Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 38




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi ra khỏi mật thất, bọn họ lại tới nơi khác ăn cơm chiều.

Sau đó, buổi tụ họp cứ thế kết thúc.

Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến, Thịnh Hiểu Văn mặc dù cùng ở một thành phố nhưng thường ngày bận việc học, muốn gặp mặt cũng không dễ dàng. Cho nên bọn họ đã bàn nhau trước là sau khi tụ họp xong sẽ không về trường mà tới khách sạn ở cùng nhau một đêm, hôm sau các chị em lại đi chơi.

Hơn nữa Trương Thư Nhàn đi cả quãng đường xa xôi tới đây, tối nay họ càng không thể về trường được.

Sáng nay lúc đi Chu An Nhiên đã bỏ quần áo để thay vào trong túi, những món đồ khác Nghiêm Tinh Thiến đã mang tới khách sạn giúp cô.

Ăn cơm chiều xong, Chu An Nhiên bị Trương Thư Nhàn kéo tuốt lên đằng trước.

Trương Thư Nhàn lặng lẽ kề sát vào tai cô nói nhỏ: “Hay tối nay cậu cứ về trước, ngày mai qua đây với bọn tớ?”

“Tớ về trường làm gì?” Chu An Nhiên khó hiểu.

Trương Thư Nhàn nháy mắt với cô: “Cho cậu thêm thời gian ở riêng với cậu ấy còn gì.”

Chu An Nhiên: “…”

Mặt cô nóng lên, lặng lẽ duỗi tay véo eo Trương Thư Nhàn: “Các cậu vẫn còn chưa tha cho tớ nữa à, hơn nữa bọn tớ về trường là ba người cùng về, ở riêng gì chứ.”

“Cũng đúng ha.” Trương Thư Nhàn cười tránh đòn của cô, “Vậy tối nay cậu ráng ở với chúng tớ đi vậy.”

Hai người vừa nói vừa ra khỏi quán cơm.

Nhiều độ ban đêm xuống thấp, gió lạnh thổi đến, Chu An Nhiên theo bản năng vén cổ áo len lại, dường như nhớ ra gì đó mà kéo Trương Thư Nhàn lùi lại: “Khoan đã.”

Nói xong, cô xoay người nhìn Nghiêm Tinh Thiến đứng phía sau: “Thiến Thiến, nhiệt độ giảm rồi, cậu vào nhà vệ sinh thay váy trong túi của tớ đi.”

“Không sao đâu, không cần thay.” Nghiêm Tinh Thiến đi vòng qua cô bước ra ngoài.

Hai giây sau, cô nàng lại rụt cổ quay lại: “A  a a sao nhiệt độ giảm ghê vậy, Nhiên Nhiên, đưa váy của cậu cho tớ mượn với.”

Chu An Nhiên đưa túi cho cô ấy: “Để tớ đi với cậu.”

Nghiêm Tinh Thiến đang định gật đầu lại lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, Hiểu Văn vừa nói cậu ấy cũng muốn đi vệ sinh, tớ đi chung với cậu ấy.”

Chu An Nhiên: “…”

Cô thoáng nhìn thấy thân hình cao lớn quen thuộc kia tới gần.

Chu An Nhiên còn phải đợi Nghiêm Tinh Thiến nên tránh sang một bên nhường đường cho anh.

Trần Lạc Bạch đứng lại bên cạnh cô.

“Cậu không về trường à?” Anh thấp giọng hỏi.

Chu An Nhiên cảm giác như trán và chóp mũi nơi bị anh chạm vào chiều nay lại nóng lên, cô cũng không dám ngẩng đầu, chỉ gật đầu: “Tớ không về, tối nay tớ ở lại khách sạn với các cậu ấy.”

Nói xong, Chu An Nhiên nghĩ đề tài sẽ kết thúc như vậy.

Rồi cô nghe thấy anh hỏi: “Khách sạn ở đâu?”

Chu An Nhiên vẫn không nhịn được ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của anh, mặc dù không tỏa nắng như buổi chiều nhưng đúng là anh đang cười.

Cô mím môi: “Cách đây không xa, bọn tớ đang định qua đó.”

“Ừm.” Trần Lạc Bạch đáp, giọng thản nhiên như thuận miệng, “Tới nơi thì báo cho tớ biết.”

*

Chơi cả một ngày, Nghiêm Tinh Thiến, Thịnh Hiểu Văn và Trương Thư Nhàn vừa đến khách sạn đã nằm thẳng lên giường, Chu An Nhiên chưa tắm nên không muốn nằm lên đó, nhưng cô lại bị ba người này kéo lên.

Cô không cầm chắc điện thoại làm rơi xuống mép giường.

“Thành thật khai báo ngay.”

Chu An Nhiên bị kéo ra giữa: “Khai báo gì.”

“Còn khai báo gì nữa.” Trương Thư Nhàn xoay người nằm bò trên giường, nhìn chằm chằm vào cô, “Đương nhiên là chuyện của Trần Lạc Bạch rồi.”

Chu An Nhiên ôm gối vào lòng, chớp mắt, hơi ngượng ngùng: “Không có gì đề kể hết, chẳng phải tớ đã nói tớ không thích cậu ấy nữa rồi sao.”

“Thôi đi.” Nghiêm Tinh Thiến khẽ trợn mắt, “Hôm đó bọn tớ không nỡ vạch trần cậu thôi.”

Thịnh Hiểu Văn: “Với cái biểu hiện hôm nay của cậu mà cậu còn không biết xấu hổ nói không thích à.”

Chu An Nhiên cả kinh: “Rõ ràng lắm sao?”

“Không phải, cậu còn không dám nhìn cậu ấy nữa mà.” Trương Thư Nhàn nói, “Có thể người khác không nhận ra, nhưng bọn tớ nhìn là biết ngay có vấn đề.”

Chu An Nhiên: “…”

“Nói đi.” Nghiêm Tinh Thiến ngồi dậy, làm tư thế như muốn tra khảo cô, “Bây giờ cậu với cậu ấy là như thế nào? Cậu không được lừa bọn tớ đâu.”

Chu An Nhiên ôm gối: “Thì như các cậu thấy đó.”

Trương Thư Nhàn xoa cằm: “Tớ thấy hình như Trần Lạc Bạch đối xử với cậu cũng hơi đặc biệt. Bọn mình đều là bạn cấp ba của cậu ấy mà có thấy cậu ấy xin Wechat của bọn mình đâu, hơn nữa hôm nay cậu ấy chỉ nói chuyện với một cô gái duy nhất là cậu, chiều nay lúc chơi trò mật thất hai người còn kè kè bên nhau.”

“Chuyện kè kè đó chằng phải là do các cậu sao?” Chu An Nhiên khẽ phản bác.

Nghiêm Tinh Thiến: “Cậu ấy có thể từ chối mà. Nếu Trần Lạc Bạch là người dễ nói chuyện như vậy thì tại sao những cô gái trước kia theo đuổi cậu ấy ở trường không ai tiếp cận được chứ.”

“Đúng.” Trương Thư Nhàn tán đồng, “Trưa nay lúc ăn cơm, tớ còn thấy cậu ấy thì thầm với cậu, chuyện đó có phải do bọn tớ làm không?”

Chu An Nhiên: “Thì thầm gì chứ, cậu ấy chỉ hỏi tớ có phải Thiến Thiến và Đổng Thần cứ gặp là cãi nhau không thôi.”

Nghiêm Tinh Thiến: “…?”

“Vậy buổi chiều thì sao, cậu với cậu ấy ở riêng lâu như thế có xảy ra gì không?”

Mặt Chu An Nhiên lại nóng lên, cô giơ gối lên che mặt, chỉ để lộ đôi mắt: “Không có.”

“Không có thì cậu đỏ mặt cái gì.” Trương Thư Nhàn vờ như định cù cô, “Cậu không nói tớ cù cậu đấy.”

Chu An Nhiên trốn về phía Thịnh Hiểu Văn.

Thịnh Hiểu Văn thuận thế nắm hai cổ tay cô.

“Được rồi được rồi.” Chu An Nhiên đầu hàng, “Tớ nói được chưa.”

Cô đỏ mặt kể lại đơn giản chuyện chiều nay anh che mắt giúp cô.

“Vãi, cậu ấy che mắt giúp cậu?” Trương Thư Nhàn cũng ôm gối vào lòng, “Sao tớ thấy còn ngọt hơn cả ôm ấp thế này.”

Chu An Nhiên: “…”

Thịnh Hiểu Văn trầm ngâm hai giây: “Thật ra tớ thấy cách cậu ấy dùng từ rất mập mờ.”

“…?” Chu An Nhiên không hiểu, cô nhớ lại, “Mập mờ thế nào?”

“Lúc Trần Lạc Bạch nói về cậu với NPC chỉ dùng từ ‘cô ấy’, Trần Lạc Bạch hiểu rõ cách từ chối con gái mà, nếu thật sự muốn giữ khoảng cách với cậu thì sẽ không nói chuyện theo kiểu này.” Thịnh Hiểu Văn nói, “Nếu là tớ, chắc chắn tớ sẽ nói với NPC là ‘bạn của tôi sợ’, như thế vừa ga lăng vừa không khiến người khác nghĩ nhiều.”

Tim Chu An Nhiên đập lỡ một nhịp: “Chắc cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy cậu cứ coi là thế đi.” Thịnh Hiểu Văn bóp mặt cô.

Nghiêm Tinh Thiến chen vào: “Quan trọng là bây giờ cậu nghĩ sao?”

“Đúng thế.” Trương Thư Nhàn cũng hỏi, “Cậu cảm thấy rốt cuộc cậu ấy đối với cậu như thế nào?”

Chu An Nhiên siết chặt gối, vài giây sau mới trả lời: “…. Tớ không biết nữa, tớ không dám nghĩ nhiều.”

Bắt đầu từ ngày anh thêm Wechat của cô, cơ thể cô cứ như chìm trong bọt biển.

Hư ảo, không có cảm giác chân thật, như thể mọi thứ sẽ bị phá vỡ bất cứ lúc nào.

Thịnh Hiểu Văn nhìn khuôn mặt hết đỏ của cô và hai hàng mi run rẩy: “Vậy thì tạm thời cậu đừng nghĩ nữa, cứ coi như nãy giờ bọn tớ nói linh tinh đi. Với tính cách của Trần Lạc Bạch, nếu cậu ấy thích ai thì sẽ chủ động theo đuổi, dù sao cậu cứ nghĩ kỹ lòng mình trước đi đã.”

Chu An Nhiên nhẹ nhàng nói ừ.

Điện thoại rơi xuống mép giường của cô lại đổ chuông.

Trương Thư Nhàn nằm ngay cạnh đó nên liếc nhìn.

“Hình như Trần Lạc Bạch nhắn tin cho cậu.”

Chu An Nhiên giật mình, chợt nhớ ra cô nói khi nào tới khách sạn sẽ nhắn tin cho anh, vừa bị họ quậy nên cô cũng quên mất, vội vàng cầm lấy điện thoại.

“Gấp đến thế sao.” Thịnh Hiểu Văn trêu.

Giọng Nghiêm Tinh Thiến chua lòe: “Lúc cậu đọc tin nhắn của tớ chẳng háo hức như thế, có cần bọn tớ tránh đi không.”

“Tránh gì chứ.” Chu An Nhiên bật cười.

Sau khi mở khóa, cô thấy đúng là anh nhắn tin hỏi cô đã tới khách sạn chưa.

C: [Vẫn chưa tới à?]

Chu An Nhiên: [Tớ tới lâu rồi.]

Chu An Nhiên: [Xin lỗi, tớ quên không nhắn cho cậu.]

C: [Tới rồi thì tốt.]

Chu An Nhiên nói không cần phải tránh nên lúc này ba người kia chẳng hề khách sáo vây xung quanh nhìn cô nhắn tin cho anh.

Chu An Nhiên hơi xấu hổ nhưng vẫn không nhịn được nhắn thêm một câu: [Cậu đã về trường chưa?]

C: [Sắp về rồi.]

Chu An Nhiên mím môi: [Vậy cậu nghỉ ngơi sớm nhé.]

C: [Ừ, cậu cũng vậy.]

Vẻ mặt Trương Thư Nhàn như thất vọng vì biểu hiện của cô: “Cậu chấm dứt câu chuyện như thế à?”

“Nếu không thì sao?” Chu An Nhiên nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Trương Thư Nhàn giơ tay chọc vào màn hình của cô: “Mặc dù tớ chưa từng yêu đương, nhưng cậu ấy nói mình sắp đến nơi thì cậu có thể hỏi thêm cậu ấy có về thẳng phòng ngủ hay không mà, sao không nói thêm chuyện khác?”

Chu An Nhiên: “Tớ sợ làm phiền cậu ấy.”

“Nhưng tớ thấy giọng điệu Trần Lạc Bạch cũng là lạ.” Thịnh Hiểu Văn nói chen vào.

Chu An Nhiên lại nhìn sang bên đó: “Lạ chỗ nào?”

“Bình thường cậu ấy không nói chuyện như vậy, tớ thấy cậu ấy rất hay nói đùa, Chúc Nhiên còn thường xuyên bị chọc tức đến nỗi không làm được gì mà, sao lúc nói chuyện với cậu tớ cứ có cảm giác nghiêm túc đứng đắn hơn…” Thịnh Hiểu Văn nói, “Thôi, tớ không phân tích lung tung nữa.”

Chiếc điện thoại lại im bặt.

Chu An Nhiên để nó lên đầu giường.

Bốn cô gái nằm trên một chiếc giường.

Nghiêm Tinh Thiến thở dài thườn thượt: “Ai nói lên đại học sẽ thảnh thơi chứ, rõ ràng là rất mệt mỏi, tớ còn không có thời gian đi gặp các cậu.”

Trương Thư Nhàn: “Ít ra các cậu còn ở chung một thành phố.”

Thịnh Hiểu Văn: “Nhưng đúng là rất mệt +1.”

Chu An Nhiên: “+2.”

“Bọn mình xem chương trình gì đó đi.” Nghiêm Tinh Thiến đề nghị, “Ai sẽ bật TV nào?”

Trương Thư Nhàn nằm yên: “Không muốn động đậy.”

Thịnh Hiểu Văn: “+1.”

“Thôi.” Chu An Nhiên bò dậy, “Để tớ bật.”

*

Hai ngày cuối tuần dùng để gặp lại bạn cấp ba. Sáng ngày thứ hai lúc Chu An Nhiên bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô còn tưởng mình đang ở nhà ở thành phố Nam, thức dậy ăn sáng xong là cô sẽ khoác cặp đến trường trung học phổ thông số hai với Nghiêm Tinh Thiến.

Cho đến khi nghe thấy tiếng kêu của Tạ Tĩnh Nghị, cô mới thoát ra khỏi trạng thái mê ngủ.

“Má, sắp tám giờ rồi!” Tạ Tĩnh Nghị đầu bù tóc rối bật dậy khỏi giường.

Chu An Nhiên xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, tắt đồng hồ báo thức đi, cũng từ từ bò dậy.

Cả ngày chủ nhật cô chơi với đám Nghiêm Tinh Thiến nên hôm nay hẹn giờ báo thức muộn hơn mọi ngày, ngay cả Vu Hân Nguyệt cũng không biết sao hôm nay lại dậy muộn, lúc phòng cô tới lớp thì mấy bàn trước đã bị chiếm hết rồi.

Chu An Nhiên và bạn cùng phòng ngồi xuống phía sau.

Lúc đang định giở sách ra thì vị trí bên cạnh có người ngồi xuống.

Chu An Nhiên cũng không để ý, nhưng người đó lại gọi.

“Chu An Nhiên.”

Chu An Nhiên quay đầu, nhìn thấy cặp kính gọng vàng.

“Hạ Minh Vũ.” Cô kinh ngạc, sau đó mỉm cười chào hỏi đối phương, “Cậu tới nghe giảng thật sao?”

Hạ Minh Vũ đáp ừ: “Nếu không tớ xin thời khóa biểu của cậu làm gì, đúng lúc có bài Tiếng Anh tớ muốn hỏi cậu.”

“Bài nào?” Chu An Nhiên hỏi.

Hạ Minh Vũ lấy điện thoại ra, đặt trước mặt cô.

Sau khi lên đại học, Chu An Nhiên vẫn không bỏ học Tiếng Anh, cô nhìn thử, đây là một đề Tiếng Anh CET-4, sau khi giảng bài cho Hạ Minh Vũ, cô lơ đãng thấy bên trên và bên dưới có chữ “IELTS”, cô thuận miệng hỏi: “Cậu học IELTS sớm vậy sao? Cậu muốn xin trao đổi à?”

Hạ Minh Vũ gật đầu: “Ừ, cậu biết trình độ Tiếng Anh của tớ mà, phải chuẩn bị sớm thôi.”

“Vậy cậu cố lên nhé.” Chu An Nhiên đáp lời.

“Cậu thì sao?” Hạ Minh Vũ quay đầu nhìn sườn mặt trắng như sứ của cô, lại dời mắt đi: “Cậu có quyết định xin đi trao đổi không? Nếu có duyên được trao đổi chung một trường, sau này chúng ta có thể giúp đỡ nhau.”

Chu An Nhiên lắc đầu: “Tạm thời tớ không có suy nghĩ ấy. Tớ muốn học chắc cơ sở lý luận trước, hơn nữa cậu biết tính cách của tớ mà….”

“Tính cách của cậu làm sao?” Một thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên phía sau, lọt vào tai cô.

Cùng lúc đó, những người ngồi hàng trước đồng loạt quay đầu nhìn về phía họ, phòng học hơi ồn ào.

Chu An Nhiên dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn ra sau.

Không biết Trần Lạc Bạch ngồi sau cô từ lúc nào.

Hôm nay anh mặc áo hoodie màu xám có mũ, tóc mái che trước trán, nhìn buồn ngủ giống như chưa ngủ đủ, lười biếng dựa lưng vào ghế.

Dáng vẻ của anh vẫn khiến nhiều người chú ý, thảo nào vừa tới đã gây xôn xao.

Chu An Nhiên sửng sốt.

Hạ Minh Vũ cũng quay đầu lại: “Cậu cũng tới nghe giảng?”

“Ừ.” Trần Lạc Bạch hất cằm về phía chàng trai bên cạnh, “Tới cùng cậu ta.”

Chu An Nhiên thấy mặc dù anh đang trả lời Hạ Minh Vũ nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía cô, như đang đợi cô trả lời.

Cô lặng lẽ cuộn ngón tay lại.

Vừa rồi cô định nói tính cách cô luôn hướng nội, không biết cách giao tiếp với mọi người, ở trong nước còn không quen, nếu ra nước ngoài khác biệt về ngôn ngữ, môi trường, chắc chắn cô sẽ mất rất nhiều thời gian để thích ứng, mà thời gian làm du học sinh trao đổi không quá dài, không thích hợp với cô.

Nhưng lời nói giống như “tự phơi bày khuyết điểm của bản thân” thế này, cô có thể thản nhiên nói với Hạ Minh Vũ chứ không thể thản nhiên nói với anh.

Chu An Nhiên mím môi: “Không có gì, chỉ nói chuyện linh tinh thôi.”

Không biết có phải ảo giác của cô không mà hình như cô vừa dứt lời, nét mặt Trần Lạc Bạch nhạt đi hẳn, gương mặt hơi chếch về phía cô xìu xuống, che đi đôi mắt đen kia, vẻ buồn ngủ trên gương mặt cũng bị đè xuống.

Lòng Chu An Nhiên chùng xuống, muốn nói thêm hai câu nhưng chuông vào học lại vang lên.

Thật ra cô cũng không biết nên nói gì, đành quay đầu đi.

Giáo viên dạy môn này rất thích gọi người trả lời câu hỏi, Chu An Nhiên không dám mất tập trung, chỉ đành dằn lòng xuống chăm chú nghe giảng.

Nhưng không ngờ giáo viên không gọi cô mà lại gọi Hạ Minh Vũ.

Có thể thấy cậu ta rất chăm chú nghe giảng.

Nhưng dù chăm chú đến đâu thì cũng là lần đầu tiên tới lớp này, Chu An Nhiên sợ cậu ta không trả lời được sẽ xấu hổ nên viết đáp án lên vở đưa qua cho cậu ta nhìn.

Sau khi Hạ Minh Vũ ngồi xuống, Chu An Nhiên đang định tiếp tục nhẹ giảng thì lại nghe thấy phía sau có một giọng thì thào, rất lạ lẫm, cô chưa từng nghe.

Nhưng vì nó nhắc đến cái tên quen thuộc, giống như đọc một câu thần chú nên dễ dàng lọt vào tai cô.

“Trần Lạc Bạch, bạn học nữ của cậu nhiệt tình thật đấy.”

Chu An Nhiên đợi một lát vẫn không thấy anh trả lời.

Nhưng cô vẫn không nhịn được suy nghĩ lung tung.

Anh giới thiệu với bạn về cô là “bạn học nữ” sao?

Một tiết trôi qua, Chu An Nhiên muốn quay đầu lại, nhưng tiếng chuông vừa vang lên thì Hạ Minh Vũ lập tức hỏi cô về kiến thức của tiết vừa rồi.

Chu An Nhiên tập trung giảng cho cậu ta.

Giảng được một nửa, phía sau lại có giọng nói vang lên, lần này là một giọng nữ, hình như là Nhiếp Tử Trăn.

“Trần Lạc Bạch.” Không biết cô ấy vòng từ đằng trước ra sau từ lúc nào, vẫn là dáng vẻ tự nhiên như rất thân quen ấy, “Hóa ra cậu có hứng thú với môn này của bọn tớ à.”

Lớp học nhốn nháo.

Phía sau yên tĩnh một giây.

Sau đó Chu An Nhiên mới nghe thấy giọng Trần Lạc Bạch. Giọng anh rất lãnh đạm, không có ngữ điệu lười biếng như mọi ngày, quả nhiên là tâm trạng đang không tốt.

“Không có hứng thú, tới đi học với người khác.”

Nhiếp Tử Trăn: “Vậy cậu có hứng thú…”

Còn chưa dứt lời thì anh đã cắt ngang: “Xin lỗi, phiền nhường đường.”

Câu sau hình như là nói với chàng trai đi cùng: “Tôi về phòng ngủ đây, cậu nghe giảng tiếp đi.”

“Được.” Giọng nam xa lạ kia cười đáp lại, “Nhưng cậu nhớ tự đặt đồng hồ báo thức đi nhé, bọn tôi không dám gọi điện thoại đánh thức cậu đâu.”

Sau đó là tiếng bước chân đi xa.

“Chu An Nhiên.” Hạ Minh Vũ gọi cô.

Chu An Nhiên hoàn hồn: “Xin lỗi.”

Sau đó Hạ Minh Vũ có tiết, bạn của Trần Lạc Bạch cũng vậy, sau tiết đầu, cả hai đều rời đi.

Chu An Nhiên và bạn cùng phòng sang một phòng khác học tiết tiếp theo.

Lần này họ nhanh chân nên chiếm được hàng trước.

Sau khi ngồi xuống, Chu An Nhiên cúi đầu lấy điện thoại ra, vào Wechat, bấm vào phần chat với Trần Lạc Bạch.

[Vừa nãy tớ….] 

Gõ được ba chữ thì lại xóa.

Giọng Nhiếp Tử Trăn vang lên phía sau, lần này cô ấy ngồi đằng sau cô: “Chu An Nhiên, cậu có quan hệ gì với anh đẹp trai ở khoa Vật lý vậy?”

Chu An Nhiên ngẩn người, chắc cô ấy đang nói tới Hạ Minh Vũ.

Cô khóa màn hình điện thoại, quay đầu trả lời: “Không có quan hệ gì, cậu ấy cũng là bạn cấp ba của tớ, có hứng thú nên tới nghe giảng thôi.”

“Cũng là bạn cấp ba của cậu?” Nhiếp Tử Trăn hỏi, “Vậy là cùng lớp với Trần Lạc Bạch?”

Chu An Nhiên gật đầu.

Cô gái ngồi cạnh Nhiếp Tử Trăn khẽ thốt lên: “Vậy giá trị nhan sắc lớp cấp ba của cậu cao thật đấy. Trần Lạc Bạch thì không cần phải nói, bọn tớ đã công nhận cậu ấy là hot boy trường rồi, cậu là hoa khôi mới được đám con trai khoa mình công nhận, chàng trai ở khoa Vật lý kia cũng rất đẹp trai nhã nhặn, lớp cấp ba của cậu là lớp dành cho thần tiên à.”

Chu An Nhiên siết chặt điện thoại: “Không có, cấp ba tớ không nổi bật lắm đâu.”

Chỉ có người đó mới luôn nổi bật.

Giáo viên của tiết này đã tới lớp, cô gái đó không nói chuyện với cô nữa.

Chu An Nhiên quay đầu mở khóa màn hình, ánh mắt dừng trên ảnh đại diện của anh một lát, cuối cùng thầm thở dài thoát ra.

Đã nói là không nghĩ nhiều rồi.

Mà hình như cô vẫn không nhịn được.

Đây chính là Trần Lạc Bạch kia mà.

Sao anh có thể không vui chỉ vì một câu nói từ một “bạn học nữ bình thường” như cô được.

Mấy ngày sau đó cô có rất nhiều tiết học, bài tập cũng nhiều, Chu An Nhiên và Vu Hân Nguyệt ngâm mình ở thư viện mấy ngày, cuối cùng hoàn thành xong bài tập vào ngày thứ năm.

Tối hôm đó, cô cũng về ký túc xá sớm hơn.

Nói là sớm nhưng khi về đến nơi cũng hơn chín rưỡi rồi.

Bách Linh Vân còn đang bận chuyện của hội học sinh bên ngoài, một mình Tạ Tĩnh Nghị ở trong phòng ngủ làm bài tập.

Chu An Nhiên không quấy rầy cô ấy, cô ngồi xuống chỗ của mình, khoanh tay nằm trên bàn, chán chường mở Wechat ra.

Đầu ngón tay cô như vô thức hoặc là cố tình dừng ở khung chat với Trần Lạc Bạch.

Cuộc đối thoại vẫn còn dừng ở tối thứ bảy tuần trước, anh nhắn câu cuối cùng “Ừ, cậu cũng vậy” rồi sau đó mất hút luôn.

Chu An Nhiên nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, không khỏi ngẩn người.

Cho đến khi chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên cô mới đột ngột hoàn hồn.

Là Du Băng Thấm gọi.

Chu An Nhiên sợ làm phiền Tạ Tĩnh Nghị làm bài tập nên ra ban công nghe điện thoại.

Giọng Du Băng Thấm vẫn êm tai như thế: “Tối mai bọn chị sẽ ra ngoài luyện tập, em muốn đi không?”

Lần trước ở KTV Chu An Nhiên không có cơ hội nghe chị ấy hát nên cũng hơi tiếc nuối, cô vội đồng ý: “Được ạ.”

“Ừm.” Du Băng Thấm nói, “Tập luyện xong nếu rảnh sẽ dạy em đàn guitar.”

Chu An Nhiên nhớ chị ấy từng nói vậy rồi.

Lúc đó chị ấy nói: “Một người mới khác cũng không biết chơi, nếu rảnh sau này chị sẽ dạy bọn em.”

“Nếu không có gì muốn hỏi,” Giọng Du Băng Thấm lại vang lên, “Thì chị cúp máy đây.”

Chu An Nhiên không nghĩ nhiều gọi: “Đàn chị.”

Du Băng Thấm: “Hử?”

“Ừm….” Chu An Nhiên điều chỉnh lại hô hấp, cố để giọng nói mình nghe thật từ nhiên, “Ngày mai chị chỉ dạy mình em thôi sao, có phiền chị quá không?”

Hiếm khi thấy Du Băng Thấm nói một đoạn dài: “Không phiền, hôm qua chị nói với Trần Lạc Bạch rồi, hình như nó bảo nó không đến, chị không nghe rõ lắm, em hỏi nó giúp chị xem, nếu nó đến thì chị dạy luôn.”

Sau khi cúp máy, màn hình điện thoại của cô lại trở về giao diện nhắn tin với Trần Lạc Bạch. 

Chu An Nhiên dựa vào lan can ngoài ban công, nhìn chằm chằm màn hình, lần này có lý do chính đáng nên ngón tay cô cuối cùng cũng di chuyển được: [Đàn chị Du nói tối mai sẽ ra ngoài luyện tập.]

Đang nghĩ xem nên hỏi anh có đi không bằng cách nào, không biết có ai hét lên một tiếng làm Chu An Nhiên trượt tay gửi đi mất.

Một giây sau.

Điện thoại rung lên.

C: [Biết, chị ấy nói với tớ rồi.]

C: [Cậu có đi không?]

Chu An Nhiên: [Chắc là sẽ đi.]

Chu An Nhiên: [Đàn chị nói cậu không đi đúng không?]

C: [Hôm qua tớ nói với chị ấy là chưa quyết định được.]

Chu An Nhiên: [Vậy giờ cậu quyết định chưa?]

C: [Bây giờ quyết định rồi.]

Chu An Nhiên: “…”

Sao không nói rõ là quyết định thế nào.

Chu An Nhiên mím môi, không nhịn được hỏi tiếp: [Quyết định là đi hay không đi thế?]

Điện thoại lại rung.

Anh gửi tin nhắn thoại đến.

Một tin rất ngắn.

Nhìn qua có vẻ anh sẽ lạnh lùng nói “đi” hoặc “không đi”.

Chu An Nhiên cầm điện thoại đặt bên tai, ngón tay bấm vào tin nhắn, nghe giọng anh vang lên.

“Chu An Nhiên.”

Không phải là “đi”, cũng không phải “không đi” .

Là anh đang gọi tên cô.

Vì tai cô kề sát vào loa nên cảm giác như anh đang kề vào tai cô nói vậy, Chu An Nhiên thấy từ tai đến trái tim mình đều đã tê rần.

Anh nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn nữa.

Vẫn là tin nhắn thoại rất ngắn.

Chu An Nhiên giơ tay lên che lỗ tai, điện thoại vẫn để bên tai không hạ xuống, vì thế câu thứ hai của anh vẫn như kề sát tai cô mà thầm thì, còn mang theo ý cười.

“Tối mai gặp.” Anh nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Tối mai gặp hê hê ~

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.