(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Hiển Hồng luôn hành động rất nhanh.
Thứ ba quyết định chuyển nhà chuyển trường thì sang thứ năm ông đã dẫn cả nhà đến thành phố Vu, nhà thì do tổng giám đốc Giang của Minh Thịnh cung cấp.
Sau này Chu An Nhiên mới biết lúc ấy vị tổng giám đốc Giang kia cho hai căn nhà để Chu Hiển Hồng lựa chọn, một căn thì ở gần chi nhánh công ty mới ở thành phố Vu, một căn thì ở gần trường trung học phổ thông số một, Chu Hiển Hồng chọn cái sau.
Chuyển đi vội vàng, đồ Chu An Nhiên để ở trường trung học phổ thông số hai nhờ Nghiêm Tinh Thiến lấy về hộ.
Hà Gia Di không muốn cho cô quay trở lại trường, mà thật ra bản thân Chu An Nhiên cũng không muốn về.
Cảnh tượng xấu hổ chiều hôm ấy vẫn còn hiện rõ trước mắt, mặc dù lúc Nghiêm Tinh Thiến tới đưa đồ cho cô đã giải đáp thắc mắc giúp cô.
Bức thư tình đó là anh viết hộ Tông Khải, ngày hôm sau Tông Khải cầm nửa tờ giấy còn lại đi giải thích với thầy Triệu, cũng tìm Nghiêm Tinh Thiến nhờ chuyển lời xin lỗi tới cô.
Nguyên nhân nhét thư tình vào sách của cô là vì Tông Khải muốn để Ân Nghi Chân sớm hết hy vọng với Trần Lạc Bạch, về phần tại sao lại chọn nhét vào sách của cô thì Tông Khải nói là do hôm đó Ân Nghi Chân thấy Trần Lạc Bạch mời cô uống nước.
Mặc dù mọi việc đã rõ ràng nhưng Chu An Nhiên vẫn không muốn về đối mặt với ánh mắt đánh giá của các bạn.
Cô cũng không dám quay lại đối mặt với Trần Lạc Bạch.
Hôm đó ở trong văn phòng thầy tổng phụ trách, lúc đó cô chưa biết đầu đuôi sự việc thế nào, chỉ muốn anh không bị liên lụy.
Dù sao “tội” lén bắt chước chữ viết của bạn học cũng nhẹ hơn là viết thư tỏ tình, dù sao cũng chỉ mình cô bị ảnh hưởng, cùng lắm thì bị khiển trách mấy câu.
Nhưng cô chưa từng làm chuyện như vậy, thậm chí chẳng biết lúc đó cô lấy dũng khí ở đâu ra, cô chỉ nhớ tay mình rịn mồ hồi, não bộ mơ hồi, những gì cô nói đều xuất phát từ chính ý thức của cô.
Xong xuôi mới tỉnh táo lại.
Cô không ngờ sau khi mất khống chế cảm xúc, Triệu Khải Minh lại quyết định gọi điện thoại cho Hà Gia Di.
Anh thông minh như vậy, chút tâm tư nhỏ nhoi của cô chắc cũng bị lộ hết rồi.
Thậm chí cô còn nhớ rõ anh từng nói chuyện với cô bao nhiêu cậu, chắc có thể anh sẽ nghĩ cô là một tên b.iến thái mất.
Vì là quyết định bất ngờ nên công việc của Hà Gia Di và Chu Hiển Hồng chưa thể bàn giao nhanh vậy được, mấy ngày nay bố mẹ cô vô cùng bận rộn.
Nhưng chuyện Chu An Nhiên chuyển trường thì lại diễn ra rất suôn sẻ.
Tổng giám đốc Giang của Minh Thịnh là người thành phố Vu, mấy năm nay cũng bỏ nhiều vốn liếng công sức để góp phần xây dựng thành phố, thư viện mới của trường trung học phổ thông số một cũng được xây dựng nhờ tiền quyên góp của ông.
Cộng với việc dù thành tích của Chu An Nhiên không đứng thứ nhất thì cũng nằm trong top đầu.
Thứ hai tuần sau, Chu An Nhiên chính thức vào lớp thực nghiệm của trường trung học phổ thông số một thành phố Vu, trùng hợp là, lần này lớp cô học vẫn là lớp 11A2.
Chỉ là lớp 11A2 này không có người mà cô quen.
Lại càng không có anh.
Chu Hiển Hồng cẩn thận nhờ tổng giám đốc Giang chào hỏi với hiệu trưởng.
Vì thế mà chủ nhiệm lớp mới và giáo viên bộ môn đều chú ý đến Chu An Nhiên.
Bạn học cũng coi như thân thiện.
Nhưng lớp này chưa từng có ai chuyển đi, phần lớn những học sinh trong lớp đều đã là bạn cùng lớp một năm, những người mới vào thì cũng đã làm quen được một tuần rồi, Chu An Nhiên là học sinh mới chuyển tới, cô không phải là người có tính cách hướng ngoại chủ động nên rất khó hòa nhập.
Giờ ăn cơm buổi trưa và buổi chiều sẽ không có người hấp tấp chạy xuống từ tầng sáu kéo cô đi nữa.
Ngồi ở bàn thứ sáu tổ hai là một bạn nữ cao ráo lạ lẫm, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ được thói quen bất giác nhìn về phía đó.
Tiết tự học buổi tối đầu tiên ở trường học mới kết thúc, Chu An Nhiên một mình đi ra cổng trường, thấy Hà Gia Di đã đứng chờ ngoài cổng.
Quãng đường rất ngắn, Hà Gia Di chỉ hỏi cô có quen với nếp học tập ở trường mới không, có bị bạn bắt nạt không, sau đó đã về tới nhà.
Ngay cả nhà cũng thật xa lạ.
Chu An Nhiên về nhà tắm rửa xong rồi ngồi vào cái bàn lạ lẫm, rút quyển vở Toán mới tinh ra.
Tiến độ học ở bên này cũng không khác mấy so với trường cũ, nhưng cũng không giống hoàn toàn, môn Toán ở đây học nhanh hơn so với những trường khác.
Chu An Nhiên muốn bổ sung lại kiến thức bị chậm vào buổi tối.
Mới học được nửa chừng thì Hà Gia Di đẩy cửa bước vào, đặt một ly sữa trên bàn cô.
Chu An Nhiên ngẩng đầu: “Cảm ơn mẹ.”
Hà Gia Di không ra ngay mà đứng bên cạnh cúi đầu nhìn cô.
Thật ra cũng chưa đến một tuần, không biết có phải ảo giác không mà hình như mặt cô lại nhỏ đi một vòng.
“Con muốn tâm sự với Thiến Thiến không, mẹ đưa điện thoại cho con.”
Trường trung học phổ thông số một quản lý điện thoại nghiêm hơn các trường khác, tuyệt đối không cho mang điện thoại. Hình như Hà Gia Di sợ cô cầm điện thoại sẽ lén liên lạc với Trần Lạc Bạch nên đã tạm thời tịch thu điện thoại của cô, ngay cả đoạn video cô quay anh chơi bóng cũng bị xóa mất. Chắc là lúc đi họp phụ huynh học kỳ một năm lớp 10, Hà Gia Di còn có ấn tượng với anh, hoặc là đoạn video đó cô quay anh quá rõ ràng khiến Hà Gia Di để ý.
Thật ra Chu An Nhiên cảm thấy bà Hà nghĩ hơi nhiều rồi.
Căn bản là cô không hề có phương thức liên lạc của Trần Lạc Bạch, không thể gọi được cho anh, mà dù có có, cô cũng sẽ không quấy rầy.
Cô không phản đối, vì thật ra lúc ở trường trung học phổ thông số hai cô cũng rất ít khi mang điện thoại.
Nghe Hà Gia Di nói vậy, Chu An Nhiên mím môi, do dự hai giây.
Việc cô chuyển đi quá bất ngờ, đến bây giờ Nghiêm Tinh Thiến vẫn chưa chấp nhận được, cứ nói chuyện với cô là sẽ khóc.
Nghe cô ấy khóc, cô cũng không nhịn được.
“Thôi, muộn quá rồi, chắc Thiến Thiến đã ngủ.”
Hà Gia Di thở dài, vươn tay xoa đầu cô: “Nhiên Nhiên, con đừng trách bố mẹ, ở tuổi này của con quan trọng nhất là việc học, mẹ cũng là người từng trải nên cũng hiểu, đối với con bây giờ, không gì là quan trọng hơn việc thi đậu một trường đại học tốt.”
Chu An Nhiên lắc đầu: “Con không trách bố mẹ.”
Vài ngày trước Hà Gia Di cũng mới biết trong lòng cô cất giấu tâm sự thiếu nữ, bà cũng muốn tâm sự với cô, nhưng nhớ đến cảnh chiều hôm đó cô khóc dữ dội như vậy, cuối cùng lại không nói gì, đúng là đã khuya rồi: “Vậy thì được rồi, con uống sữa xong thì đi ngủ sớm đi, sức khỏe cũng quan trọng, đừng thức khuya quá.”
Chu An Nhiên gật đầu: “Con xem xong chỗ này sẽ đi ngủ, bố mẹ cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải về bên kia nữa.”
Hà Gia Di lại sờ tóc cô, cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người bước ra cửa.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Chu An Nhiên lại cúi đầu.
Nội dung trong sách cô cũng không xem được nữa.
Cô không lừa Hà Gia Di, cô thật sự không trách bọn họ.
Cơ hội này, bố mẹ đã từ bỏ một lần vì cô.
Chu An Nhiên vùi đầu úp mặt xuống bàn, sống mũi lại cay xè.
Chỉ là cô…
Cô rất nhớ nhà, nhớ bạn bè.
Cũng rất nhớ, rất nhớ anh.
Chu An Nhiên lại ngẩng đầu kéo ngăn kéo ra, lấy chai nước ngọt coca đặt cạnh bình hoa làm bằng vỏ kẹo trên bàn.
Hà Gia Di không biết hai thứ này có liên quan đến anh, nếu không thì đã không cho cô giữ lại.
Đây cũng là món đồ có liên quan tới anh mà cô có.
Chu An Nhiên nhìn chằm chằm chai coca một hồi lâu, nhìn đến khi tầm mắt nhòe đi.
Cô không ngờ, ngay cả cơ hội tiếp tục làm bạn với anh cô cũng không có nữa.
*
Sáng ngày hôm sau, Chu An Nhiên vừa tỉnh dậy đã thấy mắt khó chịu.
Cô ngồi dậy, định đi vào nhà vệ sinh. Nhưng sau khi xuống giường cô lại theo thói quen đi sang bên trái, suýt chút nữa đâm vào tường, cô chợt nhớ ra mình đã chuyển đến nhà mới rồi, bây giờ nhà vệ sinh ở phía bên phải.
Chu An Nhiên đứng tại chỗ một lát.
Nhà mới của gia đình cô giống với căn nhà cũ ở thành phố Nam, cũng là một căn hộ ba phòng, giống như lúc còn ở nhà cũ, Chu Hiển Hồng và Hà Gia Di không chịu ở phòng ngủ chính mà nhường phòng đó cho cô, nói nếu cô dẫn bạn tới chơi thì sẽ tiện hơn.
Chu An Nhiên vào phòng tắm soi gương.
Tối qua cô khóc hơi lâu, quả nhiên mắt hơi bị sưng rồi.
Chu An Nhiên vỗ ít nước lạnh lên mặt, sau khi tỉnh táo thì ra khỏi phòng tắm, mở cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài yên ắng, trên cửa dán một tờ giấy.
Chu Hiển Hồng và Hà Gia Di vẫn chưa bàn giao xong công việc, lại không yên lòng để cô sống một mình nên tạm thời cứ lái xe đi đi về về giữa hai thành phố.
Ngày nào thức dậy cũng sớm hơn học sinh cấp ba là cô, đi ngủ thì trễ hơn cô.
Chu An Nhiên đau lòng, lại thở phào nhẹ nhõm.
Nếu bố mẹ mà nhìn thấy mắt cô như vậy thì chắc họ sẽ áy náy hơn.
Chu An Nhiên giơ tay giật tờ giấy ra.
Trên đó là chữ của Hà Gia Di.
“Bố mẹ đi làm, nồi hấp trong phòng bếp có bắp ngô với trứng gà, con ăn xong nhớ rút dây điện ra, không muốn ăn thì ăn mì ở gần trường cũng được.”
Ăn sáng ở nhà xong, Chu An Nhiên vốn định tìm gì đó đắp lên mắt, nhưng nghĩ lại ở trường không có ai quen cô, cô lại thôi.
Không có ai chú ý tới cô đâu mà.
Người mà cô mong anh chú ý tới mình nhất đã không còn là bạn học của cô nữa.
Đi bộ từ nhà đến trường mất tầm năm mười phút.
Tới trường thì thời gian vẫn còn sớm, chỉ có ánh nắng nhẹ.
Chu An Nhiên định đi thẳng tới lớp học, lúc đi ngang qua bảng thông báo thì lại bị bức ảnh dán trên đó thu hút sự chú ý.
Cô dừng chân.
Cô gái trên bức ảnh buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, mặt lạnh tanh, ngũ quan không tính là quá xuất sắc nhưng kết hợp lại với nhau thì hấp dẫn một cách khó hiểu.
Tới gần thì Chu An Nhiên mới biết đây chính là thủ khoa thi đại học năm ngoái, tên là Du Băng Thấm.
“Đang nhìn đàn chị Du à, chị ấy là nữ thần của rất nhiều học sinh trường này, đương nhiên cũng là nữ thần của tớ.” Phía sau bỗng có một giọng nữ vang lên.
Chu An Nhiên quay đầu lại, cô nhìn thấy một cô gái cũng buộc tóc đuôi ngựa đứng phía sau, mặt tròn trịa trông khá đáng yêu, là kiểu gương mặt phúc hậu.
Sau khi chạm mắt với cô, cô gái đó nghiêng đầu mỉm cười: “Có phải cậu thấy tớ khá quen không, tớ cũng học lớp A2, hôm qua đã gặp cậu rồi đấy. Chào cậu, bạn học mới, tớ tên là Sầm Du.”
Hôm qua trong lòng Chu An Nhiên còn rối như tơ vò nên không để ý tới bạn cùng lớp, cô chẳng có ấn tượng gì, cơ mà không thể nói thẳng ra như vậy được. Cô mím môi, khách sáo nói: “Chào cậu.”
Sầm Du cười hỏi cô: “Bây giờ cậu đi thẳng tới lớp chứ?”
Chu An Nhiên gật đầu.
“Thật ra hôm qua tớ đã cảm thấy cậu rất xinh rồi, tớ có lén nhìn cậu mấy lần, muốn bắt chuyện với cậu, cơ mà cậu nghe giảng nghiêng túc quá, tớ không dám quấy rầy.” Sầm Du lại rủ cô, “Không ngờ sáng nay lại gặp cậu ở đây, chúng ta đi chung nhé?”
Chu An Nhiên thuộc kiểu người chậm nhiệt, cô không biết nên đáp lại thế nào, chỉ gật đầu.
Hai người đi về phía lớp học, Sầm Du nhiệt tình giới thiệu trường mà một số tình hình trong lớp cho cô.
Từ đó Chu An Nhiên biết ở đây cứ một tháng lại đổi chỗ một lần.
Sầm Du nói bây giờ cô ấy đang ngồi ở tổ bốn, sang tháng mười, cô ấy sẽ chuyển đến tổ một, khi đó thì chỉ cách cô một lối đi nhỏ.
Trưa và chiều hôm đó, Sầm Du lại chủ động rủ cô đi ăn cơm.
Một ngày sau, Chu An Nhiên không ngờ mới ngày thứ hai đến trường mà đã nhanh chóng có thêm bạn mới.
Chu An Nhiên cho rằng với tính cách của cô thì sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể hòa nhập được vào tập thể mới.
Nhưng vì Sầm Du chủ động làm quen nên thời gian này kéo gọn lại còn mấy ngày.
Tính tình Sầm Du hướng ngoại hào phóng, chính là kiểu người mà Chu An Nhiên ngưỡng mộ nhất.
Nhờ sự dẫn dắt của cô ấy, Chu An Nhiên nhanh chóng quen với gần hết các bạn trong lớp, mấy quan ăn gần trường cô cũng biết luôn.
Có quán thì Sầm Du từng giới thiệu với cô, có quán thì cô ấy từng dẫn cô đi ăn.
Tháng chín trôi qua trong quá trình cô làm quen với nhà mới, trường mới, bạn mới và thành phố mới.
Kỳ nghỉ Quốc khánh, Sầm Du đi du lịch với bố mẹ.
Chu An Nhiên không đi đâu.
Chu Hiển Hồng và Hà Gia Di đã bàn giao xong công việc ở thành phố Nam, trụ sở công ty bên này cũng mới thành lập, ngày nghỉ hai người họ cũng không nhàn rỗi nên không định trở về thành phố Nam.
Ngày nghỉ Quốc khánh đầu tiên, Nghiêm Tinh Thiến tới thành phố Vu thăm cô, còn mang cả quà của Thịnh Hiểu Văn và Trương Thư Nhàn vì hai cô ấy không thể tới.
Bố mẹ Nghiêm Tinh Thiến cũng tới đây du lịch, buổi chiều, Chu Hiển Hồng và Hà Gia Di trở về từ công ty đãi khách.
Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến ở trong phòng nói chuyện cả buổi chiều.
Buổi chiều ra ăn cơm thì mắt của hai cô bé đều đỏ ửng.
Hà Gia Di thấy thế thì khẽ thở dài trong lòng, bắt đầu nghi ngờ quyết định này của họ liệu có sai không.
Nhưng dù đúng hay sai thì bây giờ cũng không thể quay lại được nữa.
Lần này trường trung học phổ thông số hai được nghỉ nhiều hơn trường trung học phổ thông số một một ngày, nhưng Nghiêm Tinh Thiến không thể ở lại thành phố Vu lâu, họ hàng cô ấy có người kết hôn nhân dịp nghỉ lễ, cô ấy ở lại đây với Chu An Nhiên hai ngày rồi bị bố mẹ kéo về.
Mấy ngày còn lại, Chu An Nhiên đều ở trong nhà làm bài tập.
Ngày đầu tiên sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Chu An Nhiên vẫn tới trường sớm như mọi khi, vừa vào lớp đã thấy bàn ghế bên trong lộn xộn.
Cô đứng tại chỗ sửng sốt rồi mới nhớ ra ở đây cứ mỗi tháng lại chuyển chỗ một lần.
“Nhiên Nhiên.”
Đang lúc ngây người, Chu An Nhiên nghe thấy có người gọi tên cô.
Cô ngẩng lên, nhìn thấy Sầm Du đứng ở tổ một vẫy tay với cô, sau đó chỉ sang tổ hai: “Mau tới đây, tớ chuyển chỗ giúp cậu rồi, chỗ ngồi cũng lau luôn.”
Chu An Nhiên đi qua, vừa bỏ cặp xuống vừa cảm ơn cô ấy: “Cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn gì chứ.” Sầm Du xua tay, lại chỉ vào bàn học của cô, “Tớ mang quà cho cậu này.”
Chu An Nhiên cúi đầu nhìn ngăn bàn, bất ngờ hỏi: “Sao lại có hai món quà?”
Sầm Du sờ mũi: “Tớ thích tặng thế đó.”
Lần đầu tiên Chu An Nhiên nghe thấy có người nói thích tặng hai phần quà.
Nhưng sau này, dù là ngày lễ hay sinh nhật cô, đúng là lần nào cô cũng nhận được hai món quà từ Sầm Du.
“Bọn tớ cũng có hai phần.” Bạn nữ ngồi trước Chu An Nhiên là bạn thân của Sầm Du, tên là Sở Huệ, vì Sầm Du nên cô ấy cũng đã thân thiết với Chu An Nhiên, “Nhiên Nhiên, cậu mau mở ra xem đi.”
Chu An Nhiên mở hộp quà ra.
Bên trong hộp đầu tiên là một hộp socola nhỏ.
Bên trong hộp thứ hai là… Một con thỏ bông.
“Này, tại sao quà của bọn tớ là vòng tay còn của Chu An Nhiên lại là con thỏ vậy? Đáng yêu quá.” Sở Huệ đuôi tay ra sờ, vòng tay trên tay kêu lenh keng.
Sầm Du hừ một tiếng: “Cậu không thích vòng tay thì trả lại cho tớ.”
“Ai nói tớ không thích.” Sở Huệ ôm tay lùi về sau, “Tớ chỉ hỏi thôi mà.”
Sầm Du liếc nhìn con thỏ trên tay Chu An Nhiên: “Cậu không cảm thấy con thỏ này rất giống Nhiên Nhiên sao, vừa trắng vừa mềm.”
“Rất giống ha ha.” Không hiểu sao Sở Huệ bị chọc cười, “Đều đáng yêu ha ha.”
Chu An Nhiên: “…?”
Nhưng đúng là chú thỏ bông trên tay rất đáng yêu, cô tiện tay treo nó vào cặp sách, lại cảm ơn Sầm Du: “Cảm ơn cậu, tớ không chuẩn bị quà gì cho các cậu hết.”
Chỉ yếu là cô không ngờ Sầm Du lại tặng quà cho cô.
Sầm Du lại xua tay: “Tình cờ tớ đi du lịch nên mua về thôi, cậu cũng có đi đâu, không sao hết.”
“Đúng đó, bọn tớ cũng không mang gì.” Sở Huệ nói.
Chu An Nhiên suy nghĩ rồi vẫn bảo: “Để trưa nay tớ mời các cậu ăn cơm.”
Cũng coi như cảm ơn thời gian qua họ đã quan tâm đến cô.
Nếu không nhờ sáng hôm đó Sầm Du chủ động làm quen, sau đó làm gì cũng chủ động kéo cô vào thì cô rất khó tưởng tượng một tháng trước cô sẽ khó khăn bao nhiêu.
“Như vậy thì được.” Sầm Du sảng khoái đồng ý, “Trưa nay bọn mình tới Trần Ký ăn mì lạnh đi.”
Mắt Sở Huệ sáng lên: “Cuối cùng Trần Ký cũng mở cửa rồi à?”
Sầm Du gật đầu: “Ừ, sáng nay tớ gặp ông chủ, cảm ơn trời đất, cuối cùng họ cũng mở cửa lại rồi.”
Từ lâu Chu An Nhiên đã nghe Sầm Du nhắc đến cửa hàng này.
Nghe nói là nức tiếng gần xa, ngon là một chuyện, mặt khác là do ông chủ ở đây rất tùy hứng, thời tiết xấu sẽ đóng cửa, không vui cũng đóng cửa, còn thường xuyên đi du lịch.
Lần này đi chơi tận gần một tháng.
Hết giờ học buổi sáng, Chu An Nhiên đi theo nhóm Sầm Du tới Trần Ký.
Trần Ký chỉ cách trường một đoạn ngắn, phải đi qua một cái ngã tư.
Đến ngã tư thì đúng lúc gặp đèn đỏ, bọn họ đứng lại chờ.
Chu An Nhiên bị Sầm Du kéo đi phía trước, cô nghe thấy một bạn nữ khác đi phía sau khoác tay Sở Huệ nói: “À đúng rồi, hôm qua tớ đọc được truyện cười trên mạng.”
“Truyện cười gì?” Sầm Du quay đầu lại.
Chu An Nhiên cũng quay đầu.
Sở Huệ: “Các đoán xem vì sao thế giới của Doraemon lại có màu đen?”
Chu An Nhiên bỗng nhiên run người.
Lần trước cô kể câu chuyện cười này là vào ngày cuối cùng của học kỳ, vì anh đứng bên cửa sổ nói “kỳ sau gặp lại” với cô khiến cô vui vẻ gần hết kỳ nghỉ hè.
Thật ra đó mới chỉ là chuyện cách đây mấy tháng, nhưng giờ nghĩ lại, không hiểu sao lại có cảm giác như đã qua mấy đời.
“Gì vậy?” Rõ ràng Sầm Du không hiểu, “Sao thế giới của Doraemon lại có màu đen?”
Sở Huệ: “Aiya, là đố vui mà, sao cậu lại nghĩ theo hướng đó.”
Sầm Du suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không nghĩ ra.”
“Bởi vì…” Sở Huệ vươn tay, “Doraemon không xòe được năm ngón tay.”
Sầm Du: “…”
“Lạnh quá.” Cô ấy vỗ cánh tay, “Bây giờ nhiệt độ giảm rồi, đừng nói đùa kiểu đó nữa đi.”
Sở Huệ rất tổn thương: “Không buồn cười sao, tớ thấy buồn cười mà.”
Sầm Du quay đầu, thấy Chu An Nhiên cúi đầu, khóe môi mím thẳng: “Cậu nhìn đi, Nhiên Nhiên cũng không thấy buồn cười.”
“Thôi được rồi.” Sở Huệ mất mặt, “Đèn xanh rồi kìa, chúng ta đi thôi.”
Chu An Nhiên đang định quay đầu, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn thấy một bóng người cao ráo trong đám đông.
Anh mặc áo phông quần đen, đội mũ lưỡi trai rất thấp, che kín cả gương mặt.
Nhưng cơ thể thì lại quá quen thuộc trong giấc mộng của cô, quen thuộc tới mức có thể nhận ra anh trong sân bóng rổ dù có xa thế nào.
Sở Huệ cùng và một bạn nữ khác tiến lên phía trước, tầm nhìn của cô bị cản lại.
Sầm Du còn đang kéo tay cô, đi rồi mới biết cô không hề nhúc nhích, cô ấy cũng dừng lại: “Nhiên Nhiên, sao cậu không đi?”
Chu An Nhiên vội vàng bước một bước.
Trường trung học phổ thông số một nằm ở nơi phồn hoa nhất của thành phố Vu, vào buổi trưa, ngã tư đông người qua lại, bóng người màu đen khi nãy sớm đã hòa lẫn vào dòng người, xung quanh chỉ còn lại những khuôn mặt xa lạ.
Sầm Du thấy vẻ mặt của cô không ổn: “Sao thế?”
“Không có gì.” Chu An Nhiên thôi không nhìn nữa, “Cứ nghĩ nhìn thấy người quen.”
Sầm Du bất ngờ: “Đây là lần đầu cậu tới thành phố Vu mà, sao lại có người quen ở đây?”
Chu An Nhiên cụp mắt.
Đúng vậy.
Chắc cô nhớ anh phát điên rồi.
Đây là thành phố Vu.
Sao Trần Lạc Bạch có thể ở đây.
Chắc chỉ là một người có thân hình giống anh thôi.
“Không phải.” Chu An Nhiên lắc đầu, “Nhận nhầm thôi, đi nào.”
Những ngày sau trôi qua như một cơn gió.
Công việc của Chu Hiển Hồng và Hà Gia Di ngày càng bận rộn hơn, Tết năm nay cả gia đình họ không về thành phố Nam.
Nhưng bận thì bận, Chu An Nhiên vẫn cảm nhận được ở công ty mới, Chu Hiển Hồng vui hơn trước đây làm cùng bác cả nhiều, Hà Gia Di thì cũng làm tốt công việc của mình, không cần phải nghe bác gái móc mỉa, rõ ràng là bà cũng rất vui.
Như vậy cũng tốt.
Dù sao cô và Trần Lạc Bạch vốn đã không có khả năng.
Bên trường trung học phổ thông số một không có yêu cầu học sinh phải để tóc ngắn hay tóc dài, qua mùa đông, tóc Chu An Nhiên đã dài đến lưng, nhưng khi thời tiết ấm trở lại, cô lại đi cắt tóc.
Hôm đó vừa vào lớp thì Sầm Du đã ngồi xuống bên cạnh cô, kinh ngạc hỏi: “Nhiên Nhiên, sao cậu lại cắt tóc ngắn rồi, cậu để tóc dài xinh mà.”
“Cắt tóc cho gọn.” Chu An Nhiên khẽ đáp.
Tóc dài quá vướng víu.
Sầm Du tiếc nuối: “Vậy cậu cũng phải tới quán nào được mà cắt chứ, cậu tìm đại quán ở khu nhà cậu cắt à.”
Chu An Nhiên: “…”
“Thế là đúng rồi.” Sầm Du giơ tay véo mặt cô, “Cắt kiểu tóc đần độn như thế, nhỡ gặp trai đẹp thì sao.”
Chu An Nhiên trầm mặc hồi lâu.
“Không có chuyện đó đâu.”
Cô sẽ không bao giờ gặp được ai tốt hơn anh.
Thật ra trường này cũng không có nhiều chuyện để tám, đây là độ tuổi thanh xuân thích gì làm nấy, trường học là môi trường thích hợp để nảy sinh tình cảm.
Nhưng vì ở đâu thiếu đi một người nên Chu An Nhiên cũng không có cảm giác nóng ruột nóng gan, mất ăn mất ngủ hóng tin đồn.
Chắc cũng vì thế mà thành tích của cô tiến bộ nhanh hơn không ít, hồi đầu lớp mười một, cô đứng thứ bốn mươi năm mươi toàn khối, lên lớp mười hai thì đã đứng vững trong top 10.
Chỉ là phòng thi số một ở đây không có người mà cô muốn gặp.
Người hàng năm đứng vị trí số một ở đây là một cô gái nhỏ con, thành tích ổn định đáng sợ, siêu giỏi.
Chu An Nhiên không học chung lớp với cô ấy, nhưng thi chung với nhau vài lần nên cũng coi như quen biết, không ngờ sau này lại có duyên thi chung trường đại học với cô ấy.
Hai ngày thi đại học, Chu Hiển Hồng và Hà Gia Di đều xin nghỉ phép dẫn cô đi thi.
Số Chu An Nhiên khá may mắn, cô được xếp thi ở tại trường, không cần phải thức dậy sớm, cũng không lo bị ùn tắc giao thông.
Buổi sáng ngày hôm đó, Hà Gia Di rất lo lắng, cứ kiểm tra đi kiểm tra lại xem cô có mang đủ giấy tờ không.
Vừa ra khỏi cửa, Hà Gia Di vẫn chưa yên tâm, định kiểm tra lại lần nữa giúp cô.
Chu An Nhiên dở khóc dở cười: “Mẹ à, mẹ đã kiểm tra năm lần rồi, mang đủ hết thật rồi mà mẹ. Mà cho dù có để quên cái gì thì nhà chúng ta cũng chỉ cách trường có mấy bước chân, quay về lấy cũng được.”
“Đúng đó em.” Chu Hiển Hồng cũng nói, “Đừng làm ảnh hưởng tới cảm xúc của con.”
Lúc này Hà Gia Di mới thôi.
Chu An Nhiên thì bình tĩnh tới bất ngờ.
Hai ngày thi thuận lợi trôi qua, cô tự thấy mình thi khá ổn, sau khi có điểm, quả nhiên điểm cũng rất tốt.
695 điểm.
Cao hơn bất kỳ lần thi thử nào trước đây.
Hơn điểm xét tuyển của các trường tuyến một hơn một trăm điểm, với số điểm của các trường đại học mấy năm gần đây ở thành phố Nam thì đăng ký trường đại học A đại học B cũng không có vấn đề gì.
Hôm đó Chu Hiển Hồng và Hà Gia Di cùng ở nhà tra điểm với cô.
Chu An Nhiên thấy mắt mẹ mình lập tức đỏ lên, trên mặt của bố cũng xuất hiện nụ cười như trút được gánh nặng.
Cô biết hai năm qua họ vẫn còn áy náy với cô.
Thấy thế, trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng là nên vui vẻ, nhưng có lẽ vì tòa núi mang tên thi đại học sắp rời đi, hoặc giống như còn chưa quen, cô cứ cảm thấy trống rỗng thế nào.
Mấy ngày sau lại bận túi bụi.
Bạn bè thân thích gọi điện hỏi thăm chúc mừng, nhóm Sầm Du thì rủ cô đi chơi, nói chuyện thì toàn về tính điểm, chuyện điền nguyện vọng và về thăm thầy cô.
Sau khi hết bận rộn, Nghiêm Tinh Thiến từ thành phố Nam sang đây thăm cô, lần này Trương Thư Nhàn và Thịnh Hiểu Văn cũng đi chung.
Hôm đó bố mẹ cô đều đi làm, Chu An Nhiên đã ở thành phố Vu hai năm, cô không còn xa lạ gì với thành phố này nữa, tự đến ga tàu điện ngầm đón họ.
Đón họ về nhà xong, vừa đặt hành lý xuống thì Trương Thư Nhàn đã hấp tấp kéo cô ra ngoài: “Đói quá, chúng ta mau đi ăn thôi, tớ muốn đến quán mà cậu kể từ lâu lắm rồi.”
“Cậu cậu vừa đi đường, có muốn nghỉ ngơi chút không?” Chu An Nhiên hỏi, “Uống nước hay ăn dưa hấu rồi hẵng đi?”
Thịnh Hiểu Văn xua tay: “Dưa hấu ăn ở đâu mà chẳng được, cậu tưởng bọn tớ tới thăm cậu thật sao, bọn tớ tới là để ăn chùa đó.”
Giọng điệu quen thuộc như thể chưa từng xa cách với cô.
Chu An Nhiên mỉm cười, để mặc cho họ kéo tay: “Vậy thì đi thôi.”
Bọn họ lại bắt xe đi tới trung tâm thành phố.
Chu An Nhiên dẫn họ tới một quán cơm địa phương, trước đây là Sầm Du giới thiệu cho cô biết quán này, ban đầu chỉ là một quán nhỏ không ai để ý, sau này làm ăn được, ông chủ thuê một cửa hàng có mặt tiền lớn ở trung tâm.
Bọn cô tới cũng khá sớm, còn một bàn cuối cùng, không cần phải xếp hàng.
Gọi món xong, Trương Thư Nhàn cau mày nhìn Chu An Nhiên: “Nhiên Nhiên cậu cũng thật nhẫn tâm, hai năm qua không thèm liên lạc với bọn tớ.”
Đúng lúc phục vụ mang đồ uống bọn cô gọi tới.
Lần này vẫn là nước ô mai, cả bốn bọn cô đều thích uống nước này.
Chu An Nhiên cười rót nước cho Trương Thư Nhàn trước: “Cuối tuần có liên lạc mà.”
“Cuối tuần cùng lắm cậu cũng chỉ nói chuyện với bọn tớ năm mười phút.” Thịnh Hiểu Văn vạch trần cô, “Còn nữa, sao cậu rót cho Trương Thư Nhàn trước mà không rót cho tớ.”
Chu An Nhiên bật cười: “Rót cho cậu đây, chủ yếu là trường không cho mang điện thoại, mẹ tớ cũng không muốn cho tớ dùng.”
“Còn tớ thì sao? Cậu tính rót cho tớ cuối cùng phải không?” Nghiêm Tinh Thiến giả vờ giận dỗi.
“Cậu cũng hùa theo nữa.” Chu An Nhiên buồn cười liếc cô ấy rồi lại nói tiếp chủ đề vừa rồi, “Sau này sẽ không thế nữa, có điểm rồi, mẹ tớ cho tớ tự do nghịch điện thoại, sau này chúng ta có thể hẹn nhau đi chơi.”
Trương Thư Nhàn hậm hừ: “Chỉ có các cậu mới hẹn nhau đi chơi thôi, các cậu đều chọn trường ở Bắc Kinh, chỉ có một mình tớ ở lại thành phố Nam.”
Năm nay, số họ đều may.
Nghiêm Tinh Thiến và Thịnh Hiểu Văn lần lượt thi vào đại học truyền thông và đại học ngoại ngữ, điểm của Trương Thư Nhàn cũng không thấp, chỉ là không thi vào được trường Y đại học A, cuối cùng đành chọn đại học ở thành phố Nam.
“Nghỉ đông và nghỉ hè bọn tớ sẽ về thành phố Nam mà.” Chu An Nhiên an ủi.
Trương Thư Nhàn vui vẻ: “Cậu định chuyển về sao?”
Chu An Nhiên gật đầu: “Nhưng mà năm nay vẫn chưa chuyển về được, có thể là sang năm sau, năm sau bố tớ sẽ về tổng bộ.”
“Tốt quá.” Thịnh Hiểu Văn nói tiếp, “Nhưng nhìn Thiến Thiến bình tĩnh thế kia chắc là đã biết rồi.”
Nghiêm Tinh Thiến cười hì hì: “Hết cách rồi mà, ai bảo bố tớ với bố của Nhiên Nhiên là bạn thân chứ, chuyện này tớ còn nói cho Nhiên Nhiên biết đó.”
Chu An Nhiên lại gật đầu.
Mọi chuyện còn chưa chắc chắn, Chu Hiển Hồng sợ nói trước bước không qua sẽ khiến cô thất vọng nên đã giấu cô.
Trương Thư Nhàn lại thuận miệng nói: “Lần này lớp chúng ta thi đều tốt cả, Đồng Thần còn thi đỗ Đại học Hàng không, Thiến Thiến, cậu có nhớ vụ cá cược với cậu ấy không?”
Nghiêm Tinh Thiến bực bội gãi đầu: “Cậu đừng nói nữa, tớ đang tức vụ này nè, ai biết tên họ Đổng lại thi đậu thật.”
Chu An Nhiên cười: “Ai bảo lúc đó cậu chưa suy nghĩ đã đồng ý.”
Nghiêm Tinh Thiến: “…”
“Những người khác thi cũng ổn, Hạ Minh Vũ cũng thi đậu đại học A.” Trương Thư Nhàn cắn hạt dưa miễn phí của quán, tiếp tục nói về chuyện lớp học với cô, “Còn Trần Lạc….”
Cô ấy đột nhiên dừng lại.
Bàn ăn yên lặng trong chớp mắt.
Trương Thư Nhàn rụt cổ: “Xin lỗi nha Nhiên Nhiên, tớ không chú ý.”
Chu An Nhiên cụp đôi mi xuống, lắc đầu: “Không sao đâu.”
Cô biết.
Anh chính là thủ khoa của tỉnh năm nay, thi được 712 điểm, ngay cả trường của cô cũng đang bàn tán về anh, muốn không biết cũng khó.
Nhưng thiếu niên phóng khoáng thoải mái trước giờ lại cực kỳ khiêm tốn, không nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào từ truyền thông.
Chu An Nhiên chỉ biết cuối cùng anh chọn Học viện Luật của trường Đại học A.
Trương Thư Nhàn nhìn cô yên lặng ngồi một bên, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không chịu nổi: “Nhiên Nhiên, bây giờ cậu còn thích Trần Lạc Bạch không? Hai năm qua cậu ấy chỉ dốc lòng vào việc học, không thân thiết với bất kỳ cô gái nào, trước đây…. Thôi, cậu coi như tớ chưa hỏi gì đi.”
Chu An Nhiên nhấp một ngụm nước ô mai.
Không hiểu sao, cô lại nếm ra vị chát giống như lần ăn lẩu với họ vào hai năm trước.
Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của các bạn, lại khẽ lắc đầu: “Không thích.”
Thịnh Hiểu Văn khẽ đánh Trương Thư Nhàn một cái: “Không thích càng tốt, Nhiên Nhiên của bọn mình xinh đẹp như vậy, lên đại học chắc chắn không thiếu người theo đuổi, chuyên tâm học tập cũng tốt, gái xinh học giỏi thiếu gì người yêu.”
Chu An Nhiên bị cô ấy chọc cười.
Đúng lúc này, sau lưng có tiếng cô gái nào đó gọi.
“A Lạc.”
Nụ cười trên môi Chu An Nhiên lập tức bị đông cứng.
Sau khi kịp phản ứng, cô lại cảm thấy bản thân buồn cười.
Rõ ràng ở đây là thành phố Vu, rõ ràng đã qua hai năm, nghe một cái tên tương tự thôi mà cô vẫn có cái phản xạ đó.
Hình như nhóm Nghiêm Tinh Thiến chắc cũng nghe thấy, nhưng rõ ràng không có ai để ý.
Trong lòng Chu An Nhiên biết thế nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn.
Trong tầm mắt cũng chỉ có những khuôn mặt xa lạ.
Lần này nhóm Nghiêm Tinh Thiến chơi ở đây ba ngày mới về.
Ngày đi, Chu An Nhiên đứng ở ga tàu tiễn họ, sau khi về nhà một mình, không hiểu sao cô lại đi đến trước bàn ngồi xuống, mở ngăn kéo ra, cầm chai coca ở sâu trong cùng ra đặt lên bàn, ngón tay nhẹ nhàng mân mê nắp chai.
Sao có thể không thích anh đây.
Chỉ là cô không muốn họ lo lắng cho cô nữa.
Nếu như hôm đó, lúc cô bị nghi ngờ anh chỉ đứng một bên khoanh tay đứng nhìn thì có lẽ một khoảng thời gian sau, cô có thể hoàn toàn quên anh.
Nhưng anh không làm vậy.
Mặc dù lúc đó anh bị bạn bè lợi dụng, cũng được coi như người bị hại nhưng vẫn giúp cô như những lần trước, anh vẫn vươn tay với cô, kéo cô ra khỏi vũng bùn lầy.
Cho dù trong lòng cô biết rõ bức thư tình ấy tuyệt đối không thể là anh viết cho cô.
Nhưng buổi chiều ngày hôm đó, khi cô ngẩng lên cùng chạm mắt với anh trong không trung.
Khoảnh khắc đó Chu An Nhiên đã biết rõ, cả đời này cô đều không quên nổi anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Đã hết quyển 1.
Câu chuyện cười vẫn là tìm được trên mạng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");