Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 31




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Trần Lạc Bạch, tôi thích cậu.”

Lại một âm thanh tỏ tình truyền tới, Nguyên Tông bị tiếng ồn làm phiền đến mức không thể tiếp tục chơi game, đúng lúc muốn kết thúc trận này, cậu ta liền ném điện thoại lên bàn, kéo dịch ghế về phía sau, nghiêng đầu nhìn qua.

Cậu ta bị màn tỏ tình này làm phiền, thế nhưng cái người đang được tỏ tình kia lại rất bình tĩnh, tập trung đọc quyển “Luật hình sự” của Trương Minh Giai trên tay, xem đến mức nhập tâm.

Nguyên Tông dứt khoát đứng lên, đi tới sau lưng anh, đá chân ghế của anh, nói: “Cậu không đi xuống thật à?”

Trần Lạc Bạch không thèm quay đầu lại: “Xuống làm gì?”

“Aiya, con gái nhà người ta đã tỏ tình với cậu rồi, cậu còn nói xuống làm gì.” 

Nguyên Tông nhìn chằm chằm vẻ mặt anh, nhưng lại không phát hiện ra điều gì, “Cậu không có chút hứng thú nào à?”

Trần Lạc Bạch thản nhiên đáp: “Không có, nếu cậu có hứng thú như thế thì tự xuống đi.”

Nguyên Tông bị anh chọc cười: “Cũng không phải tỏ tình với tôi, tôi hứng thú làm gì chứ.”

Nói xong câu này, cậu ta cảm thấy cậu bạn cùng phòng này căn bản lười để ý tới mình luôn rồi, anh lật sang trang mới của quyển sách “Luật hình sự”, tiếp tục xem chăm chú.

Nguyên Tông chợt nhớ tới ngày đầu tiên gặp người bạn này. 

Đó là ngày trước khi chính thức nhập học, cậu ta và bạn cùng phòng trở về phòng sau bữa tối, thấy chăn ga gối đệm đã được trải ngay ngắn trên chiếc giường đã bỏ trống từ lâu, một chàng trai đang ngồi ở chiếc bàn học cạnh giường, dáng người cao lớn, đôi chân dài tùy ý gập lại, trên tay cầm quyển sách “Phương pháp luận hình sự”.

Nghe tiếng bọn họ vào phòng, chàng trai kia chỉ quay đầu nhìn họ một cái, thái độ vô cùng bình tĩnh: “ Các cậu về rồi à?”

Sau đó cũng không để ý đến bọn họ nữa, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Nguyên Tông biết cậu bạn cùng phòng này là thủ khoa môn khoa học tự nhiên của tỉnh phía Nam, cũng nghe nói đối phương vô cùng đẹp trai, nhưng khi được gặp mặt, cậu ta cảm thấy thằng cha này hơi kiêu ngạo.

Mãi cho đến hôm sau, cậu  ta vô tình nghe được từ cậu bạn phòng bên cạnh, bạn cùng phòng mới của anh đang đeo chiếc đồng hồ có giá gần ba trăm nghìn tệ. 

Ký túc xá của họ còn có một cậu bạn tên Chu Thanh Tùy, gia cảnh không tốt lắm.

Nguyên Tông từng thấy một cậu bạn trong học viện đeo chiếc đồng hồ hai mấy, ba mươi nghìn tệ đã phòng Chu Thanh Tùy như phòng trộm, mà vào đêm đầu tiên người bạn cùng phòng mới của họ đến ký túc xá, lúc rửa mặt anh đã tùy tiện đặt cái đồng hồ gần ba trăm nghìn tệ kia lên bàn. 

Khi đó Nguyên Tông cảm thấy mình đã hiểu lầm đối phương.

Có lẽ cậu bạn này không hề thiếu tiền, một chiếc đồng hồ gần ba trăm nghìn tệ kia cũng chỉ coi là bình thường.

Nhưng dù có bình thường đi nữa thì cũng không phải là 30 tệ, đối phương tùy ý đặt trên bàn, ít nhất cho thấy anh là người cởi mở, thoải mái, không giống như một số người ngoài mặt thì nói chuyện vui vẻ nhưng sau lưng lại ngấm ngầm coi thường mình.

Sau khi ở chung với nhau vài ngày, Nguyên Tông liền phát hiện cậu bạn cùng phòng này có tiền là thật, không kiêu ngạo cũng là thật, ngày đó không để ý đến bọn họ là vì đang mải mê đọc sách.

Mà đại học A, cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu người tài.

Nếu anh thật sự muốn giả bộ, thà lấy mấy bộ quần áo đắt tiền ra khoe còn hơn là giả vờ học.

Huống hồ từ ngày khai giảng đến nay, những cô gái chủ động tỏ tình với anh ai cũng nổi tiếng trong trường, người nào người nấy đều xinh đẹp, Nguyên Tông chưa từng thấy anh đối xử đặc biệt với bất kỳ ai.

Đừng nói là đặc biệt, Nguyên Tông thậm thí chưa từng thấy anh chú ý đến cô gái nào.

Cũng không phải là anh coi thường người khác.

Khi thấy bạn nữ trong lớp cần giúp đỡ, anh đều sẽ thuận tay giúp. 

Cũng giống như bạn nhường ghế cho một cụ già trên xe bus, bạn sẽ không cần quan tâm đến họ tên gì, cao hay thấp, bao nhiêu tuổi.

Anh thậm chí còn không nhớ tên các bạn nữ trong lớp.

Có thể vào được đại học A, chẳng có mấy người ngu ngốc, đa số những cô gái chỉ cần nhìn thái độ của anh đều ngậm ngùi bỏ cuộc, chỉ có đàn chị năm hai kia vẫn kiên trì theo đuổi.

Sau khi thử đủ mọi cách như chặn đường, đưa cơm đều vô dụng, hôm nay lại tung ra một chiêu mới.

“Thật sự không xuống à?” Nguyên Tông lại hỏi, “Lúc nãy tôi ngó xuống tầng, có rất nhiều người đang nhìn đó, chỉ lát nữa thôi là cả trường đều biết, nói không chừng….”

Lần này cậu ta còn chưa nói xong, cái người đang đọc sách kia cuối cùng cũng có phản ứng, ném cuốn “Luật hình sự” lên bàn với vẻ bực bội, đứng dậy khỏi ghế.

Thấy hình như anh muốn xuống dưới, Nguyên Tông lại hỏi: “Chân cậu không sao chứ?”

Trần Lạc Bạch xoay mắt cá chân, không biết vì sao lại chợt cười nói: “Đỡ nhiều rồi.”

*

“Đm, đm, đm!” Tạ Tĩnh Nghi nhìn điện thoại với vẻ mặt hưng phấn, “Trần Lạc Bạch xuống rồi.”

Bách Linh Vân sát lại gần hỏi: “ Thế nào, cậu ấy đồng ý rồi à?”

“Không biết nữa. “ Tạ Tĩnh Nghi nói, “Bạn của tớ ở dưới tầng, cậu ấy nói phải hóng trước đã, lát nữa sẽ kể cho tớ.” 

Chu An Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. 

Tối nay bọn họ đang xem phim “Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông” bản năm 1974, bây giờ đang tiến gần đến giai đoạn tiết lộ bí mật rồi.

Lời thoại của Poirot nói Chu An Nhiên nghe hiểu hết, nhưng lại chẳng chẳng thể tập trung được.

Trái tim cô như bị treo lơ lửng trên cao, chỉ còn lại một người trong đó.

Thời gian được kéo dài, sự gián đoạn của nhịp tim như được rút ngắn.

Không biết qua bao lâu, Tạ Tĩnh Nghi mới mở miệng: “Bạn của tớ gửi tin nhắn đến, cậu ấy bảo Trần Lạc Bạch nói…” 

Như muốn thừa nước đục thả câu, cô ấy cố ý kéo dài giọng.

Bách Linh Vân không chịu nổi nữa, bèn giật lấy điện thoại.

Lúc này Tạ Tĩnh Nghi mới tiếp tục nói: “Trần Lạc Bạch nói cậu ấy nghĩ thích một người là tôn trọng người ấy, hi vọng dành những điều tốt nhất cho đối phương, chứ không phải suốt ngày làm phiền và quấy rầy người đó.”

“Đây rõ ràng là muốn từ chối rồi còn gì?” Bách Linh Vân nói.

Tạ Tĩnh Nghi gật đầu: “Hình như cậu ấy còn nói mấy câu nữa, nhưng bạn tớ nghe không rõ, chỉ nhìn thấy đàn chị kia đỏ mắt bỏ đi rồi, chậc chậc chậc, đàn chị kia là hoa khôi nổi tiếng của trường đó, thế mà Trần Lạc Bạch cũng không vừa mắt.”

Trong lòng Chu An Nhiên nặng trĩu, đầu gối như bị một mũi tên bắn trúng.

Có điều…..

Cho dù là quá khứ hay hiện tại, cô đều là một kẻ nhát gan không dám thổ lộ.

Không tính hai viên kẹo lúc đầu cô lén đưa cho anh, không được coi là hành động “coi thường” tâm nguyện của anh nhỉ, vậy chỉ còn lần đưa thuốc đó thôi. 

Nghĩ như vậy, tâm trạng của cô tốt hơn hẳn.

Bách Linh Vân chậm rãi nói: “Có điều, tớ cảm thấy cậu ấy nói đúng mà, cái kiểu theo đuổi dây dưa làm phiền này chí ít cũng phải biết đối phương có cảm giác gì với mình không. Cũng may Trần Lạc Bạch là con trai, chứ nếu là con gái ngày nào cũng bị một chàng trai không thích mình chặn đường, chắc sẽ cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên.”

“Cậu nói cũng có lý đấy, hồi cấp ba bạn của tớ cũng bị theo đuổi như vậy. Cái thằng cha ấy suốt ngày quấn lấy cô ấy kể cả lúc ăn cơm lẫn đi học, khiến cô ấy thấy phiền muốn chết, hắn ta còn cảm thấy, tại sao tôi bỏ ra nhiều công sức như vậy mà em vẫn không cảm động*, thì sự thật là không dám động* thật, từ ngày đó anh trai cô ấy ngày nào cũng phải đến trường đón, nếu không cô ấy sẽ không dám về.”

(Cảm động 感动 và dám động 敢动, đều có cùng âm là gǎndòng, ở đây có thể hiểu Tạ Tĩnh Nghi đang chơi chữ.) 

Tạ Tĩnh Nghi còn muốn nói thêm, lại vô tình nhìn sang Chu An Nhiên ngồi bên cạnh.

Cô gái có mái tóc ngang vai, đuôi tóc hơi xoăn nhẹ đung đưa trên gò má trắng như tuyết, nhìn từ góc nghiêng trông vừa ngoan ngoãn vừa thuần khiết.

Tạ Tĩnh Nghi đột nhiên quên mất mình đang nói cái gì, ngược lại cảm thấy có chút tò mò, không nhịn được hỏi cô: “Nhiên Nhiên, cậu xinh đẹp như vậy, hồi cấp ba đã từng có anh nào theo đuổi chưa?”

Chu An Nhiên hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: “Không có.”

“Không phải chứ.” Tạ Tĩnh Nghi không tin, “Con trai trường cậu mắt mù hết rồi à?”

Vu Hân Nguyệt mải xem phim nãy giờ cũng xen vào: “Do các cậu chưa nhìn thấy tóc của cậu ấy hồi cấp ba thôi, cũng không khá hơn cái nắp nồi là bao.”

Bách Linh Vân và Tạ Tĩnh Nghi kinh ngạc nhìn Chu An Nhiên.

Chu An Nhiên hồi tưởng lại một chút.

Vu Hân Nguyệt nói hẳn là kiểu tóc vào năm lớp 12 của cô, lúc đó cô đã cố ý chọn một cửa tiệm bên ngoài tiểu khu rồi, không ngờ còn chẳng bằng tiệm cô tình cờ tìm được năm lớp 11.

 Chu An Nhiên yếu ớt phản bác: “Như vậy còn đẹp hơn nắp nồi nhiều mà, có ngắn mấy đâu, chỉ là chú Tony cắt tóc mái của tớ hơi ngắn và không đều thôi.”

“Thế lúc đó cậu có đến tiệm khác sửa lại không?” Tạ Tĩnh Nghi nói.

 Chu An Nhiên nói: “…. Lúc đó tớ đã học lớp 12 rồi.”

Cô hoàn toàn không có thời gian và tâm trạng tìm một tiệm cắt tóc khác để sửa.

Bách Linh Vân lên án: “Phí cả của trời.”

Tạ Tĩnh Nghi hùa theo: “Lãng phí nhan sắc.”

Chu An Nhiên: “…”

“Hơn nữa thầy tổng phụ trách của bọn tớ như âm hồn ấy, ngày nào cũng lượn qua lượn lại tuần tra từng lớp một, cho dù có người muốn theo đuổi cậu ấy, thì cậu ấy cũng không dám.” Vu Hân Nguyệt lại bổ sung một câu.

Bách Linh Vân: “ Cùng một thế giới, cùng một thầy tổng phụ trách.”

“Cậu ấy ít nói lắm, hồi cấp ba thi cùng phòng bọn tớ mới quen nhau.” Vu Hân Nguyệt đứng dậy vươn vai, “Xem xong phim rồi, tớ đi tắm rồi ngủ đây.”

“Hả?” Tạ Tĩnh Nghi quay đầu, “Xem xong rồi à, hung thủ là ai thế?”

Vu Hân Nguyệt: “Tớ thấy các cậu không hề hứng thú với hung thủ, muốn xem thì tự tua lại đi, tiết lộ mất hay.”

Tạ Tĩnh Nghi tua lại bộ phim.

Chu An Nhiên và hai người bạn cùng phòng xem nốt đoạn còn lại.

Vào đầu tuần, lớp nào cũng chật kín người, tối qua bọn họ không thức quá muộn, sau khi xem xong liền tắm rửa rồi đi ngủ.

Chu An Nhiên nghỉ lễ quốc khánh mấy ngày, quay lại trường học cũng không dám lơ là, thứ hai sau khi ăn tối xong, cô và Vu Hân Nguyệt đi tới thư viện.

Khi đọc sách, cô để điện thoại ở chế độ im lặng, khi về kí túc xá Chu An Nhiên mới thấy có tin nhắn mới trên điện thoại.

Du Băng Thấm: [Thứ bảy tuần sau tổ chức tiệc ở câu lạc bộ.]

Gửi lúc 21 giờ 05 phút.

Từ một tiếng trước.

Chu An nhiên vội vàng để sách lên bàn, cũng không thèm ngồi xuống, cúi đầu trả lời tin nhắn: [Xin lỗi chị Du, vừa nãy em ở trong thư viện tắt tiếng điện thoại nên không thấy tin nhắn. ] 

Thật ra Chu An Nhiên không hiểu ý của chị ấy lắm.

Là bảo cô đi cùng hả? Nhưng hỏi trực tiếp thế này có vẻ hơi kì.

Chu An Nhiên nghĩ rồi gửi thêm một tin nhắn: [Là tiệc gì vậy ạ?]

Gửi xong, cô nghĩ đã qua một lúc lâu như vậy rồi, hẳn là Du Băng Thấm chưa thấy tin nhắn, đang định đặt điện thoại xuống để đi tắm thì đột nhiên thấy Du Băng Thấm gọi đến.

Chu An Nhiên nghe điện thoại: “Chị Du.”

Du Băng Thấm vẫn trả lời với giọng điệu đơn giản như cũ: “Cùng đi ăn và đi hát, địa điểm chị sẽ gửi sau.”

Ý của chị ấy chắc là bảo cô đi cùng.

Chu An Nhiên nghĩ tới thông tin mà Tạ Tĩnh Nghi nói hôm trước, do dự một lúc, cô nhẹ giọng nói: “À thì… chị Du, em không biết chơi guitar.”

“Có một người mới đến cũng không biết.” Du Băng Thấm nói: “Sau này có thời gian rảnh sẽ dạy các em, chị còn có việc, cúp máy đây.”

Tạ Tĩnh Nghi nằm cạnh giường cô, cô ấy về kí túc xá sớm hơn cô một chút, thấy cô cúp điện thoại bèn tò mò hỏi: “Cậu vừa nói chuyện với chị Du à?” 

Chu An Nhiên gật đầu.

Lúc sau Tạ Tĩnh Nghi hỏi người cung cấp thông tin, bên kia nó nói rằng câu lạc bộ của chị Du chỉ tuyển những người biết chơi guitar thôi, ngay cả khi không biết chơi guitar, cũng phải biết chơi loại nhạc cụ khác, không biết vì sao năm nay lại phá lệ.

“Cậu bảo cậu không biết đánh guitar, chị Du nói thế nào?”

Chu An Nhiên: “Chị ấy nói, có một người mới cũng không biết.”

“Cho nên năm nay tuyển hai người không biết chơi guitar sao?” Tạ Tĩnh Nghi sờ cằm, nhìn chằm chằm Chu An Nhiên vài giây, “Có thể do cậu xinh đẹp, nên được tuyển vào làm visual chăng?”

Chu An Nhiên đỏ mặt.

“Chị Du cũng rất xinh đẹp rồi mà.”

Tạ Tĩnh Nghi vẫn tò mò: “Thế sau này cậu tìm hiểu xem người mới vào kia có biết chơi loại nhạc cụ nào khác không.”

Chu An Nhiên gật đầu đồng ý.

Cũng may có người mới tới, nếu không thứ bảy này cô một mình đi tham gia dự tiệc, nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ.

Chỉ không biết người kia là nam hay nữ, có dễ hòa đồng hay không.

Sau khi tắm xong nằm trên giường, Chu An Nhiên nhận được hai địa điểm mà Du Băng Thấm chia sẻ, theo thứ tự là một nhà hàng và một KTV, đều cách trường học không xa.

Vài ngày sau, Chu An Nhiên sau giờ học đều cùng Vu Hân Nguyệt đi thư viện.

Mãi mới đến chiều thứ bảy, cô cảm thấy vai hơi đau nhức, nghĩ nhà hàng cách trường không xa, cũng không bắt xe nữa mà đi bộ đến đó.

Chu An Nhiên cố ý đi sớm một chút, khi nhân viên phục vụ dẫn cô vào phòng, lại phát hiện bên trong gần chật kín người.

Một chàng trai đứng đối diện cửa thấy cô đi vào liền huýt sáo, “Ồ, đây là thành viên mới của chúng ta sao, hoan nghênh, hoan nghênh.”

Nói xong liền vỗ tay chào mừng.

Chu An Nhiên sững sờ đứng ở cửa.

Du Băng Thấm đang quay lưng về phía cửa cũng ngoảnh đầu lại, có lẽ trong phòng đều là bạn bè của chị ấy, khóe miệng chị ấy nở một nụ cười nhạt: “Đừng dọa em ấy.”

Những người bên trong đều rất nghe lời, ồn ào một chút liền dừng lại.

Du Băng Thấm vỗ vào chỗ trống bên cạnh: “Ngồi đi.”

Chu An Nhiên đi đến bên cạnh ngồi xuống.

Hình như Du Băng Thấm lười nói chuyện, hất cằm với người đối diện: “Cậu giới thiệu đi.”

Lúc này Chu An Nhiên mới biết Từ Hồng Lượng cũng ở đó.

Trong phòng có khoảng 15, 16 người, Từ Hồng Lượng giới thiệu đơn giản một lượt, nghe qua toàn là đàn anh đàn chị năm 3, năm 4, cái người mới kia hình như không có ở đây.

Lúc đầu khi Chu An Nhiên đến, vẫn hơi sợ khi phải giới thiệu bản thân trước mặt nhiều người, nhưng sau khi Từ Hồng Lượng lần lượt giới thiệu những người khác, cũng tiện thể giới thiệu đơn giản về cô, tình cảnh này cứ thế trôi qua.

Du Băng Thấm đẩy menu qua: “Xem xem muốn ăn gì, đánh dấu vào là được.”

Chu An Nhiên nhìn qua.

Trên menu đã chọn rất nhiều món ăn, cô cũng không đặc biệt muốn ăn gì, ngại gọi thêm nên đẩy menu lại.

“Thế này đủ ăn rồi, em không kén chọn đâu.”

Nụ cười trên khóe miệng Du Băng Thấm càng rõ ràng: “Không kén chọn thì tốt, nhưng người kia thì rất kén chọn.”

Chu An Nhiên chớp mắt.

Người kia?

Ý là cái người mới vào câu lạc bộ giống cô hả?

“Chị Du.” Chu An Nhiên nhỏ giọng hỏi: “Cái người mới vào kia đã đến chưa?”

Du Băng Thấm tùy ý đặt menu qua một bên, “Cậu ấy có việc bận đột xuất, đợi khi hát mới đến.”

Tính Chu An Nhiên chỉ hướng nội, chậm nhiệt, không chủ động giao tiếp, khi gặp người lạ ban đầu sẽ có chút đề phòng chứ vẫn chưa đến mức sợ giao giao tiếp xã hội, tất cả mọi người ở đây đều chăm sóc cô chu đáo, tận tình, cô dần thả lỏng hẳn.

Bữa ăn vui vẻ hơn nhiều so với dự kiến.

Ăn cơm xong, một nhóm người di chuyển đến KTV.

Chu An Nhiên hát không hay lắm, lại là người mới, nên chủ động ngồi ở vị trí xa nhất.

Ban đầu Du Băng Thấm ngồi cạnh cô, nhưng sau đó một đàn anh hình như có chuyện muốn nói nên đổi sang ngồi giữa, chỗ ngồi bên cạnh Chu An Nhiên được thay thế bởi một đôi tình nhân vừa đi mua đồ ăn vặt về.

Đàn chị kia thấy cô ngồi ngoan ngoan yên tĩnh một mình, thấp giọng hỏi: “Muốn hát bài gì, chị giúp em chọn mấy bài nhé?”

Chu An Nhiên mỉm cười lắc đầu: “Cảm ơn chị ạ, nhưng em hát không hay lắm.”

Đàn chị bị chiếc má lúm nhỏ xinh như quả lê bên khóe môi cô làm cho ngọt ngào, chị ấy lấy hộp ô mai mận trong túi đồ ăn vặt ra, mở ra đưa cho cô: “Vậy em ăn đi, mận này ngon lắm, lát nữa có thể chị Du sẽ hát, em có thể nghe thử.”

Chu An Nhiên nhận lấy, nói cảm ơn lần nữa.

Cô nghe Tạ Tĩnh Nghi nói, Du Băng Thấm là tay chơi guitar và ca sĩ chính của ban nhạc họ, Tạ Tĩnh Nghi đã cho cô xem video Du Băng Thấm hát trước đó. Cô gái mặc đồ đen, đứng trên sân khấu, nhìn vừa lạnh lùng vừa ngầu, giọng hát so với lúc nói chuyện còn mê người hơn.

Ô mai không quá chua, mùi vị rất ngon, Chu An Nhiên vừa ăn vừa nghe mọi người hát, giữa chừng Du Băng Thấm hình như có cuộc gọi, cầm điện thoại đứng dậy ra ngoài.

Điện thoại của Chu An Nhiên cũng vang lên.

Có lẽ Tạ Tĩnh Nghi học xong rồi nên mới nhắn tin hỏi han tán gẫu.

Tạ Tĩnh Nghi: [Này, cái người mới kia có biết chơi loại nhạc cụ nào khác không?]

Chu An Nhiên cắn quả mận: [Vẫn chưa đến.]

Chu An Nhiên: [Tớ còn chưa biết là nam hay nữ.]

Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, Chu An Nhiên còn tưởng rằng là Dư Băng Thấm trở về, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Trong phòng đang phát một bài hát chậm rãi êm tai, khúc dạo đầu nhẹ nhàng trôi qua, một giọng nam trầm thấp vang lên, không biết là ai đang hát: “Làm thế nào để sở hữu một áng cầu vồng, làm thế nào nào để ôm trọn cơn gió mùa hạ.”

Đó là bài hát cô đã nghe vào năm lớp 10, lúc Nghiêm Tinh Thiến nhét tai nghe vào tai cô.

 Chu An Nhiên ngơ ngác nhìn chàng trai cao lớn từ cửa bước vào, cảm giác như mình đang mơ.

Trong giấc mơ, khi cô quay lại ngày đầu tiên đến trường cấp ba, nhìn thấy anh cầm quả bóng rổ màu cam, vừa cười nói với bạn bè vừa từ cửa trước đi vào.

Lúc cô ngồi ở chỗ của mình lén nhìn anh, nghe thấy tiếng hát trong tai nghe, cũng như nghe thấy tiếng tim đập nhanh hơn của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối! cùng! cũng! gặp! nhau! rồi!

“Làm thế nào để sở hữu một áng cầu vồng, làm thế nào để ôm trọn cơn gió mùa hạ.” – Trích lời bài hát Thỏa Mãn của Ngũ Nguyệt Thiên.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.