Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 32




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng chàng trai trước mặt lại không mặc đồng phục của trường trung học phổ thông số hai.

Anh mặc áo hoodie có mũ màu xám, mặc quần thể thao màu đen, hình như lại cao hơn trước mấy phân, gương mặt cũng bớt đi vẻ ngây ngô non nớt, góc cạnh hơn, vì thế cũng thu hút ánh nhìn của người khác hơn trước.

Không biết có phải do bóng tối lờ mờ không mà khí chất của anh có vẻ trầm ổn hơn nhiều.

Ngón tay thon dài cầm lấy tay nắm cửa, nốt ruồi trên cổ tay không nhìn thấy rõ do khoảng cách và bóng tối.

Đại não Chu An Nhiên cũng rất mơ hồ.

Sao Trần Lạc Bạch lại tới đây?

Chu An Nhiên đã từng tưởng tượng rất nhiều cảnh gặp lại anh.

Có thể là ở thư viện, nhà ăn, sân vận động, con đường nhỏ nào đó trong thành phố, hoặc là trong tiết môn tự chọn nào đó, cô sẽ tình cờ gặp lại anh.

Nhưng không ngờ lại là hôm nay.

Vào một tình huống bất ngờ như thế này.

Tay cô còn đang cầm ô mai đàn chị đưa cho, nhưng không hề có cảm giác chân thật.

Cho đến khi không biết là đàn chị nào nói: “Hot boy của chúng ra cuối cùng cũng tới rồi, mau vào đây ngồi đi, chị cậu vừa mới ra ngoài.”

Chàng trai buông tay nắm cửa ra, giống như vô số lần trước, anh hoàn toàn không chú ý tới cô ngồi trong góc, bước vào bên trong.

Cánh cửa phía sau anh chậm rãi đóng lại, Chu An Nhiên cúi đầu, thấy anh ngồi xuống ở vị trí cách cô không quá xa.

Đại khái là ngồi bên cạnh cặp tình nhân bên cạnh cô.

Người đang hát đúng lúc dừng lại, vì thế giọng của một đàn chị khác vang lên rất rõ ràng: “Sao cậu không nói cho tớ biết một người mới khác là cậu ta chứ.”

“Chẳng phải bây giờ cậu biết rồi sao.” Đàn chị kia trả lời.

“Dạo này chị rất hay nghe nói về cậu, ai cũng bảo rất khó thêm Wechat của cậu.” Sau đó hình như đàn chị lại bắt chuyện với anh, giọng nhuốm ý cười, “Không biết chị có vinh hạnh này không.”

Chu An Nhiên cảm giác viên ô mai mới nhét vào miệng chua hơn bình thường.

Một giây sau, hoặc là lâu hơn, âm thanh đã lâu đó cuối cùng cũng vang lên, giọng cũng nhuốm ý cười, rõ ràng đã hai năm không nghe giọng của anh mà vẫn quen thuộc tới khó tả.

“Thêm Wechat của em thì vinh hạnh gì chứ.”

“Vậy cái gì mới tính là vinh hạnh?” Đàn chị đó hỏi theo.

Giọng anh vẫn hờ hững như vậy: “Cống hiến cho quốc gia?”

Đàn anh đang hát hình như bị anh chọc cười, tiếng “phụt” xuyên qua microphone cực kỳ rõ.

“Khoảng cách chênh lệch lớn quá.”

Không biết là đàn chị kia chỉ thuận miệng đùa thôi hay là muốn thêm Wechat của anh thật, nhưng chị ấy cũng không dây dưa nữa, đi xuống theo nấc bậc thang này: “Vậy chị mượn lời hay của cậu, hy vọng sau này may mắn được cống hiến cho quốc gia.”

Chu An Nhiên chậm rãi nuốt viên ô mai trong miệng, vị chua từ miệng lan xuống đáy lòng.

Cô cứ nghĩ hai năm trôi qua, gặp lại anh, ít nhiều cô có thể thản nhiên hơn trước, nhưng sợi dây dài quấn quanh tim hóa ra vẫn không hề biến mất, mà quyền kiểm soát sợi dây đó trước sau gì vẫn nằm trong tay anh.

Đề tài này trôi qua, căn phòng lại náo nhiệt như trước, dù là hát hò, nói chuyện thì âm thanh đó vẫn không vang lên.

Y hệt như vừa rồi.

Nhưng Chu An Nhiên cảm thấy không khí xung quanh hình như loãng đi, loãng đến mức khó hít thở.

Thật ra căn phòng này rất rộng, nhưng rộng đến đâu thì cũng có giới hạn.

Chu An Nhiên sợ bị anh phát hiện, sợ anh phát hiện phản ứng của cô, sợ anh không muốn nhìn thấy cô, càng sợ anh đã quên mất cô là ai.

Cô ngồi thấp thỏm.

Chu An Nhiên lấy điện thoại ra, cúi đầu nhắn tin cho Du Băng Thấm: [Đàn chị, em đột nhiên có việc bận, em về trước được không?]

Du Băng Thấm không trả lời ngay.

Chu An Nhiên mím môi, giơ tay khẽ chọc đàn chị ngồi bên cạnh.

Đàn chị quay đầu.

Chu An Nhiên rướn người tới gần, trả lại bình nước cho chị ấy, thấp giọng nói: “Đàn chị, em có việc phải đi trước, lát nữa chị nói lại với đàn chị Du giúp em nhé.”

Đàn chị gật đầu: “Vậy em đi cẩn thận.”

Lúc Chu An Nhiên cầm túi đứng dậy, cô cảm giác phía sau có ánh mắt nhìn về phía mình, không biết có phải là anh không.

Cô cũng không dám quay đầu lại.

Từ lúc anh bước vào, cô không dám nhìn về phía đó.

Chu An Nhiên cúi đầu, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Khi ra khỏi KTV, đón lấy gió lạnh bên ngoài, Chu An Nhiên bỗng nhiên thấy hối hận vì không ở lại thêm mấy phút.

Lần sau gặp lại cũng không biết là khi nào.

Gió lạnh lại thổi qua.

Chu An Nhiên mới tới đây hơn một tháng, coo vẫn chưa thích ứng với thời tiết bên này, lúc này ở thành phố Nam chắc còn mặc áo cộc tay.

Cô chỉnh lại áo khoác, cúi đầu đi về trường học.

Trong lòng nghĩ lại cảnh vừa rồi trong phòng.

Không có anh ở đây, não Chu An Nhiên lại hoạt động bình thường, cô chợt nhận ra anh chính là người mới mà chị Du Băng Thấm nhắc đến.

Không biết đàn guitar, miệng kén chọn hóa ra là nói anh sao?

Và lúc anh bước vào, đàn chị kia nói câu gì nhỉ?

Hình như là “Chị cậu vừa mới ra ngoài”.

Người ra ngoài chỉ có mình đàn chị Du Băng Thấm, “chị cậu” ở đây chính là đàn chị Du sao? Anh là em trai của đàn chị Du?

Họ khác nhau, vậy là em họ?

Hay là cô nghe nhầm?

Đang mải mê suy nghĩ, Chu An Nhiên không phát hiện sau con ngõ nhỏ có chiếc xe điện mini đi tới.

Người lái xe vừa nắm tay ga vừa cúi đầu nghịch điện thoại, cũng không chú ý phía trước có người.

Đợi đến khi Chu An Nhiên nghe thấy động tĩnh quay đầu lại thì chiếc xe đó sắp đâm vào cô rồi.

Nhanh như tia chớp, có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô.

Một giây sau, Chu An Nhiên sà vào một cái ôm tràn ngập hơi thở thoải mái, nguy hiểm tránh được chiếc xe kia.

Cô ngẩng lên muốn nói cảm ơn, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã thấy gương mặt ngày đêm nhớ mong cả trăm ngàn lần.

Chu An Nhiên đột nhiên sửng sốt.

Cho đến khi Trần Lạc Bạch lên tiếng.

Tay anh vẫn còn nắm cổ tay cô, một tay khác thì hờ hững ôm eo cô, giọng trầm thấp: “Sợ rồi à?”

Chu An Nhiên lấy lại tinh thần, nhưng vẫn chưa hoàn hồn hết, trong đầu chỉ có một đống câu hỏi mà hình như cũng chỉ có một câu, cho đến khi nghe thấy giọng mình, cô mới phát hiện mình không phải suy nghĩ để nói ra: “Sao cậu cũng ra đây?”

“Chán.” Giọng Trần Lạc Bạch nhạt nhẽo, nói rồi buông lỏng tay, lùi lại.

Độ ấm ở cổ tay và mùi hương thoải mái ở chóp mũi trôi đi trong chớp mắt, mà dường như vẫn còn sót lại chút gì, vì thế mũi và cổ tay cô đều ngứa ngáy.

Chu An Nhiên muốn duỗi tay chạm vào nơi anh vừa chạm vào nhưng nhịn xuống, cô cúi đầu, không dám nhìn anh, đầu óc rối ren.

Chiếc xe kia đã sớm đi xa.

Người lái xe có xin lỗi không cô cũng không biết.

Đây là con đường nhỏ, vốn đã yên tĩnh, nhất thời chỉ có tiếng lá cây xào xạc.

Qua khoảng một hai giây, Chu An Nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc kia lại vang lên, giọng điệu tĩnh như chỉ là thuận miệng, không có cảm xúc gì.

“Về trường à?”

Trong đầu Chu An Nhiên như có búa gõ, loạn vô cùng.

Anh cảm thấy buổi họp mặt nhàm chán nên đi về trước, cô hiểu, anh đi ngang qua thấy cô gặp nguy hiểm nên tiện tay giúp đỡ, cô cũng hiểu, bởi anh vốn dĩ là một người có giáo dưỡng tốt.

Nhưng sau khi giúp cô xong, tại sao lại chủ động nói chuyện với cô?

Chút tâm tư của cô đã lộ hết sạch trước mặt anh từ ngày bị gọi đến văn phòng rồi.

Dựa theo thói quen của anh trước đây, biết cô gái nào thích mình, anh sẽ giữ khoảng cách, không cho họ nghĩ có một khả năng nào.

Hay là….

Thật ra anh không hề nhận ra cô, là vừa nãy vô tình liếc qua, biết cô là người trong câu lạc bộ nên mới thuận miệng hỏi vậy?

Nếu thế thì dễ hiểu rồi.

Dù sao trông cô cũng hơi khác so với hồi cấp ba, cao hơn, tóc cũng dài hơn, sau kỳ nghỉ hè được Sầm Du dạy cách trang điểm, hôm nay để lưu lại ấn tượng tốt với mọi người nên trước khi đi cô cũng trang điểm nhẹ.

Dù sao trước đây bọn họ cũng chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu, là bạn học bình thường không khác gì người xa lạ.

Anh không nhận ra cô là hết sức bình thường.

Hóa ra là đáp án này, trái tim Chu An Nhiên bỗng như ngâm trong một vại nước chua.

Nhưng đồng thời, hình như khi đối mặt với anh, cô đã có thể bình tĩnh hơn, hoặc do đây là một đáp án cô đã dự đoán trước nên không còn gì để sợ nữa.

Chu An Nhiên gật đầu: “Ừ, về trường.”

“Tớ cũng về trường, đi cùng không?” Giọng anh vẫn lãnh đạm như trước.

Chu An Nhiên lại sửng sốt, không nhịn được ngẩng đầu.

Chàng trai đứng trong bóng tối, hơn nửa khuôn mặt chìm trong bóng đêm, hình như là đang nhìn cô, vẻ mặt thì không rõ lắm.

Con đường nhỏ trước mặt thì Chu An Nhiên nhìn thấy rõ, đèn đường nửa sáng nửa tối, ngoại trừ họ ra thì không có người đi đường nào khác.

Buổi chiều tới đây vẫn là ban ngày, bây giờ mới thấy hẻo lánh.

Nếu không phải vừa rồi trong lòng có chuyện suy nghĩ thì chắc Chu An Nhiên cũng không dám đi một mình trên con đường này, có lẽ cô sẽ chọn đi đường vòng đông người hoặc là bắt xe.

Cho nên anh mới đề nghị như thế?

Chu An Nhiên thu hồi ánh mắt, lưu luyến dè dặn nhìn anh thêm một cái.

Chàng trai đút một tay vào túi, thân hình chìm trong bóng đêm vẫn có thể khiến người ta rung động.

Hai năm trôi qua, hình như anh thay đổi đôi chút, mà dường như cũng không thay đổi, anh vẫn là thiếu niên năm đó vội vàng chạy lên lâu, thấy cô suýt ngã thì vươn tay ra đỡ cô.

Vẫn là người rất tốt, vô cùng tốt, rất đáng để thích.

Mặc dù anh không thích cô.

Mặc dù quan hệ giữa họ đã từ bạn học bình thường trở thành người xa lạ gặp lại không nhận ra.

Cô cũng không hối hận vì đã thích anh.

Trước nay chưa từng hối hận.

Chu An Nhiên không từ chối được đề nghị này, cô gật đầu.

Lại xấu xa lợi dụng lòng tốt của anh thêm một lần nữa vậy, chờ đi hết đoạn đường này, cô sẽ xin rời câu lạc bộ với đàn chị Du, sau này sẽ không quấy rầy anh nữa.

Như để nghiệm chứng phỏng đoán của cô, cả đoạn đường tiếp theo Trần Lạc Bạch không nói một câu nào.

Trong lòng Chu An Nhiên vẫn là một cuộn chỉ rối, đi được nửa đường, cô mới nhớ ra dạo trước chân anh bị thương, không biết đã khỏi chưa.

Cô muốn hỏi anh nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.

Với thân phận “người xa lạ” hiện giờ, hình như không thích hợp để hỏi anh vấn đề này.

Đây là lần đầu tiên Chu An Nhiên đồng hành với anh.

Chắc cũng là lần cuối cùng.

Chàng trai cao ráo chân dài, thoạt nhìn có vẻ đã cao hơn một mét tám lăm, cho nên dù anh cố tình đi chậm lại vì “người xa lạ” như cô thì vẫn đi nhanh hơn cô nhiều, Chu An Nhiên không theo kịp, toàn tụt lại phía sau.

Như vậy thì chắc chân anh không sao rồi nhỉ?

Chu An Nhiên đi phía sau cẩn thận quan sát một lát, cuối cùng cũng thoáng yên tâm.

Thật ra cô cũng rất tình nguyện đi phía sau anh.

Hồi cấp ba, mặc dù biết với chiều cao của họ thì không thể nào, nhưng thỉnh thoảng cô cũng mong ngóng một ngày nào đó chủ nhiệm lớp sẽ xếp cho cô ngồi phía sau anh, như vậy thì cô không cần lén quay lại nữa, có thể quang minh chính đại nhìn anh rồi.

Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội không bị ai quấy rầy.

Đáng tiếc quãng đường quá ngắn.

Nhanh chóng đến đích.

Lúc cổng trường xuất hiện trước mắt, Chu An Nhiên dừng lại thấy bóng của họ chồng lên nhau.

Thân mật như một cái ôm hư ảo.

Chỉ đến đây thôi.

Đi ra khỏi con đường nhỏ đó, người trên đường đã nhiều hơn, nếu đi vào trường thì khả năng anh bị nhận ra là rất cao.

Hôm nay anh đã giúp cô rồi, cô không thể khiến anh khó xử thêm nữa.

Có lẽ nhận ra người phía sau không theo kịp, chàng trai đi trước cũng dừng lại, hơi quay người, hơn nửa khuôn mặt vẫn chìm trong bóng tối.

“Sao vậy?”

Chu An Nhiên chỉ đại về phía cổng trường: “Tớ muốn qua đó mua đồ cho bạn, không vào cùng cậu, cảm ơn lúc nãy cậu đã giúp tớ.”

Nói xong, không hiểu sao mũi cô lại cay cay.

Chu An Nhiên cố nén cảm giác này xuống, không muốn nhìn anh, cũng không đợi anh trả lời đã xoay người chạy về phía cô vừa mới chỉ.

Đi được vài bước, cô mới nhớ ra quên không nói hẹn gặp lại với anh.

Mà hình như cũng chẳng có cơ hội gặp lại.

Đã nói là không quấy rầy anh nữa mà.

Chu An Nhiên cúi đầu, lại bước thêm một bước, sau đó cô nghe thấy giọng Trần Lạc Bạch vang lên phía sau.

“Chu An Nhiên.”

Giọng anh vẫn không thay đổi, vẫn quen thuộc như vô số lần cô nghe trộm năm cấp ba.

Nhưng ba chữ này phát ra từ miệng anh vô cùng xa lạ.

Từ ngày đầu tiên đến trường cấp ba gặp được anh đến bây giờ, hơn một nghìn ngày, đây là lần đầu Chu An Nhiên nghe thấy anh gọi tên cô.

Cho nên khoảnh khắc đó, cô nghĩ có phải là ảo giác hay không.

Chu An Nhiên đứng ngây tại chỗ quay lại, thấy Trần Lạc Bạch vẫn đứng đó không đi.

Chàng trai đút một tay vào túi, sau khi thấy cô xoay người, anh bỗng nhiên bước về phía cô, cuối cùng dừng lại trước mặt cô.

“Chu An Nhiên.” Anh lại gọi.

Dưới ánh đèn mờ, gương mặt trốn trong bóng tối cả đêm của Trần Lạc Bạch cuối cùng cũng hiện rõ trước mắt cô.

Tựa như trong tiệm tạp hóa nhỏ vào tháng chín năm ấy, anh đứng trước mặt, cụp mắt nhìn cô, chỉ là giờ phút này không có cảm giác hờ hững hay ý cười quyến rũ đó nữa.

Quai hàm của anh hơi banh lại, vì vẻ mặt hơi chăm chú nên hai mắt cũng có vẻ thâm thúy, như có thể hút người vào trong đó.

Tim Chu An Nhiên đập nhanh hơn, cô lại nghe thấy anh lên tiếng.

Bàn tay đút trong túi của Trần Lạc Bạch vươn ra, chiếc điện thoại màu đen xoay trong tay anh một vòng, lúc giơ tay ra, nốt ruồi trên cổ tay hiện rõ trước mặt cô, giọng cũng trầm thấp rõ ràng.

“Khó khăn lắm mới gặp lại ở trường đại học, kết bạn Wechat không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.