Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 44




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bọn họ đều có tiết thứ hai buổi sáng, gần tới giờ học thì cùng thu dọn đồ đạc ra khỏi thư viện.

Sau khi ra khỏi cửa lớn, Hạ Minh Vũ quay đầu, thấy cô gái phía sau không biết cố ý hay vô tình mà đi song song bên cạnh Trần Lạc Bạch.

Cậu ta dừng chân: “Chu An Nhiên.”

Chu An Nhiên cũng dừng lại: “Sao thế?”

Hạ Minh Vũ ôm mấy quyển sách nhìn cô: “Trưa nay gặp ở căn tin.”

Chu An Nhiên: “…”

Suýt nữa cô quên mất chuyện này.

Cảm giác bên cạnh có ánh mắt hướng về phía này, cảm giác chột dạ trong lòng Chu An Nhiên bỗng chốc vụt lên tận đỉnh.

Cô căng da đầu gật đầu trước ánh mắt kia.

Sau đó tiếng Trần Lạc Bạch vang lên ngay bên tai cô, ngữ điệu lạnh nhạt: “Hai cậu hẹn trưa nay cùng nhau ăn cơm sao?”

Hạ Minh Vũ nhìn anh: “Cậu ấy giúp tôi, tôi mời cậu ấy ăn cơm.”

“Chỉ là giảng mấy bài thôi.” Chu An Nhiên khẽ nói thêm, “Đâu có giúp đỡ gì.”

Ánh mắt Trần Lạc Bạch chuyển từ cô gái đang cúi đầu sang Hạ Minh Vũ, cong môi mỉm cười: “Cậu có phiền nếu thêm một người nữa không? Trùng hợp trưa nay tôi cũng ăn cơm một mình. Nhưng nếu cậu ấy đã nói là không phải giúp thì cậu cũng không cần mời, để tôi mời hai cậu, dù sao từ lúc khai giảng đến giờ ba chúng ta cũng chưa từng đi riêng với nhau.”

Hạ Minh Vũ đối mặt với anh: “Cậu ấy nói không phải giúp đỡ, không cần tôi mời, vậy tại sao tự nhiên cậu lại mời?”

“Tất cả đều là bạn học mà, mời nhau cần gì lý do.” Trần Lạc Bạch dừng lại, ánh mắt lại chuyển sang nhìn cô gái đứng bên cạnh, anh thấy vành tai trắng của cô trở nên ửng hồng, “Cậu nói đúng không, Chu An Nhiên?” 

Chu An Nhiên: “…?”

Không biết có phải ảo giác không mà cô cứ thấy anh nhấn mạnh câu “tất cả đều là bạn học”.

Anh không muốn để cô đi ăn riêng với Hạ Minh Vũ nên lấy lời cô nói ra làm lý do sao?

Chu An Nhiên không biết có phải cô lại tự đa tình hay không, cũng không dám nói tiếp.

Nhưng dù sao cô cũng rất muốn ăn chung với anh.

Tuy nhiên nếu vậy thì không thể để Hạ Minh Vũ mời được, thật ra, cô cũng cảm thấy không có lý do gì để Hạ Minh Vũ mời cô.

Chu An Nhiên nghĩ rồi gật đầu: “Hay để tớ mời hai cậu?”

Ngón tay đặt trên sách của Hạ Minh Vũ siết chặt lại.

“Đã nói là tớ mời rồi.” Cậu ta dừng lại, quay sang nhìn Trần Lạc Bạch, “Nếu cậu muốn thì cũng tới đi.”

Lông mày Trần Lạc Bạch nhẹ nhàng nhướng lên: “Được thôi, cảm ơn trước nhé.”

Hạ Minh Vũ: “….”

Vu Hân Nguyệt đứng một bên bỗng nhiên giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Nhiên Nhiên, cậu nói chuyện xong chưa, chúng ta tới phòng học thôi.”

Chu An Nhiên: “Sắp xong rồi, cậu chờ tớ chút.”

Nói xong, cô quay đầu nhìn sang chàng trai đứng bên cạnh, ánh mắt cô chậm rãi dịch từ gương mặt đẹp trai ngời ngời xuống đôi tay thon dài.

Anh vẫn đang cầm bút và vở của cô.

“Cậu…” Chu An Nhiên chỉ nói một chữ rồi ngừng.

Trần Lạc Bạch dùng vội vẫn ung dung nhìn cô, đôi mắt đen láy chứa ý cười, như kiểu biết rõ còn cố tình hỏi: “Tớ làm sao?”

Chu An Nhiên: “…”

Hạ Minh Vũ và Vu Hân Nguyệt còn đang ở đây, cô xấu hổ không dám hỏi tại sao anh lại cướp đồ của cô trước mặt hai người họ.

Hơn nữa cũng may là hôm nay cô đi cùng Vu Hân Nguyệt, chứ nếu là Bách Linh Vân hay Tạ Tĩnh Nghị thì đã bị trêu rồi.

Thôi.

Anh không nói.

Thì cô cũng giả ngu vậy.

Dù sao hôm nay cô cũng mang vở mới đến, bên ngoài cũng không ghi tên.

Mà… Cô cũng không muốn trả vở của anh lại cho anh.

Chu An Nhiên ngoảnh mặt đi: “Không có gì, tớ đi trước đây.”

Nói xong, cô nhanh chóng kéo bạn rời đi.

Hạ Minh Vũ nhìn thứ mà Trần Lạc Bạch đang cầm, cụp mắt xuống: “Phòng học của tôi ở đằng kia, tôi cũng đi trước đây.”

Một tay Trần Lạc Bạch cầm sách, tay còn lại cầm điện thoại vừa mới đổ chuông, cũng không ngẩng đầu mà thuận miệng đáp: “Ừ, buổi trưa gặp.”

Hạ Minh Vũ: “…”

Trần Lạc Bạch đứng ngoài cửa thư viện một lúc lâu.

Nguyên Tông chạy từ bên trong ra.

“Hóa ra cậu chờ tôi thật à.” Nói rồi Nguyên Tông nghiêng đầu nhìn anh, “Chẳng phải tối qua cậu thức đến ba giờ sao, hôm nay dậy sớm mà trông vẫn có tinh thần vậy.”

Trần Lạc Bạch cất điện thoại vào trong túi quần, sải bước về phía trước: “Uống cốc cà phê.”

“Thảo nào.” Nguyên Tông đi theo anh tới lớp học, ánh mắt lơ đãng nhìn qua, vẻ mặt bỗng nhiên khó tả, “Trần Lạc Bạch, tôi không ngờ gu thẩm mỹ của cậu lại là vậy đấy.”

Trần Lạc Bạch nghiêng đầu: “Thẩm mỹ gì?”

Nguyên Tông chỉ vào vở và bút anh đang cầm trên tay: “Thứ đồ đáng yêu thế này, tôi tưởng chỉ có con gái mới thích.”

Trần Lạc Bạch cúi đầu nhìn theo hướng cậu ta chỉ, mùi hương thanh mát kia dường như vẫn còn quanh quẩn đâu đây.

Anh cong môi: “Có thể đây là đồ của con gái thì sao?”

Nguyên Tông: “…?”

Nguyên Tông sửng sốt, mấy giây sau mới phản ứng lại được: “Là của bạn học nữ kia của cậu? Chuyện giữa hai người là sao?”

Trần Lạc Bạch không bày tỏ ý kiến, thuận miệng đổi đề tài: “Trưa nay tôi không ăn cơm với các cậu đâu.”

“Cậu đã nói làm xong bài tập nhóm sẽ mời bọn tôi ăn cơm rồi mà?” Nguyên Tông không còn tâm trạng hóng hớt nữa.

Trần Lạc Bạch: “Lần sau lại mời.”

“Không được.” Nguyên Tông không đồng ý, “Tôi chờ đợi bữa cơm này suốt bao lâu, sáng nay còn nhịn cả ăn sáng chỉ để chờ ăn chực, nếu cậu không cho tôi lời giải thích hợp lý thì tôi sẽ đi tìm bạn học nữ kia của cậu nói chuyện, tôi sẽ nói hôm nọ có người….”

“Muốn ăn gì?” Trần Lạc Bạch ngắt lời, “Để tôi đặt.”

Nguyên Tông xoa cằm: “Để tôi nghĩ xem, nếu không có cua hoàng đế, tôm hùm Usc thì không lấp kín được miệng tôi đâu.”

Trần Lạc Bạch cười thành tiếng: “Giày thể thao cũng không lấp kín được miệng cậu.”

Nguyên Tông vờ như không nghe thấy: “Thôi chọn tôm hùm Úc đi, ăn xong, tôi đảm bảo học kỳ này chuyện gì không nên nói sẽ không nói.”

“Lượn đi.” Trần Lạc Bạch cười mắng.

*

Lúc Chu An Nhiên và Vu Hân Nguyệt tới phòng học thì Bách Linh Vân và Tạ Tĩnh Nghị đã đến từ trước, hai người đã chiếm chỗ giúp bọn cô.

Là hai chỗ cạnh lối đi.

Chu An Nhiên đi vào trước, vừa ngồi xuống ghế thì Tạ Tĩnh Nghị ngồi bên cạnh đã rướn người qua khẽ hỏi: “Nghe nói hôm nay Trần Lạc Bạch tới thư viện với cậu, cậu ấy tới thư viện làm gì?”

“Tới thư viện ngoài học ra thì còn làm gì được nữa?” Chu An Nhiên trả lời câu này không hề tự tin.

Nhưng ngoại trừ lúc đầu anh và cô truyền “giấy” cho nhau, anh cướp bút và vở của cô ra thì anh luôn nghiêm túc đọc “Pháp lý học”.

Nói anh tới thư viện để học cũng đúng mà.

“Chẳng phải cậu ấy không tới thư viện học bao giờ sao?” Tạ Tĩnh Nghị sửng sốt, “Tớ cứ tưởng cậu ấy tới tìm cậu chứ.”

Chu An Nhiên cũng sửng sốt: “Cậu ấy không tới thư viện học?”

Tạ Tĩnh Nghị: “Cậu không biết à?”

Chu An Nhiên lắc đầu.

Nhưng đúng là cô chưa từng thấy anh ở thư viện lần nào.

“Mấy hôm nay tớ cũng vừa mới nghe nói, hình như dạo đầu năm học, cậu ấy có tới thư viện một lần.” Tạ Tĩnh Nghị nói, “Nghe nói ngồi chưa được nửa tiếng đã bị bốn cô gái tới xin Wechat, sau đó cậu ấy không tới thư viện nữa, toàn ở ký túc xá học bài.”

Chu An Nhiên: “Cậu ấy không kể với tớ.”

Giống như ngoại trừ lần đó cô chủ động hỏi lý do tại sao anh học luật ra thì anh chưa từng kể chuyện của mình cho cô nghe.

Cảm giác không chắc chắn trong lòng Chu An Nhiên lại tăng lên.

“Thôi, không nói chuyện này nữa.” Tạ Tĩnh Nghị thấy không hỏi được gì thì lại chuyển chủ đề, “Trưa nay bọn mình tới căn tin nào ăn trưa?”

Vu Hân Nguyệt đang im lặng bỗng nói chen vào: “Trưa nay cậu ấy không ăn với bọn mình đâu, cậu ấy được Trần Lạc Bạch với bạn học ở khoa Vật lý mời đi ăn rồi.”

Tạ Tĩnh Nghị và Bách Linh Vân đều quay sang nhìn.

Chu An Nhiên yên lặng gật đầu.

Không hiểu sao Nhiếp Tử Trăn ngồi đằng trước cô lại bỗng quay đầu: “Chu An Nhiên, chẳng phải cậu nói cậu và Trần Lạc Bạch, và cả anh chàng đẹp trai ở khoa Vật lý chỉ là bạn học bình thường thôi sao, sao cậu lại đi ăn với họ, nếu cậu chỉ là bạn bình thường thì nên giữ khoảng cách với họ chứ, nhường cơ hội cho các bạn nữ khác với.”

Chu An Nhiên ngẩn người.

Chuông vào học đúng lúc vang lên.

Nhiếp Tử Trăn quay lại.

Tạ Tĩnh Nghị hơi nhích qua, nói nhỏ: “Cậu cứ mặc kệ cậu ta, cậu ăn cơm với bạn liên quan gì tới cậu ta chứ.”

Chu An Nhiên lắc đầu: “Không sao.”

Thật ra ngoại trừ cách nói hơi khoa trương một chút, cộng thêm giọng điệu khó chịu thì Nhiếp Tử Trăn nói cũng không sai.

Nhưng cô và Hạ Minh Vũ vẫn giữ khoảng cách mà, bình thường họ không hay nhắn tin, gặp nhau ở thư viện cũng là trùng hợp.

Còn Trần Lạc Bạch….

Nếu anh thật sự chỉ coi cô là bạn học bình thường thì cũng nên giữ khoảng cách với anh.

Nhưng mà….

Bạn học bình thường sẽ để ý đến chuyện cô mua thêm cà phê cho một chàng trai khác, vô duyên vô cớ lấy bút và vở của cô sao?

Ánh mắt Chu An Nhiên chậm rãi nhìn cuốn vở của anh trên bàn.

Là một vở có bìa màu đen đơn giản.

Cô không trả vở cho anh là vì cô thích anh.

Đầu ngón tay Chu An Nhiên khẽ chọc lên bìa cuốn vở.

Còn anh thì sao.

Rốt cuộc anh nghĩ như thế nào.

*

Học xong hai tiết, lúc Chu An Nhiên đi đến cửa căn tin thì Trần Lạc Bạch và Hạ Minh Vũ đã đứng chờ bên ngoài.

Cả hai đều nghịch điện thoại, có vẻ không giao lưu gì.

Sau khi Chu An Nhiên tới gần, Hạ Minh Vũ cất điện thoại và trong túi, hỏi: “Cậu muốn ăn ở đâu, tầng một hay tầng hai?”

Tầng hai của căn tin này đắt hơn so với tầng một.

Chu An Nhiên không muốn để cậu ta tốn kém quá nhiều: “Tầng một được không?”

Hạ Minh Vũ lại quay sang Trần Lạc Bạch: “Cậu thì sao?”

Chàng trai đang chơi điện thoại bằng hai tay, nghe vậy thì hất cằm về phía Chu An Nhiên: “Theo cậu ấy.”

Chu An Nhiên: “…”

Sau khi gọi cơm ở tầng một rồi ngồi xuống ghế, Chu An Nhiên lại thấy hơi hối hận.

Bởi vì có người tự nhiên chiếm vị trí bên cạnh cô, cô cúi đầu ăn cơm cũng có thể thoáng thấy anh không động đũa vào khay thức ăn, hình như chỉ ăn vài miếng thôi vậy.

Không thích ăn sao?

Hình như đàn chị Du từng nói anh rất kén ăn.

Chu An Nhiên ăn cơm khá chậm.

Lúc Hạ Minh Vũ ăn xong buông đũa xuống, khay thức ăn của cô còn gần nửa, người ngồi cạnh thì vẫn có cảm giác như không muốn ăn, lúc nào cũng có thể buông đũa xuống.

Chu An Nhiên không muốn để người khác chờ nên theo bản năng ăn nhanh hơn.

Thanh âm vô cùng quen thuộc của Trần Lạc Bạch vang lên bên tai: “Không vội, cứ ăn từ từ thôi.”

“Đúng vậy.” Hạ Minh Vũ cũng nói theo, “Cậu ăn từ từ thôi.”

Chu An Nhiên lại ăn từ từ.

Sau đó, cô nghe thấy Hạ Minh Vũ hỏi: “Cậu ăn xong thì về ký túc xá luôn hay tới thư viện?”

Chu An Nhiên ngẩng đầu: “Tớ về ký túc xá, sao vậy?”

“Tớ còn hai đề Tiếng Anh muốn hỏi cậu.” Hạ Minh Vũ nói.

Chu An Nhiên gật đầu, đang định nói ăn xong sẽ xem thì nghe thấy tiếng nói trong trẻo bên cạnh vang lên.

“Hỏi tôi đi.”

Chu An Nhiên: “…?”

Trần Lạc Bạch đặt đũa xuống: “Tiếng Anh của tôi cũng chỉ kém cậu ấy một chút, cậu ấy biết làm chắc tôi cũng biết làm, hơn nữa cậu ấy cũng chưa ăn xong, hay để tôi giảng cho cậu?”

Hạ Minh Vũ: “….”

Chu An Nhiên: “??”

Tiếng Anh của anh kém cô hồi nào?

Ngoại trừ lần nghe lén hồi lớp 10 phát hiện anh không nhớ tên của cô ra thì sau đó cô cũng chỉ thi tốt hơn anh có một lần, đa số là anh cao điểm hơn cô.

Trần Lạc Bạch ngước mắt nhìn chàng trai ngồi đối diện: “Hay là cậu không muốn tôi giúp?”

Hạ Minh Vũ hiểu nửa câu ám chỉ còn lại của anh: “Không phải, vậy thì phiền cậu.”

Trần Lạc Bạch đứng dậy đi sang đối diện.

Chu An Nhiên ăn xong thì đúng lúc bọn họ thảo luận xong.

“Ăn xong rồi à?” Hạ Minh Vũ hỏi cô, “Cậu về ký túc xá sao?”

Chu An Nhiên gật đầu, thuận miệng hỏi bọn họ: “Các cậu lại tới thư viện à?”

“Tớ cũng về ký túc xá.” Hạ Minh Vũ dừng lại, quay sang Trần Lạc Bạch, “Còn cậu?”

Trần Lạc Bạch tiện tay xoay điện thoại, dáng ngồi tản mạn, nghe thế thì nâng cằm về phía Chu An Nhiên, ngữ điệu lười nhác: “Tôi đưa cậu ấy về.”

Tác giả có lời muốn nói:

Haizzz… Bé Hạ vẫn thật thà quá hu hu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.