Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 37




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên đường bị kẹt xe mất một lúc.

Khi nhóm Chu An Nhiên tới nhà hàng thì mọi người đã đông đủ hết rồi.

Bàn trong phòng là bàn tròn. Nghiêm Tinh Thiến, Thịnh Hiểu Văn và Trương Thư Nhàn ngồi một bên, giữa Chúc Nhiên và Trương Thư Nhàn có hai vị trí trống, Đổng Thần ngồi phía bên kia, cũng cách Nghiêm Tinh Thiến hai chỗ ngồi trống.

Thấy bọn họ vào, Nghiêm Tinh Thiến lập tức đứng lên chạy ra cửa ôm chặt Chu An Nhiên, nũng nịu nói: “Nhiên Nhiên, tớ nhớ cậu quá đi.”

Chu An Nhiên thấy cô nàng mặc váy ngắn đi giày thì khẽ hỏi: “Trời này còn mặc váy ngắn, cậu không thấy lạnh sao?”

“Không lạnh.” Nghiêm Tinh Thiến ôm vài giây buông ra.

Chu An Nhiên nắm tay cô nàng, thấy không lạnh thì cũng không quản nữa, chỉ hơi nhích lại gần nói nhỏ: “Đúng là cậu từng nói muốn tới nhà hàng này rồi.”

“Hả?” Nghiêm Tinh Thiến kinh ngạc.

Tối hôm qua Chu An Nhiên đã định nói cho cô ấy biết, sau đó cô lướt tin nhắn trong nhóm thấy mọi người ồn ào bàn xem khi nào xuất phát, cô cũng quên mất luôn.

“Hình như khoảng giữa tháng chín, cậu lướt vong bạn bè thấy video review về nhà hàng này.”

Nghiêm Tinh Thiến biết trí nhớ cô tốt lại cẩn thận, nói vậy tức là thật rồi, cô nàng vừa cúi đầu lục lại vòng bạn bè vừa nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

Lúc này, Trương Thư Nhàn vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Nhiên Nhiên, cậu qua đây ngồi với tớ đi.”

Chúc Nhiên cũng vỗ vào chỗ ngồi trống bên cạnh mình: “Trần Lạc Bạch, cậu đứng ở cửa làm gì, qua đây ngồi.”

“Vậy lão Hạ, cậu qua đây đi.” Đổng Thần vẫy tay với Hạ Minh Vũ, “Đúng lúc ngăn cách tôi với bà điên Nghiêm Tinh Thiến này.”

Nghiêm Tinh Thiến vừa mới lướt đến video review kia.

Cô ấy chợt nhớ ra, hình như lúc ấy có lướt thấy video review về nhà hàng này, thấy cũng ổn nên chia sẻ lên vòng bạn bè nói là muốn ăn, nhưng từ trước đến nay, cô nàng thuộc kiểu người nhớ trước quên sau.

Bây giờ lướt lại vòng bạn bè, nhớ tới câu nói ngày hôm qua của Đổng Thần, cảm giác kỳ lạ trong lòng cô ấy càng rõ ràng hơn, đang định ngẩng lên nhìn Đổng Thần thì nghe thấy cậu ta nói vậy.

Nghiêm Tinh Thiến lập tức bay hết cảm giác kỳ lạ: “Đổng Thần cậu muốn chết phải không, cậu nói ai là mụ điên hả, có giỏi thì cậu mang bát ra ngoài ăn đi, cách tôi càng xa càng tốt.”

“Nhà hàng có phải do cậu mở đâu.” Đổng Thần hờ hững liếc nhìn, “Cậu bảo tôi đi là tôi đi chắc.”

Hai người lại lập tức ồn ào.

Chu An Nhiên vừa kéo ghế ngồi xuống, lâu rồi cô không nghe hai người này cãi nhau, bây giờ cảm thấy thật thân thuộc, khóe môi không khỏi cong lên.

Bên cạnh vang lên tiếng kéo ghế rất nhỏ, sau đó mùi hương thơm mát tiến tới gần.

Khoảng cách còn gần hơn lúc nãy ngồi trên xe taxi.

Chu An Nhiên thở đều, cô cụp mắt, nhìn thấy khi anh ngồi xuống, tay áo khoác bóng chày màu trắng nhẹ nhàng lướt qua cổ tay áo len của cô.

Cô muốn dịch sang phía Trương Thư Nhàn nhưng lại không nỡ.

Trong lúc chần chừ, Trần Lạc Bạch đột nhiên cúi người nghiêng về phía cô, mùi hương thơm mát đột nhiên quanh quẩn bên người.

Chu An Nhiên nhìn chóp mũi thẳng tắp của anh, hoàn toàn ngừng thở.

Giọng Trần Lạc Bạch còn nhỏ hơn khi nãy nói chuyện trước cổng trường, gần như thì thầm: “Lần nào gặp họ cũng cãi nhau như vậy sao?”

Chu An Nhiên thấy hình như ánh mắt anh đang hướng về phía Nghiêm Tinh Thiến, cô gật đầu: “Ừm, từ lần đầu tiên gặp nhau hồi cấp ba họ đã ồn ào như vậy rồi.”

“Lần đầu tiên gặp nhau?” Trần Lạc Bạch như thuận miệng nói chuyện với cô, “Là ngày đến điểm danh hay khai giảng?”

Chu An Nhiên: “Vào ngày khai giảng, học kỳ một lớp 10 hai người họ ngồi trước ngồi sau, sau tiết học đầu tiên, bên cạnh bàn có đánh rơi chiếc bút, Thiến Thiến nói là của cậu ấy, Đổng Thần cũng nói là của mình, thế là bọn họ cãi nhau, không ai nhường ai.”

“Kết quả thì sao?” Trần Lạc Bạch hỏi, “Bút là của ai?”

“Không phải của ai hết.” Chắc là do được nói chuyện với anh như bạn bè, hoặc là do nhớ tới hiểu lầm ngày đó nên Chu An Nhiên cười nhạt, “Bút là của một bạn nữ tổ bên, hai người họ ấy à, một người thì kẹp bút trong sách, một người thì nhét bút vào trong ngăn bàn, sau đó quên mất.”

“Sớm biết vậy…” Trần Lạc Bạch dừng lại.

Chu An Nhiên không khỏi nghiêng đầu nhìn anh.

Vừa nghiêng đầu sang, ánh mắt lập tức chạm phải ánh mắt của anh.

Không biết từ lúc nào, anh không nhìn Nghiêm Tinh Thiến và Đổng Thần cãi nhau nữa mà quay sang nhìn cô, vì đồng tử màu đen nên ánh mắt có vẻ chăm chú.

Trần Lạc Bạch cứ nhìn cô như vậy rồi chậm rãi nói tiếp: “Tớ đã không bảo lão Cao chỉ ngồi bàn cuối cùng.”

Tim Chu An Nhiên thắt lại, cô cứ cảm thấy anh đang ám ý gì đó, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy đây chỉ là một câu nói bình thường.

Lúc này, nhân viên phục vụ gõ cửa hỏi mọi người đã tới đông đủ chưa, có muốn gọi món không.

Thế là Đổng Thần và Nghiêm Tinh Thiến ngừng cãi nhau, cuộc nói chuyện phiếm của hai người cũng dừng lại.

Cơm nước xong, đoàn người đi thẳng tới nơi chơi chạy trốn khỏi mật thất.

Lần này bọn họ chơi trốn khỏi mật thất theo chủ đề kinh dị, tám người vừa vặn thành một đội.

Căn phòng đầu tiên họ đi vào rất trống trải, cũng không tối hẳn nhưng ánh sáng trong phòng toàn là màu xanh, ánh sáng xanh lấp lánh trên mặt mỗi người khiến ai nấy như chìm vào bóng tối, không khác tối thui là bao.

Trong phòng có máy tính, trên máy tính hiển thị cần nhập mật khẩu vào, đây chính là câu hỏi đầu tiên mà họ phải giải.

Ban đầu thì tám người đứng chung một chỗ.

Sau khi bắt đầu tìm manh mối, Chúc Nhiên giơ tay đặt lên vai Hạ Minh Vũ, rõ ràng lúc ăn cơm cậu ta chẳng nói chuyện với Hạ Minh Vũ câu nào mà bây giờ lại có vẻ như rất thân quen: “Lão Hạ, nói cho tôi biết khoa Vật lý ở trường cậu học gì đi, ước mơ của tôi chính là thi vào khoa các cậu đấy, tiếc là tôi không thi đậu.”

Cậu ta vừa nói vừa bá vai bá cổ kéo người sang một bên.

Không biết Nghiêm Tinh Thiến dẫm phải cái gì mà vừa hét chói tai vừa chạy.

Đổng Thần chê: “Kêu to vậy, cậu đừng dọa NPC của người ta, cậu chạy đi đâu đấy, đừng có dẫm hỏng đồ của người ta.”

(NPC là viết tắt của non-player character, nhân vật không phải người chơi.)

Miệng thì nói vậy nhưng lại đuổi theo Nghiêm Tinh Thiến.

Trương Thư Nhàn kéo tay Thịnh Hiểu Văn: “Hiểu Văn, chúng ta qua bên kia xem đi.”

Chớp mắt, bên cạnh Chu An Nhiên chỉ còn mỗi Trần Lạc Bạch.

Cô biết Trương Thư Nhàn và Thịnh Hiểu Văn cố tình, Nghiêm Tinh Thiến thì khó nói, có thể là dẫm phải thứ gì đó thật, nhưng người rời đi trước là Chúc Nhiên và Hạ Minh Vũ mà.

Liệu anh có nghĩ gì không?

“Sợ không?” Thanh âm quen thuộc bỗng vang lên bên tai, giọng bị đè xuống thấp, dễ nghe đến lạ.

Chu An Nhiên chần chừ.

Thật ra đây là lần đầu tiên cô chơi trò này, nhưng cô chưa bao giờ dám xem phim kinh dị, chắc cũng sẽ sợ thôi.

So với việc để lại ấn tượng nhát gan với anh thì cô càng không muốn nói dối anh hơn, thế là thật thà gật đầu: “Có hơi sợ.”

Giọng Trần Lạc Bạch vẫn trầm thấp, sườn mặt dù chìm trong ánh sáng xanh u tối vẫn đẹp trai ngời ngời: “Vậy cậu đi theo tớ.”

Trong lòng cô lại như có những bọt khí dâng trào nổ ung, khóe môi hơi cong lên: “Ừm.”

Trần Lạc Bạch nhanh chóng tìm được manh mối.

Là một tờ giấy ố vàng.

Chu An Nhiên hơi tò mò nhưng lại không dám chủ động tới gần anh.

Lúc này, chàng trai đưa tờ giấy trên tay về phía cô: “Hình như mà mật mã hàng rào, cậu từng nghe bao giờ chưa?”

“Từng nghe rồi.” Chu An Nhiên gật đầu.

Trần Lạc Bạch đưa tờ giấy ố vàng cho cô: “Vậy cậu giải thử xem?”

Mật mã hàng rào không khó, Chu An Nhiên cũng không từ chối, cô nhìn tờ giấy: “Hình như là welove….”

Cô đột nhiên dừng lại, tai nóng lên.

“Welove…” Trần Lạc Bạch thấp giọng hỏi, “Sau đó thì sao?”

Chu An Nhiên muốn đưa tay lên sờ tai nhưng lại dằn xuống, cô xấu hổ không dám nói hết câu kia: “Để tớ qua chỗ máy tính thử xem.”

Thấy bọn họ đi về phía máy tính, những người khác đều tới gần.

“Tìm được manh mối nhanh vậy sao?” Chúc Nhiên vẫn còn đặt tay lên vai Hạ Minh Vũ, “A Lạc, cậu giải à?”

Trần Lạc Bạch giơ tay chỉ cô gái đứng trước máy tính: “Không phải tôi, là cậu ấy.”

“Giỏi lắm Chu An Nhiên.” Chúc Nhiên hơi kinh ngạc, “Tôi còn tưởng cậu là kiểu con gái không dám xem phim kinh dị chứ, không ngờ lại bình tĩnh như vậy.”

Chu An Nhiên vừa cúi đầu nhập mật mã vừa trả lời: “Không phải, chỉ là một mật mã hàng rào đơn giản thôi.”

Chúc Nhiên cầm lấy tờ giấy cô đặt trên bàn: “Để tôi xem, bình như không khó, weloveeachother, chà… Xem ra đúng là một câu chuyện tình yêu sâu sắc.”

Chu An Nhiên đã bấm xong chữ cuối cùng.

Nghe thấy cậu ta đọc mật mã đó ra, tai cô lại đỏ lên, ngừng một nhịp mới ấn nút Enter.

Sau khi thuận lợi vượt qua căn phòng kín đầu tiên, không gian trong căn phòng thứ hai càng trống trải hơn, giống như một văn phòng lớn rất nhiều máy móc.

Đây là phòng “công ty thú bông.”

Ngoại trừ máy móc ra thì còn thấy rất nhiều thú nhồi bông, đủ kiểu dáng to nhỏ khác nhau.

Nhưng con nào con nấy đều có vẻ mặt kinh dị, ngay cả mèo nhồi bông cũng không đáng yêu như thường ngày mà trên gương mặt chúng có những vết máu đỏ sậm, hoặc là đầu như sắp lìa khỏi cổ.

Chu An Nhiên vừa bước vào đã có cảm giác da đầu tê dại, lông tơ dựng đứng.

Nhưng căn phòng này rộng hơn phòng trước, bọn họ quyết định chia nhau ra tìm manh mối giống như vừa rồi.

Chúc Nhiên vẫn bá vai bá cổ kéo Hạ Minh Vũ đi: “Đi nào đi nào, chúng ta vừa tìm vừa nói tiếp chủ đề vừa rồi đi.”

Trương Thư Nhàn to gan, bình tĩnh kéo Thịnh Hiểu Văn đi: “Chúng ta qua bên kia.”

Nghiêm Tinh Thiến miễn cưỡng nhìn Đổng Thần: “Thôi, tôi miễn cưỡng chung nhóm với cậu.”

Giọng Đổng Thần nghe có vẻ sung sướng; “Nghiêm Tinh Thiến, nếu cậu sợ thì cứ nói ra, cậu thừa nhận thì tôi sẽ không cười cậu.”

Nghiêm Tinh Thiến hé miệng, muốn phản bác theo bản năng cuối cùng lại nhịn: “Được, tôi sợ được chưa.”

Đổng Thần không ngờ cô ấy phản ứng như vậy, nhất thời sửng sốt.

Nghiêm Tinh Thiến mặc kệ cậu ta, nghiêng đầu nhìn hai người còn lại, giọng vẫn còn miễn cưỡng: “Trần Lạc Bạch, Nhiên Nhiên không dám xem phim kinh dị, cậu là con trai thì nhờ cậu để ý cậu ấy giúp tớ, tớ mà sợ thì dễ hét lên lắm, nếu cậu ấy đi chung với tớ chắc cũng bị dọa theo.”

Chu An Nhiên thấy xấu hổ, mà cũng sợ Trần Lạc Bạch nhận ra điều gì.

Cũng may chàng trai không hề do dự.

Nghiêm Tinh Thiến vừa nói xong, Trần Lạc Bạch đã gật đầu đồng ý: “Được, chiều nay cứ để cậu ấy đi theo tôi.”

“Nhiên Nhiên.” Nghiêm Tinh Thiến chỉ đại về một phía, “Bọn tớ qua bên kia trước nhé.”

Chu An Nhiên gật đầu.

Nghiêm Tinh Thiến và Đổng Thần rời đi.

Ở cửa ra vào chỉ còn cô và Trần Lạc Bạch.

Chàng trai đứng trước mặt cô, giọng vẫn trầm thấp như vừa rồi: “Nếu sợ thì để tớ đứng đây với cậu? Chắc họ sẽ tìm được manh mối nhanh thôi.”

Hiếm có cơ hội đi chơi, Chu An Nhiên cũng không muốn làm ảnh hưởng đến anh, cô lắc đầu: “Không sao, chúng ta cũng đi tìm đi.”

Trần Lạc Bạch nhìn gương mặt hơi tái của cô dưới ánh đèn màu, ngón tay thả một bên hơi cử động, cuối cùng chỉ nói: “Vậy cậu đi bên cạnh tớ nhé.”

Chu An Nhiên đi theo anh bắt đầu tìm manh mối.

Nói hoàn toàn không sợ là không thể nào, lúc nào cô cũng có cảm giác sẽ có NPC nhảy ra từ con mèo bông nào đó để dọa.

Nhưng mỗi khi đi qua con mèo nào to có thể giấu được người trong đó, chàng trai bên cạnh không biết là cố ý hay vô tình mà luôn che chắn cho cô.

Chu An Nhiên nhìn bóng lưng của anh, hình như trong lòng cô lại có rất nhiều bọt khí đang nổ tung.

Anh có dáng người vai rộng chân dài tiêu chuẩn nên dù mảnh khảnh vẫn khiến cho người ta có cảm giác an toàn.

Trong lúc mải suy nghĩ, tiếng hét chói tai của Nghiêm Tinh Thiến lại vang lên.

Chu An Nhiên ngẩng đầu nhìn qua.

Cảnh tượng khủng bố đúng như trong dự đoán của cô, thật sự có NPC nhảy ra từ con mèo nhồi bông.

Nghiêm Tinh Thiến vừa hét chói tai vừa kéo Đổng Thần chạy.

Có lẽ NPC thấy bên đó đã đạt được hiệu quả nên bắt đầu đi về phía này.

Trần Lạc Bạch cúi đầu nhìn bàn tay buông thõng một bên của cô, do dự một giây trong lòng.

Chưa đợi anh đưa ra quyết định, bàn tay trắng trẻo kia bỗng nhiên nắm lấy tay áo khoác của anh.

Giọng Chu An Nhiên nhẹ hẫng, còn có chút run rẩy: “Cậu đừng chạy.”

Trần Lạc Bạch không nghe rõ: “Hửm?”

Lúc trước khi bàn trong nhóm chat xem nên chơi mật thất ở đâu, Chúc Nhiên nói muốn chơi thì phải chơi k.ích th.ích nhất, nơi này thu phí rất đắt, NPC cũng không chỉ đeo mỗi mặt nạ hay bộ quần áo để hù dọa mà trang điểm lẫn tạo hình đều rất chân thật.

Chu An Nhiên thoáng thấy đối phương ngày càng tới gần, da đầu tê dại, đầu ngón tay cô siết chặt tay áo của anh để hấp thụ chút lực lượng, giọng không còn lí nhí nữa.

“Cậu đừng chạy, cậu còn chưa được vận động mạnh mà.”

Trần Lạc Bạch cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nắm áo khoác đang hơi run, im lặng chừng một hai giây.

Chu An Nhiên thấy anh không phản ứng thì không biết có phải anh sợ rồi không: “Hay là…”

Cô định nói hay là cậu ra sau tớ đi.

Mặc dù cô không biết mình lấy đâu ra dũng khí để nói vậy.

Nhưng mới nói được hai chữ đã bị ngắt lời.

“Được.” Trần Lạc Bạch ngẩng đầu.

Trong ánh sáng tối tăm, hình như anh mỉm cười giống như ngày đó trên sân bóng rổ thực hiện cú ném ba điểm lùi, nụ cười rạng rỡ tùy ý, không che giấu được hơi thở tuổi trẻ.

Thanh âm vẫn rất thấp, dịu dàng đến lạ.

“Không chạy.”

Tim Chu An Nhiên đập rất nhanh, không biết là vì sợ hay vì nụ cười này của anh.

Một giây sau, tầm mắt cô bỗng trở nên tối đen.

Một bàn tay che trước mắt cô.

Bàn tay đó cũng không trực tiếp chạm vào làn da cô mà chỉ hờ hững che trước mặt, nhưng có lẽ vì chưa ước lượng được khoảng cách nên ban đầu, ngón cái và ngón út khẽ chạm vào chán và chóp mũi của cô.

Vừa chạm vào liền tách ra.

Chu An Nhiên lại cảm thấy trán và mũi mình bắt đầu nóng lên.

Trong không gian tối tăm, cô nghe thấy Nghiêm Tinh Thiến vẫn còn hò hét, nghe thấy NPC cố ý bóp méo giọng dọa người, hình như NPC đã đến rất gần.

Mà Chu An Nhiên không còn sợ như vừa nãy nữa.

Cô nghe thấy tiếng tim mình đập.

Cũng nghe thấy giọng của anh.

Giọng anh vang lên ngay trên đỉnh đầu cô, mang theo ý cười rõ ràng.

“Phiền bạn đi dọa những người khác được không?”

Trần Lạc Bạch dừng lại, như đang mỉm cười ôn tồn thương lượng với NPC.

“Cô ấy sợ.”

Tác giả có lời muốn nói:

NPC: ??

Những người khác: ????

Chúc Nhiên đúng là support bạn hết mình. ༎ຶ‿༎ຶ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.