Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 43




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thứ ba.

Bách Linh Vân và Tạ Tĩnh Nghị đều chọn ở lại ký túc xá tự học, bớt thời gian đến thư viện còn được ngủ thêm mười phút.

Chu An Nhiên và Vu Hân Nguyệt tới thư viện vào lúc bảy giờ năm lăm, Trần Lạc Bạch đã tới từ sớm đợi bên ngoài.

Hôm nay anh mặc áo khoác bóng chày màu đen trắng, anh cúi mặt, trông rất uể oải, có thể là chưa ngủ đủ giấc nên toàn thân toát lên khí chất “khó chịu, đừng dây vào tôi”.

Chu An Nhiên vừa định đi về phía anh thì thấy có không ít cô gái đang lén nhìn anh, nhưng chắc vì cảm nhận được hơi thở người sống chớ gần nên không ai dám đi qua bắt chuyện hoặc xin Wechat.

Cô chậm rãi đi tới trước mặt anh, dừng lại.

Trần Lạc Bạch nhìn cô đến gần, nén cảm giác muốn ngáp lại, giọng rất nhỏ: “Tới rồi à.”

Chu An Nhiên ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt anh đã ôn hòa hơn, nhưng vẻ bơ phờ trên gương mặt vẫn còn rõ lắm: “Tối qua cậu ngủ không ngon à?”

“Một chút.” Trần Lạc Bạch nói.

Vậy sao hôm nay còn đến thư viện?

Thật sự chỉ vì muốn tình cờ gặp tớ thôi sao?

Hai câu hỏi này lăn lộn trong đầu Chu An Nhiên mấy vòng, nhưng cô không dám hỏi.

Tối chủ nhật nhắn tin với anh qua Wechat, cô còn không dám hỏi có phải anh đang đùa cô không mà.

Bây giờ giáp mặt, cô càng không dám hỏi.

Chu An Nhiên cúi đầu, nhạt nhẽo hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.” Hôm nay cô búi tóc, Trần Lạc Bạch cúi đầu, nhìn thấy cần cổ trắng như tuyết của cô: “Còn cậu thì sao?”

“Cũng ăn rồi.”

“…”

Đúng tám giờ, thư viện mở cửa.

Vì có thêm người nên lần này Chu An Nhiên vẫn ngồi vào bàn lớn dành cho sáu người.

Cô ngồi ở giữa, Vu Hân Nguyệt thì ngồi bên trái, Trần Lạc Bạch ngồi bên phải cô.

Vừa ngồi xuống, Chu An Nhiên đã thấy Hạ Minh Vũ ôm vài cuốn sách ngồi xuống đối diện cô.

Cảm giác chột dạ tối chủ nhật không hiểu sao lại xuất hiện nữa.

Ánh mắt Hạ Minh Vũ dừng lại trên người cô một giây, sau đó chuyển hướng sang Trần Lạc Bạch. Thư viện vừa mở cửa nên mọi người còn đang đi lại, cậu ta cũng không đè thấp giọng: “Trùng hợp vậy sao? Hôm nay hai cậu cũng gặp nhau?”

Chu An Nhiên: “…”

Chu An Nhiên không biết nên đáp thế nào.

Thanh âm quen thuộc kia lười biếng vang lên, giọng chứa ý cười: “Đúng vậy, tình cờ gặp cậu ấy.”

Chu An Nhiên: “…”

… Làm gì có.

Hạ Minh Vũ cụp mắt, đặt sách xuống, không nói gì thêm.

Chu An Nhiên cúi đầu mở sách ra, không tài nào tập trung ngay được mà đầu óc như ở trên mây.

Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một cuốn vở bị ngón tay thon dài đẩy qua.

Trên trang giấy trắng có một hàng chữ viết quen thuộc với nét chữ góc cạnh.

Cũng là nét chữ cô chưa từng nhìn thấy sau bức thư tình kia.

Trên giấy chỉ có một câu ngắn gọn.

“Cậu còn hẹn cả cậu ta?”

Chút cảm xúc đau buồn vì nhớ lại “bức thư tình” của Chu An Nhiên lập tức bị đánh bay bởi câu nói này.

Thế nào là “cậu còn hẹn cả cậu ta”?

Anh học giỏi môn Văn như thế, còn biết cách giữ khoảng cách với phái nữ, chẳng lẽ không biết nói vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm ư?

Chu An Nhiên không biết có phải là cô thật sự suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng thật sự cô thấy dạo gần đây cách anh và cô tiếp xúc có hơi ái muội, hơn nữa dấu hiệu ngày càng rõ ràng.

Vì không tìm được đáp án, lúc nào cũng phải đoán tâm tư của anh vô cùng tra tấn, nhưng anh mời cô ăn cơm, được anh đưa về ký túc xá, được anh hẹn cùng tới thư viện đều là chuyện trước kia cô không dám mong mỏi, thậm chí chưa từng thấy cô gái nào được anh đối xử như thế.

Cho nên trong tra tấn lại chứa đầy ngọt ngào.

Thế nên cô không dám vạch trần.

Sợ chọc thủng thì mọi thứ trước mắt sẽ tan biến như bọt biển.

Chu An Nhiên mím môi, không dám nhắc đến chữ “hẹn”, trả lời anh bên dưới: “Không phải, lại trùng hợp thôi.”

Viết xong, cô cúi đầu nhìn lại, chữ của cô nhỏ nhắn nằm một hàng bên dưới chữ của anh.

Chu An Nhiên cảm thấy may mắn khi hồi nhỏ cô đã từng luyện chữ, mặc dù nét chữ không quá đẹp nhưng cũng coi là dễ nhìn.

Cô đẩy vở lại.

Trần Lạc Bạch nhìn nét chữ thanh tú của cô, anh mất hướng về phía gò má trắng, cuối cùng liếc nhanh qua Hạ Minh Vũ ngồi đối diện.

Anh cúi đầu.

Mấy giây sau.

Chu An Nhiên thấy anh trả lời.

Vẫn là một hàng chữ ngắn gọn.

“Cậu và cậu ta trái lại rất có duyên.”

Chu An Nhiên: “… ?”

Cô còn đang sững sờ thì vở đã bị anh lấy mất.

Lần này anh đưa tay qua, nốt ruồi màu nâu trên cổ tay xẹt qua trước mắt cô.

Chu An Nhiên không nhịn được lặng lẽ nhìn anh.

Tóc anh phất phơ trước trán, đường nét gương mặt rất đẹp, nhưng nghiêng mặt đi không nhìn rõ nét mặt.

Anh khẽ cúi đầu, ngón tay thon dài cầm lấy bút, gạch hai dòng vừa rồi đi, lại viết thêm mấy chữ bên dưới.

Khi vở được đẩy qua thì có thêm dòng chữ mới.

“Tớ ngủ một lát đây, tám rưỡi gọi tớ.”

Chu An Nhiên nhìn dòng chữ “cậu và cậu ta trái lại rất có duyên” bị anh gạch đi gần như không nhìn thấy, nhịp tim lại bắt đầu bất ổn.

Cô im lặng, lại vụng trộm nhìn anh.

Vẻ mặt anh vẫn còn bơ phờ.

Chu An Nhiên cúi đầu hỏi: “Cậu có muốn về ký túc xá ngủ không?”

Lần này anh trả lời bốn chữ: “Cậu đuổi tớ về?”

Chu An Nhiên siết bút.

Sao cô cảm thấy hôm nay anh dùng từ thật mập mờ.

Gì mà “đuổi” anh về chứ.

Cô làm gì có tư cách đuổi.

“Không phải, về ký túc xá ngủ sẽ thoải mái hơn mà, nằm sấp cậu không thấy khó chịu sao?”

“Không về, chẳng có mấy khi tình cờ gặp nhau, tám rưỡi gọi tớ dậy được không?”

Lần này, sau khi đẩy vở qua, ánh mắt Trần Lạc Bạch cũng dừng trên khuôn mặt cô.

Chu An Nhiên hối hận vì hôm nay mình búi tóc, bởi cô cảm giác tai mình lại đang nóng lên, cô nhìn chằm chằm vào câu “chẳng có mấy khi tình cờ gặp nhau” vài giây, tóc trượt xuống bên tai, cô cúi đầu viết một chữ.

“Được.”

Sau khi đẩy vở về, Chu An Nhiên nhìn thấy khóe môi anh hơi cong nhẹ, sau đó anh gấp vở lại, gác tay lên đó, úp mặt vào cánh tay, chỉ để lộ gáy ra bên ngoài.

Cấp ba anh cũng ngủ như vậy.

Cô từng nhìn lén anh rất nhiều lần.

Nhưng lúc này, anh giao quyền lợi đánh thức anh cho cô.

Xung quanh đông người, Chu An Nhiên cũng không dám nhìn quá lâu, cô thu hồi ánh mắt, cúi đầu chuyển điện thoại sang chế độ rung, cài đặt báo thức lúc tám rưỡi.

Cô khóa màn hình, đang định cất đi thì lại mở khóa, nghĩ ngợi, cuối cùng bấm vào ứng dụng giao đồ ăn.

Chu An Nhiên cố gắng học bài trong nửa giờ.

Tám rưỡi, chuông báo vừa rung cô đã tắt đi ngay.

Chu An Nhiên quay đầu, tay duỗi ra muốn lay anh, nhưng đầy ngón tay vừa chạm vào cánh tay anh lại thì lại rụt về.

Chần chừ mấy giây, cô đóng nắp bút lại, từ từ giơ bút qua chọc vào anh.

Cách cái nắp bút, cảm giác có hơi cứng.

Lấy bút chọc anh thì cũng không thoải mái lắm.

Chu An Nhiên cắn môi, cuối cùng cũng đặt bút xuống, tự dùng tay đẩy anh.

Cánh tay của anh khác hoàn toàn với cánh tay của cô, cách hai lớp vải cũng có thể cảm nhận được sự cứng rắn.

Chu An Nhiên khẽ đẩy.

Không phản ứng.

Lại đẩy một cái.

Vẫn không có phản ứng.

Cô dùng lực mạnh thêm.

Vẫn không có phản ứng.

Nhớ tới dáng vẻ mệt mỏi hôm nay của anh, Chu An Nhiên bắt đầu do dự có nên đánh thức anh hay không, nhưng sợ lại chậm trễ việc học của anh, cuối cùng cô cũng nhẫn tâm mạnh tay hơn.

Cuối cùng cũng có phản ứng rồi.

Chàng trai hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen mở, trên mặt là nét cáu kỉnh khi bị đánh thức, thậm chí trông còn khá nguy hiểm.

Thật hung dữ.

Chu An Nhiên vội rụt tay về.

Thảo nào cấp ba mọi người đều không dám làm phiền anh ngủ.

Trần Lạc Bạch giơ tay xoa nhẹ đôi mắt.

Có vẻ như nhìn thấy rõ rồi, cảm giác nguy hiểm trên mặt anh lập tức biến mất, như thể trở nên ngoan ngoãn trong chớp mắt.

Chu An Nhiên cảm giác dùng từ “ngoan” để miêu tả về anh có hơi lạ.

Nhưng nhất thời cô không nghĩ ra từ nào thích hợp.

Chớp mắt vừa rồi, đó chính là cảm giác như một con mãnh thú nguy hiểm đột nhiên biến thành chú mèo ngoan ngoãn.

“Đã tám rưỡi rồi à?” Giọng anh rất nhỏ.

Chu An Nhiên gật đầu.

Thật ra Trần Lạc Bạch mới ngủ không lâu.

Tối qua anh làm bài đến tận ba giờ, nhưng không viết là do giờ này khó ngủ hay là do cô ngồi gần, cuốn vở dính mùi hương của cô mà mùi hương đó cứ quanh quẩn quanh mũi.

Chắc anh mới ngủ chưa đến mười phút.

Nhưng ngủ nữa thì sẽ hết buổi sáng mất.

Trần Lạc Bạch đứng lên, giọng vẫn nhẹ nhàng: “Tớ đi rửa mặt.”

Cô gái ngồi cạnh gật đầu rất ngoan.

Đợi anh quay lại ngồi xuống ghế, anh thấy cô đẩy gói khăn giấy qua đây, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, ngón tay nhỏ nhắn thon dài.

Trần Lạc Bạch rút giấy ra lau mặt, thấy cô đẩy quyển vở của mình qua.

Trên giấy vẫn là nét chữ thanh tú.

“Tớ mua cà phê, cậu có uống không?”

Trần Lạc Bạch cảm thấy có thể mình chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, bởi vì anh muốn nghe cô nói câu này bằng chất giọng mềm mại xen lẫn chút khàn như hồi cấp ba.

Chắc thấy anh không phản ứng, cô gái quay lại nhìn anh, ánh mắt sạch sẽ, vẫn là dáng vẻ đơn thuần muốn chết, ngoan ngoãn khiến người ta muốn bắt nạt kia.

Cô nghi hoặc chớp mắt.

Yết hầu Trần Lạc Bạch lăn lộn.

Trước khi ngủ, anh không biết mình đã vứt bút đi đâu nên tự rút cây bút trong tay cô, cúi đầu trả lời.

“Muốn.”

Chu An Nhiên nhìn cuốn vở được đẩy ra trước mặt mình, lại nhìn cây bút trong tay anh.

…. Hình như anh không có ý muốn trả cô.

Chu An Nhiên tính đòi nhưng lại sợ làm phiền người khác, do dự mấy giây, cô lấy bút dự phòng trong túi ra.

“Vậy cậu chờ chút.”

Chu An Nhiên xuống lầu nhận bốn cốc cà phê mang lên. Cô đặt một ly trước mặt Vu Hân Nguyệt, một ly trước mặt Hạ Minh Vu rồi ngồi xuống chỗ của mình, viết lên vở một câu trước: “Lúc nãy cậu đang ngủ, tớ không biết cậu uống loại nào, hai ly này cậu chọn một đi.”

Sau đó đẩy vở và cà phê qua cho anh.

Trần Lạc Bạch ngước mắt nhìn cà phê trước mặt Hạ Minh Vũ, thu hồi ánh mắt lại.

Hai giây sau.

Chu An Nhiên thấy trên vở có dòng chữ mới.

“Cậu ta cũng có?”

Cảm giác chột dạ lại đến rồi.

Nhưng mọi người đang ngồi chung bàn, cô đâu thể chỉ mua cho anh.

Hơn nữa nếu cô chỉ mua cho mình anh thì quá lộ liễu.

Chu An Nhiên cúi đầu trả lời: “Bạn cùng phòng của tớ cũng có mà, tất cả đều là bạn học.”

Trần Lạc Bạch nhìn chằm chằm vào dòng chữ của cô, nheo mắt lại, hỏi lại từng chữ trên vở: “Đều là bạn học?”

Chu An Nhiên: “…”

Không phải bạn học thì là cái gì?

Cô muốn hỏi lại như thế nhưng không dám.

Lúc bạn cùng phòng của anh gọi cô là bạn học nữ cũng đâu thấy anh có phản ứng gì.

Chu An Nhiên cúi đầu, trả lời một chữ “Ừm” dưới dòng chữ của anh.

Ngòi bút dừng lại, cô bắt đầu chần chừ.

Chỉ một chữ “ừm” ngắn gọn đã biến anh thân phận của anh trở thành bạn học như những người khác, dường như cô cũng không muốn lắm.

Sau khi được anh đối xử đặc biệt, hình như cô lại trở nên tham lam.

Không muốn chỉ là bạn học bình thường với anh.

Ngòi bút Chu An Nhiên di chuyển, muốn gạch đi nhưng lại dừng lại.

Xóa đi thì lộ liễu quá.

Cô vẫn không dám để lộ tâm tư trước mặt anh.

Chu An Nhiên do dự cả buổi, lòng nhấp nhô, cuối cùng chỉ thêm một ký tự đáng yêu mà bình thường đám Nghiêm Tinh Thiến hay dùng vào sau chữ “Ừm”.

Cuốn vở bị một bàn tay nhỏ đẩy về.

Trần Lạc Bạch nhìn thấy cô viết rất lâu, còn tưởng là viết dài lắm.

Anh cúi đầu, nhìn thấy trên vở chỉ có một chữ “Ừm” ngắn gọn, anh tiện tay xoay chiếc bút mới cướp được của cô, tức đến bật cười.

Ánh mắt Trần Lạc Bạch lại dừng lại trên ký hiệu bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên.

Chu An Nhiên chờ một lát không thấy anh trả lời, cô lại lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh.

Đúng lúc thấy anh gấp vở của cô lại, đặt dưới latop của mình, sau đó anh giở cuốn “Pháp lý học” ra, vừa xoay bút của cô vừa cúi đầu nghiêm túc học tập.

Sườn mặt vẫn rất đẹp trai.

Nhưng mà….

Vở của cô đâu?

Anh không trả à?

Chu An Nhiên không muốn viết linh tinh trên sách, cô đành phải nhích qua, khẽ nói với anh: “Vở.”

“Cái gì?” Lúc này Trần Lạc Bạch mới ung dung liếc nhìn cô.

Chu An Nhiên không dám quấy rầy người khác, đành phải nhích gần hơn một chút, chỉ ngón tay lên mặt bàn chỗ anh, thì thầm: “Vở của tớ, tớ chỉ mang mỗi quyển này thôi.”

Giọng cô của nhỏ vừa ngọt, vang ngay bên tai, Trần Lạc Bạch cảm giác lỗ tai ngưa ngứa: “Vậy sao?”

Chu An Nhiên gật đầu thật mạnh.

Trần Lạc Bạch cụp mắt nhìn cô, không nói gì.

Một giây sau.

Chu An Nhiên thấy anh rút quyển vở của anh ra, tiện tay ném ra trước mặt cô.

“… ?”

“Dùng cái này đi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.