhiên]
Đổng Thần: [Cậu và Trần Lạc Bạch đang hẹn hò à??]
Đổng Thần: [Chuyện gì thế này????]
Nghiêm Tinh Thiến trả lời trước.
Nghiêm Tinh Thiến: [Hai người họ hẹn hò thì có gì mà ngạc nhiên?]
Đổng Thần: [Không ngạc nhiên sao được?]
Đổng Thần: [Bọn họ thời cấp ba hoàn toàn không thân mà, sao đột nhiên lại yêu nhau?]
Nghiêm Tinh Thiến: [Lần họp lớp trước rõ ràng hai người họ có gặp nhau rồi mà.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Do cậu chậm chạp không nhận ra thôi.]
Chu An Nhiên không nhịn được bật cười khi nằm trên giường.
Sao Nghiêm Tinh Thiến có thể mắng người khác chậm hiểu trong khi cô ấy mới là người chậm hiểu nhất chứ.
Sau đó có thêm vài người nhắn tin hỏi thăm, nhưng có lẽ vì anh đã đăng bài đầy ý bảo vệ cô, nên số người hỏi cô ít hơn nhiều so với dự đoán, và những câu hỏi đều chuyển từ “sao cậu lại yêu Trần Lạc Bạch” sang “sao Trần Lạc Bạch lại chủ động theo đuổi cô”.
Sau khi trả lời xong từng người, thời gian cũng không còn quá sớm, Chu An Nhiên quay lại giao diện chính, vừa mở hộp thoại của anh, chưa kịp nhắn tin thì anh đã nhắn trước.
C: [Cậu chưa ngủ à.]
Chu An Nhiên cười mỉm: [Chưa.]
Chu An Nhiên: [Cậu cũng chưa ngủ sao?]
C: [Sắp ngủ rồi.]
C: [Ngày mai cùng tới thư viện nhé?]
Chu An Nhiên nhớ lại mấy lời đồn Tạ Tĩnh Nghi từng nói với cô: [Bạn cùng phòng của tớ nói cậu trước giờ không chịu tới thư viện học bài.]
C: [Trước đây thì không đi, thấy phiền.]
C: [Giờ thì có bạn gái rồi.]
Chu An Nhiên nhìn hai chữ “bạn gái”, lại mỉm cười.
Chu An Nhiên: [Vậy mai vẫn là 7h50 gặp ở cửa thư viện nhé?]
C: [Sớm hơn chút đi.]
Chu An Nhiên: [Nhưng thư viện đâu có mở cửa sớm như vậy.]
C: [7h20 gặp ở cửa căn tin, cùng ăn sáng được không?]
Chu An Nhiên lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn: [Được.]
C: [Ngày mai gặp.]
Chu An Nhiên: [Ngày mai gặp.]
Sau khi khóa màn hình điện thoại, Chu An Nhiên lại thấy không ngủ được.
Đầu óc cô vẫn trong trạng thái hưng phấn.
Cô cũng hơi ngại ngủ.
Cô mở lại điện thoại, đọc lại cuộc trò chuyện với anh và bài đăng của anh lần nữa, cuối cùng lấy một viên kẹo soda chanh bóp chặt trong tay.
Trong lòng như có cái gì đó đã yên ổn lại.
Không biết qua bao lâu, cảm giác buồn ngủ mới nhẹ nhàng kéo đến.
Trong lúc mơ màng, Chu An Nhiên nhớ lại tối nay bị vô số tin nhắn làm gián đoạn, cô quên mất chưa hỏi anh câu “thích cô ấy lâu rồi” nghĩa là gì.
Nhưng có lẽ cũng không vội.
Dù sao anh cũng nói rồi, họ còn lâu dài, cô có thể từ từ khám phá.
Sáng hôm sau, Chu An Nhiên bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Sợ làm ồn tới bạn cùng phòng, cô theo thói quen tắt đồng hồ ngay lập tức, còn đang mơ màng, cô xoay người, mặt bỗng bị một vật cứng nhỏ chạm vào, có cảm giác hơi đau một chút.
Chu An Nhiên nhắm mắt vươn tay nắm lấy vật đó, nghe thấy một chút tiếng xột xoạt, mở mắt mơ màng ra, nhìn rõ trong tay là một viên kẹo nhỏ.
Một viên kẹo soda chanh nhỏ.
Ý thức của cô đột nhiên tỉnh táo lại trong khoảnh khắc đó.
Chu An Nhiên ngồi nửa người trên giường, tìm điện thoại mở khóa màn hình.
Tất cả chế độ máy bay được tắt đi, điện thoại lập tức hiện lên một loạt thông báo tin nhắn.
Chu An Nhiên mở WeChat, hầu hết các tin nhắn đều là hỏi thăm về mối quan hệ của cô và Trần Lạc Bạch, cô kéo xuống, tìm thấy ảnh đại diện của anh đã bị đẩy xuống khá sâu.
Cô chạm ngón tay vào hộp thoại của anh, ngay lập tức thấy dòng “Ngày mai gặp”.
Lướt lên một chút, là câu anh nói: “Giờ thì có bạn gái rồi mà”.
Chu An Nhiên nắm chặt viên kẹo trong tay, lúc nãy nửa mơ nửa tỉnh, cảm giác hoảng loạn đó lại nhanh chóng tan đi như thủy triều.
Cô nhẹ nhàng xuống giường đi vệ sinh.
Vu Hân Nguyệt đã dậy trước cô, phòng không còn ai.
Cô rửa mặt xong ra ngoài, Bách Linh Vân cũng đã thức dậy, Tạ Tĩnh Nghi thì ngủ nướng, vẫn chưa có động tĩnh gì.
Bạn cùng phòng vẫn còn ngủ, Chu An Nhiên không tiện làm ồn, thực ra cũng không còn nhiều thời gian để trang điểm, nghĩ lại thì thời gian gần đây gặp anh, để không tạo ấn tượng quá cố gắng, cô hầu như không trang điểm, cuối cùng vẫn ra ngoài với gương mặt tự nhiên.
Khi đến cửa căng tin, cô nhìn thấy Trần Lạc Bạch đã đứng đợi cô từ sớm như những lần trước.
Hôm nay anh lại mặc chiếc áo khoác bóng chày màu xanh trắng, trông vừa tươi mới lại phong độ, trên vai đeo chiếc ba lô đen, vẫn thói quen cũ của hồi cấp ba, quai đeo chỉ treo hờ hững qua vai phải.
Chu An Nhiên bước tới trước mặt anh, dừng lại, thấy anh vẫn còn hơi mệt mỏi, bèn hỏi nhẹ: “Cậu không ngủ được à?”
Trần Lạc Bạch nhịn ngáp: “Ừ.”
“Vậy ăn sáng xong, cậu có muốn ngủ thêm một lát không?” Chu An Nhiên hỏi.
“Không cần đâu.” Trần Lạc Bạch cúi đầu nhìn cô gái đứng ngoan ngoãn trước mặt mình, ánh mắt hiện lên sự quan tâm rõ rệt, “Đến đây, để tớ ôm một cái.”
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời xuyên qua đám mây, phủ một lớp ánh vàng nhẹ lên tóc đen của anh.
Vào lúc 7 giờ 15 sáng, ngôi trường lâu đời này đã thức giấc, trên con đường rợp bóng cây có xe đạp và xe điện đi qua, cũng có những sinh viên vội vã bước đi, căn tin sáng đèn, bắt đầu có chút náo nhiệt.
Chàng trai cao lớn, phong độ đứng trước mặt cô mở rộng đôi tay.
Anh không trực tiếp kéo cô vào lòng như tối qua mà chỉ đứng yên, mỉm cười nhìn cô, như thể đang đợi cô tự bước vào vòng tay của anh.
Dường như có người đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía này.
Chu An Nhiên cảm thấy mặt mình dần nóng lên, nhưng cũng không chần chừ, bước về phía anh, một bước, hai bước… rồi khoảng cách giữa hai người hoàn toàn biến mất.
Hơi thở tươi mới bao quanh lấy cô.
Trần Lạc Bạch siết chặt cánh tay, ôm cô thật chặt vào lòng.
Chu An Nhiên cảm giác như anh nhẹ nhàng vùi mặt vào vai cô, không biết là môi anh có chạm vào cổ cô không, cô không rõ, chỉ nghe thấy giọng nói của anh vang lên bên tai thật gần.
“Chào buổi sáng nhé, bạn gái.”
Ăn sáng xong, Chu An Nhiên đi cùng anh đến thư viện.
Sau khi ngồi xuống, nhân lúc thư viện mới mở cửa, phòng tự học vẫn còn khá yên tĩnh, Chu An Nhiên quay đầu hỏi anh: “Cậu có muốn ngủ thêm một chút như lần trước không, tớ sẽ gọi cậu dậy.”
“Không cần đâu.” Trần Lạc Bạch nhìn cô ngồi ở vị trí giữa, “Đổi chỗ đi.”
Sao lại đột nhiên muốn đổi chỗ?
Nhưng chuyện nhỏ như vậy, Chu An Nhiên cũng không hỏi nhiều, đứng dậy đổi chỗ với anh, từ bên trái chuyển sang bên phải của anh.
Chu An Nhiên lấy sách và bút ra, tay trái tùy ý buông xuống, tay phải cầm bút chuẩn bị ghi chép, chưa kịp xem hai dòng, tay trái bất ngờ bị người bên cạnh nắm lấy.
Cô quay đầu lại.
Trần Lạc Bạch thức khuya làm bài tập vào chủ nhật, tối qua lại ngủ muộn, thực sự rất mệt, nhưng tuần này có lẽ lại bận rộn, có thể không có nhiều thời gian bên cô, nên không muốn ngủ, thấy cô quay lại thì chỉ cười liếc nhìn cô: “Cậu đọc sách đi, tớ nghỉ một lát.”
Chu An Nhiên: “…?”
Nắm tay cô mà cũng gọi là nghỉ ngơi sao?
Đây là cách nói kỳ lạ gì vậy, cô có phải là bộ sạc đâu!
Nhưng dù nói gì đi nữa, cô cũng không nỡ rút tay ra, cứ để anh nắm lấy. Cô quay đầu, định tiếp tục đọc sách.
Nhưng lần này anh không chỉ đơn giản nắm tay cô như tối qua.
Có vẻ như như đang chơi đùa với tay cô.
Có lẽ vì thường xuyên chơi bóng, da ngón tay của anh hơi thô ráp một chút, bàn tay rất nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay cô, rồi lại nhẹ nhàng vuốt thêm mấy lần.
Chu An Nhiên suýt nữa làm rơi cây bút.
Sau đó, ngón tay cô bị anh nhẹ nhàng siết lại.
Rồi đến đầu ngón tay.
Chu An Nhiên không thể không quay đầu lại.
Trần Lạc Bạch cúi mắt, vẫn rất nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay cô, từ ngón cái, từng ngón một, rồi lại vuốt vào khe ngón tay cô.
Mỗi lần anh làm động tác như vậy, mặt cô lại càng nóng lên.
Như thể cuối cùng nhận ra ánh mắt của cô, Trần Lạc Bạch ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi nhếch, giọng nói nhẹ nhàng, nghe có vẻ hơi khiêu khích: “Sao không chú tâm đọc sách?”
Chu An Nhiên: “……?”
Anh còn dám hỏi cô! Sao cô không chú tâm đọc sách!
Anh làm như vậy, sao cô đọc sách được?
Nhưng phòng tự học giờ đã yên tĩnh lại, Chu An Nhiên cũng không tiện tranh cãi với anh, càng không dám tranh cãi, đành phải quay lại nhìn sách.
Chu An Nhiên vốn định để anh chơi đùa tùy ý, dù sao chỉ là tay thôi mà.
Nhưng cô nghĩ anh hôm nay rủ cô đến thư viện là thật sự muốn học, nên vẫn chọn ngồi vào bàn lớn có sáu người như lần trước.
Chẳng mấy chốc, ba vị trí đối diện cô đã có người ngồi xuống.
Sau đó là vị trí bên cạnh anh.
Là một cô gái lạ.
Chỉ cần cô gái đó cúi đầu một chút là có thể thấy được những cử động nhỏ của họ, mặt Chu An Nhiên lại bắt đầu đỏ lên, cô rút tay ra nhưng bị anh nắm chặt hơn, lòng bàn tay bị anh gãi nhẹ một cái như trừng phạt.
Cảm giác ngứa ngáy lập tức lan ra trong lòng.
Chu An Nhiên vô thức cắn môi dưới.
Cũng không tiện nói chuyện, cô đành giống cúi đầu viết một câu vào vở rồi đẩy về phía anh.
Trần Lạc Bạch từ từ ngẩng đầu lên nhìn.
Trên vở là những chữ viết nhẹ nhàng xinh xắn: “Bên cạnh cậu có người ngồi rồi.”
Trần Lạc Bạch lại chơi nghịch đầu ngón tay cô một chút, quay đầu nhìn thấy cô gái đang nhìn về phía mình, mặt đã đỏ bừng, đôi mắt hạnh hơi tròn, nhìn như bị bắt nạt nhưng lại có vẻ như đang cầu xin anh.
Anh không kiềm chế được, yết hầu khẽ lăn xuống, buông tay ra.
Chu An Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Trần Lạc Bạch thấy cô phản ứng như vậy lại hơi không vui, đưa tay cướp cây bút trong tay cô, cúi đầu viết một câu rồi đẩy lại cho cô.
“Lo gì, có phải ngoại tình đâu.”
Chu An Nhiên: “……?”
Anh lại nói linh tinh gì vậy.
Chu An Nhiên nhìn hai chữ “ngoại tình”, không biết phải trả lời anh thế nào.
Mà lúc này hình như anh không có ý định trả lại bút cho cô, Chu An Nhiên phụng má, lấy cây bút dự phòng từ trong túi ra.
Ngòi bút dừng lại trên mặt giấy.
“Không sợ, nhưng sẽ làm phiền người khác, cậu tập trung làm bài đi, đừng lại thức khuya nữa.”
Trần Lạc Bạch nhìn mấy chữ này, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, xoay bút trong tay một chút, viết hai chữ rồi đưa lại cho cô.
Chu An Nhiên cúi đầu nhìn.
Trên đó là hai chữ lớn, viết rất bay bướm…
“Tuân lệnh.”
Không hiểu sao, cô bỗng nhớ lại lần trước trước khi trận đấu bóng bắt đầu, thầy chủ nhiệm Cao đứng trên bục giảng nói sẽ cho các bạn nghỉ 5 phút trước khi lớp kết thúc, bảo các bạn xuống không được làm ồn lớp khác.
Cô quay lại, thấy anh ngồi phía sau làm một động tác chào quân, mỉm cười lười biếng nói: “Tuân lệnh.”
Khóe môi Chu An Nhiên lại từ từ cong lên.
Trần Lạc Bạch là người nói được làm được, hơn một giờ sau, anh không quấy rầy cô nữa.
Hai người có tiết học lớn thứ hai, đến 9 giờ 30, thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau rời khỏi thư viện.
Ra khỏi cửa thư viện, Trần Lạc Bạch trả lại cây bút mà lúc nãy đã cướp từ tay cô.
Chu An Nhiên nhận lấy rồi cho vào trong túi, nghĩ đến chuyện lần trước, lại hỏi anh: “Bút và vở lần trước của tớ đâu rồi?”
Trần Lạc Bạch liếc cô một cái: “Tớ đã lấy rồi.”
Chu An Nhiên: “?”
“Tại sao cậu lại lấy bút và vở của tớ?”
Trần Lạc Bạch dừng lại, kéo cô sang một bên, tránh xa đám đông ra vào cửa.
Cô gái mặt đầy nghi ngờ, như thật sự không hiểu tại sao hôm đó anh lại cướp đồ của cô.
Trần Lạc Bạch thật sự không muốn để cô làm bạn với Hạ Minh Vũ, anh rất để ý đến việc trong thời gian anh còn chưa kịp chú ý đến cô, đã có người khác, một cậu con trai đã chú ý đến cô và trở thành bạn của cô.
Nhưng Hạ Minh Vũ đã nói sẽ không theo đuổi cô nữa, anh cũng không đến mức thấp hèn đi vạch trần lòng dạ của Hạ Minh Vũ mà làm cô khó xử.
Trần Lạc Bạch đưa tay véo má cô.
Thấy cô lập tức đưa tay lên che chỗ anh vừa véo, trên mặt viết rõ “Cậu lại véo má tớ.”
Bình thường cô đều ngoan ngoãn cho người khác véo.
Nhưng chỉ cần anh chạm vào cô một chút, phản ứng của cô lại rất lớn.
“Chu An Nhiên, cậu nhỏ nhen thế?”
Chu An Nhiên: “……?”
Sao lại đổ lỗi cho cô nhỏ nhen?
Cô định hỏi anh, nhưng Trần Lạc Bạch lại đưa tay véo má cô lần nữa, rồi đột ngột cúi người sát lại, giọng nói gần như áp vào tai cô: “Tớ là của cậu rồi, cậu còn tính toán với tớ một cây bút và quyển vở à?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");