(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiết cuối cùng buổi sáng hôm đó là tiết Toán của lão Cao.
Nối bước giáo viên mấy tiết trước dạy quá giờ, Cao Quốc Hoa cũng “không phụ sự mong mỏi của mọi người” mà dạy quá tiết.
Ăn lẩu rất tốn thời gian, mặc dù quán lẩu ở ngay gần trường nhưng đi đến đó cũng mất một lúc, Trương Thư Nhàn bồn chồn nôn nóng, Cao Quốc Hoa đứng trên bục giảng thì chậm rãi giảng bài.
Nghiêm Tinh Thiến và Thịnh Hiểu Văn đã xuống tầng từ trước, đứng ngoài cửa sổ đợi bọn cô.
Có lẽ vì đợi lâu nên lúc Chu An Nhiên lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người đó còn đứng bên ngoài làm trò hề với cô.
Chu An Nhiên không khỏi mỉm cười, thấy Cao Quốc Hoa hình như định xoay người, cô vội vàng thu lại nụ cười, tiếp tục nghiêm túc nghe giảng.
Động tác của hai người ngoài kia càng khoa trương hơn.
Bọn họ vốn là học sinh lớp này, học sinh trong lớp dù không thân thiết thì cũng quen biết họ, ai cũng bị họ trêu đến mức bật cười.
Cao Quốc Hoa phát hiện ra manh mối nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghiêm Tinh Thiến và Thịnh Hiểu Văn một người vội vàng nhìn trời, một người giả vờ ngây thơ vô số tội.
Được khoảng năm mười phút thì Cao Quốc Hoa mới cho tan học.
Chu An Nhiên bị Trương Thư Nhàn vội vàng kéo chạy ra ngoài, cô chưa kịp tìm cơ hội lén quay lại nhìn anh.
Chạy ra khỏi phòng học thì Chu An Nhiên nhìn thấy Nghiêm Tinh Thiến và Thịnh Hiểu Văn đang chào hỏi với Cao Quốc Hoa.
Cao Quốc Hoa ôm tài liệu giảng dạy trong tay, gương mặt nở nụ cười nhưng giọng nói mang theo ý cảnh cáo: “Lần sau các em có thể đến đây nhưng không được làm phiền các bạn nghe giảng.”
Thịnh Hiểu Văn lúc nào cũng to gan, không hề sợ thầy ấy: “Tan học bọn em mới đến, nếu thầy Cao không dạy quá tiết thì bọn em cũng không làm phiền các bạn nghe giảng mà.”
Cao Quốc Hoa cố ý nghiêm mặt: “Không làm giáo viên chủ nhiệm của các em nữa thì không quản được các em đúng không?”
“Không phải đâu ạ.” Thịnh Hiểu Văn và Nghiêm Tinh Thiến cùng nhau lắc đầu.
Cao Quốc Hoa lại hỏi tình hình của họ ở lớp nghệ thuật.
Đợi thầy ấy đi rồi, Trương Thư Nhàn mới vội vàng giục giã: “Lẹ lên lẹ lên, không thì không đủ thời gian ăn đâu.”
Trương Thư Nhàn đã đặt chỗ từ trước.
Sau khi tới nơi thì nhân viên phục vụ dẫn họ tới chỗ ngồi và bắt đầu gọi món.
Lúc gọi đồ uống thì Thịnh Hiểu Văn chợt nhớ ra gì đó, bỗng ngẩng đầu lên: “Phải rồi Nhiên Nhiên, nghe nói hôm qua Trần Lạch Bạch mời cậu uống nước?”
Tối qua Thịnh Hiểu Văn có việc nên không ăn chung với bọn cô.
Chu An Nhiên giật thót, ngón tay đang cầm ly nước chanh siết chặt lại: “Ừ, chỉ là tiện thể thôi.”
“Nếu không phải Trần Lạc Bạch kiêu ngạo, tích cách không giống như người sẽ yêu thầm, cũng chưa từng nói chuyện nhiều với cậu thì có lẽ tớ sẽ nghi ngờ cậu ấy có ý gì khác đấy, nhưng đúng là cậu ấy rất thích khao mọi người.” Thịnh Hiểu Văn lại cúi đầu, “Uống nước ô mai được không?”
Trương Thư Nhàn gật đầu: “Tớ ok.”
Nghiêm Tinh Thiến phụ họa: “Tớ cũng ok.”
Chu An Nhiên nhẹ giọng: “Tớ không có vấn đề gì.”
Chủ đề trước đó cứ thế bị gạt qua một bên.
Hôm qua nhóm Thang Kiến Duệ chỉ trêu đùa vài câu, sau khi về lớp thì không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Ngay cả bạn bè của cô cũng cảm thấy đây là chuyện không thể nào.
Chu An Nhiên cúi xuống uống một ngụm nước chanh, cảm thấy hơi chua xót.
Cho nên mày cũng đừng suy nghĩ nhiều.
Cậu ấy chỉ tiện thể nên mới mời mày thôi.
Chu An Nhiên thầm nói với lòng mình như thế.
Ngồi điều hòa mát rượi ăn lẩu xong, bọn cô lại nhanh chóng chạy về trường, cuối cùng vào lớp trong tiếng chuông reo.
Tiết cuối cùng buổi chiều là tiết Tiếng Anh.
Lâm Hàm vừa bước vào phòng học đã cười: “Nghe nói giáo viên các mon khác của các em hôm nay đều dạy quá giờ đúng không?”
“Đúng ạ.” Chúc Nhiên ngồi sau nói lớn, “Cô Lâm cô đừng nhây giờ nhé, bà nội của anh họ của con gái của cô của em gái chị dâu Trần Lạc Bạch bị bệnh, bọn em định tới bệnh viện thăm.”
Câu này nghe đã biết là nói lung tung, hiển nhiên Lâm Hàm không tin, mỉm cười trêu ghẹo: “Trần Lạc Bạch, có chuyện như vậy sao?”
Nghe thấy giáo viên gọi tên anh, Chu An Nhiên không tự giác ngồi thẳng dậy.
“Cô Lâm, không có chuyện này đâu.” Tiếng Trần Lạc Bạch vọng lên từ phía sau, rõ ràng là anh đang cười, “Là đầu óc Chúc Nhiên có vấn đề, em và cậu ấy tới bệnh viện khám.”
“Đệch, đầu cậu mới có vấn đề ấy.” Chúc Nhiên chửi một câu.
Cả lớp cười vang.
Rất nhiều người quay lại hóng hớt, Chu An Nhiên cũng nhân cơ hội quay đầu.
Trần Lạc Bạch vừa mới ngoảnh đầu lại từ chỗ Chúc Nhiên, nụ cười trên mặt vẫn chưa tan, trông có vẻ hờ hững.
Không biết có phải vì anh hơi chuyển động không mà tầm mắt Chu An Nhiên bỗng nhiên chạm mắt với anh.
Chu An Nhiên còn chưa kịp phản ứng.
Sau đó, cô thấy hình như lông mày anh nhẹ nhàng dương lên.
Chu An Nhiên giật thót, cuống quít quay đầu, trong đầu chỉ còn lại động tác anh nhướng mày nhìn về phía cô.
Anh phát hiện ra cô đang nhìn anh rồi sao?
Hay là anh nhìn người khác?
Bạn nam ngồi phía trước cô hình như cũng chơi thân với anh, anh thân thiết với gần nửa số con trai trong lớp, chí ít thì thân hơn cô nhiều.
Chắc hẳn không phải là nhìn cô.
Đợi đến khi tim hết đập loạn thì Chu An Nhiên mới cảm thấy hối hận.
Sao cô lại trốn chứ.
Tất cả mọi người đều đang nhìn anh, cô nhìn theo là rất bình thường, trốn mới bất bình thường ấy.
Nhưng anh cũng chẳng chú ý đến cô.
Chắc không sao đâu nhỉ?
Chẳng biết hai hôm nay có chuyện gì nữa, rõ ràng lén nhìn anh cả năm ngoái cũng chưa từng bị phát hiện.
Hôm qua và hôm nay cô đều không dám nhìn anh, đã hai lần suýt bị trông thấy rồi.
“Được rồi.” Lâm Hàm mỉm cười gõ bàn, “Đừng ồn ào nữa, vào học thôi, còn ầm ĩ nữa thì cô cũng dạy quá giờ đó.”
Chu An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, gạt phần tóc vén sau tai ra che đi đôi tai ửng đỏ, cũng cố gắng áp chế những suy nghĩ lung tung, ngẩng đầu nghiêm túc nghe Lâm Hàm giảng bài.
Cuối cùng, Lâm Hàm trở thành giáo viên duy nhất không nhây giờ ngày hôm nay.
Sau khi tan học đúng giờ, Chu An Nhiên cũng không dám quay ra phía sau nhìn, vội vàng kéo Trương Thư Nhàn bước nhanh ra ngoài.
“Nhiên Nhiên, hôm nay cậu sao thế, hiếm khi thấy cậu hào hứng như vậy đấy.” Trương Thư Nhàn khó hiểu.
Ra khỏi phòng học, Chu An Nhiên nói nhỏ: “Không có gì, vội dẫn cậu đi ăn ếch thôi.”
“Ăn ếch gì cơ?” Trương Thư Nhàn hỏi.
Chu An Nhiên: “Tớ và đám Thiến Thiến đã bàn nhau chiều này khao cậu đi ăn thịt ếch.”
Trương Thư Nhàn sửng sốt, nở nụ cười tươi, còn cố ý cù cô: “Hay lắm, các cậu lén bàn nhau từ khi nào hả?”
Chu An Nhiên cười tránh bàn tay của cô ấy: “Vậy cậu có đi không?”
“Đi, đi.” Trương Thư Nhàn lại khoác tay cô.
Quán ếch xào xả ớt ở ngay gần trường học.
Ăn thịt ếch thì không tốn thời gian như ăn lẩu, bốn người ăn xong thì về trường, còn một lúc nữa mới đến giờ tự học buổi tối.
Sau khi bước vào tòa nhà dạy học, Nghiêm Tinh Thiến và Thịnh Hiểu Văn đi lên tầng sáu, Trương Thư Nhàn thì được bạn ở lớp 11A3 gặp ở cửa lớp gọi lại nói chuyện, Chu An Nhiên về lớp một mình.
Đi gần đến chỗ ngồi, Chu An Nhiên nhìn thấy quyển sách Tiếng Anh của mình đặt bên mép bàn học, lơ lửng bên ngoài như sắp rơi.
Chu An Nhiên không khỏi thấy lạ.
Tan học cô đều sẽ thu dọn sách vở, chưa bao giờ để đồ lung tung.
Sao quyển sách Tiếng Anh lại thế này?
Chẳng lẽ có người không cẩn thận làm rơi xuống đất rồi nhặt lên giúp cô?
Không biết có bị dính bẩn không.
Chu An Nhiên đứng bên cạnh bàn tiện tay lật cuốn sách.
Hình như trong sách có thứ gì đó, cô lật đến trang có vấn đề.
Bên trong là một tờ giấy.
Nói đúng ra thì là một bức thư tình ngắn.
“Cảm ơn thuốc hôm đó của cậu, tớ rất thích, cũng rất thích cậu.”
Bên dưới bức thư tình không có tên.
Nhưng cũng giống như khuôn mặt, âm thanh đó, nét chữ này đã lặp đi lặp lại trong lòng cô rất nhiều lần.
Quá quen thuộc, cho nên không thể nào nhận sai.
Là chữ của Trần Lạc Bạch.
Tạp âm trong lớp như đột nhiên biến mất, Chu An Nhiên chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng nhanh hơn.
Trần Lạc Bạch viết thư tình cho cô?
Sao có thể?
Nhưng, nếu không phải cho cô thì sao lại xuất hiện trên bàn của cô, kẹp trong sách giáo khoa Tiếng Anh của cô chứ?
Còn cả câu nói đầu tiên nữa.
Cảm ơn thuốc hôm đó của cậu.
Là đang nói về vụ thuốc sát trùng và băng gạc cô đưa cho anh ngày đó sao?
Nói vậy là hôm đó anh vẫn nhận ra cô?
Nhận ra cô, cho nên hôm qua mới mời cô uống nước, cho nên hôm nay mới có bức thư tình này?
Không thể nào.
Con gái tặng quà cho anh nhiều như vậy, không thiếu những người xinh đẹp ưu tú, hơn nữa cô đã là bạn cùng lớp với anh một năm, thậm chí anh còn chưa từng chú ý tới cô, sao có thể thích cô chỉ vì cô đưa thuốc cho anh được.
“Nhiên Nhiên.” Giọng Trương Thư Nhàn bỗng vang lên bên tai, “Cậu đứng đờ người ở đó làm gì vậy?
Chu An Nhiên giật mình, đột nhiên lấy lại tinh thần đóng sách Tiếng Anh lại.
“Nghĩ gì mà giật mình thế?” Trương Thư Nhàn nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô thì không nhịn được hỏi nhiều thêm một câu.
Trong đầu Chu An Nhiên giờ chỉ còn lại bức thư tình, Trương Thư Nhàn nói gì cô cũng không nghe rõ, chỉ đáp qua loa: “Cậu muốn vào trong không.”
“Muốn.” Trương Thư Nhàn nói, “Cậu dịch ra chút.”
Chu An Nhiên máy móc lùi một bước ra sau, đứng bên cạnh bàn học.
Không biết Lâu Diệc Kỳ cũng trở về lớp lúc nào, Ân Nghi Chân cũng đi cùng cô ấy, hai người đứng đùa giỡn cạnh chỗ ngồi.
Trương Thư Nhàn bị bọn họ cản đường nên không về chỗ được.
Bên phía Lâu Diệc Kỳ không biết bị cái gì mà vừa cười vừa đẩy Ân Nghi Chân, Ân Nghi Chân lùi về phía sau một bước, không nhịn được vươn tay ra túm mép bàn, không cẩn thận làm rơi thứ gì đó xuống đất.
Ân Nghi Chân quay đầu lại, thấy là một quyển sách Tiếng Anh.
“Xin lỗi xin lỗi.” Cô ấy cúi xuống nhặt.
“Không cần…” Chu An Nhiên mất nửa nhịp mới nhớ ra trong sách có đồ, định cản lại nhưng đã muộn.
Ân Nghi Chân cúi người, cầm quyển sách Tiếng Anh lên, cô ấy chợt nhớ ra đây là chỗ của Chu An Nhiên, chắc quyển sách này cũng là của cô.
Tâm trạng Ân Nghi Chân lập tức trở nên phức tạp.
Nghe giọng Chu An Nhiên, Ân Nghi Chân vốn định quay đầu lại, nhưng lại thấy dưới đất có một tờ giấy, hình như rơi ra từ quyển sách Tiếng Anh.
Mặt giấy hướng lên trên, bên trên chỉ có có một câu ngắn gọn, nét chữ thì cực kỳ quen thuộc.
Ân Nghi Chân từng nhờ Tông Khải mượn vở ghi chép của anh.
Mặc dù hôm đó thấy anh đứng gần Chu An Nhiên mỉm cười nói chuyện trong tiệm tạp hóa, nhưng tới tận bây giờ Ân Nghi Chân vẫn không thể tin được.
Một người như Trần Lạc Bạch mà lại chủ động viết thư tình cho con gái?
Ân Nghi Chân cầm tờ giấy kia đứng lên, nhìn về phía Chu An Nhiên, khẽ hỏi như mong còn xuất hiện sự may mắn: “Trần Lạc Bạch viết cho cậu?”
Chu An Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì lại có chuyện xảy ra.
Lâu Diệc Kỳ vốn đứng yên một bên nghe vậy thì đột nhiên cầm lấy tờ giấy Ân Nghi Chân đang cầm.
Sau khi liếc nhìn nội dung, Lâu Diệc Kỳ cực kỳ kinh ngạc, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
“Sao có thể.” Lâu Diệc Kỳ ngẩng phắt lên nhìn Chu An Nhiên, “Sao Trần Lạc Bạch có thể viết thư tình cho cậu được!”
Giọng của cô ấy to hơn Ân Nghi Chân rất nhiều, gần tới giờ tự học buổi tối, học sinh đã về lớp gần hết, lúc này mọi người đồng loạt quay sang bên này.
Chu An Nhiên chưa từng trải qua tình huống như vậy, cô choáng váng, hoàn toàn không nghĩ được gì.
“Cậu đang nói gì vậy?” Trương Thư Nhàn cũng nhận ra có điều không ổn, đi tới xem thử.
Vừa nhìn thì lập tức sửng sốt.
Lâu Diệc Kỳ vẫn còn kinh ngạc, cô nàng nhìn Chu An Nhiên, lại cẩn thận nhìn xuống trang giấy, tựa như phát hiện ra điều gì đó: “Là cậu bắt chước chữ cậu ấy tự viết thư cho mình đúng không? Tớ nói mà, sao Trần Lạc Bạch có thể viết thư tình cho cậu được, dù Trần Lạc Bạch có viết thư tình cho cậu thì cũng không thể viết loại giấy bình thường như thế này, huống hồ tờ giấy này còn bị cắt đi nữa, không ngờ đó Chu An Nhiên….”
“Lâu Diệc Kỳ, cậu nói linh tinh gì đấy.” Trương Thư Nhàn ngắt lời Lâu Diệc Kỳ. Cuối cùng cô ấy cũng hiểu tình hình, đại khái là bức thư này rơi ra từ sách Tiếng Anh của Chu An Nhiên, mà chữ trên đó là của Trần Lạc Bạch.
Nhưng Chu An Nhiên đâu phải kiểu người bắt chước chữ người khác viết thư tình cho mình, Trương Thư Nhàn nhớ lại chuyện tối qua, nói tiếp: “Sao Trần Lạc Bạch lại không thể viết thư tình cho Nhiên Nhiên? Hôm qua cậu ấy còn mời Nhiên Nhiên uống nước đó.”
Sau khi bị ngắt lời, thái độ của Lâu Diệc Kỳ còn kích động hơn: “Trần Lạc Bạch cũng từng mời tớ đó, như thế thì chứng minh được gì. Bây giờ cậu chơi thân với cậu ấy, đương nhiên là cậu sẽ đứng về phía cậu ấy rồi. Cậu thử hỏi cậu ấy xem, nếu cậu ấy không có tật giật mình thì sao không phản bác đi?”
Chu An Nhiên đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy ngày hôm nay nắng to, nhưng nhiệt độ lại đang không ngừng xói mòn, chân tay cô lạnh lẽo.
Không phải là cô không phản bác.
Mà căn bản là không biết nên phản bác thế nào.
Trước giờ cô không biết cách cãi nhau với người khác, mỗi lần ầm ĩ xong mới nhớ ra phải nên mắng lại thế này, mắng lại thế kia. Mà rõ ràng Lâu Diệc Kỳ đang hơi kích động, nói liến thoắng như đạn pháo, không hề cho cô cơ hội nói lại.
Huống chi lúc này chính cô còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô không biết tại sao bức thư này lại ở đây.
Thậm chí ngay cả cô cũng không tin Trần Lạc Bạch sẽ viết bức thư tình này.
Hơn nữa Lâu Diệc Kỳ không nói thì cô cũng không phát hiện ra tờ giấy đó bị cắt.
Sao lại bị cắt chứ?
Có lẽ thấy cô không trả lời nên giọng Lâu Diệc Kỳ càng thêm chắc chắn: “Mà hơn nữa, là bạn học hơn một năm, cậu đã thấy Trần Lạc Bạch từng nói chuyện với cậu ấy chưa, có khi cậu ấy tên gì Trần Lạc Bạch còn không biết ấy chứ.”
“Tôi không biết tên ai?” Giọng nói trầm thấp quen thuộc bỗng nhiên vang lên.
Chu An Nhiên lập tức ngẩng đầu, nhìn Trần Lạc Bạch đứng ở cửa sau, phía sau là nhóm Chúc Nhiên.
Sắc hồng cuối cùng trên gương mặt cô biến mất.
Sao anh lại trở về vào lúc này?
Từ lúc phát hiện bức thư đến bây giờ cũng chỉ có hai phút, biến cố liên tiếp xảy ra khiến phản ứng trong đại não Chu An Nhiên càng thêm chậm chạp.
Cô còn chưa kịp nghĩ xem nên xử lý thế nào thì Lâu Diệc Kỳ đã vẫy tờ giấy trong tay.
“Trần Lạc Bạch, cậu viết thư tình cho Chu An Nhiên à?”
Lâu Diệc Kỳ vừa dứt lời, Chu An Nhiên trông thấy Trần Lạc Bạch sửng sốt, trên mặt còn có nét kinh ngạc rõ ràng.
Chút vọng tưởng bé nhỏ cuối cùng trong lòng cô thoáng tan thành bột mịn, lúc anh nghiêng đầu nhìn sang phía này, cô vội vàng cúi đầu.
Trần Lạc Bạch đứng ở cửa sau, nhìn thấy cô gái đứng cách đó không xa cúi đầu, gương mặt bị mái tóc che đi gần hết, chỉ bé như lòng bàn tay, trông khác hẳn với cô gái ngoan ngoãn đứng trước mặt anh chiều hôm qua, hôm qua chắc vì vừa tập thể dục xong nên mặt cô hơi đỏ.
Mà giờ phút này, khuôn mặt nhỏ kia còn trắng hơn so với lúc anh nhìn thấy cô trên sân thượng, gần như không thấy sắc hồng.
Trần Lạc Bạch cau mày, bước tới rút tờ giấy kia ra.
Sau khi nhìn kỹ nội dung trên giấy, anh nhíu mày càng chặt hơn.
Lâu Diệc Kỳ quan sát phản ứng của anh, trái tim treo ngược cành cây cuối cùng cũng hạ xuống đất, cô ấy quay sang nhìn Chu An Nhiên.
“Chu An Nhiên, Trần Lạc Bạch đến rồi, cậu dám nói trước mặt cậu ấy là bức thư này cậu ấy viết cho cậu không?”
Chu An Nhiên cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.
Tuy nhiên đến giờ cô còn chưa hiểu chuyện bức thư là thế nào, cô chỉ có thể phân tích từ phản ứng kinh ngạc của anh rằng dù sự thật là thế nào thì cũng không phải anh viết thư cho cô.
Phải giải thích sao đây?
Nói thật ư?
Anh sẽ tin cô chứ?
Chu An Nhiên mím chặt môi.
Nhưng Lâu Diệc Kỳ không cho cô cơ hội chần chừ suy nghĩ, lập tức hỏi ngay: “Sao hả, không dám hỏi chứ gì, tớ đã bảo sao Trần Lạc Bạch có thể viết thư tình cho cậu rồi mà….”
Lúc này Trần Lạc Bạch cũng chẳng hiểu tình hình.
Tờ giấy trên tay rõ ràng là thư tình anh viết giúp Tông Khải, tại sao lại xuất hiện ở lớp họ, hơn nữa còn đến tận tay cô?
Người Tông Khải thích là cô?
Phần tên đâu mất rồi?
Tại sao lại bị những người khác phát hiện?
Bên tai lại vang lên tiếng truy vấn sa sả, Trần Lạc Bạch nhíu mày ngước lên.
Cô gái đứng đằng trước cụp mắt, những ngón tay nhỏ nhắn đan vào nhau, cắn môi tới mức trắng bệch, hình như xấu hổ tới mức sắp khóc đến nơi.
Khoảnh khắc đó, Trần Lạc Bạch cũng không biết mình nghĩ cái gì, anh ngắt lời: “Là tôi viết cho cậu ấy.”
Trần Lạc Bạch vừa nói xong thì lớp học như bị ấn nút tạm dừng, ngay cả không khí cũng như đóng băng lại.
Lời Lâu Diệc Kỳ còn chưa nói hết đông cứng bên miệng.
Chu An Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, còn chưa kịp nhìn thấy cái gì thì có một giọng nói uy nghiêm bỗng vang lên.
“Thư tình gì?”
Không biết thầy tổng phụ trách đứng trước cửa từ khi nào, sắc mặt sa sầm: “Các em nghĩ đây là đâu, Trần Lạc Bạch, một người nữa là Chu An Nhiên đúng không, đi theo thầy đến văn phòng.”
Sau khi hai “đương sự” bị gọi đi, lớp học mới thoát khỏi tình trạng yên tĩnh.
Trương Thư Nhàn thu lại ánh mắt lo lắng nhìn ra cửa, nhìn Lâu Diệc Kỳ, lạnh giọng nói: “Cậu hài lòng chưa?”
Lâu Diệc Kỳ hé miệng, định nói mình không cố ý muốn nói xấu Chu An Nhiên, chẳng qua là kinh ngạc quá nên mới nghĩ chỉ có thể là do cô giả mạo, ai ngờ thành ra thế này.
Sao Trần Lạc Bạch lại thừa nhận?
Sao Trần Lạc Bạch có thể viết thư tình cho Chu An Nhiên chứ?
Ân Nghi Chân im lặng từ nãy đến giờ cũng quay sang nhìn cô ấy.
“Chẳng phải cậu nói với tớ….” Ân Nghi Chân nhìn chằm chằm Lâu Diệc Kỳ, “Chẳng phải cậu nói với tớ là cậu thích Chúc Nhiên sao, tại sao Trần Lạc Bạch viết thư tình cho người khác cậu còn kích động hơn cả tớ vậy?”
“Khoan đã.” Chúc Nhiên cũng đang lo lắng nghe thế thì sửng sốt, “Sao lại lôi tôi vào, các cậu có ý đồ gì cũng đừng dính dáng tới tôi nha, ông đây có người mình thích rồi.”
Nhóm Thang Kiến Duệ ai cũng thấy lo lắng: “Lão Chúc, chuyện gì đây, anh Lạc thích Chu An Nhiên thật sao?”
Chúc Nhiên cũng không rõ: “Làm sao tôi biết được.”
*
“Chuyện là thế nào?”
Một bên khác, sau khi tới văn phòng, thầy tổng phụ trách cũng hỏi một câu y như vậy. Thầy ấy đặt thư tình lên bàn làm việc, ánh mắt lướt qua học sinh nữ đang cúi đầu, vẻ mặt cô trắng bệch, cuối cùng quay sang nhìn Trần Lạc Bạch.
Vừa rồi nghe ngóng thì hình như Trần Lạc Bạch mới là người chủ động.
“Trần Lạc Bạch, em nói trước đi.”
Trần Lạc Bạch không biết tại sao bức thư tình anh viết hộ Tông Khải lại xuất hiện ở chỗ cô, thậm chí anh cũng không biết vì sao khi nãy mình lại thừa nhận trước mặt đám đông nữa.
Lúc anh không hề suy nghĩ nhiều.
Có lẽ là vì dù bức thư này đến tay cô bằng cách nào thì cũng là do anh viết.
Là anh khiến cô rơi vào hoàn cảnh xấu hổ bị người khác hoài nghi.
Trần Lạc Bạch không sợ giáo viên, vừa rồi anh đã nghĩ xong phương án giải quyết.
Có sao nói vậy là được.
Thư tình anh viết thay người khác, không hiểu sao lại rơi vào tay cô, mọi chuyện không liên quan gì đến cô hết, một mặt vừa kéo cô ra khỏi chuyện này, một mặt cũng là để giải thích với cô tại sao vừa nãy mình lại thừa nhận trước mặt mọi người.
Nhưng sau khi bước vào văn phòng, anh lơ đãng nhìn thoáng qua câu đầu tiên trên bức thư, trong lòng bỗng dưng nảy ra một suy đoán vừa rồi không nghĩ đến trong lớp học.
Anh bỗng hơi do dự xem có nên nói thật hay không.
Nếu anh đoán không nhầm thì không nên giải thích trước mặt giáo viên mà lén nói cho cô biết vẫn tốt hơn.
Chần chừ một lát, Trần Lạc Bạch đột nhiên thấy người bên cạnh cử động.
Ngay cả nói chuyện cũng không dám nói với anh, cơ thể chỉ cao chừng tới vai anh, cô gái gầy nhỏ bỗng nhiên đứng chắn trước mặt Trần Lạc Bạch.
Giọng nói mềm mại dễ nghe kia mang theo chút nghẹn ngào, nhưng không nhút nhát như khi đối diện với anh mà lại nhẹ nhàng kiên định.
“Thầy Triệu, chuyện này không liên quan tới cậu ấy.”
Trần Lạc Bạch đột nhiên sửng sốt.
Quãng đường ngắn đi từ phòng học đến đây không có người quấy nhiễu, Chu An Nhiên đã tỉnh táo hơn nhiều.
Bất kể bức thư đó xuất hiện trong sách cô bằng cách nào thì cũng không thể là do anh viết cho cô.
Có lẽ lúc mới nhìn thấy bức thư, trong lòng cô còn tồn tại một tia hi vọng, nhưng sau đó tia hi vọng này cũng bị dập tắt.
Ngoại trừ việc nghi ngờ cô giả mạo chữ viết của anh thì cô tán thành gần hết những câu nói của Lâu Diệc Kỳ, đó cũng là lý do hồi nãy cô không biết phản bác như thế nào.
Bởi vì Trần Lạc Bạch thật sự không thể nào viết thư tình cho cô.
Sau khi vào lớp, nghe Lâu Diệc Kỳ nói thì anh cũng tỏ vẻ kinh ngạc, điều đó đã chứng minh sự thật này.
Mặc dù không biết tại sao anh lại thừa nhận, có thể là do anh được dạy dỗ tốt, không đành lòng nhìn cô rơi vào tình huống xấu hổ.
Nhưng dù là vì lý do gì thì ban nãy anh cũng đã cứu cô thêm một lần, kéo cô ra khỏi tình huống vô cùng xấu hổ.
Mà cũng vì cứu cô nên bây giờ anh mới bị gọi lên văn phòng.
Chu An Nhiên còn nhớ năm ngoái có hai anh chị khối 12 yêu đương bị thầy tổng phụ trách bắt gặp, cuối cùng bị gọi phụ huynh lên, còn bị thông báo phê bình, Trương Thư Nhàn từng nói trường học xử lý rất nghiêm những chuyện như thế này.
Lần này có lẽ không nghiêm trọng tới vậy.
Mặc dù anh không phải học sinh ngoan tuân thủ nội quy nhưng luôn được các giáo viên yêu thích, chưa từng bị phê bình, sao có thể vì giúp cô mà rơi vào hoàn cảnh bị phê bình cảnh cáo được.
Chu An Nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt, đại não cô thông suốt, hoặc là rất rối ren. Bàn tay cô buông thõng một bên từ từ siết chặt: “Thầy Triệu, thật sự không liên quan gì tới cậu ấy, là do em bắt chước chữ của cậu ấy thôi, không ngờ lại bị bạn học phát hiện. Thư tình không phải là cậu ấy viết cho em, không ai viết thư tình lại xé giấy từ vở ra rồi cắt đi hết. Nếu thầy không tin thì có thể đến lớp em để hỏi, cậu ấy hoàn toàn không thân thiết gì với em, làm bạn học hơn một năm, cậu ấy chỉ từng nói chuyện với em năm lần, cộng lại là 23 câu, ngay cả tên em cậu ấy còn không nhớ, không thể nào thích em được đâu ạ.”
Từng câu từng chữ cô nói Trần Lạc Bạch nghe đều hiểu, nhưng từng câu từng chữ lại nằm ngoài dự đoán của anh.
Hay nói đúng hơn là, khoảnh khắc cô tiến lên đứng trước mặt anh, hình như có chuyện gì đó đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm kiểm soát của anh.
Anh giật mình đứng tại chỗ, nhìn thẳng vào bóng lưng mảnh khảnh kia.
Cô gái trước mặt nói xong thì như mất hết sức lực, cô bỗng nhiên ngồi xuống, giọng nghẹn như sắp khóc tới nơi.
“Sao cậu ấy có thể thích em được.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");