Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 49




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thịnh Hiểu Văn: [Nhiên Nhiên xong rồi.]

Thịnh Hiểu Văn: [Cũng may Trần Lạc Bạch không phải trai cặn bã.]

Thịnh Hiểu Văn: [Nếu không sẽ bị cậu ấy bóp chết.]

Trương Thư Nhàn: [Gì vậy gì vậy?]

Trương Thư Nhàn: [Trước khi nhắn tin các cậu có thể nói rõ tình huống rồi hãy phát biểu cảm nghĩ được không.]

Trương Thư Nhàn: [Như vậy rất khiến người ta tò mò đó.]

Thịnh Hiểu Văn: [Thì chuyện là Trần Lạc Bạch rủ Nhiên Nhiên tới xem thi đấu đúng không.]

Trương Thư Nhàn: [Đúng rồi.]

Trương Thư Nhàn: [Sau đó thì sao?]

Trương Thư Nhàn: [Các cậu ở hiện trường đúng không?]

Thịnh Hiểu Văn: [Lúc đầu tớ nghĩ cậu ấy gọi Nhiên Nhiên tới là để công khai chủ quyền gì đó, dù sao bây giờ Nhiên Nhiên cũng được săn đón lắm mà.]

Trương Thư Nhàn: [Chẳng lẽ không phải sao?]

Thịnh Hiểu Văn: [Sau đó, lúc nãy trước mặt mọi người, Trần Lạc Bạch nhét áo của mình vào lòng Nhiên Nhiên.]

Trương Thư Nhàn: [Đó chẳng phải là công khai chủ quyền ư?]

Thịnh Hiểu Văn: [Cậu nghe tớ nói hết đã.]

Trương Thư Nhàn: [Thế thì cậu nhắn hết một lượt đi.]

Thịnh Hiểu Văn: [Thì tớ vẫn còn chưa load được mà.]

Trương Thư Nhàn: [Đừng nói nhảm nữa, lẹ lên.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Để tớ nói.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Trần Lạc Bạch nhét quần xong thì lại nhét điện thoại vào tay Nhiên Nhiên, nói va chạm người không cầm bóng là phạm lỗi, quy tắc cậu dạy cho Nghiêm Tinh Thiến cậu còn nhớ chứ.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Sau đó cậu ấy nắm tay Nhiên Nhiên lẫn cả điện thoại luôn.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Hỏi lúc này Nhiên Nhiên có nguyện ý bảo vệ cậu ấy không.]

Trương Thư Nhàn: [A a a a.]

Trương Thư Nhàn: [Tớ muốn xem.]

Trương Thư Nhàn: [Cậu ấy đang đền bù tiếc nuối cho Nhiên Nhiên sao?]

Trương Thư Nhàn: [Thật tốt quá, chết tiệt.]

Trương Thư Nhàn: [Hu hu hu hôn sự này tớ đồng ý.]

Chu An Nhiên không biết mấy cô bạn thân đang trò chuyện trong nhóm.

Từ lúc Trần Lạc Bạch nói xong câu đó trở lại sân, đại não cô vẫn trong tình trạng lơ lửng trên không trung, ngây ngẩn nhìn bóng lưng của anh.

Cho đến lúc bắt đầu thi đấu, cầu thủ hai đội nhảy lên giành bóng.

Cô mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn điện thoại.

Hình như anh đã cài đặt thời gian tắt màn hình nên mấy phút trôi qua, màn hình vẫn không tối đi, vẫn dừng ở giao diện quay video.

Giữa sân, Học viện Luật giành quyền lấy bóng đầu tiên.

Chu An Nhiên chậm rãi cầm lấy điện thoại.

Trận đấu năm lớp 10, cô chỉ dám vụng trộm giấu tình cảm của mình trong lòng, trốn trong đám người quay anh cũng không dám quay quá rõ, phải quay những người khác trước rồi mới dám chuyển ống kính vào anh.

Sau đó điện thoại của cô bị Hà Gia Di tịch thu, đoạn video đó cũng bị xóa mất.

Nhưng lúc này, anh tự mình đưa điện thoại vào tay cô.

Giống như đang nói, không ai có tư cách quang minh chính đại quay anh hơn cô.

Chu An Nhiên nén cảm giác chua xót nơi chóp mũi xuống, nhắm thẳng ống kính điện thoại vào anh.

Lần này chắc anh vẫn chơi ở vị trí số một.

Dù sao đây cũng là trận đấu giữa các khoa, trình độ của những người trên sân đều là trình độ của người thích chơi bóng rổ bình thường. Chu An Nhiên có thể nhận ra kỹ thuật chơi bóng của anh cao hơn những người khác rất nhiều, có lẽ chính vì vậy nên anh mới vào năm nhất không lâu mà các thành viên trong đội đã nghe theo sự chỉ đạo của anh.

Dưới sự dẫn dắt của anh, tiết tấu tấn công của học viện Luật rất nhẹ nhàng thoải mái.

Cách anh chơi bóng chưa bao giờ ích kỷ, phần lớn là chuyền bóng cho đồng đội hoặc giúp đồng đội thoát khỏi phòng thủ.

Đến lúc thích hợp thì anh sẽ ném bóng vào rổ, vì nắm chắc thời cơ, cộng thêm trạng thái hôm nay tốt nên hầu như ít khi ném ra ngoài.

Cứ đến lúc này, tiếng hoan hô trên sân sẽ vang dội nhiệt liệt hơn những lúc khác.

Trái lại bên phía Học viện Ngoại giao chơi có vẻ khó chịu.

Học viện Ngoại giao luôn ít nam nhiều nữ, lần này nhìn là biết đang góp nhặt cho đủ số lượng, Trần Lạc Bạch đã cướp bóng từ họ mấy lần liên tiếp rồi.

Trần Lạc Bạch phải chú ý phòng thủ cả sân, chắc bọn họ sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Trận đấu đúng là không có gì gay cấn.

Hiệp một, Học viện Luật dẫn trước 10 điểm.

Hiệp hai, Học viện Luật dẫn trước 25 điểm, kết thúc nửa trận đấu.

Giữa trận được nghỉ ngơi mười phút.

Cầu thủ hai đội đi ra ngoài sân.

Không biết là “chuyện xấu” ban sáng truyền đi chưa rộng, hay là do cảnh tượng trước trận đấu chưa nhiều người nhìn thấy mà Trần Lạc Bạch vừa đến chỗ nghỉ ngơi của Học viện Luật, Chu An Nhiên đã thấy có một cô gái đỏ mặt đưa nước cho anh.

Ngón tay cầm điện thoại của cô siết chặt lại.

Chàng trai đứng bên sân chợt ngẩng đầu nhìn cô.

Sau khi bị anh nhìn, Chu An Nhiên mất tự nhiên ngoảnh đi, đặt điện thoại đang quay xuống đùi.

Cô khẽ cúi đầu.

Một giây sau, cô nghe thấy giọng anh: “Xin lỗi, có người đưa nước cho tôi rồi.”

Cô gái đưa nước chắc cũng ở Học viện Luật, có một anh chàng lên giải vây: “Đàn em Triệu đến đưa nước cho bọn anh à, cảm ơn em nhé.”

Chu An Nhiên vẫn cúi đầu, nhanh chóng nhìn thấy một bóng người cao lớn mặc đồng phục màu đen đứng trước mặt cô.

Nửa trận anh chưa hề nghỉ ngơi, đứng gần như vậy cũng cảm giác được toàn thân anh nóng bừng.

“Chu An Nhiên.” Trần Lạc Bạch thấp giọng gọi tên cô, “Nước của tớ đâu?”

Chu An Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy xương quai xanh của anh và yết hầu sắc bén lấm tấm mồ hôi, mái tóc đen ẩm ướt, hoocmon toàn thân lẫn cảm giác thiếu niên cùng hòa trộn mang lại cảm giác trái ngược mãnh liệt, dễ dàng khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.

Cô siết chặt điện thoại của anh, khẽ nói: “Cậu có nói tới xem cậu chơi bóng phải mang nước cho cậu đâu.”

Trần Lạc Bạch: “Ai bảo tối tuần trước cậu chưa hỏi rõ ràng đã đồng ý, tới xem tớ chơi bóng là phải đưa nước cho tớ.”

Chu An Nhiên: “… ?”

Đêm đó vì sao cô chưa hỏi đã đồng ý, chẳng phải anh biết rõ sao.

Trần Lạc Bạch nhìn gương mặt cô nhanh chóng đỏ ửng, khóe môi cong lên, vươn tay về phía cô: “Nước đâu, đừng nói là không mang thật nhé?”

Nghiêm Tinh Thiến ngồi cạnh ló đầu ra: “Cậu ấy có mang, lúc nãy lén mua một bình trong siêu thị đó.”

Chu An Nhiên không nhịn được khẽ trừng mắt với cô ấy.

Nghiêm Tinh Thiến rụt đầu lại.

Chàng trai phía trước dường như mỉm cười rõ hơn, ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng.

Vành tai Chu An Nhiên cũng bắt đầu bốc hỏa, không hiểu sao lúc đi qua siêu thị cô lại mua chai nước khoáng nữa.

Nhưng may mà lúc ấy có mua.

Chu An Nhiên chậm rãi lấy chai nước trong túi ra đưa cho anh.

Trần Lạc Bạch cầm lấy.

Chu An Nhiên nhìn thấy anh ngẩng đầu uống nước thì yết hầu càng lộ rõ, một giọt nước không biết là mồ hôi hay nước lăn xuống, trượt qua xương quai xanh, len vào cổ áo cầu thủ màu đen, để lộ cảm giác cấm dục.

Tai cô lại nóng lên, ngoảnh sang nơi khác.

Trần Lạc Bạch nhét bình nước chưa uống hết vào tay cô: “Cầm giúp tớ.”

Cô gái gật đầu, ngoan ngoan nói “ừm”.

Trần Lạc Bạch cử động đầu ngón tay, xoay người về sân.

Nghiêm Tinh Thiến lấy điện thoại ra.

Thịnh Hiểu Văn cũng lấy điện thoại ra.

Nghiêm Tinh Thiến: [Tớ sai rồi.]

Trương Thư Nhàn: [Sao nữa?]

Nghiêm Tinh Thiến: [Tớ cứ tưởng nhiều người tới xem trận đấu như vậy.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Thêm hai cái đèn điện như bọn tớ không có vấn đề gì.]

Thịnh Hiểu Văn: [Nhưng tại chúng ta ở gần nhất mà.]

Trương Thư Nhàn: [Hai cậu nói rõ ràng đi được không.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Cũng không có gì to tát.]

Nghiêm Tinh Thiến: [Chỉ là Trần Lạc Bạch từ chối một cô gái đưa nước, sau đó lên khán đài đòi nước của Nhiên Nhiên.]

Thịnh Hiểu Văn: [Sau đó liếc mắt đưa tình với Nhiên Nhiên, không coi ai ra gì sất.]

Thời gian nghỉ ngơi giữa trận còn hơn năm phút nữa.

Cầu thủ hai đội đều nhân lúc này bàn về chiến thuật nửa trận sau.

Chu An Nhiên xấu hổ không dám quay anh lúc này, cô nghiêng đầu, nhìn thấy hai người bên cạnh đang cúi đầu bấm điện thoại.

Nhìn giao diện thì hình như là nhóm chat của họ trên Wechat.

Chu An Nhiên tới gần xem.

Chu An Nhiên lại đỏ mắt: “Gì mà liếc mắt đưa tình, các cậu lại nói linh tinh.”

“Không phải liếc mắt đưa tình thì hai cậu vừa làm gì?” Thịnh Hiểu Văn nghĩ, “Ve vãn hả?”

Chu An Nhiên: “… ?”

“Còn nữa nhé.” Nghiêm Tinh Thiến bỏ điện thoại xuống, chống tay lên ghế thì thào, “Tuần trước hai cậu xảy ra chuyện gì, tại sao cậu ấy nhắc tới tuần trước thì cậu lại đỏ mặt hả?”

?

Bình thường cô nàng trì độn với Đổng Thần muốn chết, sao tự nhiên lần này lại nhạy cảm vậy.

Chu An Nhiên lắc đầu: “Không có gì.”

“Hừ.” Nghiêm Tinh Thiến không tin, “Tối nay về khách sạn thẩm vấn cậu sau.”

Hiệp ba nhanh chóng bắt đầu.

Chắc vì không muốn thua đậm nên các cầu thủ đội bạn bỗng nhiên hăng máu, tích cực phòng thủ và cướp bóng hơn, như đổi sang một đội khác.

Lúc đầu Học viện Luật bị bất ngờ, bị cướp mất mấy điểm, nhưng sau đó nhanh chóng được Trần Lạc Bạch dẫn dắt ổn định lại.

Học viện Ngoại giao không giành được điểm, không biết là lo lắng hay thế nào mà hiệp ba trôi qua được một nửa thì lúc Trần Lạc Bạch ném bóng, cầu thủ số 4 đội bạn bỗng nhiên va phải anh.

Trần Lạc Bạch vừa mới lấy đà, đang ở trên không trung, không né tránh được nên ngã thẳng xuống đất.

Chu An Nhiên đột nhiên thắt tim.

Tiếng còi kịp thời vang lên.

Thổi cầu thủ mang áo số 4 đội kia vi phạm.

Một cầu thủ bên Học viện Luật vội chạy qua kéo Trần Lạc Bạch dậy.

Chu An Nhiên nhìn chàng trai phía xa đứng lên, trông không giống bị thương nên cũng dần an tâm.

Nhưng ngay lập tức, cô thấy trên khuỷu tay anh có màu đỏ bắt mắt.

Thành viên trong đội cũng quyết định thay đổi người.

Chu An Nhiên nhìn thấy anh đập tay với một cầu thủ chạy vào sân, sau đó đi ra ngoài.

Anh ra sân sao?

Vậy là bị thương thật?

Vừa nãy Chu An Nhiên còn ngại đưa nước cho anh trước mặt mọi người, lúc này, cô không thèm suy nghĩ gì hết.

Chu An Nhiên đặt quần áo, điện thoại của anh và túi của mình lên ghế, nghiêng đầu nói với Thịnh Hiểu Văn: “Cậu trông giúp tớ nhé.”

Thịnh Hiểu Văn còn chưa kịp trả lời đã thấy cô đứng dậy, bước nhanh về phía chàng trai đang đi về bên sân.

Trần Lạc Bạch thầy cô đi tới thì cũng bất ngờ: “Sao vậy?”

Chu An Nhiên vội hỏi: “Tay cậu thế nào? Có bị thương chỗ khác không?”

Trần Lạc Bạch còn tưởng cô vội chuyện gì, nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, vô ý thức giấu tay ra sau, không muốn cho cô nhìn thấy vết máu: “Tớ không bị thương, tay tớ cũng không sao hết, chỉ bị cọ…”

Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên có bàn tay nhỏ mềm mại hơi lạnh giữ chặt cổ tay anh.

Trần Lạc Bạch dừng lời còn lại bên miệng.

Chu An Nhiên kéo tay anh lại nhìn, đúng là bị xước da, trái tim vừa thả lỏng của cô lại vọt lên cổ họng.

Lúc ngẩng lên, cô thấy anh đang cười hờ hững nhìn mình.

“!”

Bấy giờ Chu An Nhiên mới chợt nhận ra mình vừa làm gì, lúc nãy anh tránh không cho cô xem, cô còn tưởng là bị thương rất nghiêm trọng.

Cô đột nhiên đỏ bừng mặt, vội vàng buông tay ra.

“Không cần nhìn kỹ hơn à?” Trần Lạc Bạch cười hỏi cô.

Chu An Nhiên lắc đầu nguầy nguậy.

Cảm giác bức bách không còn nhưng những cảm xúc khác lại theo nhau ùa đến. Chu An Nhiên có thể cảm nhận được trên sân có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía họ. Những cầu thủ dự bị không ra sân của Học viện Luật đều ngồi trên ghế nghỉ ngơi, họ cũng đang nhìn bọn cô bằng ánh mắt hóng hớt, ngay cả trên sân cũng thỉnh thoảng có người nhìn.

Toàn thân Chu An Nhiên như sắp bốc cháy, cô cúi đầu không dám nhìn anh: “Tớ về đây.”

Vừa cất bước đã bị nắm cổ tay.

Lần này không cách lớp quần áo mà chạm thẳng vào da thịt cô.

Anh đã chơi ba hiệp nên lòng bàn tay nóng bừng.

Trái tim lẫn cổ tay của Chu An Nhiên như bị bỏng, bỗng ngẩng đầu nhìn anh.

Trần Lạc Bạch lại cúi đầu nhìn tay cô.

Cổ tay được anh nắm còn mềm hơn anh dự đoán.

Anh vẫn luôn nhẫn nhịn không chạm vào cô, lần này là cô chủ động trước, không phải là do anh không biết giữ ý à.

Ánh mắt của Trần Lạc Bạch chậm rãi dịch lên trên, không bất ngờ khi lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Cũng đã xuống đây rồi, hay là xử lý miệng vết thương giúp tớ đi?”

Chu An Nhiên lại nhìn phần khuỷu tay bị thương của anh, tuy không nghiêm trọng nhưng rất đỏ, cô do dự: “Các cậu có thuốc không?”

Trần Lạc Bạch cụp mắt nhìn cô: “Không biết nữa, cậu không mang theo thuốc sát khuẩn Povidone và tăm bông à?”

Chu An Nhiên gật đầu theo bản năng.

Đúng lúc ngón tay cái của Trần Lạc Bạch chạm vào mạch đập của cô, cảm nhận mạch đập của cô chầm chậm nhảy lên dưới tay anh, tốc độ khá anh. Ngón tay anh ngứa ngáy, theo bản năng muốn ma sát nhưng lại nhịn, thả tay cô ra: “Vậy mang tới đây được không?”

Chu An Nhiên trở lại chỗ ngồi, lấy tăm bông ra, sau đó mới phát hiện điều không ổn. Vừa rồi cô quá hồi hộp, chỉ chú ý vào việc anh nắm cổ tay cô, bây giờ mới phản ứng lại được…

Tại sao anh biết cô có thói quen mang theo thuốc sát khuẩn Povidone và tăm bông?

Chu An Nhiên lại lấy thêm băng dán cá nhân rồi quay trở lại sân.

Trần Lạc Bạch đã ngồi xuống ghế nghỉ thứ hai, vị trí thứ nhất là giữ lại cho cô.

Chu An Nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn thấy khuỷu tay và cổ tay anh đều ướt, chắc là đã lấy nước rửa miệng vết thương.

Không có cảm xúc lo lắng xúc động như hồi nãy, Chu An Nhiên không dám nắm tay anh trước mặt nhiều người như vậy, cô mím môi, chống đỡ ánh mắt hóng chuyện của những cầu thủ ngồi bên cạnh, nói khẽ: “Cậu đưa tay qua đây.”

Trần Lạc Bạch cụp mắt, nhìn tai cô đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, đầu sắp chôn trên tay anh đến nơi, lời nói đùa đến bên miệng anh lại dừng lại, ngoan ngoãn đưa tay qua.

Chu An Nhiên bẻ một đầu tăm bông, thuốc sát khuẩn lập tức trôi xuống đầu tăm bông còn lại, cô sợ không khống chế được lực độ nên cắn môi, một tay nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay anh, tay còn lại cầm tăm bông chấm lên miệng vết thương.

Sau đó nghe thấy anh kêu khẽ một tiếng.

Chu An Nhiên ngẩng đầu: “Đau lắm sao?”

Ánh mắt Trần Lạc Bạch chậm rãi dịch chuyển từ bàn tay nhỏ đang nắm cổ tay mình lên trên, cuối cùng nhìn vào mặt cô, đối diện với đôi mắt xinh đẹp.

Yết hầu của anh lăn lộn hai lần không theo khống chế, ngoảnh sang nơi khác, một giây sau lại ngoảnh về: “Không phải đau.”

Chu An Nhiên sửng sốt, đang định hỏi anh không phải đau thì là gì, sau đó nghe thấy anh nói.

“Vẫn không thoa thuốc à?”

“Cậu muốn nắm thêm một lúc cũng được.”

Câu nói sang mang ý cười trêu ghẹo, vẻ mặt cũng như đang cười nhạt.

Mặt Chu An Nhiên lại bắt đầu bốc hơi.

Cô cúi đầu không để ý tới anh nữa, nhẹ nhàng thoa thuốc giúp anh, sau đó lập tức rụt tay về không nán lại thêm giây nào.

Trần Lạc Bạch cong môi cười: “Băng dán đâu?”

Chu An Nhiên: “…”

Thấy anh còn có tâm tư bắt nạt cô, chắc là cũng không sợ bị đau, cần gì dán băng dán nữa.

Nhưng mà…

Thời tiết bên ngoài lạnh, chắc chắn thi đấu xong anh sẽ mặc thêm quần áo, chạm vào miệng vết thương cũng không được.

Chu An Nhiên mím môi, cuối cùng vẫn cúi đầu nhẹ nhàng dán băng cá nhân lên cho anh.

Sau khi dán xong, cô vẫn còn khó hiểu, không nhịn được ngẩng đầu khẽ hỏi: “Sao cậu bình thường bình thường tớ sẽ mang theo tăm bông và băng cá nhân?”

Trần Lạc Bạch cảm giác cánh tay được cô chạm vào vẫn còn ngưa ngứa, lan đến tận ngực: “Cậu nói xem tại sao?”

Đầu ngón tay Chu An Nhiên run lên: “Hôm đó… Cậu nhìn thấy tớ à?”

“Không phải.”

Trần Lạc Bạch cụp mắt nhìn hàng mi đang run rẩy của cô, trong đầu bỗng nhớ lại đôi chân thon dài và nốt ruồi nhỏ màu đen chói mắt trên da anh thoáng ngẩng lên nhìn thấy hôm đó.

Chu An Nhiên lại sợ đến mức phát run.

Không nhìn thấy thì sao anh lại biết?

Trong lúc thất thần, chàng trai đột nhiên tới gần, âm thanh kề sát tai cô vang lên rõ ràng, hơi thở khô nóng dường như làm nóng cả tai cô.

“Nếu tớ mà nhìn thấy, tối hôm đó cậu chạy không thoát đâu.”

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.