(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc Chu An Nhiên mua bốn ly trà sữa về ký túc xá, não cô vẫn còn trong trạng thái trì trệ.
Cô về sớm, bây giờ còn chưa tới 9 giờ, Bách Linh Vân và Vu Hân Nguyệt vẫn chưa về, ký túc xá chỉ mình Tạ Tĩnh Nghị.
Chu An Nhiên đi đến bên cạnh Tạ Tĩnh Nghị, đặt trà sữa lên bàn cô ấy: “Mua trà sữa cho các cậu này.”
“Cảm ơn cục cưng Nhiên Nhiên.” Tạ Tĩnh Nghị đặt điện thoại xuống, mở túi ra, “Cái cốc màu xanh này là cho tớ đúng không?”
Chu An Nhiên máy móc gật đầu.
Tạ Tĩnh Nghị lấy cốc trà sữa màu xanh ra, cắm ống hút.
Chu An Nhiên cũng thuận tay lấy một ly khác ra cắm ống hút vào, uống một ngụm cũng không cảm nhận được hương vị gì.
Tạ Tĩnh Nghị là người phát hiện ra trước, cô ấy nhìn giấy ghi chú trên cốc của Chu An Nhiên, nghi ngờ kêu một tiếng: “Nhiên Nhiên, hôm nay cậu uống 100% đường à? Chẳng phải cậu hay uống ít đường vẫn cảm thấy ngọt sao?”
Chu An Nhiên chậm chạp nhận ra trong miệng toàn là vị ngọt ngấy, cô cúi đầu nhìn rồi mới phát hiện ly cô đang uống là trà sữa ô long mua cho Bách Linh Vân.
Tạ Tĩnh Nghị nhìn vẻ mặt của cô, nghi ngờ hỏi: “Lấy nhầm à?”
Chu An Nhiên: “…”
Cô gật đầu.
“Có chuyện gì xảy ra với cậu thế, cứ lơ ngơ như người trên mây.” Tạ Tĩnh Nghị hỏi, “Hơn nữa miệng cứ cong lên suốt, gặp chuyện gì vui à, sao tự nhiên lại mời bọn tớ uống trà sữa?”
Chu An Nhiên cắn ống hút: “Không có gì, chỉ là, tớ có một người bạn….”
Cô ngừng nói.
Vẻ mặt Tạ Tĩnh Nghị như chợt hiểu ra: “Bạn của mình chính mình, tớ hiểu rồi, xem ra có chuyện thật nhỉ.”
Chu An Nhiên vốn định hỏi ý kiến của cô ấy chuyện vừa rồi nhưng không ngờ Tạ Tĩnh Nghị lại nhạy bén như vậy, cô xấu hổ không hỏi nữa.
“Không phải.” Cô lắc đầu, tìm đại một lý do, “Bạn tớ kể cho tớ một câu chuyện cười.”
Tạ Tĩnh Nghị: “Chuyện cười gì?”
Chu An Nhiên nói một câu chuyện có ấn tượng sâu nhất với mình: “Tại sao thế giới của Doraemon lại có màu đen?”
“Bởi vì không xòe được năm ngón tay.” Tạ Tĩnh Nghị thất vọng, vẻ mặt như muốn nói “Chỉ vậy thôi sao”, “Chuyện cười quê mùa vậy mà cậu cũng cười được, hay là…”
Cô ấy ngập ngừng, giọng lại trở nên nhiều chuyện: “Hay là chuyện cười này là do một người bạn khác giới kể cho cậu?”
Chu An Nhiên vội vàng phủ nhận: “Không phải, là bạn thân kể với tớ.”
Tạ Tĩnh Nghị không tin: “Không phải thật sao?”
Chu An Nhiên: “……”
Nếu Tạ Tĩnh Nghị truy hỏi vì sao cô lại vui vẻ như vậy, có lẽ cô còn để lộ sơ hở, nhưng câu chuyện này là Nghiêm Tinh Thiến kể cho cô nghe thật mà.
“Không phải thật.”
“Được rồi.” Tạ Tĩnh Nghị nhìn chằm chằm cô hai giây, “Nể tình cốc trà sữa, hôm nay buông tha cho cậu, dù sao nếu cậu có vấn đề thì sớm muộn cũng không gạt được bọn tớ đâu.”
Chu An Nhiên: “… Không có thật mà.”
“Mà phải rồi.” Tạ Tĩnh Nghị nhớ ra, “Người mới kia cậu đã hỏi chưa? Có biết chơi nhạc cụ không?”
Sau khi nhìn thấy Trần Lạc Bạch, não cô vẫn còn đang hỗn loạn, làm sao nhớ được chuyện này.
“Xin lỗi, tớ quên hỏi rồi.”
“Không sao.” Tạ Tĩnh Nghị thờ ơ xua tay, “Cũng không phải là chuyện quan trọng, tớ chỉ nhiều chuyện hỏi thế thôi, chừng nào nhớ cậu hỏi cũng được.”
Chu An Nhiên chậm rãi uống một ngụm trà sữa.
Cô đã có Wechat của anh, chắc là sẽ có tiếp theo thôi.
Uống xong cốc trà sữa siêu ngọt này vẫn chưa muộn lắm, hai bạn cùng phòng khác chưa trở về.
Nhưng tối nay cô không có tâm trạng học bài, Chu An Nhiên lấy đồ đi tắm rửa.
Sau khi tắm xong lên giường nằm, Chu An Nhiên mở Wechat lên.
Trên giao diện chính có thêm một khung chat dành cho người mới.
Ngón tay Chu An Nhiên khẽ bấm vào.
Thật ra trước khi mua trà sữa, cô đã xem kỹ mấy lần rồi.
Ảnh đại diện của anh là bức vẽ của cầu thủ NBA, tên Wechat là một chữ C viết hoa, phần tiểu sử thì chỉ có một dấu chấm đơn giản, vòng bạn bè trống trơn không có gì hết.
Chu An Nhiên nhìn chằm chằm vào dòng chữ hệ thống “Bạn đã thêm C, bây giờ có thể bắt đầu nói chuyện” trong khung chat một lúc lâu mà vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Sao Trần Lạc Bạch lại nhớ tên cô?
Nhớ tên cô sao lại đồng ý nói chuyện với cô chứ?
Còn chủ động kết bạn Wechat với cô nữa?
Chu An Nhiên nằm trên giường, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Cô cảm giác thứ mình vừa uống không phải là một cốc trà sữa siêu ngọt mà là một chai nước ngọt có ga, dư vị chua chua ngọt ngọt chất đầy trong lồng ngực, bọt khí nhỏ dày đặc cũng không ngừng bay lên, không ngừng nổ tung.
Làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được.
Chu An Nhiên rời khỏi phần chat, bấm vào nhóm chat với nhóm Nghiêm Tinh Thiến.
Lúc bàn phím hiện ra, ngón tay cô dừng lại.
Nên nói với họ như thế nào nhỉ?
Nói hôm nay cô vô tình gặp Trần Lạc Bạch, anh còn chủ động kết bạn với cô, hỏi bọn họ xem rốt cuộc là anh có ý gì?
Nhưng cũng có thể là anh không có ý gì hết.
Có lẽ thật sự giống như anh nói, anh thấy khó khăn lắm mới gặp lại bạn cũ khi lên đại học nên mới kết bạn với cô.
Nói với bọn họ, ngược lại sẽ khiến họ lo lắng.
Cũng khiến cô không nhịn được nghĩ nhiều.
Thôi đi vậy.
Chu An Nhiên bấm thoát ra.
Những bọt khí li ti vẫn không ngừng nổ tung trong ngực, trước sau vẫn chưa thể bình tĩnh.
Nghĩ ngợi rồi Chu An Nhiên quyết định đăng lên vòng bạn bè.
Coi như để kỷ niệm.
Cô chọn bức ảnh chụp hoa chiều nay lúc đi ra ngoài mình đã chụp trên đường, rồi chụp hai cốc trà sữa mua cho Bách Linh Vân và Vu Hân Nguyệt đăng lên.
Chần chừ cả buổi, cuối cùng chỉ viết một câu ngắn ngủi: “Chút may mắn của ngày hôm nay.”
Chỉ là, may mắn không phải là tình cờ nhìn thấy hoa trên đường, cũng không phải là trà sữa, mà là anh còn nhớ cô, cô còn được kết bạn Wechat với anh.
Đó là vì sau khi nghĩ chỉ có thể làm người xa lạ với anh, trên trời lại ló ra ánh rạng đông cho cô được làm bạn với người ấy.
Sau khi đăng bài thì lập tức có thông báo.
Là Nghiêm Tinh Thiến thích bài đăng của cô, còn bình luận bên dưới: [Hu hu tớ cũng muốn uống trà sữa.]
Chu An Nhiên nằm trên giường trả lời: [Cuối tuần sau tụ tập sẽ mua cho cậu.]
Trả lời Nghiêm Tinh Thiến xong, Chu An Nhiên thấy Thịnh Hiểu Văn cũng bấm thích, còn bình luận: [Tớ thấy rồi! Còn chụp lại rồi nhé!]
Chu An Nhiên mỉm cười, cũng trả lời cô ấy: [Mời cả cậu nữa.]
Trương Thư Nhàn cũng nhanh chóng tới góp vui.
Không hiểu sao hôm nay cả ba người họ lại chơi điện thoại vào lúc này.
Trương Thư Nhàn: [Biết cuối tuần sau các cậu sẽ họp mặt rồi, sao các cậu có thể bỏ mặc đứa trẻ bị bỏ rơi như tớ mà đi nói chuyện riêng chứ!]
Thịnh Hiểu Văn trả lời: [Ai bảo cậu không đi, đã nói bọn tớ sẽ chi tiền vé máy bay cho cậu, còn kéo cả cậu vào nhóm chat, nói chuyện riêng thì cậu đã chẳng đọc được.]
Trương Thư Nhàn: [Cậu tưởng tớ không muốn đi sao! Là không rảnh đó! Chó học Y không xứng đáng có ngày cuối tuần.(chua xót) (ngậm ngùi) (đau khổ)]
Nghiêm Tinh Thiến cũng trả lời lại: [Không sao đâu, tớ sẽ bảo Nhiên Nhiên mời phần cậu, lúc đó tớ uống hộ cho. (doge)]
Mấy người này lại sôi nổi dưới phần bình luận của cô.
Vì thế thông báo của Chu An Nhiên cứ vang lên liên tục, trong lúc đó cũng có những bạn khác bấm thích nữa.
Lúc lại có một thông báo nhắc nhở xuất hiện, Chu An Nhiên thấy ảnh đại diện là thần tượng của Nghiêm Tinh Thiến, cô chỉ nghĩ ba người này vẫn còn trò chuyện nên tiện tay bấm vào.
Một giây sau, tim cô giật thót.
Giữa mấy bình luận của nhóm Nghiêm Tinh Thiến còn có một thông báo khác thuộc về ảnh đại diện mà tối nay cô vừa mới thêm.
Trần Lạc Bạch thích bài viết của cô.
Chu An Nhiên mở to hai mắt, xác nhận vài lần mới dám tin mình không nhìn nhầm.
Cô nhìn chằm chằm ảnh đại diện của anh trong danh sách thích bao lâu thì nhịp tim rối loạn bấy lâu.
Chẳng phải anh luôn giữ khoảng cách với con gái sao? Sao lại thích bài viết của cô?
Vì anh đã quên chuyện năm đó hay là cảm thấy hai năm trôi qua, cô đã không còn tình cảm hồi cấp ba nữa?
Đầu ngón tay Chu An Nhiên không nhịn được lại nhẹ nhàng bấm vào ảnh đại diện của anh, khung chat vừa mở ra, bên trên hiện chữ “Đối phương đang nhập”.
Cô không khỏi ngừng thở, anh đang nhắn tin cho cô sao?
Chu An Nhiên cảm giác giấc mộng tối nay mãi chưa kết thúc.
Mà hình như lâu hơn.
Điện thoại của cô vang lên.
C: [Tối mai cậu rảnh không?]
Mặc dù biết chắc anh tìm mình có việc, không thể nào là hẹn cô đi chơi nhưng trái tim vốn đang đập loạn của Chu An Nhiên càng đập nhanh hơn, tựa như sắp lao ra khỏi lồng ngực.
Chu An Nhiên hòa hoãn nhịp thở, trả lời: [Có rảnh, sao vậy?]
“Sao vậy” nghe có cứng ngắc quá không nhỉ?
Chu An Nhiên xóa phần đằng sau, gõ lại: [Có rảnh, có chuyện gì không?]
C: [Tớ có đồ để ở chỗ chị họ, tối mai chị ấy có việc không ở trường, nhưng tớ chỉ rảnh mỗi tối mai, tớ bảo chị ấy đưa cho cậu, tối mai qua chỗ cậu lấy được không?]
Chu An Nhiên đoán chắc anh đang nói đến Du Băng Thấm, nhưng cô vẫn hỏi lại: [Chị họ cậu là đàn chị Du à?]
C: [Ừ.]
C: [Có được không?]
Nhịp tim của cô đập rất nhanh, cô trả lời ngay không cần suy nghĩ: [Được, tối mai tớ rảnh.]
C: [Tối mai khoảng 9 giờ tớ sẽ qua ký túc xá của cậu, lúc đó tớ sẽ nhắn tin.]
Chu An Nhiên: [Ừm.]
Điện thoại lại im ắng.
Hình như câu chuyện cứ kết thúc như vậy.
Chu An Nhiên nhìn chằm chằm khung chat, thấy hôi hối hận vì tin nhắn cuối cùng vừa rồi không nhắn thêm mấy chữ.
Hay là chủ động tìm đề tài tâm sự với anh?
Hỏi xem vết thương ở chân anh đã khỏi chưa?
Đầu ngón tay cô dừng trước màn hình, lại bỏ qua một bên.
Cô nhụt chí thở dài.
Không được.
Biết đâu anh nghĩ cô hết thích anh rồi nên mới đồng ý làm bạn với cô thì sao?
Tình huống bây giờ đã tốt hơn cô mong muốn quá nhiều, cô không dám mạo hiểm nữa.
Thôi vậy.
Lúc này, điện thoại lại rung lên.
Tim Chu An Nhiên như cũng rung theo.
C: [Có thể gửi cho tớ thời khóa biểu của cậu không?]
Chu An Nhiên ngẩn ra.
Sau tự nhiên lại hỏi thời khóa biểu của cô?
Không đợi cô nghĩ nhiều, anh đã gửi thêm một tin nhắn khác.
C: [Có một người bạn muốn tới khoa của cậu nghe giảng.]
Chu An Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Ra là vậy.
Cô cũng không thất vọng.
Có thể làm bạn với anh đã là bất ngờ may mắn lắm rồi.
Chu An Nhiên trả lời: [Được, cậu chờ một chút, để tớ tìm.]
Trả lời xong, cô tìm thời khóa biểu gửi cho anh.
Một giây sau.
Điện thoại lại rung lên.
C: [Cảm ơn.]
Chu An Nhiên nhìn hai chữ cuối cùng trong khung chat, khóe môi từ từ cong lên.
Ở trường trung học số hai hơn một năm, cô không hối hận vì đã đưa kẹo cho anh, không hối hận vì ngày đó nhét thuốc vào tay anh, càng không hối hận vì hôm đó ở văn phòng đứng trước mặt anh ôm hết mọi việc về mình.
Cô chỉ hối hận vì trận đấu bóng rổ hôm đó, vì sợ hãi nên cô không dám đứng ra, cuối cùng chỉ biết úp mặt lên bàn, nghe anh nói cảm ơn với người khác.
Chút tiếc nuối ấy cuối cùng đã được đền bù vào hôm nay.
*
Sáng hôm sau, Chu An Nhiên nhận được đồ Du Băng Thấm đưa cho, nó là một túi đồ nhỏ, cô cũng không mở ra xem, sau khi về ký túc xá thì cẩn thận nhét vào ngăn tủ.
Sau đó thì tới thư viện với Vu Hân Nguyệt.
Chạng vạng, ăn xong cơm tối thì mới khoảng 6 giờ, Chu An Nhiên phân vân giữa hai lựa chọn “về phòng chờ anh” và “tiếp tục ở lại thư viện”, cuối cùng cô chọn vế sau.
Nếu về phòng sớm chắc chắn cô sẽ giống như tối hôm qua, không ngừng đoán xem ý định của anh, không thể nào học được, mặc dù lúc này ở trong thư viện cô cũng không thể bình tĩnh, nhưng ít nhất còn đọc được vài trang sách.
Đợi ở thư viện đến 8 giờ mười, Chu An Nhiên mới trở về ký túc xá.
Cứ tưởng lúc này trong phòng sẽ không có ai, ai ngờ vừa vào phòng đã thấy Tạ Tĩnh Nghị đang ngồi tại chỗ làm bài.
Chu An Nhiên vốn định trở về âm thầm trang điểm.
Nhưng có Tạ Tĩnh Nghị ở trong phòng, cô không dám mặt dày như thế.
Hôm qua là họp mặt câu lạc bộ, cô trang điểm là chuyện bình thường, hôm nay là lần đầu tiên hẹn gặp anh, cô trang điểm đi gặp thì có kỳ quá không?
Do dự rồi Chu An Nhiên cũng từ bỏ ý định này.
Cô soi gương.
Da trông cũng được, nhưng hình như tóc hơi bết?
Vậy gội đầu đi gặp anh chắc không có vấn đề gì đâu ha.
Tạ Tĩnh Nghị vào nhà vệ sinh rửa tay, thấy cô lại đang gội đầu thì tò mò hỏi: “Hình như hôm qua cậu vừa gội mà?”
Chu An Nhiên xoa bọt, cũng không biết nên giải thích như thế nào, đành lấy cớ: “Vừa nãy không cẩn thận cọ vào tường, tớ sợ dính bụi.”
“Ờ, thế cậu cứ gội từ từ thôi.”
Chu An Nhiên không dám gội từ từ đâu.
Đúng là hôm qua cô đã gội đầu rồi, hôm nay chỉ gội lại cho sạch thôi, nhưng sấy tóc thì mất chút thời gian.
Sấy tóc xong, cô nghĩ chắc còn chưa tới 9 giờ, nhưng không chắc lắm nên vẫn cầm lấy điện thoại.
8 giờ 50 phút.
Đúng là chưa tới 9 giờ.
Nhưng điện thoại có một tin nhắn.
Tim Chu An Nhiên lại đập nhanh hơn, nhanh chóng mở khóa màn hình.
C: [Tới dưới ký túc xá của cậu rồi.]
Vào một phút trước.
Sao lại tới sớm chứ.
Chu An Nhiên vội trả lời: [Ngại quá, tớ vừa mới gội đầu, cậu chờ chút, tớ xuống ngay đây.]
Anh nhanh chóng nhắn lại.
C: [Không vội.]
C: [Là tớ tới sớm.]
Chu An Nhiên cong môi, đặt điện thoại xuống, lấy túi đồ Du Băng Thấm đưa cho mình trong ngăn kéo ra.
Trước khi xuống, Chu An Nhiên dừng lại trước gương, định xác nhận lại xem trông mình có ổn không thì Tạ Tĩnh Nghị ngồi bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, nắm lấy tay cô.
“Đệch! Trần Lạc Bạch đứng dưới lầu của chúng ta!!!” Giọng Tạ Tĩnh Nghị cực kỳ kích động.
Chu An Nhiên: “…”
“Tớ đã nói mà, tại sao người đẹp ở trường chúng ta, thậm chí là bên ngoài theo đuổi cậu ấy cũng phải lau nước mắt bỏ cuộc.” Vẻ mặt Tạ Tĩnh Nghị như phát hiện ra điều gì đó to lớn, “Chẳng lẽ hot boy Trần của chúng ta đã sớm có bạn gái, hơn nữa bạn gái cậu ấy còn ở trong tòa này?”
Chu An Nhiên cũng không ngờ anh mới đứng bên dưới một hai phút mà tin tức đã truyền tới phòng của cô.
Cô yếu ớt nói lại một câu: “Chắc cậu ấy tới tìm bạn bình thường thôi.”
Mặc dù cô không biết bọn họ có phải là bạn bè bình thường không, nhưng hình như không có lý do nào thích hợp hơn để thoái thác.
“Tại sao cậu biết?” Tạ Tĩnh Nghị khó hiểu.
“Có thể là vì…” Chu An Nhiên ngập ngừng, cô không muốn giấu Tạ Tĩnh Nghị, mà chủ yếu là cũng không giấu được, “Cậu ấy tới tìm tớ.”
Tạ Tĩnh Nghị sửng sốt một giây, sau đó cười ha ha.
Cô ấy giơ tay nhéo mặt Chu An Nhiên: “Nhiên Nhiên, hóa ra cậu cũng biết đùa à.”
Chu An Nhiên: “…”
Không tin thì cô chịu à.
Sợ anh chờ lâu, Chu An Nhiên không nói chuyện với Tạ Tĩnh Nghị nữa: “Tớ xuống đưa đồ cho bạn đây.”
Tạ Tĩnh Nghị buông cô ra: “Đi đi.”
Chu An Nhiên cầm túi lên, đang định đi thì nghe thấy Tạ Tĩnh Nghị tiếp tục nói: “Tớ ra ban công xem.”
Chu An Nhiên dừng chân, hỏi: “Cậu ra ban công xem cái gì?”
Tạ Tĩnh Nghị nháy mắt với cô: “Xem rốt cuộc là bé yêu tinh xinh đẹp nào bắt hot boy Trần của chúng ta đi mất.”
Chu An Nhiên: “…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");