(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gần 9 rưỡi tối.
Dưới tầng ký túc xá vô cùng náo nhiệt.
Nhưng giờ phút này, đám đông và âm thanh xung quanh giống như trở thành một màn hư ảo, Chu An Nhiên chỉ nhìn thấy chàng trai trước mặt, cũng chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình.
Đó là điều đáng tiếc nhất của cô năm cấp ba.
Vì nhát gan nên cô không dám tự mình đứng ra giúp anh.
Bởi vậy nên sau đó cô chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn anh cảm ơn Nghiêm Tinh Thiến.
Nhưng vào lúc này, chàng trai mà cô thích đã lâu đang đứng trước mặt cô, thấp giọng hỏi cô, anh đã đến muộn hai năm, liệu cô có bằng lòng cho anh cơ hội bù đắp không.
Ước mơ trở thành hiện thực dường như cũng không đủ diễn tả cảm xúc của cô lúc này.
Đây là điều cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Mũi Chu An Nhiên đột nhiên cay cay, lần này không phải là vì đau lòng nữa.
Cô không muốn lại mất bình tĩnh trước mặt anh, nên cố gắng gượng, sau khi vô thức gật đầu, cô mới chậm rãi nhớ ra mình đã đồng ý lời mời của Bách Linh Vân, lại vội vàng lắc đầu.
Trần Lạc Bạch đút tay vào túi quần, vừa thở ra một hơi liền bị cô làm cho ngưng đọng, dường như cảm thấy phản ứng của cô có chút đáng yêu, anh không nhịn được cười nói: “Cho nên ý cậu đồng ý, hay là không đồng ý?”
Chu An Nhiên khá lúng túng, cúi đầu tránh ánh mắt của anh: “Bạn trai của bạn cùng phòng tớ mời cả phòng tối mai tới Duyệt Đình ăn cơm.”
“Còn có quy định như vậy à?” Trần Lạc Bạch dừng lại một chút, “Một mình anh ta mời tất cả mọi người trong phòng cậu?”
Chu An Nhiên không nghe rõ câu nói trước của anh, cô vẫn còn hơi mơ hồ nên không suy nghĩ nhiều, chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng của anh theo bản năng: “Bạn cùng phòng của anh ấy cũng đi cùng.”
Ánh mắt của Trần Lạc Bạch dừng lại một giây trên khuôn mặt ngoan ngoãn đơn thuần của cô: “Bạn cùng phòng của anh ta?”
“Ừ.” Chu An Nhiên gật đầu, lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.
Chàng trai vẫn duy trì tư thế đút một tay vào túi quần, nhìn cô chằm chằm.
Trái tim cô khẽ run lên: “Sao thế?”
“Không có gì.” Trần Lạc Bạch thấp giọng hỏi cô: “Vậy đổi thành thứ bảy tuần sau được không? Ngày mai Chúc Nhiên có việc.”
Chu An Nhiên siết chặt túi xách, khẽ gật đầu với anh.
*
Lúc Chu An Nhiên trở về ký túc xá, ba người còn lại vẫn chưa về.
Tuần sau phải thi giữa kỳ, họp xong thì Tạ Tĩnh Nghi cắm đầu trên thư viện.
Chu An Nhiên ngồi xuống vị trí của mình, muốn nhân cơ hội ôn tập nhưng không tài nào tập trung được, cô muốn điều chỉnh lại tinh thần nhưng sau vài lần thất bại, cô dứt khoát từ bỏ, đặt báo thức vào bốn giờ ba mươi phút sáng mai, tính dậy sớm để học bù sau.
Rửa mặt xong rồi lên giường, Chu An Nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô mở khóa màn hình, thấy Nghiêm Tinh Thiến @cô trong nhóm.
Nghiêm Tinh Thiến: [Học không vào phải làm sao? QAQ]
Nghiêm Tinh Thiến: [Nhiên Nhiên, ngày mai tớ đến trường học bài cùng cậu nhé? @Chu An Nhiên]
Trường Nghiêm Tinh Thiến thi giữa kỳ cùng tuần với bọn họ.
Bên trường Thịnh Hiểu Văn thi muộn hơn 1 tuần.
Chu An Nhiên: [Được.]
Chu An Nhiên: [Nhưng có lẽ tối mai tớ không ăn tối với cậu được.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Sao lại thế?]
Nghiêm Tinh Thiến: [Lẽ nào tối mai cậu hẹn hò với ai?]
Trương Thư Nhàn: [Cái gì cơ?]
Trương Thư Nhàn: [Tối mai Nhiên Nhiên đi hẹn hò á?]
Thịnh Hiểu Văn: [Có tiến triển rồi?]
Chu An Nhiên: “…”
Chu An Nhiên: [Tối mai bạn trai của bạn cùng phòng tớ mời cả phòng ăn cơm.]
Thịnh Hiểu Văn: [Giải tán đi.]
Thịnh Hiểu Văn: [Tớ tiếp tục học bài đây.]
Chu An Nhiên: “…”
Nghiêm Tinh Thiến: [Thôi vậy.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Có người mời cơm thì không thể ăn xong ngay được, ngày mai ít nhất phải mất hai, ba tiếng chúng ta không được gặp nhau.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Vậy đợi tuần sau thi xong tớ đến tìm cậu nhé.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Thứ bảy tuần sau không có ai mời cậu ăn cơm chứ?]
Đầu ngón tay Chu An Nhiên dừng lại.
Chu An Nhiên: [Cũng có.]
Chu An Nhiên: [Nhưng có lẽ thứ bảy tuần sau tớ nên dẫn cậu đi cùng.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Sao lại nên dẫn tớ đi cùng?]
Nghiêm Tinh Thiến: [Tuần sau lại có ai mời cậu thế?]
Chu An Nhiên sờ sờ vành tai, không hiểu sao lại nóng lên.
Nghiêm Tinh Thiến hoàn toàn không quen biết bạn trai của Bách Linh Vân nên không tiện dẫn đi cùng, nhưng thứ 7 tuần sau, cô dẫn theo một người mà anh quen biết, chắc cũng được mà đúng không?
Đầu ngón tay Chu An Nhiên dừng lại hồi lâu trên màn hình rồi mới gõ cái tên trong lòng: [Trần Lạc Bạch.]
Nghiêm Tinh Thiến: [! ! !]
Nghiêm Tinh Thiến: [@Trương Thư Nhàn @Thịnh Hiểu Văn]
Nghiêm Tinh Thiến: [Các cậu mau quay lại đi!!]
Nghiêm Tinh Thiến: [Trần Lạc Bạch mời cậu, cậu dẫn tớ theo làm gì?]
Nghiêm Tinh Thiến: [Cậu nhìn tớ trông có giống người thích đi làm bóng đèn không???]
Chu An Nhiên: “…”
Biết ngay sẽ là phản ứng như thế này mà.
Chu An Nhiên: [Đừng nói linh tinh.]
Chu An Nhiên: [Chúc Nhiên cũng đi cùng mà.]
Trương Thư Nhàn: [! ! ! ! !]
Trương Thư Nhàn: [Thế sao hot boy Trần của chúng ta lại mời cậu ăn cơm?]
Chu An Nhiên: “…?”
Bọn họ không nhìn thấy hai chữ “Chúc Nhiên” à?
Chu An Nhiên: [Cậu ấy nói muốn mời tớ để cảm ơn về vụ trận bóng năm lớp 10.]
Nghiêm Tinh Thiến: [!!!]
Trương Thư Nhàn: [Vậy là hôm đó cậu ấy đã nghe được những lời Thiến Thiến nói rồi.]
Trương Thư Nhàn: [Cậu ấy nghe thấy, còn nhớ đến tận bây giờ, lại còn muốn mời cậu ăn cơm?]
Trương Thư Nhàn: [Đây có phải là hoy boy Trần vẫn luôn giữ khoảng cách với các cô gái không vậy?]
Nghiêm Tinh Thiến: [Đúng thế.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Lúc đầu cậu ấy chỉ đuổi tớ đi bằng một túi đồ ăn vặt thôi đấy.]
Thịnh Hiểu Văn: [Nhiên Nhiên, tớ nghĩ bây giờ cậu có thể suy nghĩ nhiều rồi.]
Chu An Nhiên mím môi.
Cô thực sự không muốn nghĩ nhiều, điều này hoàn toàn không thể nào.
Giống như năm lớp 11, khi anh đột nhiên chủ động bắt chuyện với cô, mời cô uống coca, không phải là cô chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Tuy nhiên, từ việc nhìn thấy một tia hy vọng rồi lại đột nhiên rơi vào tuyệt vọng, cô thực sự không muốn thử lại cảm giác ấy lần nữa.
Vì vậy cô không dám suy nghĩ lung tung.
Điện thoại lại rung lên.
Suy nghĩ của Chu An Nhiên quay trở lại.
Nghiêm Tinh Thiến: [Tớ đột nhiên nhớ ra tuần sau tớ có việc rồi.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Tớ không đến đó được, hẹn lần sau nhé.]
Nghiêm Tinh Thiến: [Hy vọng tuần sau Chúc Nhiên cũng đột nhiên có việc không đi được.]
Chu An Nhiên không nhịn được nhếch nhẹ khóe môi.
*
Sáu giờ chiều hôm sau, Chu An Nhiên cùng Tạ Tĩnh Nghị và Vu Hân Nguyệt đi đến Duyệt Đình bên ngoài trường.
Bách Linh Vân và đàn anh Tạ tới nhà hàng chuẩn bị trước.
Ba người đều không trang điểm, thứ nhất là hôm nay họ chỉ đến làm nền, thuận tiện ăn chực bữa cơm, thứ hai, bọn họ thật sự không có thời gian rảnh, sau khi ra khỏi thư viện, họ chỉ quay lại ký túc xá cất ít đồ rồi trực tiếp lên đường.
Sau khi đến phòng mà Bách Linh Vân đã đặt trước, Chu An Nhiên phát hiện bên trong ngoại trừ Bách Linh Vân thì còn sáu chàng trai nữa.
Nhưng Bách Linh Vân nói đàn anh Tạ chỉ mời có bốn người.
Có lẽ biết bọn cô sẽ cảm thấy khó hiểu, Bách Linh Vân mượn cơ hội rót đồ uống nhỏ giọng giải thích: “Hai người kia là bạn phòng bên cạnh của Tạ Tử Hàm, biết hôm nay anh ấy mời khách nên đi theo ba người kia tới đây, không nói trước nên bọn tớ cũng không tiện đuổi người.”
“Không sao đâu.” Vẻ mặt Tạ Tĩnh Nghi không quan tâm lắm, “Dù sao cũng không quen biết nhau, thêm ba người với năm người cũng chẳng có gì khác biệt.”
Bách Linh Vân vẫn hơi xấu hổ: “Tớ sợ ảnh hưởng đến tậm trạng ăn uống của các cậu.”
“Không sao.” Chu An Nhiên kéo tay cô ấy, “Cậu mới là người không nên bị tâm trạng làm ảnh hưởng mới đúng.”
Tạ Tử Hàm cũng là thành viên trong hội sinh viên, là một người khéo ăn nói, không khí trong phòng đều do anh ta làm chủ, về cơ bản khá là hài hòa.
Chu An Nhiên không giỏi đối phó với trường hợp có nhiều người lạ thế này, cô không tham gia vào nổi, cũng không có hứng thú, chờ đồ ăn được bưng hết lên thì lập tức cúi đầu ăn cơm giống như Vu Hân Nguyệt.
Khi ăn được nửa bữa, cô mới chợt nghe có người gọi mình.
“Đàn em Chu sao vẫn không nói gì thế?”
Chu An Nhiên ngẩng đầu lên, thấy đối diện có một chàng trai đang nhìn mình.
Vừa rồi Tạ Tử Hàm có giới thiệu qua, chính là một trong hai người ở bên cạnh phòng bọn họ, hình như tên là Củng Vĩnh Lượng.
Bách Linh Vân giúp cô tiếp lời: “Nhiên Nhiên lúc ăn cơm không hay nói chuyện, bình thường lúc ăn với bọn em cũng thế.”
“Nhưng trước khi chúng ta ăn, anh vẫn không thấy đàn em Chu nói tiếng nào.” Củng Vĩnh Lượng vẫn không rời mắt khỏi Chu An Nhiên.
“Những cô gái có tính cách hướng nội như vậy rất dễ bị thiệt thòi, anh vào trường trước em một năm, cũng là thành viên trong hội sinh viên, hay là chúng ta kết bạn Wechat đi, sau này cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.”
Tay Chu An Nhiên nắm chặt đôi đũa.
Đây không phải lần đầu cô bị người khác xin Wechat, nhưng trước đó đều xin cô một cách riêng tư, hầu hết đều bị cô từ chối, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị người khác xin Wechat trước mặt nhiều người như vậy.
Cô không sợ việc làm mất lòng người khác, có những lúc kết bạn với người lạ còn phiền phức hơn so với việc trực tiếp từ chối họ ngay từ đầu, nhưng cô không rõ mối quan hệ giữa Tạ Tử Hàm và Củng Vĩnh Lượng như thế nào, liệu có ảnh hưởng gì đến Bách Linh Vân hay không.
Trong lúc đang do dự, Chu An Nhiên bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên.
Gần đây cô đã đổi nhạc chuông thành bài hát “You Give Love A Bad Name” mà Du Băng Thấm hát lần trước.
Giống như tìm được cứu tinh, Chu An Nhiên vội vàng lấy điện thoại trong túi ra: “Xin lỗi, em đi nghe điện thoại trước.”
Nói xong, cô liền cầm điện thoại vội vàng ra khỏi phòng, cũng không kịp nhìn xem là ai gọi.
Có điều ai gọi đến không quan trọng, phần lớn có thể là điện thoại lừa đảo gì đó, cô chỉ muốn tìm lý do để trì hoãn một chút, nghĩ xem nên từ chối bằng cách nào.
Khi mở cửa, không hiểu sao cô lại nghĩ tới Trần Lạc Bạch.
Nếu là anh, chắc chắn anh sẽ xử lý những tình huống này rất tốt.
Lần trước ở KTV có đàn chị muốn kết bạn Wechat với anh, anh đã nói lời từ chối rất gọn gẽ.
Sau khi rời khỏi phòng, Chu An Nhiên nghe thấy chuông vẫn còn reo, đoán chắc không phải cuộc gọi lừa đảo nên cúi đầu nhìn.
Một giây sau, cô đột ngột dừng lại.
Tên người gọi hiển thị trên màn hình chỉ có ba chữ in hoa…
CLB.
Sao anh lại gọi điện thoại cho cô?
Số điện thoại của anh vẫn được lưu khi anh hỏi WeChat của cô, ngày hôm đó anh không quét mã QR mà xin số điện thoại của cô trước, lúc đó đầu óc cô gần như trống rỗng, anh hỏi gì thì cô trả lời nấy.
Lúc cô cho anh số điện thoại anh đã gọi qua, giọng điệu vừa tùy ý vừa ngỗ nghịch, nói cậu cũng nên lưu số của tớ vào đi, có chuyện gì còn tiện liên lạc.
Khi Chu An Nhiên lưu số của anh, lúc đầu đã lưu hẳn tên.
Nhưng lại cảm thấy tên của anh quá lộ liễu, dù sao thì anh mới vào trường không lâu đã giành được danh hiệu hot boy trường.
Cuối cùng cô bèn đổi thành viết hoa chữ cái đầu.
Sau khi trao đổi số điện thoại, đây là lần đầu tiên anh gọi cho cô.
Rõ ràng đã lén lút ở riêng với anh mấy lần, nhưng khi nhận được điện thoại của anh, không hiểu sao cô lại thấy khẩn trương, sợ anh đợi lâu cúp máy, cô hít sâu một hơi, trực tiếp nghe máy ở cửa phòng.
“Alo.”
Giọng chàng trai vang lên bên tai cô, vẫn là giọng nói lười biếng đó: “Cậu ở phòng nào thế?”
Chu An Nhiên đi dọc theo hành lang, nghe vậy liền sửng sốt, mơ hồ hỏi lại: “Gì cơ?”
“Cậu ăn cơm ở Duyệt Đình mà đúng không?” Giọng điệu của anh vẫn thờ ơ như cũ: “Tớ và bạn cùng phòng ở gần đây, mua thừa một cốc trà sữa, tiện đường đưa tới cho cậu.”
Chu An Nhiên cảm giác mình nghe hiểu mà cũng như không hiểu, có lẽ là cô hiểu, nhưng lại sợ mình hiểu nhầm: “Cậu mua trà sữa cho tớ sao?”
Trần Lạc Bạch “ừm” một tiếng: “Lười mang về trường, mà bỏ đi thì lãng phí, cậu ở phòng nào?”
Phòng trên tầng hai.
Chu An Nhiên đi tới cuối hành lang, dừng lại gần cửa sổ, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Lười mang về trường.
Vậy anh gọi cho cô hỏi số phòng, còn mang đến cho cô không phải càng phiền phức hơn sao?
Hơn nữa theo lời anh nói, anh với bạn cùng phòng uống trà sữa, chỉ là một cốc trà sữa thôi mà, anh lười mang về, vậy chẳng lẽ bạn cùng phòng của anh cũng lười ư?
Trái tim Chu An Nhiên đập thình thịch.
Có phải cô nên suy nghĩ kỹ càng hơn không?
Cô có thể thử thăm dò anh một chút được không nhỉ?
Chu An Nhiên mím môi, thấp giọng hỏi anh: “Cậu có thể giúp tớ một việc được không?”
“Có chuyện gì thế?” Giọng anh đột nhiên trầm xuống, “Gặp rắc rối gì sao?”
“Không phải, chỉ là… bình thường cậu từ chối thế nào…” Chu An Nhiên nói được một nửa lại dừng, cô chưa làm chuyện này bao giờ, bỗng nhiên không biết nên diễn đạt như thế nào.
Giọng nói của Trần Lạc Bạch đột nhiên vang lên bên tai: “Có người tỏ tình với cậu?”
Chu An Nhiên biết anh là người cực kỳ thông minh, nhưng không ngờ anh lại lập tức đoán ra, trong lúc mất cảnh giác, cô vô thức phủ nhận: “Không phải…”
Sau khi phủ nhận, cô cắn môi bực bội, lại thở dài khó chịu.
Thôi bỏ đi.
Còn chưa thăm dò được anh, cô đã sợ anh hiểu lầm.
Mặc dù hiện tại bọn họ không có quan hệ gì.
Anh không thể giúp được cô trong chuyện này.
Chu An Nhiên dứt khoát ngoan ngoãn nói thẳng với anh, thăm dò không được, cô cũng thật sự muốn nhờ anh giúp đỡ, dù sao anh cũng rất giỏi xử lý những tình huống này.
“Chuyện là có người muốn xin Wechat của tớ, là bạn của bạn trai bạn cùng phòng tớ đó, nhưng tớ không tiện từ chối trước mặt nhiều người như vậy.”
“Có gì mà không tiện từ chối, cậu chỉ cần nói…”
Trần Lạc Bạch dừng lại.
Chu An Nhiên cảm giác trái tim mình lại đập nhanh một nhịp.
“Nói cái gì cơ?”
Giọng chàng trai vang lên bên tai cô: “Cậu cứ nói với anh ta, có người không cho cậu thêm Wechat của người khác phái.”
Chu An Nhiên: “…?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");