(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu An Nhiên gật đầu: “Có, tớ có tiết học tự chọn. Sao vậy?”
“Không phải cậu muốn cảm ơn tớ à?” Trần Lạc Bạch khẽ chạm vào túi áo, nơi có viên kẹo, “Ngày mai tớ đi học cùng cậu nhé?”
Anh muốn đi học cùng cô?
Tim Chu An Nhiên khẽ rung lên.
Nhưng mà…
Cô ngước lên, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Đó đâu tính là lời cảm ơn?”
Trần Lạc Bạch vẫn để tay trong túi, khẽ cử động ngón tay. Cuối cùng, anh không nhịn được, rút tay ra, khẽ nhéo má cô: “Chẳng lẽ ai cũng có tư cách đi học cùng cậu sao?”
Chu An Nhiên đưa tay che má, lắc đầu: “Đương nhiên là không.”
“Vậy thì sao không được tính nhỉ?” Trần Lạc Bạch hỏi.
Chu An Nhiên mất một lúc mới hiểu ý anh.
Tim cô vốn đang đập nhẹ, giờ đã đập loạn nhịp.
“Vậy nên…” Trần Lạc Bạch nói được hai chữ rồi ngừng lại.
Chu An Nhiên ngẩng lên: “Vậy nên gì?”
“Vậy nên…” Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm, hỏi khẽ: “Tớ có tư cách đi học cùng cậu không?”
Tim Chu An Nhiên đập rộn ràng.
Nhưng lúc này, lời anh nói gần như đã là một cách bày tỏ rõ ràng. Cô cảm thấy mình không cần giấu giếm nữa.
Chu An Nhiên khẽ gật đầu.
Không ai có tư cách hơn anh cả.
Trần Lạc Bạch mỉm cười: “Đi thôi, để tớ đưa cậu về.”
Tim Chu An Nhiên vẫn còn đập nhanh, cô theo anh đi được vài bước rồi mới nhớ ra: “Cậu còn phải làm bài tập mà, tớ tự về được.”
Trần Lạc Bạch liếc cô: “Không sao, không mất nhiều thời gian đâu.”
Chu An Nhiên khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền bên má thoáng ẩn hiện.
Trần Lạc Bạch tiễn cô về tận ký túc xá, chỉ khi nhìn bóng lưng cô khuất hẳn trong tòa nhà, anh mới quay lại đi về ký túc của mình.
Anh vừa đi được vài bước, điện thoại vang lên hai tiếng.
Lấy điện thoại ra xem, anh thấy đó là tin nhắn từ Hà Minh Vũ.
Hà Minh Vũ: Cậu tiễn cô ấy về xong thì có rảnh không?
Hà Minh Vũ: Nếu được, nói chuyện chút nhé?
Trần Lạc Bạch dừng bước.
Trần Lạc Bạch: Gặp nhau ở nhà ăn số một.
Trước khi vào nhà ăn, anh tiện mua hai lon bia. Sau khi chọn đại một chỗ ngồi, anh mở nắp bia, uống vài ngụm. Chẳng mấy chốc, Hà Minh Vũ xuất hiện.
Hà Minh Vũ ngồi xuống đối diện anh.
Trần Lạc Bạch đẩy lon bia còn lại qua cho cậu ta: “Muốn nói gì?”
Hà Minh Vũ mở nắp bia, uống một ngụm lớn, im lặng một lúc rồi mới nói: “Trận bóng hồi cấp ba, người giúp cậu không phải Nghiêm Tinh Thiến, mà là cô ấy.”
Trần Lạc Bạch hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên: “Tôi biết rồi.”
“Cậu biết?” Hà Minh Vũ ngạc nhiên. “Cô ấy nói với cậu à?”
“Không phải.” Trần Lạc Bạch lắc đầu. “Nghiêm Tinh Thiến vô tình nói ra.”
“Vậy cậu chắc đã biết cô ấy nghĩ gì rồi nhỉ?” Hà Minh Vũ nói, giọng đầy cay đắng.
Trần Lạc Bạch gật đầu, rồi hỏi: “Cậu nói chuyện này với tôi, là muốn nói rằng cậu sẽ không theo đuổi cô ấy nữa đúng không?”
“Suốt từ cấp ba đến giờ, trong mắt cô ấy chỉ có cậu. Tôi mà cố gắng, chỉ làm cô ấy khó xử thêm thôi.” Hà Minh Vũ cúi đầu, cười khổ. “Có lẽ đến bạn bè cũng không làm được nữa.”
Trần Lạc Bạch khẽ cười, ngón tay xoay nắp bia: “Cảm ơn. Nhưng thật lòng mà nói, tôi còn mong cậu và cô ấy không làm bạn được.”
Hà Minh Vũ cười nhạt: “Vậy thì chắc tôi làm cậu thất vọng rồi.”
Nói xong, cậu ta uống hết nửa lon bia còn lại, đặt lon trống xuống bàn, nhẹ giọng nói: “Đối xử với cô ấy tốt một chút.”
Trần Lạc Bạch nâng lon bia của mình lên, chạm vào lon trống của Hà Minh Vũ: “Yên tâm đi. Tôi sẽ không khiến cậu thất vọng.”
…
Sau khi về ký túc xá, Chu An Nhiên ngồi đọc sách một lúc, rồi mới nhớ ra mình quên hỏi sao anh lại đến đợi cô sớm như vậy. Nghĩ rằng giờ này anh chắc đã về phòng làm bài tập, cô quyết định không làm phiền anh.
Ngày hôm sau, lịch học gần kín tiết. Cô đọc sách không lâu, rồi đi rửa mặt, lên giường ngủ sớm.
Trước khi nhắm mắt, cô nhớ lại lời anh nói về việc sẽ đi học cùng mình. Môi cô khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười nhỏ.
Một đêm không mộng mị.
Đến tối hôm sau, tiết học tự chọn của Chu An Nhiên và bạn cùng phòng Vu Hân Nguyệt trùng nhau. Trước khi vào lớp, cô nói: “Hân Nguyệt, hôm nay tớ muốn ngồi phía sau.”
“Tại sao?” Vu Hân Nguyệt tò mò.
Chu An Nhiên ngập ngừng, tay chạm vào tai: “Trần Lạc Bạch nói muốn đến học cùng tớ.”
Vu Hân Nguyệt gật đầu, mỉm cười đầy ẩn ý: “Hiểu rồi. Tớ sẽ ngồi phía trước, lát nữa cậu có thể mượn vở ghi của tớ.”
Chu An Nhiên: “…”
Sao cô cảm giác Hân Nguyệt bị hai người bạn cùng phòng khác “dạy hư” rồi nhỉ?
Lớp học được tổ chức trong một giảng đường lớn.
Trần Lạc Bạch bảo rằng anh bận một tiết đầu, sẽ đến vào tiết thứ hai. Vì vậy Chu An Nhiên chọn một chỗ ngồi phía bên phải, gần cửa, ở hàng ghế cuối.
Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, nửa thời gian nghỉ giữa giờ đã trôi qua mà người cô chờ vẫn chưa đến.
Chu An Nhiên không kìm được, lấy điện thoại ra, phân vân không biết có nên nhắn hỏi anh không. Nhưng còn chưa quyết định thì một luồng hơi thở quen thuộc, mang theo cảm giác mát lành, chợt đến gần.
Cô quay đầu lại, thấy một chàng trai cao lớn ngồi xuống cạnh mình.
Hôm nay Trần Lạc Bạch mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, đôi mắt lộ vẻ mệt mỏi. Anh vừa ngồi xuống, tay đã tùy ý đặt lên bàn, đầu dựa vào cánh tay, nghiêng người nhìn cô chằm chằm mà không nói lời nào.
Bị ánh mắt của anh làm cho đỏ mặt, Chu An Nhiên ngượng ngùng hỏi: “Nhìn tớ làm gì vậy?”
Trần Lạc Bạch khẽ cười, không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói nhỏ: “Hơi buồn ngủ, tớ chợp mắt một lát, cậu giúp tớ để ý thầy nhé.”
Nhìn vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh, Chu An Nhiên hỏi: “Cậu lại thức khuya làm bài tập đúng không? Nếu mệt thì về nghỉ đi.”
Giọng anh vẫn nhẹ nhàng: “Đã nói sẽ đi học cùng cậu rồi.”
Quả nhiên, lời của Vu Hân Nguyệt đã thành sự thật.
Suốt tiết thứ hai, Chu An Nhiên không nghe vào được bất cứ điều gì.
Hai người ngồi ở một góc khuất, không quá thu hút sự chú ý. Nhưng cũng vì vậy mà xung quanh không có ai, nếu thầy giáo trên bục nhìn về phía này thì rất dễ thấy.
Có lẽ do anh ngủ quá thoải mái, nửa tiết trôi qua, ánh mắt của giáo sư già trên bục giảng bắt đầu liên tục liếc về phía này.
Lần đầu tiên thầy nhìn qua, Chu An Nhiên không nỡ đánh thức anh.
Lần thứ hai, cô vẫn không nỡ.
Đến lần thứ ba, thầy tiếp tục nhìn, Chu An Nhiên cắn môi, đành lòng đưa tay ra đẩy nhẹ cánh tay anh dưới bàn.
Nhưng người bên cạnh không có phản ứng.
Chu An Nhiên tiếp tục đẩy, nhưng vì sợ làm ồn, cô chỉ dám hành động nhẹ nhàng. Ánh mắt vẫn dán lên bảng, nhưng tay cô vô tình trượt từ cánh tay anh xuống chân anh.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, vội thu tay lại, nhưng một bàn tay lớn bất ngờ giữ chặt lấy tay cô.
Mu bàn tay cô bị lòng bàn tay nóng bỏng của anh áp lên.
Dưới tay cô là lớp vải bò thô ráp của quần jeans anh mặc.
Tim Chu An Nhiên đập mạnh một nhịp.
Cô không chú ý thấy giáo sư già đã lần thứ tư nhìn về phía này, chỉ đến khi giọng nói trầm trầm của thầy vang lên: “Cậu nam sinh mặc áo đen ở phía sau bên phải, đứng lên nào.”
Giọng thầy chậm rãi, mang theo chút trêu chọc: “Cô gái bên cạnh, gọi cậu ấy dậy giúp tôi.”
Chu An Nhiên: “…”
Lúc này cô mới sực tỉnh, nhận ra tay phải mình vẫn bị anh giữ chặt trên chân anh.
Chàng trai vẫn nằm úp mặt trên bàn, có vẻ chưa tỉnh hẳn, hành động vừa rồi chỉ là vô thức.
Tay phải không rút ra được, Chu An Nhiên đành dùng tay trái đẩy mạnh anh thêm một cái.
Cuối cùng Trần Lạc Bạch cũng ngẩng đầu lên.
“Thầy gọi cậu đấy.” Chu An Nhiên nhỏ giọng nhắc anh.
Giáo sư già đứng trên bục, hai tay đặt sau lưng:
“Đúng vậy, mời cậu đứng lên trả lời câu hỏi tôi vừa nêu.”
Chu An Nhiên bị anh làm phiền cả buổi, không nghe được chút nào, muốn giúp cũng không giúp nổi.
Nhưng người bên cạnh cô rõ ràng tâm lý vững hơn nhiều. Anh chẳng hề lúng túng, chậm rãi đứng dậy, tay dưới bàn vẫn nắm chặt lấy tay cô như quên mất phải buông. Giọng anh hơi ngái ngủ nhưng thoải mái: “Xin lỗi thầy, em không phải sinh viên của tiết học này, em chỉ đến để đi học cùng người khác, nên không thể trả lời.”
Thái độ tự nhiên của anh khiến giáo sư không thể tức giận, mà vốn dĩ thầy cũng là người dễ tính.
Nhìn khuôn mặt điển trai nổi bật của anh, giáo sư nhớ ra quả thật chưa từng thấy anh trong lớp này. Thầy cười nói đùa: “Đến học cùng người ta mà còn ngủ à?”
Mặt Chu An Nhiên đỏ bừng.
Cô nghe thấy anh chậm rãi đáp: “Lần sau không dám nữa.”
Câu trả lời này thật sự đầy ẩn ý.
Dường như anh vừa nói sẽ không dám ngủ trong lớp nữa, nhưng lại giống như đang nói sẽ không dám ngủ khi đi học cùng cô nữa.
Với ngoại hình và phong thái của anh, cả lớp lập tức rộ lên những tiếng xì xào trêu chọc. Chu An Nhiên cảm giác mặt mình sắp bốc cháy.
“Thôi, ngồi xuống đi.” Giáo sư giơ tay ra hiệu. “Các em cũng đừng ồn nữa. Nếu ghen tị thì tự đi tìm một người mà học cùng.”
Chu An Nhiên: “…”
Cả lớp nhanh chóng yên lặng trở lại, nhưng người bên cạnh vẫn chưa buông tay cô.
Tim cô đập thình thịch. Không biết vì không muốn làm phiền lớp học hay vì lý do nào khác, cô không nhắc anh thả tay.
Giáo sư tiếp tục giảng bài. Sau một đoạn ngắn, mọi người đều tập trung vào bài học, nhưng ở góc sau bên phải lớp, vẫn có hai người không tài nào tĩnh tâm được.
Những cảm xúc thầm kín của chàng trai được giấu kỹ dưới mặt bàn, nơi hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau. Ban đầu chỉ là cái nắm tay nhẹ, nhưng dần dần, ai đó lặng lẽ đan những ngón tay của mình vào.
Tháng mười một, thời tiết Bắc Thành đã bắt đầu lạnh, hệ thống sưởi ấm chỉ chính thức hoạt động từ ngày mai. Trong phòng học khép kín, những cơn gió lạnh vẫn len lỏi qua khe cửa. Nhưng bàn tay đang nắm chặt ấy lại nóng dần lên, mồ hôi cũng bắt đầu thấm ra. Không phân biệt được ai nóng hơn ai, chỉ biết lòng bàn tay cả hai đều trở nên ấm áp đến lạ.
Tim cô đập loạn nhịp, mỗi nhịp mạnh hơn nhịp trước.
Nửa tiết học sau, Chu An Nhiên chẳng nghe vào được chữ nào.
Đến khi chuông báo hết giờ vang lên, cô giật mình bừng tỉnh. Bàn tay cô khẽ cử động, nhưng lập tức bị anh siết chặt hơn.
Tim cô lại đập nhanh trở lại. Cô không chịu nổi nữa, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hết giờ rồi.”
Trần Lạc Bạch khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt từ bảng chuyển sang nhìn cô: “Đợi họ đi trước, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Chu An Nhiên: “…”
Sao anh lại có chuyện muốn nói nữa chứ?
Lần trước anh bảo có chuyện muốn nói với cô, kết quả là anh đã chơi đàn và hát bài “Twinkle Twinkle Little Star” cho cô nghe trong một Live House trống không.
Không lẽ lần này anh định chơi đàn trong lớp học?
Nhưng trong lớp học làm gì có nhạc cụ, mà có thì cũng không phù hợp?
Học sinh trong lớp lần lượt rời đi. Vu Hân Nguyệt đi qua cửa sau, dừng lại gần chỗ họ:
“An Nhiên, cậu không đi à?”
Tim Chu An Nhiên đập loạn nhịp. Chỉ cần Vu Hân Nguyệt liếc mắt sang một chút, cô ấy sẽ thấy tay cô đang bị một bàn tay lớn nắm chặt.
“Tạm thời chưa đi, cậu cứ về trước đi.”
May mà Vu Hân Nguyệt có vẻ chưa bị “hư hỏng” bởi hai người bạn cùng phòng khác, không trêu chọc cô, chỉ gật đầu rồi ôm sách đi ra từ cửa sau.
Vài phút sau, lớp học cuối cùng cũng yên tĩnh.
Nhưng Chu An Nhiên vẫn không nghe thấy anh mở lời.
Cô không nhịn được, khẽ hỏi: “Cậu muốn nói gì với tớ vậy?”
Bàn tay còn lại của Trần Lạc Bạch đặt trong túi áo đã đổ mồ hôi từ lâu. Anh khẽ siết chặt cằm, từ từ thả tay cô ra.
Ngón tay Chu An Nhiên khẽ run, cô rụt tay về chậm rãi, từng chút một.
Ánh mắt Trần Lạc Bạch dừng lại ở hành động nhỏ của cô. Bất giác, anh bật cười. Sau khi thả tay cô ra, cảm giác căng thẳng bất ngờ dịu đi. Anh không chần chừ thêm nữa, rút từ túi áo ra hai viên kẹo, đặt vào hộc bàn trước mặt cô.
Khi nhìn rõ thứ anh đặt xuống, Chu An Nhiên lập tức sững sờ.
“Nhìn quen chứ?” Anh hỏi.
Tim Chu An Nhiên đập nhanh dữ dội, không trả lời.
Rồi cô nghe thấy giọng anh tiếp tục, chậm rãi: “Tớ biết loại kẹo này vì hồi học cấp ba, có người lén nhét hai viên kẹo vào ngăn bàn của tớ, người khác thì nhét thư tình, cô ấy lại chỉ nhét hai viên kẹo, nhưng mà…”
Anh đột ngột ngừng lại.
Tim Chu An Nhiên đập thình thịch, cô không nhịn được ngước lên nhìn anh. Đôi mắt đen của anh chứa đựng sự chăm chú và ý cười, như đang ngầm ám chỉ điều gì.
“Rất ngọt.”
Ngón tay Chu An Nhiên khẽ co lại: “Sao chuyện này cậu cũng biết?”
Cô chưa từng kể với Nghiêm Tinh Thiến.
Cô từng nghĩ hai viên kẹo đó mãi mãi sẽ là bí mật của riêng mình.
Trần Lạc Bạch khẽ cười: “Hôm đó đi tìm Nghiêm Tinh Thiến, tớ thấy một viên rơi ra từ túi của cậu ấy. Lúc đó cậu ấy đang bối rối khóc, nói là cậu mua cho.”
Chu An Nhiên: “…”
Hóa ra mọi chuyện bị lộ là do Nghiêm Tinh Thiến.
Nhưng hình như giờ điều đó không còn quan trọng nữa.
Trước đây, cô không dám để anh biết, sợ rằng sau khi biết, cô cũng sẽ giống những cô gái khác, trở thành đối tượng bị anh giữ khoảng cách. Khi ấy, ngay cả tư cách thầm thích anh cũng không còn.
Nhưng giờ đây, cô đã nhận được sự tiếp cận công khai của anh.
Cô dường như đã đoán được điều anh sắp nói với mình.
“Chu An Nhiên.” Anh khẽ gọi tên cô.
Chu An Nhiên cũng nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
“Kẹo, trận bóng, và tối hôm đó khi cậu đưa thuốc, tất cả những gì tớ biết chỉ có vậy. Còn điều gì tớ đã bỏ lỡ mà cậu cảm thấy tiếc nuối không?”
Đầu mũi Chu An Nhiên bất giác cay cay, cô lắc đầu thật mạnh: “Không còn nữa.”
Cô còn tiếc nuối gì được chứ.
Trần Lạc Bạch đặt hai viên kẹo trước mặt cô. Tay anh trống không, các ngón tay khẽ siết lại.
“Vậy điều tớ sắp nói tiếp đây, chắc cậu cũng đã đoán được. Tớ đã nghĩ ra rất nhiều cách diễn đạt, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy cần phải nói thật chính thức, rõ ràng ba chữ này.”
“Chu An Nhiên.” Anh lại gọi tên cô, lần này giọng rất trầm.
Chu An Nhiên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào cô, biểu cảm nghiêm túc hơn bất kỳ lúc nào trước đây. Vì cằm anh hơi căng ra nên trông anh có vẻ hơi căng thẳng.
Khoảnh khắc anh tạm dừng, thời gian dường như kéo dài vô tận.
Tim Chu An Nhiên đập nhanh chưa từng thấy.
Rồi cô nghe anh chậm rãi, rõ ràng nói: “Tớ thích cậu.”
Lời tác giả:
A a a a a a a a a a a a! Cảm xúc bùng nổ! Phát lì xì cho mọi người thay mặt Trần Lạc Bạch nhé, để lại bình luận nào!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");