(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm nay, tim Chu An Nhiên không biết đã đập nhanh bao nhiêu lần.
Trên thực tế, cô không dám chắc chắn 100% về suy nghĩ của anh.
Nhưng lúc này, cô cảm thấy trong lòng sinh ra một sự kích động, cũng không dám nghĩ nhiều như vậy nữa.
Không nghĩ đến tương lai.
Không nghĩ đến sau này.
Cô không dám nghĩ tới hậu quả sau khi để lộ hết tâm tư của mình trước mặt anh.
Giống như bướm đêm với bản năng phototaxis không thể từ chối ánh lửa rực rỡ.
(Phototaxis là một loại taxi, hoặc chuyển động theo vị trí, xảy ra khi toàn bộ sinh vật di chuyển về phía hoặc ra khỏi k.ích th.ích của ánh sáng.)
Cô cũng không thể từ chối Trần Lạc Bạch vào lúc này.
Không ai có thể từ chối anh vào lúc này được.
Chu An Nhiên chống tay bên hông, nhảy thẳng xuống vào vòng tay chàng trai.
Khoảnh khắc đỡ được cô, Trần Lạc Bạch chợt hối hận.
Vì mang theo chút lực va chạm, nửa thân trên của cô gái gần như dán sát vào ngực anh.
Cơ thể Trần Lạc Bạch cứng đờ trong giây lát, hai tay đặt trên lưng cô siết chặt, yết hầu vô thức lăn lộn mấy vòng, anh quay mặt đi, hai giây sau mới nhìn vào khuôn mặt của cô.
Cô được anh ôm lấy, chân không chạm đất, khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn xinh đẹp gần ngay trước mắt, khoảng cách gần hơn một chút là có thể hôn được cô, ngay cả đường nét trên môi cô cũng rõ ràng.
Trần Lạc Bạch vẫn duy trì khoảng cách này không nhúc nhích, thấp giọng hỏi cô: “Chu An Nhiên, tuần sau tới xem tớ chơi bóng nhé?”
Khoảng cách gần đến nỗi anh vừa mở miệng, Chu An Nhiên có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô.
Nóng đến mức mặt cô như sắp bị bỏng.
Khác với mấy lần trước anh đưa tay đỡ sau lưng cô, vào lúc này cô được anh ôm trong ngực, tư thế thân mật hơn so với một cái ôm thông thường.
Trái tim dường như bị quá tải, đại não cũng có xu hướng ngừng hoạt động.
Lông mi Chu An Nhiên rủ xuống, không dám nhìn anh, chỉ nhỏ giọng nói: “Cậu thả tớ xuống trước đi.”
Trần Lạc Bạch thấy mặt cô đỏ như gấc, lông mi run rẩy, giọng nói mềm mại như đang làm nũng, trong lòng bắt đầu nhen nhói chút suy nghĩ xấu xa, tay ôm eo cô càng chặt hơn, đè cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Cậu đồng ý với tớ đi đã.”
Chu An Nhiên: “…?”
Sao anh vẫn trêu chọc cô chứ?
Khoảng cách thực sự rất gần.
Không cần ngẩng đầu, cô cũng có thể cảm nhận được khuôn mặt anh gần như sát vào cô, trong tầm mắt cô là sống mũi cao và đôi môi mỏng, tim đập nhanh đến mức trong lòng có chút hoảng hốt, ngón tay kéo áo khoác của anh.
Nhưng hình như cô cảm thấy có chút vui vẻ.
“Tớ có nói là không đi đâu.”
*
Nhóm Du Băng Thấm ăn khuya ở một tiệm thịt nướng.
Lúc Chu An Nhiên và Trần Lạc Bạch đi tới, hai vị trí bên cạnh Du Băng Thấm còn trống, hẳn là đã được dành riêng cho hai người họ.
Cô đi đến ngồi cạnh Du Băng Thấm.
Du Băng Thấm cầm mấy xiên đã nướng xong đưa cho cô.
Chu An Nhiên nói lời cám ơn, nhận lấy đặt vào trong đĩa trước bàn, cúi đầu cầm lấy một xiên chậm rãi ăn, không nói thêm lời nào.
Trần Lạc nhướng mày: “Của tớ đâu?”
Du Băng Thấm thản nhiên liếc anh một cái: “Em không có tay à?”
“Em không hỏi chị.” Trần Lạc Bạch nói xong nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, “Cậu không chia nửa xiên cho tớ à?”
Chu An Nhiên: “…?”
Du Băng Thấm nhìn theo ánh mắt của anh, cũng cúi đầu nhìn.
Vành tai cô gái đỏ như máu, khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ bừng.
“Trần Lạc Bạch. “Du Băng Thấm lạnh mặt đứng lên,”Đi lấy mấy chai đồ uống với chị.”
Trần Lạc Bạch chậm rãi thu hồi ánh mắt, đứng lên: “Được.”
Cửa hàng kinh doanh rất tốt, vài nhân viên phục vụ bận đến không thở nổi.
Du Băng Thấm đi tới quầy lễ tân, nói với người bên trong: “Cho chúng tôi một tá bia nữa.”
Nhân viên phục vụ: “Bàn số 16 đúng không?”
Du Băng Thấm “Ừ” một tiếng, lại nghiêng đầu: “Em ấy uống gì?”
Trần Lạc Bạch lười biếng dựa vào bên cạnh bàn: “Lấy cho cô ấy lon coca.”
“Coca lon hết rồi. “Nhân viên phục vụ hỏi anh,” Chai thủy tinh có được không ạ?”
Trần Lạc Bạch gật đầu.
Nhân viên phục vụ đưa cho anh một chai coca.
Trần Lạc Bạch đưa tay lấy cho cô một cái ống hút.
Lúc quay lại, Du Băng Thấm nhẹ giọng nói: “Không phải chị đã bảo em đừng bắt nạt em ấy sao?”
Trần Lạc Bạch tùy ý lắc lắc ống hút trong tay, khóe miệng nhếch lên: “Em nhịn không được.”
Du Băng Thấm dừng bước, lạnh lùng liếc anh một cái.
“Ngược lại là em đang bảo vệ cô ấy.” Trần Lạc Bạch nhìn về phía bàn của bọn họ, “Yên tâm đi, em không bắt nạt cô ấy, chỉ ôm một chút thôi.”
Anh dừng lại một giây, lại tiếp tục nói.
“Những thứ khác đều không nỡ làm.”
Du Băng Thấm: “Đã ôm rồi còn bảo không bắt nạt à, nghe cái điệu bộ của em, chỉ ôm một cái chắc hẳn là rất tiếc nhỉ?”
“Đúng là có chút.” Ngón tay Trần Lạc Bạch cầm chai thủy tinh khẽ động, gần như nhớ lại cảm giác mềm mại chạm vào eo cô gái, “Nhưng bây giờ vẫn chưa có danh phận gì, cũng không thích hợp.”
“Biết rõ là chưa có danh phận, em nên chú ý một chút.” Du Băng Thấm nhắc nhở anh.
Trần Lạc Bạch lại cười: “Cô ấy mới là em họ của chị đúng không?”
“Nếu em ấy là em họ của chị.” Khóe môi Du Băng Cầm hơi cong lên, “Chắc chắn bớt lo hơn em.”
Bàn số 16 đã gần ngay trước mắt.
Cuộc trò chuyện giữa hai người dừng lại.
Chu An Nhiên ăn xong xiên nướng thứ hai, cô nghe thấy tiếng ghế bên cạnh bị kéo ra, chàng trai cao lớn ngồi xuống bên cạnh cô, trên tay hình như có thêm chai coca.
Cô cúi đầu, thoáng nhìn tay phải anh cầm chai coca tùy tiện gõ vào cạnh bàn, nắp chai dễ dàng bị cạy ra, ngón tay anh vừa dài vừa thon, khi dùng lực, những đường gân xanh hơi nhô lên trước mắt.
Coca đã mở nắp được cắm ống hút vào và đưa cho cô.
Tiến lại gần, còn có hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người Trần Lạc Bạch, giọng nói rất trầm, giọng điệu ôn hòa, như đang dỗ dành cô: “Đừng giận nữa.”
Ánh mắt Chu An Nhiên rơi vào nốt ruồi nhỏ phía trên xương cổ tay anh, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Tớ không giận.”
“Không giận thì để ý tớ một chút đi.” Trần Lạc Bạch đẩy chai Coca tới trước mặt cô, “Cậu ngồi xuống cũng không thèm nói với tớ câu nào, chị tớ còn tưởng tớ bắt nạt cậu.”
Chu An Nhiên: “…”
Nói cứ như anh không bắt nạt cô ấy.
Nhưng cũng là do cô tự nguyện.
Là cô chủ động nhảy vào lòng anh.
Chu An Nhiên mím môi, từ trong đĩa lấy ra mấy xâu xiên nướng, đặt vào trong đĩa anh, lỗ tai dường như càng nóng hơn: “Tớ có phớt lờ cậu đâu.”
*
Ăn khuya xong, lúc Chu An Nhiên trở về ký túc xá thì đã hơn 10 rưỡi.
Ba người bạn cùng phòng, bao gồm cả Bách Linh Vân ra ngoài hẹn hò với đàn anh Tạ, tất cả đều đã trở về ký túc xá, hôm nay chắc là chơi mệt rồi, nên đều nằm trên giường nghịch điện thoại.
Chu An Nhiên tắm rửa xong thì cũng nằm lên giường.
Cô tiện tay mở Wechat lướt vòng bạn bè, nhìn thấy một avatar mới xuất hiện, cô hơi sửng sốt, sau đó mới nhớ ra mình mới kết bạn với Chúc Nhiên vào tối nay.
Lúc ấy cô bị người nào đó nhìn chằm chằm, quên đặt biệt hiệu cho cậu ta.
Chu An Nhiên cũng không vội, trước tiên xem qua một vòng bạn bè của cậu ta trước.
Chúc Nhiên: [Đêm nay được mở mang kiến thức rồi, họ Trần kia chính là “Chanh tinh” trong truyền thuyết.]
(Chanh tinh: dùng để chỉ những người hay ghen tị với người khác.)
(Ý ở đây là trêu Trần Lạc Bạch hay ghen ý =)))) )
Đầu ngón tay Chu An Nhiên lướt xuống, thấy một avatar quen thuộc xuất hiện trong phần bình luận.
C: [Xóa đi.]
Chúc Nhiên trả lời: [Nhắc nhở một chút, tối nay tôi mới kết bạn với cô ấy, cậu uy hiếp tôi cô ấy sẽ nhìn thấy đấy.]
Mới kết bạn tối nay?
Là đang nói cô à?
Chu An Nhiên rời khỏi vòng bạn bè, lại bấm vào và làm mới lại.
Thấy phía dưới có thêm một câu trả lời mới.
C: [Còn chưa có danh phận, đừng có làm loạn.]
Chu An Nhiên nhìn chằm chằm vào dòng chữ “chưa có danh phận”, đầu ngón tay đột nhiên dừng lại.
Có phải điều mà cô nghĩ không?
Cô không nhịn được lại thoát ra, muốn xem Chúc Nhiên trả lời anh thế nào, lại bấm vào để làm mới, nhưng không thể nhìn thấy bạn bè của Chúc Nhiên nữa.
Bị xóa rồi sao?
Chu An Nhiên nhìn màn hình, ngẩn ngơ vài giây.
Không hiểu sao cảm giác cuộc đối thoại vừa rồi giống như ảo giác của cô.
Nhưng lần trước gặp mặt chỉ có một buổi chiều, hình như Chúc Nhiên cũng không thêm Wechat của nhóm Nghiêm Tinh Thiến, cho dù Chúc Nhiên có thêm thì anh cũng không thêm.
Cô không biết hỏi ai cả.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Chu An Nhiên quay lại giao diện chính.
Thấy Nghiêm Tinh Thiến @ cô trong nhóm.
Nghiêm Tinh Thiến: [Nhiên Nhiên còn chưa ăn cơm với Trần Lạc Bạch xong sao?]
Trương Thư Nhàn: [Có thể hai người bọn họ ăn cơm xong đi làm cái gì đó rồi.]
Nghiêm Tinh Thiến: [@Chu An Nhiên]
Chu An Nhiên: “…”
Chu An Nhiên: [Đã về.]
Chu An Nhiên: [Tớ đã nói rồi, còn có Chúc Nhiên đi ăn cùng mà.]
Thịnh Hiểu Văn: [Cậu ta không quan trọng.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Đúng thế.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Một cái bóng đèn thì có gì quan trọng.]
Trương Thư Nhàn: [Mau nói cho tớ biết đi, giờ hai người thế nào rồi?]
Chu An Nhiên: [Thì là như vậy đó.]
Thịnh Hiểu Văn: [Là như vậy là như thế nào?]
Chu An Nhiên: [Là…]
Chu An Nhiên: [Các cậu nói đúng, tớ thật sự có thể nghĩ nhiều.]
Chu An Nhiên: [Là vậy.]
Nghiêm Tinh Thiến: [!!!]
Nghiêm Tinh Thiến: [Vậy Trần Lạc Bạch thật sự thích cậu?]
Chu An Nhiên sờ vành tai: [Có khả năng.]
Chu An Nhiên: [Tớ cũng không chắc lắm.]
Thịnh Hiểu Văn: [Đừng nói có khả năng nữa.]
Thịnh Hiểu Văn: [Tính cách của Trần Lạc Bạch ai cũng biết, cậu ấy chưa bao giờ trêu chọc cô gái nào, từ trước đến nay luôn giữ khoảng cách.]
Thịnh Hiểu Văn: [ó thể khiến một người có tính cách cẩn trọng như cậu phải suy nghĩ, thì chắc chắn là cậu ấy thích cậu thật rồi.]
Trương Thư Nhàn: [Không phải chứ.]
Trương Thư Nhàn: [Chỉ có một mình tớ tò mò thôi à?]
Trương Thư Nhàn: [Rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì?]
Trương Thư Nhàn: [Tuần trước Nhiên Nhiên còn nói với chúng ta là không dám nghĩ nhiều.]
Trương Thư Nhàn: [Đêm nay lại trực tiếp xác nhận rằng cậu ấy có hơi thích cậu.]
Chu An Nhiên: “…?”
Cô có xác nhận đâu, cô chỉ bảo có khả năng thôi mà.
Không chỉ là tối nay thôi đâu.
Những biểu hiện của anh trong tuần này, dường như đều chứng minh khả năng này.
Mặc dù tối nay là rõ ràng nhất.
Nghiêm Tinh Thiến: [Tớ cũng tò mò!]
Nghiêm Tinh Thiến: [Tớ mặc kệ.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Nhiên Nhiên, cuối tuần này tớ sẽ đến tìm cậu.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Tớ rất tò mò Trần Lạc Bạch theo đuổi ai đó sẽ có dáng vẻ như thế nào.]
Thịnh Hiểu Văn: [Tò mò + 1]
Trương Thư Nhàn: [A a a thành thật mà nói, tớ thật không ngờ có ngày Trần Lạc Bạch lại chủ động theo đuổi ai đó.]
Trương Thư Nhàn: [Mèo khóc to. jpg]
Trương Thư Nhàn: [Tớ thật hối hận vì đã ở lại thành phố Nam a a a.]
Trương Thư Nhàn: [Tớ cũng muốn xem.]
Trương Thư Nhàn: [Nhưng cuối tuần này thật sự không có ngày nào nảo rảnh.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Không sao, bọn tớ sẽ livestream cho cậu.]
Chu An Nhiên: “…?”
Nghiêm Tinh Thiến: [Vậy cứ quyết định thế nhé.]
Thịnh Hiểu Văn: [Yên tâm đi, nếu cuối tuần sau cậu ấy mời cậu ăn cơm, bọn tớ chỉ đứng từ xa xem thôi, không quấy rầy các cậu đâu.]
Chu An Nhiên: [Cậu ấy không hẹn tớ đi ăn.]
Thịnh Hiểu Văn: [Cậu ấy thông minh như vậy, lại không hiểu cái gọi là rèn sắt khi còn nóng sao?]
Chu An Nhiên: […]
Chu An Nhiên: [Trận bóng rổ của trường bọn tớ sẽ bắt đầu vào cuối tuần sau.]
Chu An Nhiên: [Cậu ấy hẹn tớ thứ bảy đến xem cậu ấy chơi bóng.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Vậy vừa đúng lúc.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Dù sao trận bóng rầm rộ của cậu ấy chúng ta đều đã xem rồi, số người xem ở đại học chắc chắn không ít.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Có nhiều bóng đèn như vậy, thêm hai người chúng ta cũng không tính là gì.]
*
Kỳ thi giữa tuần trôi qua, học kỳ chỉ còn hơn phân nửa, sau một ngày thứ bảy nghỉ ngơi, hôm sau Chu An Nhiên đến thư viện với bạn cùng phòng.
Bách Linh Vân và Tạ Tĩnh Nghị phải đi họp buổi tối, ăn bữa tối xong thì không đi cùng bọn họ, Chu An Nhiên và Vu Hân Nguyệt ở thư viện đến khi đóng cửa mới về.
Lúc về ký túc xá, Bách Linh Vân và Tạ Tĩnh Nghị đã trở lại, hai người họ đang ngồi trước chỗ Tạ Tĩnh Nghị, chụm đầu vào nhau, không biết đang xem video gì trên điện thoại.
Chỉ nghe thấy một trận reo hò ầm ĩ phát ra.
“Cậu ấy đẹp trai đúng không?” Tạ Tĩnh Nghi hỏi.
Bách Linh Vân: “Đẹp trai thật, nếu tớ ở trên sân, cậu ấy mà cười với tớ như vậy, chắc chắn tớ ngã luôn ra đấy mất.”
“Chú ý dùng từ đj, cậu có bạn trai rồi đấy.” Tạ Tĩnh Nghị huých khuỷu tay cô nàng, “Nếu như để đàn anh Tạ nghe được, chân của cậu mất luôn ấy chứ.”
“Tớ chỉ lén ngắm một anh chàng đẹp trai thôi mà, dù sao anh ấy cũng không nghe thấy…” Bách Linh Vân liếc mắt một cái, đang nói liền ngừng lại, “Khụ… Nhiên Nhiên về rồi, đừng dạy hư cậu ấy.”
?
Chu An Nhiên đặt đồ của mình xuống: “Các cậu đang nói gì thế?”
“Nói về bạn học của cậu. “Bách Linh Vân nói.
Tạ Tĩnh Nghị: “Nói về hot boy Trần.”
Chu An Nhiên hít sâu một hơi: “Cậu ấy làm sao?”
“Hôm nay cậu ấy đến sân bóng rổ ngoài trời luyện tập với các đàn anh trên sân, thật sự điên rồi.” Tạ Tĩnh Nghị đưa điện thoại cho cô,”Cậu tự xem đi.”
Chu An Nhiên nhận lấy.
Không biết video là do ai quay, toàn bộ video chỉ tập trung vào anh.
Chàng trai hôm nay mặc áo bóng rổ màu trắng, có thể do thời tiết hơi lạnh, lại ở bên ngoài, anh mặc một chiếc quần bó thể thao màu đen bên trong quần bóng rổ.
Trong đoạn video kéo dài chưa đầy 10 giây, một chàng trai mặc áo trắng đang dẫn bóng nhử đối phương, giả vờ phòng thủ, sau đó nhảy lên, ném vào ba quả.
Cuối video, vừa đúng lúc anh quay về phía camera, không biết là đang giương cằm với ai, nở nụ cười vừa khoa trương vừa tùy ý, thoạt nhìn cứ như đang cười với người đang xem video.
Sau khi kết thúc, video dừng lại ở hình ảnh này.
“Nhiên Nhiên.” Tạ Tĩnh Nghị ngẩng đầu lên, “Sao cậu lại bình tĩnh như vậy, cái video này hôm nay tớ xem lần nào là phát điên lần đấy, cậu xem xong không có phản ứng nào hết.”
Chu An Nhiên: “…”
“Tớ quen rồi.”
Quen với dáng vẻ đẹp như tượng tạc của anh trên sân bóng rổ.
Quen với việc giấu mọi cảm xúc vui buồn về anh trước mặt người khác, không dám để lộ một chút dấu vết nào về việc mình thích anh.
Năm lớp 10, cô thậm chí còn giấu chuyện này với Nghiêm Tinh Thiến.
“Cũng đúng.” Tạ Tĩnh Nghị lấy lại điện thoại, “Tớ quên mất hai cậu học chung cấp na, trước kia chắc thường có cơ hội xem cậu ấy chơi bóng, đúng rồi, lúc các cậu học cấp ba, cũng có rất nhiều cô gái đưa nước cho cậu ấy sao?”
Chu An Nhiên nhạy bén nghe ra Tạ Tĩnh Nghị dùng từ “Cũng”.
“Hồi cấp ba không nhiều lắm, trường của bọn tớ quản rất nghiêm, lén lút tìm cậu ấy tỏ tình hoặc đưa thư tình và tặng quà cũng không dám quá lộ liễu.” Cô ngừng lại một chút, lại như vô tình hỏi, “Hôm nay có nhiều người đưa nước cho cậu ấy lắm à?”
“Đúng vậy, thật sự là điên rồi.” Tạ Tĩnh Nghị nói, “Vốn dĩ mọi người còn dè chừng cậu, nhưng hôm nay lại không thế nữa, dù sao hôm nay được nhìn hot boy chơi bóng, quả là đòn chí mạng.”
Chu An Nhiên sửng sốt: “Dè chừng tớ?”
Tạ Tĩnh Nghị: “Dù sao thì cậu ấy cũng chỉ thân thiết với cậu, rất nhiều người không biết hai cậu là bạn cấp ba nên họ luôn theo dõi, nhưng có khả năng vì chưa thấy tin tức gì về hai cậu truyền ra, hôm nay cậu ấy lại chơi bóng cuồng nhiệt như vậy, trên sân đã có mấy cô gái đưa nước cho cậu ấy rồi.”
Chu An Nhiên suy nghĩ một chút.
“Cậu ấy có nhận của ai không?” Bách Linh Vân hỏi giúp cô.
Tạ Tĩnh Nghị lắc đầu: “Không nha, một người cũng không, kể cả hoa khôi của khoa tiếng Trung, nhưng mà nghe nói vị hoa khôi kia sau khi bị từ chối đã tuyên bố định theo đuổi cậu ấy.”
“Đây là tình huống gì vậy trời?” Bách Linh Vân tò mò.
Tạ Tĩnh Nghị: “Hình như nghe nói cô ấy cảm thấy những anh chàng đẹp trai giữ mình trong sạch đều tuyệt chủng hết rồi, hiếm khi gặp được một người như vậy, cô ấy sẽ không bỏ qua.”
Điện thoại của Bách Linh Vân đột nhiên vang lên.
Cô cúi đầu nhìn, khuôn mặt tràn đầy ý cười: “Tạ Tử Hàm gọi, tớ đi nghe điện thoại đã.”
“Đi đi, hóng drama cả tối rồi.” Tạ Tĩnh Nghi thở dài, “Tớ phải nhanh chóng đi làm bài tập.”
Chu An Nhiên không hỏi thêm gì nữa, tắm rửa xong liền leo lên giường.
Cô mở WeChat, lướt đầu ngón tay xuống ảnh đại diện của anh.
Lịch sử trò chuyện dừng lại ở câu tối hôm qua lúc anh tới đón cô “xuống tầng đừng nghịch điện thoại”, từ đó không nhắn thêm tin nào nữa.
Chu An Nhiên mím môi.
Có khi nào…
Vẫn là cô nghĩ nhiều không.
Người thích anh nhiều như vậy, cô thực sự không dám tin, cô là người đặc biệt và may mắn nhất.
Chu An Nhiên bấm vào đoạn chat, muốn hỏi anh về vụ chơi bóng lúc chiều, lại cảm thấy hình như mình chẳng có lý do gì để hỏi, cuối cùng lại thoát ra.
Cuối cùng cô chẳng gửi gì cả, chỉ đăng bài hát tiếng Quảng Đông ngày hôm qua Du Băng Thấm hát lên vòng bạn bè.
Chu An Nhiên buồn chán lướt xem vòng bạn bè của người khác, khi thoát ra, cô thấy có hai thông báo mới.
Trần Lạc Bạch like bài của cô.
Còn bình luận một câu.
C: [Thích?]
?
Ý anh là đang hỏi cô thích bài hát này sao?
Chu An Nhiên không hiểu rõ ý của anh lắm, chỉ trả lời bằng một dấu chấm hỏi: [?]
Một giây sau, điện thoại cô khẽ rung.
Là có người gửi tin nhắn cho cô.
Thấy trên vòng bạn bè không có thông báo gì, Chu An Nhiên thoát về giao diện chính trước, nhìn thoáng qua đã thấy tin nhắn do anh gửi tới.
Ảnh đại diện của anh nhảy đến giao diện phía trên cùng, phía trên có số 1 hiện lên.
Điện thoại lại rung lên.
Lại thành số 2.
Chu An Nhiên mở đoạn chat ra.
C: [Gần đây tớ hơi bận.]
C: [Bận việc thi đấu bóng rổ.]
Anh còn bận ứng phó với những cô gái theo đuổi mình nữa.
Trong lòng Chu An Nhiên có chút chua chát.
Trên đoạn chat hiển thị “Đối phương đang nhập”.
Cô không vội trả lời anh.
Một giây sau.
Hiển thị một tin nhắn mới.
C: [Kỳ nghỉ đông này tớ sẽ học rồi đánh cho cậu nghe.]
?
Chu An Nhiên không hiểu: [Học cái gì cơ?]
C: [Guitar.]
C: [Không phải cậu thích bài “Vô điều kiện” sao?]
Vì cô thích nên anh học sao?
Dư vị chua chát ban nãy dường như lại được lấp đầy bằng mật ngọt.
Cô chỉ bận học mà còn thấy không đủ thời gian.
Có thể tượng tượng được bây giờ anh bận như thế nào.
Chu An Nhiên: [Cũng không hẳn là rất thích.]
Chu An Nhiên: [Tớ chỉ cảm thấy bài này tối qua chị Du hát rất hay mà thôi.]
C: [Tối qua chỉ có chị Du của cậu hát hay thôi à?]
Tối hôm qua dáng vẻ anh ngồi bên cạnh cô hát đột nhiên hiện lên trong đầu.
Bong bóng nhỏ trong lòng Chu An Nhiên nổ tung.
Ma xui quỷ khiến, cô trả lời anh một câu: [Cậu cũng hát rất hay.]
Có thể bởi vì trước đây cô chưa từng nói với anh những lời này, sau khi gửi đi, Chu An Nhiên mặt đỏ tía tai, vội vàng thu hồi tin nhắn.
C: [Thu hồi cái gì?]
Vậy là anh chưa đọc được?
Chu An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại giống như có hơi thất vọng.
Chu An Nhiên: [Không có gì đâu.]
Chu An Nhiên: [Tớ gửi nhầm.]
C: [Chu An Nhiên.]
Cảm giác anh rất thích gọi cả họ và tên cô thì phải?
Khi gặp mặt thì khônh nói làm gì, nhưng sao trên Wechat anh cũng gọi cô như vậy.
C: [Tối qua tớ vừa mới khen cậu không nhát gan xong.]
Chu An Nhiên: “?”
Nhưng vốn dĩ cô chính là một kẻ nhát gan.
Mà tại sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện này?
Chưa kịp hỏi thì điện thoại lại rung lên.
C: [Nói tớ hát hay thì có gì phải thu hồi?]
Chu An Nhiên: “!”
Chu An Nhiên: [Rõ ràng cậu đã thấy rồi, sao còn hỏi tớ nữa?]
C: [Tớ muốn cậu tự nguyện nói với tớ những lời này.]
Trong lòng Chu An Nhiên dường như có vô số bong bóng nhỏ cùng lúc nổ tung.
Nghiêm Tinh Thiến và những người khác nói muốn xem anh theo đuổi cô như thế nào.
Cô không biết anh có theo đuổi cô hay không, nhưng cô sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
Chu An Nhiên sờ vành tai nóng bừng của mình: [Tớ đi ngủ đây.]
Dừng một chút, lại không nhịn được đỏ mặt nói một câu: [Hôm nay cậu chơi bóng cả buổi chiều rồi, cũng ngủ sớm đi.]
C: [Sao cậu biết tớ chơi bóng cả buổi chiều?]
C: [Cậu biết mà cũng không thèm đến xem?]
Chu An Nhiên: “…”
Anh cũng không nói cho cô biết hôm nay anh đến sân bóng rổ ngoài trời để luyện tập mà.
Chu An Nhiên không dám nói câu này với anh, chỉ trả lời: [Chuyện này tối nay tớ mới biết được từ bạn cùng phòng.]
Nhớ tới những lời Tạ Tĩnh Nghị nói, trong lòng lại hiện lên niềm chua chát nhỏ: [Với lại có rất nhiều người đến xem mà, thiếu gì một người như tớ.]
Ánh mắt cô nhìn xuống tin nhắn thứ hai, cảm giác chua xót vô cùng, muốn thu hồi về, trong lúc do dự, điện thoại lại vang lên hai tiếng.
C: [Nhớ lời bái hát Vô điều kiện không?]
C: [Sau câu “Tôi vẫn nói rằng tôi rất vui” là gì?]
Chu An Nhiên: “…?”
Sao bỗng nhiên anh lại nói đến lời bài hát?
Tối hôm qua nghe Du Băng Thấm hát bài này, sau khi về cô tìm kiếm và nghe thử, nhưng quả thực không nhớ được lời bài hát.
Chu An Nhiên mở phần tìm kiếm, tìm lời bài hát “Vô điều kiện”, từ câu đầu tiên lướt xuống từng chút một, khi nhìn thấy câu anh nói, đầu ngón tay lại đột nhiên dừng lại, lần này trong lòng như có pháo hoa nổ tung, rực rỡ và ồn ào.
Trên trang hiển thị.
“Tôi vẫn nói rằng tôi rất vui
Vì em luôn tốt hơn những người khác.”
Tác giả có lời muốn nói:
“Tôi vẫn nói rằng tôi rất vui, vì em luôn tốt hơn những người khác.”
Trích từ bài “Vô điều kiện” của Trần Dịch Tấn.
Trần Lạc Bạch trước đây: Không có việc thì tôi nhớ tên cậu ấy làm gì.
Trần Lạc Bạch bây giờ: Sơ hở là Chu An Nhiên =))
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");