(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nguyên nhân là mỗi khi có học sinh nữ lớp khác đến tìm Trần Lạc Bạch, Chúc Nhiên đều sẽ cười nói ồn ào sau lớp.
“Trần Lạc Bạch, lại có người tới hỏi cậu đề toán kìa.”
Bởi vì đây không phải lời trêu đùa ác ý, hơn nữa còn cho đối phương nấc thang để đi xuống.
Những cô gái đứng bên ngoài không tức giận mà chỉ đỏ bừng mặt.
Mấy cô gái đó cuối cùng vẫn phải thất vọng ra về, nhưng không hiểu sao cụm từ “hỏi đề toán” lại trở nên phổ biến.
Đầu tiên là ở lớp bọn họ, sau đó lan ra những lớp khác, đến khi lan ra toàn trường thì không biết có phải do bị thêm mắm dặm muối hay không, tóm lại là nó cũng mang theo một vài ý nghĩa khác.
“Tớ có thể hỏi cậu đề toán không” bỗng thay cho câu nói “Tớ thích cậu”, “Tớ có thể ở bên cậu không”, “Cậu có muốn quen tớ không”, “Trăng đêm nay thật đẹp”. Câu nói này đã trở thành cách tỏ tình mới cho những học sinh cấp ba.
Từ một câu nói thông thường, lại trở thành tâm sự bí ẩn mờ ám của tuổi thanh xuân.
Quan trọng là cũng rất an toàn.
Nếu như bị từ chối còn có thể cứu vãn.
Thậm chí bị giáo viên bắt gặp tại chỗ cũng có lý do “quang minh chính đại”.
Chỉ khổ cho những bạn học thật sự muốn đi hỏi bài lại không dám đi hỏi những bạn khác giới nữa.
Ngay cả đồng tính cũng không “tuyệt đối an toàn” như vậy.
Văn hóa hủ đã sớm thịnh hành.
Đám con gái thì vốn đã sến sẩm với nhau, nhưng thỉnh thoảng, đám con trai quên mất câu này đã có ý nghĩa khác, thuận miệng hỏi bạn cùng bàn, sau đó không đợi những bạn học nữ học tập buồn chán muốn tìm chuyện vui quay lại trêu ghẹo thì đã phản ứng trước, lập tức buồn nôn đẩy bàn ghế ra, giữ khoảng cách “chúng tôi trong sáng hoàn toàn không có gì hết”.
Vì thế, có một khoảng thời gian, số học sinh chủ động đến tìm giáo viên hỏi bài toán đã trở nên rất nhiều.
Lớp 10-2 là nguồn cơn của mọi chuyện nên tình hình càng rõ hơn.
Giáo viên dạy Toán không hiểu gì, cuối cùng vào một giờ tự học buổi tối cũng không nhịn được phải hỏi: “Dạo này các em bị sao thế?”
Lúc đó đã gần đến tháng 11, hôm sau là kỳ thi giữa kỳ.
Gần tới cuối thu, độ ấm của thành phố Nam lại tăng lên, nhiệt độ ban ngày hơn 20 độ, buổi tối chỉ có mười mấy độ, gió thu se lạnh khẽ len qua cửa sổ, thời tiết rất dễ chịu.
Giáo viên dạy Toán của lớp 10-2 cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp, tên là Cao Quốc Hoa, là một người đàn ông cứng được mềm được.
Sau khi hỏi vậy, ông sờ mái tóc rõ ràng đã bết lại của mình, nghi ngờ nhìn đám thanh niên trong lớp: “Dạo này các em có hứng thú học toán hay sao mà có nhiều bạn tới hỏi bài thầy như vậy?”
Vừa hỏi xong, lớp học đã phá lên cười.
Có người nén cười, có người cười mỉm, có người cười ầm lên.
Cao Quốc Hoa chỉ vào người cười to nhất: “Chúc Nhiên, em đứng lên cho thầy, chuyện này có gì mà buồn cười?”
Lúc đứng lên Chúc Nhiên còn ôm bụng nghiêng đầu nhìn vị thiếu gia bên cạnh, cười chảy nước mắt, cậu ta dừng vài giây mới nói hùng hồn: “Thầy ơi, vì lớp chúng ta có hứng thú học tập chưa từng có, em nghĩ lần này chắc chắn lớp ta sẽ xếp hạng nhất, điểm trung bình sẽ bỏ xa lớp 10-1 mấy điểm ạ.”
Cao Quốc Hoa cứ cảm thấy có gì sai sai.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cũng đúng.
Không hiểu sao đám nhóc này lại cười vui vẻ như vậy.
Có lẽ là do khoảng cách thế hệ chăng.
Nhưng Chúc Nhiên nói vậy làm ông rất thoải mái, gật đầu: “Ngồi xuống đi.”
Chỉ là Chúc Nhiên vừa định ngồi xuống, Cao Quốc Hoa đã thấy người ngồi bên cạnh đẩy ghế Chúc Nhiên dịch sang một bên ngay trước mặt ông.
Cao Quốc Hoa chưa kịp nhắc nhở thì Chúc Nhiên đã dập mông xuống đất.
“Trần Lạc Bạch, em đứng lên.”
Cao Quốc Hoa vừa dứt lời, không hiểu sao gần như cả lớp đều quay đầu, Chu An Nhiên cũng giấu mình trong số đó quay lại.
“Tự nhiên em kéo ghế của Chúc Nhiên làm gì?”
Cách một khoảng không xa không gần, Chu An Nhiên còn nhìn thấy tay chàng trai thoải mái chạm vào “chứng cứ phạm tội”, nốt ruồi nhỏ trên cổ tay anh mơ hồ, tư thế của anh lười nhác, hơi cong khóe miệng, hờ hững liếc nhìn Chúc Nhiên ngã trên mặt đất.
“Thưa thầy, cậu ta làm phiền em học toán.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Chu An Nhiên cảm thấy anh đang nhấn mạnh chữ “toán” này.
Chắc là không phải đâu, bởi vì các bạn trong lớp lại bật cười.
Cao Quốc Hoa không biết “người khởi xướng” tinh thần học toán cho mọi người trong lớp là Trần Lạc Bạch, thấy học sinh cười mà càng không hiểu gì.
Nhưng làm giáo viên, đương nhiên sẽ phải đối xử khác với những học sinh có thành tích tốt, hơn nữa lý do của Trần Lạc Bạch rất chính đáng, ông cũng biết quan hệ của hai học sinh này tốt nên chắc chỉ là trêu đùa thôi.
Cuối cùng, ông chỉ đành bất đắc dĩ nhắc nhở: “Ngồi xuống đi, trong giờ tự học không được chơi đùa.”
Chúc Nhiên ôm mông đứng dậy, rõ ràng cũng không để ý nhưng lại cố ý bày ra vẻ mặt đau khổ: “Thầy ơi, thầy bất công, dù sao cũng phải phạt câu ta đứng cuối lớp nửa tiết chứ.”
Cao Quốc Hoa nhìn cậu ta, lập tức nhận ra cậu ta đang giả vở: “Vừa nãy em cười chắc lớp bên cạnh cũng nghe thấy, thầy có nên phạt em đứng cuối nửa tiết không?”
Chúc Nhiên làm động tác kéo khóa miệng, ý bảo mình sẽ không nói gì nữa.
“Được rồi, tập trung vào cho thầy.” Cao Quốc Hoa nói, “Mai là thi giữa kỳ rồi, nếu các em không vượt qua lớp 10-1 thì thầy sẽ tính sổ một lượt với các em luôn.”
Chu An Nhiên và mọi người cùng quay đầu lại.
Nụ cười ban nãy của chàng trai như khắc sâu trong đầu cô.
Tim cô đập mạnh rất lâu không thể bình tĩnh.
Hai ngày thi giữa kỳ thời tiết vẫn rất tốt.
Tốc độ chấm bài của giáo viên trường trung học phổ thông số hai nhanh vô cùng, vừa thi xong, tối ngày hôm sau đã có bảng thành tích.
Chiều hôm đó, Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến ra ngoài ăn tối, đi mua trà sữa.
Khi trở về lớp học, cô vừa ngồi xuống vài phút thì Thịnh Hiểu Văn, cán sự môn tiếng Anh của lớp ngồi trước cô cũng quay về.
Thịnh Hiểu Văn vừa ngồi xuống đã quay đầu, đặt cằm lên chồng sách vở của cô, nhìn cô bằng ánh mắt oán hận.
Chu An Nhiên cầm trà sữa trong tay: “Sao thế, thi không tốt à?”
Thịnh Hiểu Văn: “Tớ thi được 146 điểm.”
Chu An Nhiên chớp mắt: “Vậy là tốt rồi mà, chỉ bị trừ 4 điểm, sao trông cậu còn không vui?”
Ánh mắt nhìn cô của Thịnh Hiểu Văn càng oán hận hơn: “Cậu được 147 điểm.”
Ế?
Chu An Nhiên khá bất ngờ.
Thành tích môn tiếng Anh của cô luôn nằm trong top 5 của lớp, cũng đoán được lần này mình thi tốt, nhưng không ngờ sẽ cao hơn Thịnh Hiểu Văn một điểm. Thịnh Hiểu Văn tiếp tỏ vẻ oán giận nói: “Còn cả Trần Lạc Bạch không phải người kia nữa, thi được 149 điểm, hai người các cậu bảo cán sự môn tiếng Anh như tớ phải giấu mặt vào đâu đây.”
Chu An Nhiên không ngờ cô sẽ được nhắc tên chung với Trần Lạc Bạch.
Được nhắc đến bằng cụm từ “hai người các cậu”.
Cho dù trong đó chẳng có chút mờ ám nào, cô cũng cảm thấy vui.
Khóe môi Chu An Nhiên không tự giác cong lên, thấy Thịnh Hiểu Văn vẫn còn buồn bã nhìn cô, cô lại cố nhịn xuống.
Thịnh Hiểu Văn: “Thi tốt nên vui thì cứ vui, không cần nhịn vì tớ đâu.”
Chu An Nhiên đặt trà sữa xuống, an ủi cô ấy: “Cậu vừa mới giành giải nhất kỳ thi hùng biện toàn thành phố, giỏi hơn bọn tớ nhiều.”
Thịnh Hiểu Văn được dỗ nên cũng vui: “Tớ chỉ có ưu điểm như vậy thôi, nhưng lần trước Trần Lạc Bạch không tham gia, tớ còn muốn thắng cậu ấy cơ mà…. Haizz, không được, tớ phải đi hỏi giáo viên xem lần này trong lớp có ai vượt qua tớ không nữa.”
Nói xong, cô ấy lập tức đứng lên, hấp tấp chạy đi.
Chu An Nhiên hút một ngụm trà sữa.
Cảm giác như hôm nay trà sữa rất ngọt.
Nghiêm Tinh Thiến thò từ bên cạnh qua: “Tớ nghe thấy rồi, cậu thi tiếng Anh đứng thứ hai của lớp đúng không, phải mời bạn đi ăn đấy nhé.”
“Cơm tối mai tớ mời.” Chu An Nhiên vừa đáp vừa không khỏi nghĩ đến câu nói “hai người các cậu” lúc nãy của Thịnh Hiểu Văn, cô thuận tay rút sách tiếng Anh ra.
Nghiêm Tinh Thiến khó hiểu: “Sao cậu còn học tiếng Anh nữa, cậu đã đứng thứ hai của lớp rồi, học nữa là định vượt qua Trần Lạc Bạch sao?”
Động tác giở sách của cô dừng lại.
Cố gắng vượt qua anh ư?
Hình như cũng không phải là không được.
Nếu vượt qua anh, liệu anh có chú ý tới cô hơn không?
Cô đang mải suy nghĩ lung tung nên không lập tức trả lời, Nghiêm Tinh Thiến cùng chỉ thuận miệng hỏi thôi, rồi lại đổi chủ đề: “Nhưng mà Thịnh Hiểu Văn cũng hay ngại thật đấy, cậu ấy giỏi tiếng Anh như vậy thì có gì mà không dám làm cán sự môn này, có người thi không bằng Trần Lạc Bạch chẳng phải vẫn rất vui vẻ làm cán sự môn Toán đó sao.”
“Có người” là ám chỉ Đổng Thần ngồi phía sau.
Chu An Nhiên thoáng thấy Đổng Thần vừa trở về chỗ ngồi, vội vàng duỗi tay kéo cô ấy.
Nghiêm Tinh Thiến không hiểu: “Sao thế?”
Phía sau bỗng vang lên tiếng cười lạnh: “Toán của tôi ít nhất còn đứng thứ hai của lớp, có người lần này thi Toán chỉ được hơn 120 điểm, chẳng phải vẫn rất vui vẻ uống trà sữa đó sao?”
Nghiêm Tinh Thiến đột nhiên quay lại nhìn cậu ta, cũng không rảnh mà quan tâm chuyện mình lén nói xấu sau lưng người khác bị nghe thấy, chỉ vội hỏi: “Đổng Thần, cậu nói ai chỉ thi được hơn 120 điểm?”
Đổng Thần lạnh mặt: “Còn ai được nữa, cũng không phải là Chu An Nhiên.”
Nghiêm Tinh Thiến quay lại, nhìn Chu An Nhiên với vẻ mặt sụp đổ: “Thôi xong rồi, chắc chắn mẹ tớ sẽ tịch thu tất cả những thứ liên quan đến thần tượng trong phòng tớ.”
Chu An Nhiên: “Sao cô lại muốn tịch thu đồ của cậu?”
“Bà ấy nói tớ mải mê theo đuổi thần tượng, chắc chắn điểm môn Toán sẽ ngày càng kém, không biết chừng sau này thành tích môn Toán sẽ giống như thần tượng của tớ.” Nhắc tới thần tượng nhà mình, Nghiêm Tinh Thiến không thể dừng lại, lập tức thay đổi chủ đề, “Tớ nghi ngờ bà ấy cũng thích thần tượng của tớ, nếu không làm sao biết thành tích môn Toán của tớ giống với thần tượng được. Thần tượng của tớ rất lợi hại, biết hát biết soạn nhạc, dịu dàng, còn đẹp trai nữa, ưu điểm kể không hết luôn.”
Không biết có phải vì lời của Thịnh Hiểu Văn hay không mà trong lòng Chu An Nhiên vẫn còn nhớ tới người nào đó, cô bật thốt lên: “Vậy thì sao, thượng đế cũng đâu mở đường lớn lên trời cho thần tượng của cậu.”
Nghiêm Tinh Thiến lắc đầu, ôm mặt: “Không, anh ấy chính là trời của tớ! Là thần của tớ! Là thượng đế của tớ!”
“Trời của tớ, thần của tớ, thượng đế của tớ.” Đổng Thần ngồi sau bỗng nhái lại giọng cô ấy, “Cậu có buồn nôn không?”
“Cậu muốn chết à?” Nghiêm Tinh Thiến lập tức cầm quyển vở nháp trên bàn, quay lại đánh cậu ta, “Cậu dám nói thần tượng của tôi buồn nôn.”
Đổng Thần vội vàng giơ tay ra đỡ: “Cậu nói tôi mặt dày thì được, tôi nói cậu thì không được đúng không. Nghiêm Tinh Thiến, cậu đừng tưởng cậu là con gái mà tôi không dám đánh trả nhé.”
“Cậu có ngon thì đánh đi.” Nghiêm Tinh Thiến nói.
Hai người ngồi trước ngồi sau, ba ngày cãi nhau hai lần.
Chu An Nhiên đã quen rồi, cô tiện tay cầm lấy trà sữa, ánh mắt lơ đãng nhìn về chỗ ngồi của Trần Lạc Bạch.
Đổng Thần cũng không đánh thật: “Chu An Nhiên, cậu quản Nghiêm Tinh Thiến nhà cậu đi.”
Chu An Nhiên chậm rãi uống trà sữa, cười lắc đầu: “Không quản được, tớ cũng không dám chê thần tượng của cậu ấy.”
Đổng Thần nhìn Nghiêm Tinh Thiến, ánh mắt cũng chứa ý cười bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi sai rồi, thần tượng của cậu cũng là trời, là thần, là thượng đế của tôi được chưa?”
Lúc này Nghiêm Tinh Thiến mới thu tay lại: “Hừ, coi như cậu biết điều.”
Cuối cùng cũng ngừng đùa.
Chu An Nhiên nhân cơ hội nhìn về phía sau.
Chỗ ngồi đó vẫn trống.
Khi cô quay đầu lại, Nghiêm Tinh Thiến đã xoay người, s.ờ s.oạng lấy tai nghe ra.
“Cậu còn nghe nhạc nữa à?” Chu An Nhiên hỏi, “Không làm đề toán sao?”
Nghiêm Tinh Thiến: “Không được, tớ phải nghe nhạc hấp thu năng lượng mới có sức để đối mặt với cơn bão sắp đến.”
Chu An Nhiên: “……”
“Cậu muốn nghe không?” Nghiêm Tinh Thiến giơ một bên tai nghe qua, “Không biết chừng tai nghe cũng sắp bị mẹ tớ tịch thu.”
Chu An Nhiên bật cười: “Đâu nghiêm trọng tới vậy, về nhà tớ sẽ xin cô giúp cậu.”
Cô vẫn nhận lấy tai nghe.
Có tiếng nói chuyện vang lên từ cửa trước phòng học.
“Hôm đó tôi chỉ cười một cái mà cậu ta cố ý kéo ghế của tôi, hại tôi bị ngã.” Là giọng của Chúc Nhiên.
Sau đó là giọng của Tông Khải, người ở lớp 10-3 chơi thân với họ: “Cậu làm mọi chuyện ầm ĩ như vậy, cậu ta không đè cậu xuống đất đánh cho là may rồi.”
Sau đó là giọng nói quen thuộc nhất.
Giọng nói mang theo ý cười.
“Đúng vậy, còn không quỳ xuống đội ơn đi.”
Chu An Nhiên ngẩng đầu, cô nhìn thấy Trần Lạc Bạch đi vào từ cửa trước.
Thời tiết quá nóng, chàng trai lại đổi sang áo đồng phục mùa hè, anh ôm quả bóng rổ màu cam trong tay, mái tóc đen hơi ướt dính vào trán, gương mặt sạch sẽ, cười rất tươi.
Như cảm nhận được ánh mắt, anh bỗng nhìn về phía cô.
Chu An Nhiên bỗng chột dạ cúi đầu, nhét đại tai nghe vào trong tai, bên trong lập tức vang lên tiếng hát.
“Làm sao để sở hữu một áng cầu vồng, làm sao để ôm được cơn gió mùa hạ.”
Gió cuối thu nóng như thể mùa hè vẫn còn chưa đi.
Mà anh chính là cơn gió thổi qua mùa hè của cô.
Chỉ có thể đứng gần hoặc xa cảm nhận, không chạm vào được, cũng không ôm được.
Tác giả có lời muốn nói:
“Làm sao để sở hữu một áng cầu vồng, làm sao để ôm được cơn gió mùa hạ.” – Trích từ bài hát “Thỏa mãn” của Ngũ Nguyệt Thiên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");